Editor: Minh An
Beta: Cún
Cuối cùng Kiều Vãn Tình vẫn ngủ trên giường Cố Yến Khanh.
Thật ra Cố Yến Khanh cũng không định thật sự làm gì cô, chỉ là anh định động chân động tay một chút, chiếm một ít tiện nghi.
Kiều Vãn Tình thay áo ngủ, nằm lên giường anh. Hẳn là anh cũng không thường xuyên ở nhà nên trên giường cũng không tràn ngập hơi thở của anh như trong tưởng tượng mà là mùi hương nước xả nhàn nhạt cùng mùi hương của nắng. Nằm trên đó vô cùng mềm mại thoải mái.
Cô dúi đầu vào trong cái gối mềm mại, nhắm mắt lại.
Không lâu sau, quả nhiên cô cảm nhận được chỗ giường bên cạnh hơi lún xuống. Sau đó nhiệt độ cơ thể thuộc về người đàn ông truyền đến từ sau lưng cô. Kiều Vãn Tình bị anh ôm vào trong lòng ngực, hôn hôn gương mặt của cô.
“Cố tổng, anh làm vậy thì em ngủ thế nào đây?” Kiều Vãn Tình không mở mắt nói.
“Em ngủ phần em.”
“……” Ý anh là em ngủ phần em anh làm phần anh đó hả?
Cố Yến Khanh đưa tay luồn dưới áo ngủ của cô để thăm dò, vuốt ve eo cô một lát. Ngay lập tức Kiều Vãn Tình cảm nhận được sự tê dại từ chỗ eo lan ra khắp cơ thể, làm cả người lẫn thần kinh cô đều căng cứng.
Từ khi hai người yêu đương đến nay, thật sự là vô cùng trong sáng. Việc làm thân mật nhất cũng chỉ dừng lại ở việc hôn nhau thôi. Móng heo họ Cố bình thường cũng chỉ dùng lời nói trêu chọc cô một chút, chứ rất ít khi vượt rào làm loạn.
Cho nên khi tiếp xúc thân thể với anh, Kiều Vãn Tình liền cứng đơ người, không thả lỏng nổi. Cũng không biết người khác có như vậy không, chứ cô khá là nhạy cảm. Mỗi lần Cố Yến Khanh chạm vào cơ thể cô, chạm vào chỗ nào thì chỗ ý sẽ bị tê dại, cũng làm cái cảm giác này truyền khắp cơ thể.
Mà ở nơi nào đó cứ như bị tích một dòng nhiệt, dường như muốn trào ra, làm Kiều Vãn Tình vừa xấu hổ vừa giận dữ.
Kiều Vãn Tình đánh bay bàn tay anh: “Đừng nghịch, để em ngủ một lát.”
“Được.”
Nói rồi Cố Yến Khanh lại hôn hôn mặt cô. Kiều Vãn Tình nói: “Em còn chưa tẩy trang, anh hôn một miệng phấn như vậy không ghê sao?”
“…… Em có thể đừng làm mất hứng như vậy được không?”
“Em nói thật mà.”
Kiều Vãn Tình thật sự quá mệt mỏi. Vừa rồi lúc ngồi trên máy bay cô cũng không ngủ. Bây giờ nằm trên giường, chỉ nói chuyện mấy câu thôi mà sâu ngủ đã bò lên sàn, chỉ một lát sau cô liền ngủ.
Cố Yến Khanh kéo đầu cô vào trong ngực mình, cũng buồn ngủ.
Hai người ngủ tới 6 giờ mới kéo nhau rời giường rửa mặt đi ăn tối.
Khẩu Khẩu cùng Uyên Uyên chạy ngược chạy xuôi quanh khắp Cố gia cả nửa ngày nên cũng đã dần quen hơn. Bạn nhỏ làm quen với hoàn cảnh mới rất nhanh, bây giờ chỉ cần không ai để mắt tới cậu là cậu có thể biến nơi này thành địa bàn của mình.
Cố Kính Chi cùng Cố phu nhân đều vô cùng dung túng, chiều chuộng đứa cháu nội này. Khẩu Khẩu còn nhỏ, đôi khi khó tránh khỏi việc nó làm ra một ít việc quá đáng. Như khi nó nhìn thấy cái gì mới thì muốn chơi. Nhưng hai người cũng không quan tâm thứ đó có quý hay không đều đưa cho Khẩu Khẩu chơi.
Lúc hai người Kiều Vãn Tình cùng Cố Yến Khanh đi xuống thì thấy được Khẩu Khẩu cùng Uyên Uyên đang chơi với nhau. Khẩu Khẩu thì đang cầm thứ giống như trứng đà điểu trên tay, đẩy qua đẩy lại trên sàn nhà. Cố phu nhân đứng cạnh tủm tỉm cười nhìn hai đứa chơi.
Cố Yến Khanh thấy thế bất đắc dĩ nói: “Mẹ, sao mẹ lại đưa thứ này cho mấy đứa Khẩu Khẩu chơi?”
“Khẩu Khẩu muốn chơi, mẹ đưa cho nó. Không sao đâu, chơi cũng không hỏng được.” Cố phu nhân nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Không thể chúng nó nghĩ gì cũng lấy cho chúng nó chơi cái đó được. Làm vậy sẽ chiều hư chúng nó.”
Cố Yến Khanh đi qua cầm vật kia lên. Khẩu Khẩu đang chơi hăng say, đột nhiên bị Cố Yến Khanh cướp đồ chơi mang đi liền đứng lên giơ tay nhỏ “A a a” đòi lại.
“Ngoan nào, bảo bối, cái này không chơi được.” Cố Yến Khanh sờ sờ đầu của cậu.
“Khẩu Khẩu, Khẩu Khẩu muốn ~”
Kiều Vãn Tình bế cậu lên: “Khẩu Khẩu ngoan, cái đó không thể chơi.”
Khẩu Khẩu tiếc nuối nhìn đồ trên tay ba mình. Nhưng có lẽ do lâu chưa thấy mẹ nên không nhõng nhẽo nữa, ôm cổ Kiều Vãn Tình, mềm mại kêu: “Ma ma.”
Kiều Vãn Tình dỗ Khẩu Khẩu xong mới quay đầu nhìn đồ vật trong tay Cố Yến Khanh. Nhìn kỹ mới phát hiện cái Khẩu Khẩu đang chơi lại là ngọc. Hơn nữa ngọc kia nhìn vô cùng đẹp và tinh xảo, bên trên được khắc rất đẹp, vừa nhìn là biết không hề rẻ rồi.
“Quan Âm Tọa Liên.” Cố Yến Khanh giải thích cho cô.
Kiều Vãn Tình không biết vì sao cái này được gọi là Quan Âm Tọa Liên, ngoài việc nhìn từ ngoài thấy nó khá đẹp thì cũng không thấy nó quá đặc biệt ở chỗ nào. Cô gật gật đầu nói: “Khá đẹp.”
Cố Yến Khanh để đồ về chỗ cũ. Hóa ra cái kia là đồ trang trí, đặt ở trên tủ nhà anh. Cầm trên tay trông thì bình thường nhưng đặt lên tủ lại đẹp đến lạ kỳ.
Thứ trông như trứng đà điểu này Kiều Vãn Tình cũng không quan tâm lắm. Cho đến sau này tự dưng nhớ tới nó mới lên mạng tra thử giá xem bao nhiêu. Đếm hết mấy số không ở đằng sau thì cô mới biết thằng con mình suýt nữa chơi hỏng một căn phòng.
Cố phu nhân còn không vui trách Cố Yến Khanh: “Chỉ là một món đồ trang trí thôi mà. Con nhìn đi, Khẩu Khẩu không vui rồi đó. Thằng nhóc keo kiệt này!”
Khẩu Khẩu rúc đầu vào trong ngực mẹ mình. Thật ra không phải là nó không vui, mà lâu không thấy mẹ nên mới nhớ mẹ.
Cố Yến Khanh dở khóc dở cười, cái này thì liên quan gì đến keo kiệt. Anh chỉ muốn dạy Khẩu Khẩu một chút thôi, không thể cái gì cũng lấy ra chơi. Chứ nếu để mặc nó thì nhất định nó sẽ trở thành một đứa trẻ hư.
Bữa tối vô cùng thịnh soạn. Nữ đầu bếp còn lấy hoàng liên Kiều Vãn Tình mang tới để hầm canh.
“Hoàng liên này trong núi cũng rất quý nhỉ?” Cố Kính Chi hỏi. Hiển nhiên là ông biết cái này giá trị như nào, cũng biết tình trạng kinh tế hiện tại của Kiều Vãn Tình.
Kiều Vãn Tình cười cười: “Cháu mua của người quen nên cũng bình thường ạ.”
“Về sau tới thì mang người tới thôi là được rồi, không cần mang nhiều đồ như vậy đâu.” Cố Kính Chi nói. Rõ ràng đây là lời nói mang ý tốt, nhưng từ miệng ông phát ra lại làm người ta cảm giác như ông đang ra lệnh. Có lẽ là quen chỉ đạo người khác rồi nên theo thói quen ông toàn nói như vậy.
Cho nên trong mắt người khác thì ông đang trách Kiều Vãn Tình mua đồ quá quý.
Cố Yến Khanh nhìn Kiều Vãn Tình đang không biết trả lời như nào thì nói: “Ba, đây là tâm ý của Vãn Tình. Nhưng mà chỉ có lần này thôi, lần sau không có nữa đâu nên ba ăn nhanh, ăn nhiều một chút đi.”
Cố Kính Chi nghe Cố Yến Khanh nói vậy cũng không nói thêm cái gì. Mọi người cùng nhau ăn cơm, cô giúp việc ở Cố gia còn tới đây xúc cơm cho Khẩu Khẩu ăn để Kiều Vãn Tình ngồi ăn.
Cảnh này làm Kiều Vãn Tình cảm thấy như mình đã xuyên qua đến một gia đình giàu có ở thời cổ đại.
Nhưng Khẩu Khẩu cũng không ăn cơm cô giúp việc đút cho mình, cũng không muốn cô ấy xúc cho mình ăn. Vì thế nó mím chặt môi lại, dùng sức lắc lắc đầu, không cho cô ấy đút cơm vào trong miệng nó.
Tiểu Mạn thừa dịp Khẩu Khẩu đang chơi xúc được cho thằng bé một thìa. Cô còn chưa kịp vui mừng thì Khẩu Khẩu nhìn thoáng qua người xúc cho mình ăn, biết là Tiểu Mạn xúc cho mình ăn thì nhổ cơm trong miệng ra.
Quan trọng là thằng nhóc hư này sau khi làm việc xấu còn cười vô cùng vô tội.
Tiểu Mạn: “……”
Hành động này của cậu làm cả nhà cười to.
Cố phu nhân nhìn cảnh này không cảm thấy cháu mình không lễ phép. Ngược lại bà còn vui mừng hớn hở nói: “Khẩu Khẩu còn nhỏ vậy đã có ý thức không ăn đồ người lạ cho rồi. Cháu thông minh quá!”
Kiều Vãn Tình yên lặng nói trong lòng: Dì à, là dì không biết đó thôi. Đến phân gà trên đất cháu dì còn muốn nhặt lên ăn đó.
Tiểu Mạn cầm thìa lúng túng không biết phải làm sao. Cố Yến Khanh nhận lấy cái muỗng trong tay cô, nói: “Để tôi cho thằng bé ăn.”
Cố Yến Khanh làm ba ba lâu như vậy nên cũng đã quen với việc vừa ăn cơm vừa xúc cơm cho Khẩu Khẩu ăn rồi. Khẩu Khẩu ăn vô cùng chậm, đôi khi người lớn ăn hết một bát cơm nó mới ăn hết được mấy thìa. Vì thế anh hoàn toàn có thể vừa ăn vừa cho thằng bé ăn được.
Không khí trên bàn vì việc nhỏ này mà dần hòa hợp, cởi mở hẳn lên. Bữa cơm đầu tiên của Kiều Vãn Tình ở Cố gia cứ như vậy mà trôi qua.
Sự thật chứng minh ở Cố gia ăn cơm cũng giống như ăn cơm ở những gia đình bình thường. Chỉ có đồ ăn nhiều hơn một chút thôi, còn đâu cũng không khác gì nhà khác. Người một nhà ngồi chung một bàn, vừa ăn vừa nói chuyện với nhau, cũng không có quy tắc như ăn ngủ không nói gì gì đó.
Cơm nước xong, Cố Kính Chi bảo Cố phu nhân cho Khẩu Khẩu ăn cơm, còn ông thì bảo Cố Yến Khanh cùng Kiều Vãn Tình ra phòng khách ngồi sô pha uống trà. Kiều Vãn Tình biết vị chủ nhà này hẳn là có chuyện gì đó muốn nói với hai người.
Cố Kính Chi tự pha một ấm trà, Cố Yến Khanh bưng chén lên uống một ngụm: “Long Tỉnh* ạ?”
*Trà Long Tỉnh: là một loại trà xanh nổi tiếng của Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Hầu như được chế biến bằng tay theo phương thức truyền thống và nổi tiếng vì có chất lượng rất cao. (Nguồn: Wikipedia)
“Thằng nhóc này, miệng con cũng tinh đấy.” Cố Kính Chi nói.
Theo cốt truyện bình thường của tiểu thuyết, hẳn là Kiều Vãn Tình nên dựa vào vốn hiểu biết của mình về trà để thể hiện bản thân cho ba chồng tương lai xem.
Nhưng thật đáng tiếc, Kiều Vãn Tình thấy uống trà này cũng chỉ như những trà bình thường.
Cô yên lặng uống từng ngụm từng ngụm một, ngồi im nghe hai người bọn họ nói chuyện.
May là hai người bọn họ cũng không nói về đề tài này lâu lắm. Cố Kính Chi nói: “Ba không cùng hai đứa vòng vo nữa. Đến con hai đứa cũng có rồi, phụ huynh, người nhà hai bên hai đứa cũng đã gặp qua nên bây giờ chọn thời gian cử hành hôn lễ đi.”
Cố Yến Khanh nói: “Cái này không vội.”
“Sao lại không vội,” Cố Kính Chi trừng anh, “Bị người ta nói linh tinh sau lưng bộ thoải mái lắm hả?”
Có nghĩa là hai vợ chồng Cố Kính Chi vẫn để ý đến việc chưa kết hôn đã có con.
Mà cũng đúng là người ở giới thượng lưu này khá để ý tới việc bị nói xấu. Nhưng Kiều Vãn Tình cũng thấy khá lạ. Cô còn cho rằng dựa vào địa vị của Cố gia thì không ai dám nói gì họ cơ.
Cố Yến Khanh tỏ vẻ không sao nói: “Bọn họ nói gì là việc của bọn họ, con không quan tâm. Con cũng muốn xem ai có gan dám đem chuyện này nói ra trước mặt con.”
“Con đúng là,” Cố Kính Chi có chút tức giận, “Ba muốn nói chuyện hẳn hoi với con đó. Con xem lời nói này của con xem. Hơn nữa kết hôn sinh con là việc bình thường không thể bình thường hơn, con lại còn ngoan cố với ba nữa. Vãn Tình đến con cũng sinh cho con rồi, con lại không chịu kết hôn với người ta. Con định để người khác nói Vãn Tình như thế nào?”
Kiều Vãn Tình: “……”
Cố Yến Khanh còn định nói gì thêm, Cố Kính Chi lại nói: “Con đừng nói gì cả, để Vãn Tình nói.”
“Dạ?”
Kiều Vãn Tình đang yên lặng uống trà đột nhiên được nhắc tên, vốn dĩ định nói mình kết hôn cũng được, nhưng cảm giác nói như vậy lại phụ phần ý tốt này của Cố Yến Khanh.
Cô biết Cố Yến Khanh nói không muốn kết hôn sớm thật ra là vì lo cho cô. Rốt cuộc thì bọn họ mới yêu đương được ba tháng thôi.
Như vậy mà đã kết hôn thì đúng là · ép hôn rồi.
Nhưng đúng là cô cũng không vội kết hôn với Cố Yến Khanh như vậy. Vốn dĩ chuyện này nên thuận theo tự nhiên. Nếu nó đến thì tự nhiên nó sẽ đến, còn nếu nó không đến thì cô cũng chẳng cưỡng cầu.
Nghĩ nghĩ, Kiều Vãn Tình nói: “Cái này…… Cháu với Yến Khanh đã thống nhất, việc nhỏ do cháu quyết định, còn việc lớn thì anh ấy làm chủ.”
Cố Yến Khanh vừa lòng nhìn cô một cái.
Kiều Vãn Tình thấy sắc mặt Cố Kính Chi khó coi. Cô biết ông cũng là nghĩ cho mình nên yên lặng bổ sung thêm: “Nhưng cháu cùng Yến Khanh sẽ nghĩ lại chuyện này thật kỹ, mau chóng tiến hành. Chú Cố cứ yên tâm ạ!”
Cô nói như vậy sắc mặt Cố Kính Chi mới tốt hơn một chút. Ông lại trừng mắt nhìn Cố Yến Khanh, nói: “Vừa vặn ngày mai em họ của con, Vân Thâm đầy tháng con gái. Con cùng Vãn Tình qua đấy ngồi chơi, nhân tiện ra mắt Vãn Tình cùng Khẩu Khẩu trước mặt bọn họ luôn.”
Mấy năm nay, Cố Yến Khanh cũng đã đến tuổi phải kết hôn. Con của em trai Cố phu nhân – Lục Vân Thâm ít hơn Cố Yến Khanh một tuổi nhưng đã đầy tháng con gái rồi. Cố Kính Chi không sốt ruột như Cố phu nhân nên cũng không thúc giục Cố Yến Khanh phải kết hôn.
Nhưng nhìn thấy thằng nhóc này mang cả vợ con về ra mắt rồi thì phải mang tới cho người ta cùng biết.
“Được ạ.”
Bọn họ thống nhất xong thì Khẩu Khẩu cũng ăn cơm xong. Nó chạy “bạch bạch bạch” tới trước mặt Kiều Vãn Tình, kéo tay cô sờ sờ bụng mình, nói: “No, no.”
Có lẽ là do từ nhỏ đến lớn Kiều Vãn Tình đều truyền bá tư tưởng ăn no là một việc rất lợi hại nên bây giờ Khẩu Khẩu ăn cơm no sẽ vô cùng tự hào, muốn khoe ra một chút.
“Bà nội cho Khẩu Khẩu ăn no rồi đúng không?” Kiều Vãn Tình sờ bụng nhỏ của cậu, cười hỏi.
“Ưm, đúng, ăn ngon.”
Cố Kính Chi nhìn cháu nội mình đáng yêu như vậy cũng rất thích. Ông cũng là người lần đầu tiên được làm ông nội, Khẩu Khẩu lại ngoan ngoãn làm người khác yêu thích nên khó có khi ông lại muốn trêu Khẩu Khẩu, dùng giọng điệu chỉ có bản thân ông coi là dịu dàng nói: “Cho ông nội xem bụng bụng no của Khẩu Khẩu nào.”
Mọi người ngồi đây đều không nhịn được nổi hết cả da gà.
Tiếc là Khẩu Khẩu vẫn sợ ông, rúc đằng sau chân mẹ mình, Kiều Vãn Tình dỗ nó: “Cho ông nội con xem đi.”
Việc này làm Khẩu Khẩu khó xử. Cậu nghĩ nghĩ sau đó đứng ở bên cạnh Kiều Vãn Tình, duỗi tay vén áo của mình lên, lộ ra cái bụng tròn tròn trắng trẻo. Cậu vỗ vỗ bụng mình, đứng từ xa nói với Cố Kính Chi: “Đây, đây!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...