Mang Thai Là Trải Nghiệm Gì


Vào kỳ nghỉ hè cấp ba năm ấy, Mục Vân Tinh đến tiệm làm tóc để nhuộm cho mình một mái tóc vàng.
Ông chủ tiệm cắt tóc khuyên cậu một câu: "Nhóc đẹp trai, cậu vốn đã rất tuấn tú rồi, nếu nhuộm tóc có thể sẽ không được như mong muốn của cậu đâu."
Mục Vân Tinh yêu cầu ông chủ nhuộm thật đậm vào, xấu thì cậu sẽ nhuộm lại.
Ông chủ đành phải nhuộm cho Mục Vân Tinh.
Sau khi nhuộm xong Mục Vân Tinh nhìn vào gương, cảm thấy mình càng ngày càng đẹp trai ra, thậm chí còn mang vẻ mặt khen ngợi nói với ông chủ rằng lần sau cậu sẽ quay lại.
Chủ tiệm cắt tóc: "......"
Mục Vân Tinh rất đẹp trai đã học cấp ba.

Nhưng kiểu tóc này bình thường là tiêu chuẩn cho lưu manh, cho nên bản thân Mục Vân Tinh đã thành công gia nhập vào nhóm lưu manh.

Trong lúc nhóm lưu manh tuyển chọn đại ca, Mục Vân Tinh nói thành tích của cậu rất tốt, mà thành tích tốt đương nhiên sẽ dẫn đến chỉ số thông minh cao, có thể dẫn dắt nhóm lưu manh vươn tầm ra cả nước.

Lời nói khí phách mạnh mẽ không thực tế, nhưng tất cả lưu manh đều bỏ phiếu cho Mục Vân Tinh.
Mục Vân Tinh không muốn gọi mình là đại ca lưu manh, cho nên đã phong cho mình là giáo bá.
Cũng bởi vì Mục Vân Tinh tự phong mà dẫn đến việc Lục trung đã xuất hiện không ít giáo bá.

Giáo bá làm việc độc lập và không can thiệp vào nhau.
Giáo bá Mục Vân Tinh trong lúc vừa mới khai giảng lớp 12 đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên với Thời Giang người đến để diễn thuyết.
Thời Giang đứng trên sân khấu hội trường, mặc một bộ đồng phục rộng lớn của Nhất trung, nhưng tỉ lệ cơ thể lại cực kỳ chuẩn, hết sức cao.

Dáng đứng thẳng tắp, cách cư xử vô cùng tốt.
Hơn nữa gương mặt lại anh tuấn, bên dưới đôi mắt lạnh lùng trong suốt là chiếc mũi cao thẳng, đôi môi rất mỏng và giọng nói cũng rất êm tai.
Mục Vân Tinh ngẩng đầu nhìn một cái, ánh mắt liền không dời đi được.
Con mẹ nó, hình như cậu gặp được tình yêu đích thực của đời mình rồi.
Đợi sau khi buổi diễn thuyết kết thúc, Mục Vân Tinh theo đuôi Thời Giang, phát hiện Thời Giang nhận được hết bức thư tình này đến bức thư tình khác.

Trọng điểm không phải là thư tình, trọng điểm là lúc Thời Giang nhận thư tình sẽ cười với cô gái đó, sau đó trả lại thư tình cho cô, nói: "Xin lỗi."
Má, cậu cũng muốn nói chuyện với Thời Giang như vậy.
Nếu Thời Giang nói xin lỗi với cậu, cậu sẽ nói: "Đừng xin lỗi, ôm em đi."
Má ôi!
Mấy lời tình ái này, cậu đã biết phải viết thư tình như thế nào rồi!

Mục Vân Tinh đã viết thư tình xong lúc nửa đêm, kết quả ngày hôm sau lại quên lấy đi, sau khi đến lớp mới biết không có thư tình, lại chạy về nhà.
Ba mẹ cậu đang ngồi trước ghế sofa, trên bàn trà là bức thư tình do cậu viết.
Trực giác của Mục Vân Tinh nói cho cậu biết tới công chuyện rồi.
Thật đúng là tới công chuyện luôn.
Ba mẹ cậu cho rằng cậu đang cố gắng trở nên phản nghịch.
Mục Vân Tinh ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa cam đoan với ba mẹ: "Con sẽ ăn năn hối lỗi nhuộm đầu lại thành màu đen, cũng sẽ không đi kéo bè kết phái nữa.

Sẽ chỉ có một chuyện là yêu sớm thôi."
Cuối cùng bị mẹ cậu tát cho một cái tát trời giáng.
"Cái đó còn không bằng con đi làm giáo bá của con đi nữa."
Mẹ của Mục Vân Tinh đối với thân phận giáo bá của Mục Vân Tinh hoàn toàn không quan tâm.

Tuổi trung nhị sẽ làm những chuyện của trung nhị, nhưng cũng có chừng mực.
Ngoài việc thỉnh thoảng đánh nhau ba mẹ bị mời lên, còn có cái đầu tóc vàng lỗi thời ấy.

Nhưng Mục Vân Tinh rất thích cái đầu tóc vàng của mình.
Mẹ của Mục Vân Tinh đành phải giúp cậu nói dối: "Đó cũng chỉ là màu sắc thôi mà.

Ba của nó cũng có một mái tóc vàng."
Nhưng yêu sớm thì lại khác.
Yêu sớm chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc học.
Suy nghĩ của Mục Vân Tinh nhà bà đơn giản như vậy, nhất định là cái người có tên Thời Giang này cố ý dụ dỗ.
Mẹ Mục Vân Tinh siết chặt bức thư tình, sau khi thảo luận với ba của Mục Vân Tinh liền chuyển trường cho cậu.
Nhưng mà, con của bọn họ vẫn bị cái người có tên Thời Giang này câu mất hồn.
Viên mãn rồi! Tung bông!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui