Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Hàn Đông Dương không thích cậu, mà cậu cũng chẳng thích Hàn Đông Dương.
Thay vì nói cậu không thích Hàn Đông Dương, chẳng thà nói, Lâm Ngộ An sợ anh trai của Hàn Đông Dương — Hàn Dục Hào, người đàn ông kia là một người cuồng em trai đến điên.
Cậu nghe nói, một ngày trước khi Hàn Đông Dương kết hôn với cậu thì Hàn Dục Hào khóc cả đêm, nếu như không phải là người nhà ngăn lại thì qua một tháng nữa sẽ là ngày giỗ của cậu.
Một ngày trước khi cậu và Hàn Đông Dương nhận giấy hôn thú, Hàn Dục Hào gọi điện cho cậu nói cậu đi sớm đến Cục Dân Chính đợi. Cho dù mới bắt đầu trong lòng cũng có chút ý ý này nọ với Hàn Đông Dương, thì cũng sẽ vì sự tồn tại của Hàn Dục Hào mà cuốn luôn theo chiều gió.
Lâm Ngộ An mở TV một lát, điện thoại trong phòng khách liền vang lên, dì Ngô bắt, là điện thoại trong nhà, giọng của bà nói rất nhỏ, chỉ có lúc nói chuyện với Hàn Đông Dương thì mới có thể như vậy, còn nói chuyện với cậu thì đầy âm điệu cao thấp. Lâm Ngộ An biết ở trong lòng dì Ngô rất kính trọng Hàn Đông Dương, năm đó chồng của bà đi làm không đòi được tiền công, cãi cọ với đốc công, người đó lấy hợp đồng ra ăn hiếp chồng dì Ngô không có học thức, nói sẽ tìm luật sư kiện bọn họ. Lần đó là Hàn Đông Dương đứng ra, thắng vô cùng đặc sắc, cho nên dì Ngô vẫn luôn cảm kích Hàn Đông Dương ở trong lòng: "Cậu Hàn... là cần túi chườm đá sao... có... được, để dì lấy cho cậu."
Lâm Ngộ An càng nghĩ càng không ra túi chườm đá có công dụng gì, cậu nhìn dì Ngô cầm lên lầu, đứng ở cửa bỏ túi chườm đá xuống.
Lòng tò mò to lớn quá khiến cho cậu không có cách nào tập trung tinh thần xem TV, Lâm Ngộ An tắt TV, đi lên lầu.
Mới bước vào phòng ngủ, liền thấy Hàn Đông Dương đang co rúc trên ghế mây, cô độc, trống vắng, thương cảm, bất lực, tất cả đáng thương yếu ớt đều tràn ngập trên người của hắn.
Một tay cầm túi chườm đá chườm mắt, một tay cầm khăn giấy, cau mày hai mắt đẫm lệ, lúc Lâm Đại Ngọc táng hoa cũng không gì hơn thế này được, bầu không khí đau thương này giờ còn đặc hơn mấy lần hồi cậu ra ngoài lúc trưa.
Lâm Ngộ An: "..."
Lâm Ngộ An sửng sốt vài giây, hỏi: "Cậu có muốn ăn chút gì không? Để tôi nói dì Ngô nấu chút gì đó cậu thích ăn."
Hàn Đông Dương nhìn cậu một cái: "Không muốn ăn, ăn không vô."
Giọng nói của Hàn Đông Dương vốn rất trong trẻo, có thể do khóc cho nên khàn khàn, từng câu từng chữ đều mang theo cảm giác cào tim gan người ta.
Lâm Ngộ An chuẩn bị khuyên bảo Hàn Đông Dương, ngồi qua đó, trong quan tâm mang theo từ ái: "Cậu có chuyện gì không vui thì cứ nói ra, để tôi giảng giải cho cậu một chút."
Hàn Đông Dương ngồi dậy, hít hít mũi, đuôi mắt đỏ lên, kìm nước mắt ngậm đau thương hỏi: "... Hình như mấy ngày gần đây anh rất vui vẻ?"
Lâm Ngộ An không chút do dự: "Đương nhiên!"
Hôn nhân của bọn họ gần đi đến cuối đường rồi, mỗi người một ngả. Hai năm qua, Lâm Ngộ An nơm nớp lo sợ, như bước trên băng mỏng, đi giữa đường lớn, nhìn cũng không dám chớp mắt, nói cũng nghĩ một đằng nói một nẻo, cuối cùng một tháng nữa là có thể hợp nhất linh hồn và thể xác rồi.
Lâm Ngộ An nghĩ, chuyện này không thể chỉ dùng hai chữ "vui vẻ" để hình dung được, với chuyện này, hai chữ "vui vẻ" đã mất đi giá trị vốn có, không thể biểu đạt được ngàn vạn lần vui sướng trong lòng cậu.
Bởi vì cậu đã nghĩ xong, ngay ngày hôm đó, cậu muốn hai tay cầm lụa múa một khúc, mua ba ngàn pháo đỏ, cộng với mấy bình Nữ Nhi Hồng tốt nhất, rồi hẹn mấy người bạn tốt.
Một người làm quan cả họ được nhờ.
Cảnh tượng kia phải là chiêng trống vang cả ngày, pháo nổ bùm bùm, cờ đỏ phấp phới, quần long múa may, phương viên mười dặm, cậu cầm giấy thoả thuận ly hôn trên tay, thành tín dâng hương, mua một cái két sắt, nhẹ nhàng khoá chặt.
Ngày quan trọng như thế, làm sao có thể dùng hai chữ "vui vẻ" để tóm tắt được chứ.
Lâm Ngộ An không dám nghĩ thêm nữa, sợ dáng tươi cười tràn ra ngoài miệng, cậu thoáng kiềm lại vui sướng một chút, nói: "Thật ra cũng khá tốt, còn cậu thì sao, tại sao lại khóc?"
Ánh mắt Hàn Đông Dương hoảng hốt hồi lâu, giống như hiểu gì đó, không thể tin được nói: "Vì, vì sao?"
Giọng nói của Hàn Đông Dương khiến Lâm Ngộ An rất ngạc nhiên: "Vì sao cái gì?... À thì, đây không phải là chuyện đương nhiên à, hơn nữa trong mắt của tôi, thời gian đã là quá trễ rồi!"
Hàn Đông Dương nghe được câu này, vẻ mặt thoáng chốc trở nên cực kỳ cổ quái, bình tĩnh vốn có trong mắt giống như nổi lên sóng gió, bỗng nhiên đứng bật dậy từ ghế, doạ cho Lâm Ngộ An giật mình, hắn thả túi chườm đá xuống, không nói được một lời liền đi tới giường nằm.
Lâm Ngộ An không biết mình đã động tới vảy ngược nào của Hàn Đông Dương, nói chung, dựa vào cảm giác bản năng của cậu, Hàn Đông Dương còn không vui hơn so với lúc nãy.
Lâm Ngộ An bất đắc dĩ, cậu và chồng mình hai năm nay chơi trò bí hiểm, ngày nào cậu cũng vượt qua trong sự đúng sai và nhận được mấy cái nhìn xem thương, nếu có một hệ thống có thể tính toán, như thế ngày nào cậu cũng nhận được thế này:
Chồng cậu tặng cho cậu một cái liếc mắt.
Chồng cậu lại tặng cho cậu một cái liếc mắt.
Chồng cậu tặng cho cậu một cái liếc mắt đồng thời còn cho cậu một cái nhìn xem thường vì đã đoán sai ý hắn.
Chồng cậu vì tặng cậu quá nhiều cái nhìn xem thường mà giờ tròng mắt chỉ còn màu trắng.
Dù sao hai năm qua, liếc mắt xem thường mà cậu nhận được, giống như xoắn xoắn lăn lăn, xoắn càng ngày càng nhiều, may mà cậu sắp được xoắn thật rồi.
Lâm Ngộ cầm Ipad lên, ngồi trên ghế, đọc tin tức, tuy ánh mắt của cậu nhìn vào màn hình, nhưng thật ra là đang quan tâm đến động tĩnh trên giường, muốn hỏi hắn vì sao lại như vậy?
Mạng sống đó. Còn có một tháng nữa là cậu giải thoát rồi, nếu như trong vòng một tháng này, mà chồng cậu gặp chút chuyện gì thì cậu chạy không thoát được.
Đây không phải là Lâm Ngộ An làm quá, mà là có vết xe đổ rồi.
Lúc bọn họ kết hôn chưa được một năm, Lâm Ngộ An đi công tác ở Milan, Hàn Đông Dương bị cảm sốt ba mươi chín độ, dì Ngô xin nghỉ, bọn họ cách nhau hơn nửa vòng trái đất, hai người đứng ở đường chéo, Hàn Dục Hào biết em trai bảo bối của hắn bị bệnh, gọi điện tới điện thoại của cậu, nói cậu cố ý ném em trai hắn ở nhà tự sinh tự diệt.
Còn liệt ra cho cậu bốn điều bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, đạp cậu tới thẳng đến tầng mười tám địa ngục.
Chồng mình sinh bệnh, làm như không thấy, chẳng hề quan tâm, đó là bất trung.
Chồng mình sinh bệnh, không nói cho người khác, khiến cho anh trai lo lắng, đó là bất hiếu.
Chồng mình sinh bệnh, điều dì giúp việc đi, rắp tâm bất lương, đó là bất nhân.
Chồng mình sinh bệnh, không ở bên cạnh, không làm tròn trách nhiệm, đó là bất nghĩa.
Từng cái từng cái, tội ác ngập trời, tội lỗi chồng chất, Lâm Ngộ An hết đường chối cãi, thiên ngôn vạn ngữ nguỵ biện đều nghẹn ngào thành một câu: Anh cả, em sai rồi.
Thật sự không thể trách cậu nhu nhược, người cả một đời, ai biết sinh bệnh lúc nào, làm gì cũng phải để lại một con đường sống, ngày sau nếu còn gặp lại nhau trên bàn mổ, còn có thể ôm quyền, hi vọng Hàn Dục Hào đao hạ lưu nhân.
Bây giờ Hàn Đông Dương đau lòng như vậy, trong tiềm thức Lâm Ngộ An cũng cảm giác được một trận chiến tranh không khói lửa đang mò mò đi về cậu, đại quân áp cảnh, nơi đi qua không có một ngọn cỏ, dân chúng lầm than.
Đầu óc Lâm Ngộ An rối loạn, xoắn xuýt một phen, nhìn về cục "nhộng" trên gường nói: "Không thì tôi gọi điện cho anh cả nhé?"
Hàn Đông Dương chợt xốc chăn lên, hai mắt đỏ bừng trừng Lâm Ngộ An: "Anh dám?"
Lâm Ngộ An cau mày: "Vậy thì làm sao bây giờ?"
Đôi mắt Hàn Đông Dương hóa thành mười ngàn cây hàn châm nói: "Tốt nhất anh đừng có nói gì cả."
Lâm Ngộ An không có cách nào, hít một hơi thật sâu, đặt Ipad xuống, liền đứng dậy đi tắm.
Đợi khi cậu đóng cửa lại, chợt nghe đến trong phòng ngủ có người đi tới đi lui, bước đi rất gấp gáp.
Lâm Ngộ An mở vòi sen, nhanh chóng tắm, đợi lúc cậu đi ra.
Mới bừng tỉnh, nãy vào vội quá, quên mang đồ vào.
"Hàn Đông Dương." Lâm Ngộ An vừa gõ cửa một cái vừa gọi một tiếng, chợt nghe được giọng nói hoảng sợ của chồng mình, "Sao thế?"
Lâm Ngộ An cầm khăn lông vừa lau người vừa nói: "Cậu giúp tôi một chuyện được không?"
Qua một lúc lâu, cậu mới nghe được chồng mình dùng giọng nói cực kỳ cứng ngắc trả lời cậu, "Giúp, giúp cái gì?"
Lâm Ngộ An: "Cậu đưa áo ngủ màu xám trong tủ quần áo cho tôi với."
"Hả?... Ồ!"
"Là cái màu xám tro đó, bộ đồ áo tay dài." Nếu đổi thành bình thường, cậu quấn khăn lông là có thể đi ra, nhưng dấu vết trên người cậu còn chưa mờ đi, để cho Hàn Đông Dương thấy, đến lúc đó lại kiện cậu vi phạm thoả thuận hôn nhân.
Thứ nhất là ồn áo đến mọi người khó coi, thứ hai thì cậu cũng chưa tìm được người đè cậu, thứ ba là cậu còn phải gánh chịu một khoản tiền bội ước lớn.
Chu Du thì tiền mất tật mang, cậu thì mất thân còn tổn hại tiền mình, ngẫm lại, cậu còn mẹ nó thảm hơn Chu Du, cho nên nói cái gì thì cậu cũng không thể dùng thân đi gánh rủi ro được.
Lâm Ngộ An nhận đồ Hàn Đông Dương đưa vào, giữ cửa rồi đóng cửa lại, sau khi mặc quần áo đàng hoàng, xác định cổ áo có thể che hết dấu trên xương quai xanh thì mới yên tâm.
Mở cửa đi ra ngoài liền thấy Hàn Đông Dương đang đứng cạnh giường cuộn chăn.
Lâm Ngộ An kinh ngạc: "Cậu làm gì thế?"
Hàn Đông Dương ôm cái chăn đã cuộn xong, đứng dậy, mặt không chút thay đổi nói: "Mấy ngày nay khó chịu, muốn ở một mình, tôi đến phòng khách ngủ."
Bước chân của Lâm Ngộ An dừng lại: "Cậu không ngủ ở đây à?"
Hàn Đông Dương vứt cho Lâm Ngộ An một ánh mắt sâu thăm thẳm.
Lâm Ngộ An đọc không hiểu, cau mày nói: "Làm sao vậy?"
Ngón tay Hàn Đông Dương hơi siết chặt chăn, cắn răng nói: "Chỉ khó chịu thôi." Nói xong, đi lấy túi chườm đá mới thả xuống, tiếp tục nhìn Lâm Ngộ An, Lâm Ngộ An bị nhìn chẳng hiểu ra sao, có chút không được tự nhiên lấy tay kéo kéo áo, đáy mắt Hàn Đông Dương chợt sắc bén lên, thu hồi đường nhìn, không nói nhiều nữa mở cửa ra ngoài.
Lâm Ngộ An không hiểu sao chồng cậu lại thoáng muốn tới phòng khách ngủ, khi bọn họ mới kết hôn, vì giấu cha mẹ mà cứ diễn đầy đủ. Chẳng lẽ là Hàn Đông Dương có người bên ngoài, vì tình mà đau lòng. Nếu như là chuyện đó, vậy cũng quá trăm nghe không bằng một thấy rồi, chuyện này nếu như bị Hàn Dục Hào biết, ai dám làm tổn thương em trai bảo bối của hắn thì không biết người nọ sẽ thảm bao nhiều, ha ha ha, Lâm Ngộ An nhìn có chút hả hê.
Hơn nữa, đêm nay cậu có thể độc chiếm giường lớn, Lâm Ngộ An vui sướng chui vào chăn, ôm gối đầu lăn mấy vòng, vùi đầu thật sâu hít mấy cái, "Thật là sướng."
"Anh đang làm gì vậy?"
Bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng xông vào, Lâm Ngộ An nghiêng đầu liền thấy Hàn Đông Dương đen mặt đứng ở cửa.
Lâm Ngộ An vội vã ngồi dậy, có chút không giải thích được sao Hàn Đông Dương lại quay lại: "Sao đã quay lại rồi?"
Ánh mắt Hàn Đông Dương có ý tứ không rõ nhìn chăm chú vào gối đầu mà Lâm Ngộ An đang ôm, môi nhúc nhích, khó khăn nói: "Vừa nãy anh làm gì gối đầu của tôi đó?"
/Hết chương 3/
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...