Edit + Beta: Minh An
Trước khi mời mọi người dưới quê lên thành phố C uống rượu đầy tháng của Trăn Trăn thì Cố Yến Khanh qua đây.
Vốn dĩ Cố Yến Khanh đã rất cưng chiều các con mình rồi, ngày trước khi mới chỉ có Khẩu Khẩu, anh yêu thương cậu đến mức hận không thể hái sao trời cho cậu. Bây giờ anh lại có thêm một cô công chúa nhỏ nữa thì anh chỉ hận không thể nâng cô bé lên tận bầu trời.
Tiếc là Trăn Trăn chỉ biết ăn với ngủ, dường như chẳng quan tâm tới thế giới xung quanh. Thay vì ngắm nhìn thế giới xung quanh thì cô bé chọn ngủ thêm vài giờ.
Cố Yến Khanh tới nơi thì thấy Trăn Trăn mới uống sữa xong. Anh bế cô bé lên, Kiều Vãn Tình nói: “Em chuẩn bị thay tã giấy cho con bé.”
“Để anh thay.”
Cố Yến Khanh nhanh nhẹn lấy tã lót của Trăn Trăn ra. Ngày trước anh đã làm cái này cho Khẩu Khẩu nhiều rồi, vì thế Cố tổng vô cùng quen tay.
Chẳng qua Trăn Trăn còn nhỏ nên anh cần cẩn thận hơn rất nhiều.
“Hình như con bé đi nặng rồi.”
“Lại đi nữa hả?” Kiều Vãn Tình nhìn qua, đúng vậy thật, “Thế để em đi lấy nước.”
Khẩu Khẩu đứng một bên xem Cố Yến Khanh thay tã giấy cho Trăn Trăn. Cố Yến Khanh đặt tã giấy trước mặt Khẩu Khẩu, nói: “Con giúp ba ném tã giấy em gái làm bẩn ra bên ngoài được không?”
Vì để cho Khẩu Khẩu học cách giúp đỡ người khác, Cố Yến Khanh cùng Kiều Vãn Tình luôn cố gắng tạo cơ hội cổ vũ Khẩu Khẩu để cậu đi giúp mình làm những chuyện nhỏ.
Nhưng mà việc khác thì còn được, chứ việc này thì Khẩu Khẩu chịu. Cậu lùi nhanh về sau một bước, một tay che mũi, một tay phẩy phẩy, nói: “Không làm không làm không làm, thúi thúi!”
“Con cũng biết thúi cơ à?” Cố Yến Khanh đặt tã giấy qua một bên, khẽ cười, “Ngày trước con thích ị phân trong tã giấy nhất đó, đã thế còn không thích thay tã cơ. Có mấy lần ba rửa cho con phân còn dính lên cả mông, thúi kinh khủng, con quên rồi à?”
Từ khi hơn hai tuổi là Khẩu Khẩu đã biết tự cởi quần đi tiểu với đi nặng rồi, cậu nhóc không còn mặc tã giấy nữa.
Với lịch sử đen tối của chính mình, đương nhiên Khẩu Khẩu không chịu nhận: “Con không nhớ!”
“Không sao hết, ba có chụp ảnh lại, tí nữa cho con xem sau!”
“Không cần!” Khẩu Khẩu nghiêm túc từ chối.
“Không sao đâu, xem một chút thôi. Điện thoại của ba đâu?”
Nhân lúc Kiều Vãn Tình còn chưa mang nước ấm tới, Cố Yến Khanh tranh thủ quay đầu tìm điện thoại của mình, định lục lại ảnh cho Khẩu Khẩu xem để cho cậu nhóc bớt chê em gái mình xấu với thúi đi.
“Con đi ném cái này,” Khẩu Khẩu chỉ vào tã giấy Cố Yến Khanh ném trên mặt đất, nói, “Không cho ba, lấy ra, nha ~”
Cố Yến Khanh nhướng mày. Xem ra Khẩu Khẩu thật sự không muốn nhìn lại lịch sử đen tối của mình. Anh nhịn cười nói: “Được.”
Khẩu Khẩu nghe được “lời hứa” của Cố Yến Khanh thì đi qua, một tay bịt chặt mũi lại, một tay nhón nhón cầm tã giấy lên, nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Kiều Vãn Tình mang nước qua, trùng hợp thấy được bóng dáng nho nhỏ của Khẩu Khẩu chạy vút đi. Cô hỏi cậu đi đâu cậu cũng không trả lời. Kiều Vãn Tình vào trong phòng hỏi Cố Yến Khanh: “Khẩu Khẩu đi đâu mà sao chạy nhanh vậy anh? Có phải nó lại định ăn vụng cái gì không nhỉ?”
“Không, thằng bé đi vứt tã giấy của Trăn Trăn đấy.”
“À,” Nhắc đến Khẩu Khẩu cùng Trăn Trăn, Kiều Vãn Tình lại cảm thấy mệt đầu, “Sao em cứ cảm thấy Khẩu Khẩu chẳng thích Trăn Trăn chút nào nhỉ, không bằng một phần mười tình cảm nó dành cho Uyên Uyên luôn.”
Cái cách mà Khẩu Khẩu đối xử với Uyên Uyên chính là thích đến mù quáng, hận không thể cả ngày dán lên người Uyên Uyên, chơi với Uyên Uyên mỗi ngày.
Nhưng đối với em gái của mình, với Khẩu Khẩu mà nói thì cô bé cũng chỉ giống như chú Khánh quản gia nhà Cố Yến Khanh, là người cùng sống dưới một mái nhà thôi. Gặp cũng được mà không gặp cũng chẳng sao.
“Thằng bé vẫn đang ở cái tuổi thích chơi cùng những bạn có thể chạy nhảy, nô đùa cùng mình. Thằng bé không bế được Trăn Trăn, Trăn Trăn cũng chưa biết chơi với Khẩu Khẩu, vì thế Khẩu Khẩu mới như vậy. Chờ Trăn Trăn lớn thêm chút nữa là sẽ khác ngay.” Cố Yến Khanh nói.
Thật ra Kiều Vãn Tình cũng hiểu chuyện này, chẳng qua là cô cảm thấy hơi buồn bực chút thôi.
Ban đầu cô còn cho rằng Khẩu Khẩu là một cậu nhóc cuồng em gái, ai ngờ nó lại là một thằng nhóc cuồng nam chủ!
Cố Yến Khanh rửa sạch cho Trăn Trăn, Kiều Vãn Tình thì cầm phấn rôm rắc cho cô bé, sau đó lại mặc tã giấy mới cho Trăn Trăn. Vậy là Trăn Trăn đã sạch sẽ trở lại rồi!
Trăn Trăn còn chưa cảm nhận được thế giới bên ngoài, dù lúc này cô bé không ngủ nhưng cô bé cũng chỉ biết nhìn chằm chằm một chỗ, cũng chưa biết chú ý đến những nơi phát ra âm thanh lạ.
“Lúc mới sinh Khẩu Khẩu cũng như này hả em?” Cố Yến Khanh chưa từng chăm sóc trẻ sơ sinh bao giờ, anh cứ cảm thấy bộ dáng ngơ ngơ ngác ngác này của Trăn Trăn cứ kỳ kỳ thế nào ấy.
“Đúng rồi, nhưng Khẩu Khẩu không ngủ nhiều như Trăn Trăn, thằng bé ngủ ít lắm. À đúng rồi, hồi đấy đầy tháng thằng bé cũng bắt đầu biết cười rồi đấy!”
Cố tổng nghe xong thì cảm thấy vô cùng buồn bã. Khẩu Khẩu cười lên trông ngốc như vậy, chẳng lẽ cô công chúa bé nhỏ của anh…
Khụ khụ.
Nhưng thôi, ngốc ngốc một chút cũng không sao, giống như Kiều Vãn Tình vậy, cũng khá ổn.
Kiều Vãn Tình không hề hay biết mình đã được liệt vào danh sách những cô gái ngốc ngốc trong lòng ông chồng nhà mình. Nếu không Cố tổng sẽ còn phải “cấm dục” thêm một thời gian nữa đó!
Nhưng đương nhiên trong lòng Cố Yến Khanh, cụm từ “ngốc ngốc” không mang nghĩa xấu. Với Cố Yến Khanh thì anh không thích những cô gái tài giỏi, khéo đưa đẩy như Đàm Hâm. Những người như vậy có rất nhiều toan tính trong lòng, nói chung rất khó để tiếp xúc lâu dài.
……
Thứ bảy.
Tiệc đầy tháng ở thành phố C.
Buổi sáng Đường Nguyệt Nguyệt tới nhà Kiều Vãn Tình, đi cùng cô tới khách sạn dự tiệc đầy tháng của Trăn Trăn.
Hiện tại tình cảm của Đường Nguyệt Nguyệt cùng Kỳ Hình đã bước vào giai đoạn nồng nhiệt, vì thế hai người lúc nào cũng dính sát vào nhau, sau khi vào nhà Kiều Vãn Tình vẫn còn nắm tay nhau.
Khẩu Khẩu thấy hai người vừa tiến vào thì lớn tiếng gọi: “Ba nuôi, mẹ nuôi!”
Bây giờ Đường Nguyệt Nguyệt không còn ngại ngùng như trước nữa rồi. Cô đáp lại Khẩu Khẩu: “A, chào Khẩu Khẩu nha!”
Đường Nguyệt Nguyệt rất biết cách nắm giữ trái tim của các bạn nhỏ, cô nàng mang theo một chút đồ ăn cho Khẩu Khẩu, lập tức bắt được trái tim Khẩu Khẩu. Địa vị của mẹ nuôi trong lòng Khẩu Khẩu lập tức tăng lên, cô nàng còn được Khẩu Khẩu thơm một cái thật to vào má.
Sau khi Khẩu Khẩu thơm Đường Nguyệt Nguyệt xong, cậu nhìn sang ba nuôi của mình. Thấy vẻ mặt ba nuôi mình hơi là lạ, cậu tưởng là ba nuôi ghen vì mẹ nuôi được thơm nhưng mình không được, vì vậy Khẩu Khẩu nói: “Ba nuôi, thơm thơm ~”
Kỳ Hình: “……”
Kỳ Hình không thích trẻ con như Đường Nguyệt Nguyệt, anh chẳng hiểu được mấy bạn nhỏ thơm tới thơm lui thì có gì hay. Nhưng mà Khẩu Khẩu tiến đến nên anh đành phải cúi người xuống, nghiêng người để cậu nhóc thơm mình.
Khẩu Khẩu thơm xong thì duỗi tay lau miệng, nói: “Trên mặt ba nuôi, có, có gì đó!”
Kỳ Hình lại cạn lời: “……”
Anh thuộc tuýp người có bộ râu khá rậm, hai ngày trước anh đi hẹn hò cùng Đường Nguyệt Nguyệt, trước khi ra cửa đã cạo rồi. Nhưng qua hai ngày thì râu của anh lại mọc ra một chút, do đó khi Khẩu Khẩu thơm anh bị râu cọ vào.
Kiều Vãn Tình cười hỏi cậu: “Thế trên mặt mẹ nuôi có gì đó không?”
“Không có.” Khẩu Khẩu nói.
“Vậy mẹ với ba con thì sao?”
Khẩu Khẩu nghĩ nghĩ, “Ba có, mẹ, mẹ cũng có!”
Kiều Vãn Tình: “……”
Cô có từ bao giờ đấy?
Đường Nguyệt Nguyệt bị Khẩu Khẩu chọc cười. Cô nàng nói: “Con nuôi à, con ác thật đó!”
Có bạn nhỏ như này bên cạnh, làm sao cuộc sống có thể nhàm chán được chứ?
Khẩu Khẩu không chút khiêm tốn nhận lấy lời khen này tới từ mẹ nuôi của mình, sau đó cầm đồ ăn vặt chạy đi.
Cố Yến Khanh bế Trăn Trăn ra khỏi phòng ngủ. Thấy hai người Đường Nguyệt Nguyệt đã ở đây thì anh hơi bất ngờ: “Hai người tới sớm thế?”
“Đúng rồi đó, do mẹ nuôi của Trăn Trăn muốn gặp công chúa nhỏ của mẹ quá!”
Kỳ Hình không làm loạn như Đường Nguyệt Nguyệt, gật đầu chào hỏi Cố Yến Khanh: “Cố tổng.”
“Anh cứ coi như đây là nhà mình đi, không cần khách sáo,” Kiều Vãn Tình nói, “Sớm muộn cũng là người một nhà mà.”
“Được.” Kỳ Hình lễ phép.
Cố Yến Khanh ngồi xuống nói chuyện một lúc với Kỳ Hình cùng Đường Nguyệt Nguyệt. Đường Nguyệt Nguyệt thì đòi vào trong phòng ngắm Trăn Trăn. Kỳ Hình không tiện vào trong nên ở lại phòng khách uống trà nói chuyện với Cố Yến Khanh.
“Trùng hợp,” Cố Yến Khanh nói, “Đúng lúc tôi có việc muốn tìm cậu, chúng ta vào phòng đọc sách đi.”
Kỳ Hình: “……”
Kỳ Hình đáng thương, trở thành “người nhà” của ông chủ, mỗi lần cùng Đường Nguyệt Nguyệt tới chỗ ông chủ là kiểu gì cũng bị ông chủ túm đuôi kéo đi làm việc.
Kỳ Hình cùng Cố Yến Khanh vào trong phòng làm việc, Đường Nguyệt Nguyệt thì đi vào phòng ngủ xem Trăn Trăn.
“Con gái nuôi tớ đáng yêu thật á!” Đường Nguyệt Nguyệt nhìn bạn nhỏ Trăn Trăn đang say sưa ngủ thi nói, “Tớ muốn sờ sờ con bé!”
“Cậu cứ thoải mái đi!” Kiều Vãn Tình cười nói, ngày trước Đường Nguyệt Nguyệt cũng mê Khẩu Khẩu như này, “Cậu thích em bé thế này sao không tự sinh một đứa đi!”
“Chờ khi nào tớ kết hôn, tớ nhất định sẽ sinh!”
“Hai cậu định bao giờ mới kết hôn? Bây giờ cũng nên tính dần đi là vừa rồi đó!”
Tính qua qua thì Kỳ Hình cùng Đường Nguyệt Nguyệt đã xác định quan hệ được hơn một năm, có lẽ năm nay chưa thể kết hôn được, nhìn tình hình hiện tại thì nhanh nhất cũng phải tới mùa xuân năm sau mới có thể tiến hành hôn lễ. Như vậy cũng coi như hai người quen nhau được một năm rưỡi.
Cũng khá lâu.
“Nếu năm nay công ty hai đứa mình kiếm được 300 vạn tiền lãi thì tớ sẽ kết hôn!” Đường Nguyệt Nguyệt quyết tâm.
Kiều Vãn Tình: “…… Thế nếu không kiếm đủ thì hai người định không kết hôn luôn à?”
“Thế thì chờ năm sau kiếm đủ 500 vạn thì sẽ kết!!”
“……”
Nửa năm đầu, gần như shop Giòn Trong Miệng của hai người rơi vào tình trạng lỗ vốn. Nếu không phải nhờ vốn do chính phủ giúp đỡ thì có lẽ đến cả tiền mua phòng trên thành phố C Kiều Vãn Tình cũng không đủ.
Mãi cho đến tận 6 tháng cuối năm thì shop mới bắt đầu thu được lãi, kiếm được tiền. Hơn nữa số tiền kiếm được cũng không phải là quá lớn, hiện tại tính qua qua thì khoảng 50 vạn một tháng.
Tuy ít như vậy nhưng cũng được xem như là khá tốt rồi!
Riêng trong ngày 11/11 thì doanh thu của shop Giòn Trong Miệng đã lên tới hơn 20 vạn, ngày 12/12 thì ít hơn một chút, nhưng cũng chừng chừng con số ấy.
Với bộ dáng này, cùng với đó là số tiền lỗ trong 6 tháng đầu tiên thì lợi nhuận shop của các cô thu được trong năm nay vẫn chưa chạm tới được con số 300 vạn.
Nếu lấy mục tiêu năm sau kiếm được 500 vạn thì cũng không phải là quá khó. Gần đây shop Giòn Trong Miệng kinh doanh thêm khá nhiều đặc sản trong huyện, nào là đậu phộng khô, hạt dẻ nướng, mứt dâu tây… Chỉ cần là đặc sản bên thành phố C mang đi bán là có thể nhận được một chút giúp đỡ đến từ chính phủ.
Nói thẳng ra là Đường Nguyệt Nguyệt chưa định kết hôn sớm như vậy.
Nhìn bộ dáng này thì nhanh nhất hơn nửa năm sau mới kiếm được 500 vạn. Có lẽ Đường Nguyệt Nguyệt dự định kết hôn vào sau quốc khách hoặc là cuối năm.
Nhưng Kiều Vãn Tình cười nói: “Có phải cậu cảm thấy tất cả các ngày chúng ta có thể kiếm được doanh số khủng đã hết rồi nên mới mạnh miệng chốt kèo nếu năm nay shop chúng ta kiếm được 300 vạn thì sẽ kết hôn không?”
Đường Nguyệt Nguyệt: “Cậu cảm thấy tớ là người vội vã kết hôn như vậy à? Làm gì có ai tự đào hố cho mình nhảy cơ chứ?”
Kiều Vãn Tình khẽ cười: “Cậu đừng quên, cuối năm ngoái, shop của tớ cũng nổi lên nhờ việc bán măng đông đấy!”
Đường Nguyệt Nguyệt: “……”
“Vì thế,” Kiều Vãn Tình vỗ vỗ bả vai cô nàng, “Cậu đừng có nuốt lời đó, cô bạn Nguyệt Nguyệt của tớ ạ!”
Tiệc đầy tháng của Trăn Trăn ở thành phố C mời phần lớn bạn bè của Cố Yến Khanh. Ngoài một vài họ hàng dưới quê Kiều Vãn Tình ra thì không còn người khác nữa.
Cũng chính vì thế mà sau khi mọi người cơm nước xong, Cố Yến Khanh còn bao trọn một quán karaoke để ai thích hát có thể đến đó hát.
Tất cả mọi người đều bị bất ngờ một phen, nhưng ai cũng vui vẻ hưởng ứng.
Sau khi kết thúc tiệc đầy tháng của Trăn Trăn, Kiều Vãn Tình bắt đầu tìm nơi làm việc mới cho shop online của mình. Cô định thuê nơi có sức chứa cho khoảng hơn 50 nhân viên, thuê ở một chỗ nào đó ổn một chút để về sau không cần chọn lại chỗ nữa. Bởi lẽ có một số người sau khi shop mình nổi tiếng mới bắt đầu chọn chỗ làm việc tốt để tạo thêm uy tín cho shop. Kiều Vãn Tình định làm khâu này luôn.
Tuy rằng tương lai vẫn còn dài, chưa thể nói trước được điều gì, nhưng Kiều Vãn Tình cùng Đường Nguyệt Nguyệt đều có niềm tin vô cùng mãnh liệt vào sự nghiệp của mình. Nhìn doanh thu hiện tại, hai người cảm thấy tràn trề hy vọng.
Dù sao hiện tại shop của hai người cũng bán tốt vậy còn gì!
Trăn Trăn lớn lên từng ngày. Đến khi cô bé được hai tháng thì cuối cùng gen xinh đẹp của cô bé cũng từ từ hiện ra, mất đi bộ dáng nhăn nhăn nhúm nhúm lúc mới xinh. Làn da cô bé cũng trở nên trắng hồng, trông vô cùng đáng yêu.
Nhìn cô em gái xinh đẹp nhà mình, Khẩu Khẩu phải lau mắt nhìn lại. Ngày thường cậu cũng sẽ dành ra một chút thời gian để ngắm cô em gái vừa “vịt hóa thiên nga” nhà mình.
“Thế bây giờ con thích em gái chưa?” Kiều Vãn Tình hỏi cậu.
“Thích,” Khẩu Khẩu dùng tay khua thành hình cái mâm nhỏ, “Thích như này nè!”
Với những thứ mà mình thích, Khẩu Khẩu đều có tiêu chuẩn để xét.
Với Uyên Uyên thì cậu nhóc sẽ khua tay hết cỡ, nói chung là thích “vô cực”, khi mà Kiều Vãn Tình cùng Cố Yến Khanh chiều cậu nhóc cũng có thể nhận được vinh dự này, nhưng nếu hai người không cho cậu nhóc ăn đồ ăn vặt hoặc là mắng cậu nhóc do Khẩu Khẩu gây chuyện thì độ thích của hai người sẽ bị giảm còn một lòng bàn tay.
Còn những người khác thì phải dựa vào tâm trạng của Khẩu Khẩu.
“Không phải ngày trước con chỉ thích một chút thôi sao?” Kiều Vãn Tình cố ý tách hai ngón tay mình ra thành hạt cát như Khẩu Khẩu ngày trước, cười hỏi cậu, “Tại sao bây giờ lại nhiều như vậy?”
“Vì em gái, xinh, xinh đẹp ~” Khẩu Khẩu thật thà nói.
“Thế Khẩu Khẩu cảm thấy mình hay em đẹp hơn?”
Khẩu Khẩu không chút do dự nói: “Con!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...