Mang Thai Ngoài Ý Muốn

Lâm Ngạn mới vừa đi đến bậc thang ở cửa, chợt nghe thấy tiếng ô tô tuyệt trần đi. Đứng ở cửa hít một hơi thật sâu, mới đẩy cửa đi vào. Có một số việc một chút liền sáng tỏ, không cần thiết tự đòi mất mặt.

“Cậu Lâm, sắc mặt cậu không tốt lắm, có phải là bị bệnh gì hay không?” Lúc vú Trương đứng ở cửa thấy gương mặt trắng bệch của Lâm Ngạn, không khỏi lấy làm kinh hãi. Thời điểm sáng sớm đi bệnh viện vẫn thật tốt, bây giờ trở về trên mặt lại một chút huyết sắc cũng không có. Vú Trương người mang trọng trách, lập tức khẩn trương.

Lâm Ngạn vội vàng lắc đầu, “Vú Trương, đừng lo, bên ngoài trời lạnh quá, phỏng chừng bị gió thổi.” Đem túi trên tay đưa cho vú Trương, thay giày liền đi thư phòng.

Đi hai bước mới ý thức được một chốc Dương Thụ muốn đến ăn cơm, quay đầu đối vú Trương phân phó một tiếng liền quay đầu đến căn phòng của đôi tham ăn. Vú Trương đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn bộ dạng hoảng hốt luống cuống của Lâm Ngạn, cảm giác có chút lạ, thế nhưng lại nói không nên lời là không đúng chỗ nào. Suy nghĩ một chút, cảm thấy cần phải cùng phu nhân báo cáo một chút, xoay người hướng phòng ngủ mình đi vào.

Mặc dù bây giờ Lâm Ngạn mặt ngoài trấn định, thế nhưng nội tâm dù sao vẫn là bị chấn động. Hành động đem Lâm Đậu Bao thành gối ôm có chút mơ màng nhìn Lâm Thang Viên đứng ở bên cạnh, Đại Lâm đang cùng chính mình làm nũng?!

Lâm Thang Viên lắc đầu, bất quá bé có thể khẳng định là, Đại Lâm nhà bé khẳng định gặp phải chuyện rất không tốt rồi! Lần trước bà nội Lâm mất, Đại Lâm nhà bé cũng là bộ biểu tình hốt hoảng này, chẳng lẽ người thân thích nào chính mình không biết đã qua đời? Cha bé không phải là cô nhi sao?

“Cha, làm sao vậy?” Lâm Thang Viên lôi kéo cánh tay của Lâm Ngạn, thuận tiện đem Lâm Đậu Bao giải cứu ra từ trong ngực Lâm Ngạn, “Người đây là đang tìm kiếm an ủi?”

Lâm Ngạn ôm con trai một chút tâm tình cuối cùng cũng thoải mái chút, vỗ vỗ đầu Lâm Thang Viên, “Làm cha ôm con trai là phạm pháp a?!”

“…”

“…”

Đôi tham ăn im lặng liếc nhau, ngày hôm nay Đại Lâm quả nhiên tâm tình không tốt!


Lâm Thang Viên lặng lẽ dùng nháy mắt ra hiệu, Lâm Đậu Bao lập tức phi đến nhào vào trong lòng Lâm Ngạn, “Đại Lâm ngoan, Đậu Bao cho người mượn bờ vai.”

“…”

Bị đôi tham ăn quấy rầy như vậy, chấn động Lâm Ngạn mới vừa chôn ở trong lòng cũng dần dần bình ổn lại. Kéo đôi tham ăn qua, rất là nghiêm túc nhắc nhở, “Sau này tan học nhất định phải đợi được ba ba đi đón các con mới có thể về, hiểu chưa?”

Lâm Thang Viên có chút vô cùng kinh ngạc, “Chu bà bà cũng không được sao ạ?”

Lâm Ngạn sửng sốt một chút, hình như từ lần trước sau khi bị Chu phu nhân tùy tiện đến thăm, vấn đề đi học tan học của đôi tham ăn đều là lão thái thái giải quyết. Bất quá, hiện tại chân mình khỏi rồi, khẳng định không thể phiền toái Chu phu nhân nữa.

“Sau này ba ba sẽ đúng giờ đi đón các con, nếu như Chu bà bà đến, các con cũng phải chờ ba ba cùng đi, hiểu chưa?”

Đối với vấn đề này, đôi tham ăn không có ý kiến gì, dù sao cho dù bọn họ không đón, chúng cũng có thể tự mình đi về. Chỉ bất quá hôm nay Đại Lâm thật sự là quá khả nghi! Trong đầu đôi tham ăn nhất thời lướt qua một câu như vậy.

“Cậu Lâm, cậu Dương đến.” Ngoài cửa nhất thời truyền đến thanh âm của vú Trương.

Lâm Ngạn vội lôi kéo đôi tham ăn đi ra ngoài, thuận tiện còn nhắc nhở bé con nhà mình một câu, “Cơm nước xong liền mang em trai trở về phòng chơi, cha với chú Dương của con có chuyện cần nói.”

Lâm Thang Viên mím môi một cái, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn gật đầu.

Lần trước Dương Thụ gặp đôi tham ăn không sai biệt lắm là ba năm trước đây rồi, lúc đó hai đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu, Lâm Đậu Bao càng dính người vô cùng. Bây giờ gặp được đôi bảo bối này, chỉ có thể cảm khái nỗ lực Lâm Ngạn tâm huyết và thời gian trôi qua. Hai đứa nhỏ người còn nhỏ rất thông minh, thấy Dương Thụ thẳng gật đầu. Lâm Ngạn năm đó chịu khổ, lúc gặp được đôi tham ăn này thật là cái gì đều đáng giá.


Tốc độ làm cơm của vú Trương rất nhanh, chờ hai lớn hai nhỏ ăn cơm xong, cũng bất quá tám giờ. Lâm Thang Viên lần này thật ngoan, không có loạn cho cha bé ra nan đề, phòng chừng cũng thấy sắc mặt Lâm Ngạn rất tệ, cơm nước xong liền lôi kéo Lâm Đậu Bao về phòng. Lâm Ngạn thấy hai đứa nhỏ đi vào, mới lôi kéo Dương Thụ ngồi ở phòng khách uống trà. Vú Trương rất có quy củ, lập tức vào phòng bếp, không quấy rối hai người nói chuyện.

“Nói đi, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?” Dương Thụ cũng không động tách trà, nhìn Lâm Ngạn rất là khẳng định hỏi.

Lâm Ngạn nguyên bản không có ý định giấu diếm y, quen biết Dương Thụ nhiều năm như vậy nên biết không nên biết không sai biệt lắm đều biết rồi, cũng không ít một chút như vậy.

“Cái người sinh ra em kia gần đây đang tìm em.”

“Mẹ em?” May là tâm lý Dương Thụ cường đại, nghe như vậy cũng là hết hồn.

“Nhiều năm như vậy không tìm làm sao lại đột nhiên đến tìm em?”

Lâm Ngạn nhìn y, đây mới là chỗ có vấn đề, tại sao lại là cái thời điểm này đến tìm cậu? Thấy tư thái vừa rồi của bà, có thể thấy được cuộc sống của bà rất tốt, hoàn toàn không cần thiết đến tìm cái người ngay từ đầu đã bị bà vứt bỏ.

“Không biết.” Cậu là thật không biết.

“Có phải mẹ em hối hận hay không?” Dương Thụ từ nhỏ được mẹ thương yêu, phản ứng đầu tiên có thể nghĩ đến chính là cái này. Năm đó nhất thời lòng dạ ác độc, hiện tại hối hận tìm lại con trai của mình, y suy đoán như vậy hình như cũng không sai.

Lâm Ngạn lắc đầu, “Bà ấy nhìn thấy em, thế nhưng không có nhận thức em.”

Dương Thụ nghe xong cũng cau mày, “Không nhận thức em? Vậy tại sao phải tìm em?”


“Em hiện tại cũng rất hoang mang, thế nhưng em có thể nghĩ đến cũng chỉ có một cái khả năng.” Lâm Ngạn có chút khổ sở nở nụ cười một chút, “Có phải em đây một đứa con trai dư thừa mang đến phiền phức cho bà ấy?”

Dương Thụ ngồi ở đó muốn phản bác, thế nhưng thái độ người nọ lãnh đạm thật đúng là không giống thành tâm trở về đến tìm con trai.

“Em chuẩn bị làm sao bây giờ?”

“Nếu không muốn nhận thức, vậy liền làm người lạ đến cùng.” Lời này của Lâm Ngạn rất là kiên định. Nếu như không muốn cùng mình nhận thức, vậy liền làm người xa lạ đến cùng. Nếu như cậu không có đoán sai, người nọ vừa rồi muốn nói cũng chỉ sợ sẽ là những lời này. Những chuyện khác Lâm Ngạn vô pháp suy đoán, thế nhưng chút ý tứ này vẫn không có khó lý giải.

Đối với chuyện này, tuy rằng Dương Thụ không nên tham dự nhiều vào, thế nhưng nếu đối phương đến một mình như vậy, có thể thấy được thật không có dự định muốn cùng Lâm Ngạn nhận thức nhau. Đứng lên vỗ vỗ bờ vai của cậu, “Từ hôm nay trở đi, em tự mình chú ý nhiều một chút. Bà ấy bên kia có thể gặp phải vấn đề gì, em đứa con trai bị vứt bỏ này có thể chính là một lợi thế để đả kích bà. Mặc kệ đúng cùng sai, em cũng không thể vô tội bị lợi dụng. Hiểu chưa?”

Lâm Ngạn gật đầu, Dương Thụ nói không sai, chuyện này thấy thế nào cũng để lộ ra một cảm giác quỷ dị. Vừa nãy chính mình thức tỉnh đôi tham ăn cũng là sợ đứa nhỏ bị vô tội cuốn vào.

Dương Thụ vẫn có chút lo lắng, “Ngày mai anh phải quay về T thành, không chăm sóc được em, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng phải kịp thời cho anh biết! Nếu như lại xảy ra tai nạn xe cộ gạt anh giống như lần trước nữa, xem anh thu thập em như thế nào!”

“Đươc rồi, mẹ Dương già, an tâm quay về T thành của anh đi.” Lâm Ngạn cũng không muốn y lo lắng như vậy, vội trêu ghẹo nói.

Dương Thụ hung hăng xoa nhẹ cái đầu vừa thông suốt của cậu mới giải hận, người này chính là dù bị thua thiệt cũng không hiểu được nhớ lâu!

Trong phòng khách hai người tán gẫu như vậy, trong phòng ngủ đôi tham ăn cũng không nhàn rỗi, đầu Lâm Thang Viên sắp dán lên cánh cửa, cũng không có nghe rõ bên ngoài lại nói cái gì.

“Chị, Đại Lâm sẽ tức giận.” Lâm Đậu Bao ngồi xổm bên cạnh chị của mình, một bộ biểu tình xem kịch vui. Khó có được chị nhóc cũng có lúc cấp bách!

Lâm Thang Viên tức giận liếc mắt Lâm Đậu Bao, “Ta đây không phải là sợ Đại Lâm nhẹ dạ sao!”


Lâm Đậu Bao có chút mờ mịt, “Chú Dương không tốt sao?”

“Chú Dương không có không tốt, thế nhưng mẹ của chú Dương quá kinh khủng, Đại Lâm tuyệt đối sẽ thua thiệt!”

Lâm Đậu Bao tiếp tục đầy đầu chấm hỏi ngồi xổm, một bộ biểu tình cầu giải thích.

Lâm Thang Viên thở dài, kéo tay béo nhỏ của Lâm Đậu Bao qua, buông tha kế hoạch ngồi xổm ở cửa nghe lén, đem Lâm Đậu Bao đặt lên ghế rất là nghiêm túc nói, “Em còn nhớ cái chuyện lần kia mẹ của chú Dương mời Đại Lâm uống trà hay không?”

Lâm Đậu Bao suy nghĩ một chút, không nhớ rõ…

Lâm Thang Viên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn nhóc, “Mẹ của chú Dương không phải mua cho chúng ta một cái bánh kem rất lớn làm quà đó sao, nhớ lại chưa?”

Lâm Đậu Bao đối với ăn từ trước đến nay đều rất khắc sâu ấn tượng, tiện thể liền đem cái người bà bà mời ăn bánh kem nhớ lại.

“Đậu Bao, mẹ của chú Dương đối với Đại Lâm thật không tốt, ngày đó lợi dụng chúng ta đang ngủ, mẹ của chú Dương đối với Đại Lâm nói rất nhiều thứ không tốt. Tuy rằng ta cũng không phải hiểu rõ lắm, thế nhưng ngày đó Đại Lâm lặng lẽ khóc rất thương tâm.” Khi đó Lâm Thang Viên cũng không hiểu lắm thế giới của người lớn, thậm chí đối với những thứ mẹ Dương nói đều nghe không hiểu nhiều, thế nhưng đứa nhỏ có thể xem hiểu biểu tình của người lớn. Bé nằm trên cái ghế bên cạnh đối diện vị trí mẹ Dương, cho nên lúc đó cái biểu tình chán ghét ở trên mặt mẹ Dương thật sâu kích thích đứa nhỏ mẫn cảm trưởng thành sớm này. Hơn nữa lúc Lâm Ngạn thương tâm, càng làm cho bé đối Dương Ngạn cũng không thích. Lâm Thang Viên rất cố chấp cho rằng, Đại Lâm cùng Dương Thụ ở cùng một chỗ là không chắc được vui vẻ.

Lâm Đậu Bao nhìn chị của mình, “Thế nhưng Dương bà bà đã qua đời rồi.”

Gương mặt Lâm Thang Viên giật mình, “Chuyện tình khi nào?!”

“…” Lâm Đậu Bao vỗ vỗ vai chị nhóc an ủi, “Chị, quả nhiên đọc nhiều sách là sẽ đọc thành ngốc.”

“…”

Lâm Đậu Bao ngầm thoải mái, khó có được lật đổ Lâm Thang Viên một hồi, Lâm Đậu Bao uy vũ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui