Edit + Beta : Củ Cải Ngâm Đường
---------------------------------------------
Lời còn chưa dứt, Tiết Giác liền đem tầm mắt với ý tứ sâu xa mà liếc nhìn về phía sau của Tiết Ngạn Tĩnh.
Thân thể Tiết Ngạn Tĩnh căng cứng như dây đàn, ông ta thuận theo ánh mắt của Tiết Giác mà quay đầu nhìn lại, một giây sau liền nhìn thấy Tôn Phi sợ hãi rụt rè trốn ở phía sau bồn hoa.
Sau khi đối diện với Tiết Ngạn Tĩnh đang thẹn quá hóa giận, Tôn Phi dại ra ,trên nét mặt không tự chủ lộ ra mấy phần sợ hãi, bà ta hơi lui về sau co lại thân thể, nhưng bồn hoa cao chỉ bằng nửa người căn bản không thể che hết thân người của bà ta.
Giằng co như vậy nửa ngày, Tiết Ngạn Tĩnh đột nhiên quay người đi về phía Tôn Phi. Tôn Phi phản ứng như nhìn thấy ác ma, đứng lên co cẳng bỏ chạy, không hề quay đầu lại một chút.
Tiết Ngạn Tĩnh: "..."
Tiết Ngạn Tĩnh do dự một chút, quay đầu liếc nhìn Tiết Giác cùng Ông Ngọc Hương đang thấp giọng trò chuyện, cùng với Tổ Kỳ làm bộ cái gì cũng không biết chuyên tâm dỗ con trai, lại nhìn về hướng Tôn Phi chạy trốn.
Cuối cùng ông ta cắn răng không nói một lời bước nhanh đi ra ngoài.
Từ khi Tiết Ngạn Tĩnh mặt dày chuyển về Tiết gia ở tới nay, số lần ông ta cùng Tôn Phi nói chuyện có thể đếm trên đầu ngón tay.
Ông ta vì muốn cứu vãn tình cảm với Ông Ngọc Hương cho nên cố ý xa lánh Tôn Phi, mặt khác là ông ta sợ nghe Tôn Phi cằn nhằn dò hỏi tình trạng của Tiết Hạo, Tiết Hạo ngồi tù đã là chắc chắn, ông ta thực sự vô lực thay đổi mọi chuyện.
Nhưng mà vừa nãy Tôn Phi hành động theo bản năng tránh né lại như mũi kim sắc bén đâm vào trong lòng ngực ông ta.
Ông ta nghĩ tới lời Ông Ngọc Hương nói, nghĩ đến hàng xóm cùng hồ bằng cẩu hữu đối với ông ta trào phúng bàn luận, nghĩ đến Tiết Giác giúp đỡ Ông Ngọc Hương ép ông ta ly hôn...
Còn có một loạt chuyện rắc rối phát sinh trong hai tháng nay.
Cái nhà này đã không còn tình cảm, giữ lại còn có ích lợi gì ?
Tiết Ngạn Tĩnh một đường đi đến vườn hoa, trời đêm vẫn đang đổ xuống từng trận tuyết nhỏ, đem mặt đất cùng hoa cỏ cây cối đều trải lên một tầng áo trắng mỏng manh.
Gió lạnh xen lẫn hoa tuyết thổi qua, Tiết Ngạn Tĩnh chỉ mặc một kiện áo khoác mỏng không nhịn được hắt hơi một cái, ông ta há miệng run rẩy khoanh tay tìm một phút chốc, rất nhanh liền tìm thấy Tôn Phi đang ngồi trên cái ghế dài khóc nức nở.
Tôn Phi cũng ăn mặc không dày, gò má của bà ta cùng hai tay đều bị đông đến đỏ bừng, bà ta giống như không hề cảm giác được gió lạnh đang vù vù thổi qua, co người lên khóc rất là lợi hại.
Vốn là Tiết Ngạn Tĩnh thẹn trong lòng nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời cả trái tim đều đau đến nhéo lên.
"Tiểu Phi." Tiết Ngạn Tĩnh cất tiếng gọi, ông ta đi lên phía trước cởi áo khoác, khoác lên trên người Tôn Phi.
Tôn Phi lạnh đến mức run rẩy, vội vàng che kín quần áo, bà ta ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Ngạn Tĩnh đã ngồi vào bên cạnh, nước mắt càng thêm không kiêng kị mà chảy xuống.
"Tĩnh ca, tôi muốn rời khỏi nơi này." Tôn Phi nói giọng khàn khàn.
Tiết Ngạn Tĩnh còn tưởng rằng Tôn Phi muốn khẩn cầu ông ta cùng đi, động tác chuẩn bị ôm lấy Tôn Phi thoáng chốc dừng lại.Đáy mắt ông ta trồi lên chút hàn ý, đang muốn chỉ trích Tôn Phi quá mức ích kỷ, kết quả lại nghe thấy thanh âm bi thương của Tôn Phi vang lên.
"Tôi biết ông đối với cái nhà này có hoài niệm, là tôi quá ích kỷ, tôi không nên đối với ông tử triền lạn đả ( quấn mãi không buông ), lại càng không nên xúi giục ông bỏ vợ bỏ con tiếp thu tôi và Tiểu Hạo, tất cả hậu quả đều là do một mình tôi tạo thành, chỉ có tôi triệt để biến mất hỏi tầm mắt các người, các người mới có thể trở về cuộc sống như trước kia."
Tiếng nói của Tôn Phi không lớn, nhưng từng chữ đều truyền vào trong tai Tiết Ngạn Tĩnh.
Nói xong lời cuối cùng, Tôn Phi dường như lại không chịu được sự bi thương, hai tay che mặt, thống khổ khóc ồ lên.
Tiết Ngạn Tĩnh không nghĩ tới Tôn Phi sẽ nói ra lời như thế, trong lúc nhất thời tâm lý chua xót, cảm động đến không biết nên nói cái gì, ông ta chỉ có thể ôm Tôn Phi thật chặt.
"Tĩnh ca, ông để tôi đi đi thôi." Tôn Phi dựa vào trong lồng ngực Tiết Ngạn Tĩnh khóc không thành tiếng.
"Không, tôi sẽ không buông tay." Tiết Ngạn Tĩnh chỉ mặc kiện áo lông lạnh đến mức toàn thân đều đang phát run, mà trong lòng ông ta phảng phất như có một dòng nước nóng dâng lên.
Nguyên lai trên thế giới này còn có người toàn tâm toàn ý vì ông ta suy nghĩ.
Tôn Phi không danh không phận theo ông ta ba mươi năm, còn nhọc nhằn khổ sở vì ông ta sinh ra một đứa con trai cũng đem nó nuôi dạy nên người, phần ân tình này không có người nào có thể tùy tiện so sánh.
Nhưng mà ông ta vừa nãy lại dùng tâm tư bẩn thỉu như vậy mà hoài nghi Tôn Phi...
Toàn thế giới có thể vứt bỏ Tôn Phi, chỉ có ông ta không được.
Tiết Ngạn Tĩnh nhớ lại ba mươi năm ông ta và Tôn Phi ở chung, hết thảy những việc vụn vặt Tôn Phi vì ông ta làm lại không ngừng khuếch đại, đối lập với sắc mặt tuyệt tình của Ông Ngọc Hương ép buộc ông ta ly hôn.
Thời khắc này, hình tượng của Tôn Phi ở trong lòng Tiết Ngạn Tĩnh quả thực có thể dùng hào quang vĩ đại để hình dung, ông ta cực kỳ hối hận mấy ngày này vì cứu vãn tình cảm với Ông Ngọc Hương mà quên Tôn Phi.
Rõ ràng Tôn Phi mới là người quý trọng với ông ta, ông ta cố tình đem toàn bộ tinh lực đều phóng tới trên người đôi bạch nhãn lang Ông Ngọc Hương cùng Tiết Giác...
Tiết Ngạn Tĩnh hối hận đến xanh cả ruột.
Cùng lúc đó, một cái ý nghĩ chưa bao giờ có như măng mọc dưới mưa xuân không ngừng nảy nở, dùng tốc độ sét đánh bưng tai không kịp mà che lấp toàn bộ ý nghĩ của Tiết Ngạn Tĩnh.
Ly hôn.
Ông ta muốn cùng Ông Ngọc Hương ly hôn.
....
Tiểu Nhã bận tâm đến việc Tiết Giác cùng Tổ Kỳ là đôi phu phu trẻ sắp làm lễ cưới, liền định đem Tiết Thiên Vạn thu xếp ở phòng ngủ của Ông Ngọc Hương, hiện tại Ông Ngọc Hương một mình ở trong phòng ngủ chính, ngược lại cũng thuận tiện chăm sóc Tiết Thiên Vạn.
Nào ngờ vừa mang Tiết Thiên Vạn phóng tới trên giường trẻ sơ sinh, tiểu tổ tông này lại đột nhiên mở mắt ra.Đôi mắt đen láy của nhóc con chuyển động, tựa hồ không nhìn thấy khuôn mặt lúc thường mình ỷ lại, lập tức trương miệng lên khóc lớn.
Ông Ngọc Hương đau lòng cháu trai, vội vàng đem Tiết Thiên Vạn ôm lên, liên thanh dụ dỗ nói: "Thiên Vạn không khóc không khóc nha, bà nội dẫn con đi tìm ba ba."
Tiểu Nhã than thở: "Tiểu thiếu gia cũng quá dính tiên sinh cùng phu nhân, tiếp tục như vậy nên làm sao bây giờ nha? Tiên sinh cùng phu nhân không thể mỗi ngày ở nhà nhìn tiểu thiếu gia đi."
Nghe vậy, Ông Ngọc Hương trong lòng nổi lên một luồng ghen tuông, bất đắc dĩ cũng thở dài nói rằng: "Chờ Thiên Vạn lớn lên chút chịu thân người khác, sẽ tốt hơn."
Vì vậy hai người mang theo Tiết Thiên Vạn chuẩn bị đi tìm Tiết Giác cùng Tổ Kỳ, mở cửa phòng liền gặp được Tổ Kỳ ở trên hành lang đi dạo.
"Tiểu Kỳ, con đến rất đúng lúc." Ông Ngọc Hương sáng mắt lên, phảng phất như người chết đuối nhìn thấy cái phao cứu nạn, vội vã đem Tiết Thiên Vạn đang khóc không ngừng giao cho Tổ Kỳ, "Thiên Vạn sau khi tỉnh lại vẫn đang khóc, phỏng chừng tối nay muốn ngủ cùng các con."
Tổ Kỳ không biết cách ôm trẻ con, tư thế có chút lúng túng, cậu theo bản năng hỏi: "Có phải là đói bụng?"
"Nửa giờ trước mới cho uống sữa, cũng đã đổi mới tã." Tiểu Nhã bên cạnh trả lời.
Tổ Kỳ còn muốn nói gì, kết quả không chờ cậu mở miệng, chỉ thấy Tiết Thiên Vạn trong lồng ngực bỗng nhiên ngừng tiếng khóc, đôi mắt to tròn đen láy bịt kín một tầng hơi nước.
Tiểu tử sững sờ nhìn Tổ Kỳ nửa ngày, sau đó phát ra âm thanh a a a a, nỗ lực duỗi thẳng hai tay muốn bắt mặt Tổ Kỳ.
Tiểu Nhã thấy thế, một tay nâng quai hàm, vừa buồn cười vừa khổ não nói: "Sau này ngài và tiên sinh không có ở nhà, tôi và lão phu nhân thật không có biện pháp nào với tiểu thiếu gia."
Tổ Kỳ cúi đầu nhìn Tiết Thiên Vạn trong lồng ngực đang nhìn cậu vui vẻ, tâm tình vốn đang trầm thấp bỗng chốc vui vẻ.
Nhóc con quá nhỏ, trên người tỏa ra một luồng mùi sữa nhàn nhạt, mặt đã căng mịn ra chút, không giống mới sinh ra vừa nhăn vừa hồng, như con khỉ con.
Đây chính là nhóc con mà cậu tự mình sinh ra.
Tuy rằng trước mắt vẫn cứ còn xấu xấu, nhưng mà dù sao cũng là người duy nhất có huyết mạch tương liên với cậu trên thế giới này.
Giờ khắc này, Tổ Kỳ nội tâm mềm mại đến rối tinh rối mù, cậu nghĩ tới chính mình không bao lâu nữa lại vào đoàn phim, trong lòng dĩ nhiên sinh ra một luồng cảm giác không nỡ.
Ông Ngọc Hương cũng không biết Tổ Kỳ đang suy nghĩ gì, thấy Tổ Kỳ buổi tối còn ở bên ngoài lắc lư, chỉ cho là cậu đói bụng ngủ không được, liền để Tiểu Nhã đi làm bữa ăn khuya đưa đến phòng ngủ Tổ Kỳ.
Tổ Kỳ liền vội vàng lắc đầu khước từ ý tốt của Ông Ngọc Hương, dừng một chút, mới chần chờ mở miệng: "Con nghe Trương quản gia nói, mẹ đã lên danh sách khách mời cho lễ cưới của con và Tiết Giác?"
"Đúng thế." Ông Ngọc Hương gật đầu, "Ta lựa chọn một chút, vì con và Tiểu Giác đều không muốn khoa trương, cho nên ta chỉ chọn những bằng hữu quen thân cùng đối tác của Tiểu Giác."
Tổ Kỳ nói: "Con có thể nhìn danh sách một chút không ?"
"Đương nhiên có thể." Ông Ngọc Hương để Tổ Kỳ tiến vào phòng ngủ đợi, bà lật ngăn kéo, rất nhanh liền lấy ra một quyển ghi chú Trương quản gia viết.
Bởi vì Tổ Kỳ ôm Tiết Thiên Vạn hành động không tiện lắm, Ông Ngọc Hương đi đến bên cạnh, lật quyển sổ đỏ thẳm cho Tổ Kỳ xem.
"Còn bạn bè con muốn mời không có trong danh sách này, chờ con đã suy nghĩ kỹ trực tiếp nói cho Trương quản gia để ông ấy bổ sung." Ông Ngọc Hương vừa nói một bên lật lên mặt giấy.
Không bao lâu, Tổ Kỳ đột nhiên nhìn thấy một cái tên quen mắt.
"Chờ một chút!"
Ông Ngọc Hương tiến hành được một nửa động tác đột nhiên dừng lại, bà đem trang giấy lật lại về trước, nghi ngờ nói: "Làm sao vậy?"
"Tổ Minh Huy và Trần Ngọc Trân, đem hai cái tên này gạch bỏ đi." Tổ Kỳ bình tĩnh mà nói.
Cậu lật lung tung điện thoại ra, thật vất vả mới tìm được tên cha mẹ của nguyên chủ, là từ tin nhắn của nguyên chủ và cha mẹ mà biết.Bất quá bây giờ, cha mẹ nguyên chủ cùng thân thích hết thảy phương thức liên lạc đều bị nguyên chủ xóa đến không còn một mống.
Tổ Kỳ nhìn kỹ nội dung tin ngắn, phát hiện cha mẹ nguyên chủ cùng trong tưởng tượng của cậu khác biệt không lớn, đều là lòng tham không đáy như đỉa hút máu.Bọn họ không quan tâm nguyên chủ tại vòng giải trí ra làm sao, gọi điện thoại đến chính là đòi tiền, dù cho một năm trước nguyên chủ bị công ty đại diện đóng băng phải trải qua tháng ngày cực khổ, bọn họ cũng không vươn tay viện trợ, thậm chí bức bách nguyên chủ tiếp tục chuyển sinh hoạt phí cho mình.
Nếu là lúc trước, Tổ Kỳ còn cảm thấy phi thường khiếp sợ, không nghĩ tới trên thế giới còn có cha mẹ vì tư lợi như thế.Mà bây giờ, trải qua các loại kỳ ba như Tiết Ngạn Tĩnh cùng Thạch Hạo, Đường Mạc Ninh, Tổ Kỳ sớm thành thói quen, nếu như cha mẹ nguyên chủ là người bình thường tam quan thẳng tắp, sẽ không bị tác giả viết ra làm con cờ thí.
Nghe Tổ Kỳ nói, Ông Ngọc Hương trên mặt lóe lên chút nghi hoặc, bất quá bà cũng không có hỏi nhiều, mà là cầm bút lên trực tiếp gạch tên Tổ Minh Huy và Trần Ngọc Trân, Tổ Chu kế bên cũng bị gạch ra.
Cảm nhận được ánh mắt Tổ Kỳ quăng tới, Ông Ngọc Hương ôn hòa cười cười: "Nếu như cha mẹ con đều không tới, chỉ có anh của con tới thì có chút lúng túng."
Tổ Kỳ: "..."
Xem ra coi như cậu không nói, Ông Ngọc Hương cũng đều hiểu tất cả.
Tổ Kỳ mím mím môi, lúng túng trên mặt từ từ rút đi, cậu hướng Ông Ngọc Hương đưa ra một ánh mắt cảm kích.
Ông Ngọc Hương cười vỗ vỗ bờ vai cậu: "Ta gọi Trương quản gia đem giường trẻ sơ sinh chuyển tới trong phòng ngủ các con, e là mấy buổi tối này các con phải chịu khổ chút."
Lúc Tổ Kỳ ôm Tiết Thiên Vạn đã ngủ say trở lại phòng ngủ, Trương quản gia đã sớm đem giường trẻ sơ sinh chuyển tới bên cạnh giường lớn.
Cái giường này là Ông Ngọc Hương tự mình đi trung tâm thương mại chọn lựa, toàn thể đều màu hồng nhạt, phía trên còn treo sa mạn màu trắng, một bên góc treo các loại đồ chơi đầy đủ kiểu dáng, cùng với căn phòng ngủ hai màu xám đen này hoàn toàn không hợp.
Tổ Kỳ cẩn thận từng li từng tí một đem Tiết Thiên Vạn phóng tới giường trẻ sơ sinh, nhóc con rất thích ngậm ngón tay, hơi không chú ý liền nhìn thấy nó ngậm lấy ngón tay trỏ của mình mà mút mút.
Tổ Kỳ khẽ cười một tiếng, cảm thấy thú vị, cậu nằm một bên nhoài giường nhỏ, lặng lẽ lấy ra ngón tay trỏ bị Tiết Thiên Vạn ngậm trong miệng.
Chỉ thấy Tiết Thiên Vạn hơi nhướng mày, dáng dấp kia rất có vài phần phong độ của Tiết Giác lúc giận dỗi , sau đó bĩu môi bắt đầu tìm ngón tay, toàn bộ quá trình đều lười biếng đôi mắt cũng không có mở.
Thật vất vả tìm tới ngón tay, Tiết Thiên Vạn há mồm liền đem đầu ngón tay út mà ngậm, say sưa mút ngon lành, biểu tình hưởng thụ như ăn sơn hào hải vị.
"Thật sự là tiểu quỷ tham ăn." Tổ Kỳ cười điểm xuống mũi Tiết Thiên Vạn, đầu ngón tay co lại, liền đem ngón tay nhóc con từ trong miệng câu đi ra.
Tiết Thiên Vạn nhắm mắt lại hút vài hơi không khí, tựa hồ lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được có người cầm đi "Đồ ăn" của nó, lập tức dẹt lên miệng.
Tổ Kỳ sắc mặt trắng nhợt ——
Nguy rồi.
Muốn khóc.
Mới vừa nghĩ như vậy xong, một trận tiếng khóc kinh thiên động địa đã vang lên bên tai.
Tổ Kỳ vội vã ôm lấy Tiết Thiên Vạn, dỗ hơn nửa ngày, nào có biết tiểu tử này một chút mặt mũi cũng không cho cậu, một bộ nhất định phải đem lỗ tai Tổ Kỳ khóc cho điếc luôn.Tổ Kỳ cực kỳ hối hận, sớm biết vừa nãy không nên vì nhất thời chơi vui liền chọc giận cái kèn đồng nhỏ này.
Chính là đang lúc Tổ Kỳ ôm Tiết Thiên Vạn không biết làm sao, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, nghe âm thanh Tiết Giác từ bên ngoài đi tới, hắn ở trong thư phòng bận rộn hơn hai giờ, trên mặt tràn ngập uể oải.
"Làm sao vậy?" Tiết Giác mi tâm cau lại, bước nhanh đi tới bên người Tổ Kỳ.
Tổ Kỳ lúng túng nói: "Nó khóc."
Tiết Giác bất động thanh sắc liếc nhìn gương mặt chột dạ của Tổ Kỳ, lập tức liền đoán được cái gì, lúc còn ở bệnh viện, Tổ Kỳ không ít lần đùa giỡn con trai khiến nó khóc lên.
"Tôi đến dỗ nó, cậu nghỉ ngơi một chút." Tiết Giác từ trong lồng ngực Tổ Kỳ tiếp nhận Tiết Thiên Vạn, nhìn tiểu tử khóc đỏ cả mặt, cổ họng đều khàn khàn, Tiết Giác có chút đau lòng, liền rất bất đắc dĩ.
Thường ngày sau khi Tổ Kỳ đem Tiết Thiên Vạn làm khóc, chỉ cần Tiết Giác kiên trì hơi hơi dụ dỗ một chút, nhóc con sẽ nguôi ngoai.
Nhưng là lần này không biết ra sao, Tiết Giác khinh vỗ nhẹ lưng Tiết Thiên Vạn dỗ gần tới nửa giờ, tiểu tử kia không có ý dừng lại chút nào, trái lại càng khóc càng dữ dội.
Tổ Kỳ tự biết đuối lý, cúi đầu ủ rũ ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn mình chằm chằm hai chân mang dép lê có chút không biết làm sao.
Tiết Giác quay người liền nhìn thấy Tổ Kỳ như học sinh tiểu học phạm sai lầm, oan oan ức ức mà cúi đầu, hai tay đặt ở trên đầu gối, tư thế ngồi phi thường đoan chính.
Tiết Giác khó giải thích được có chút buồn cười, nhịn một chút đến cùng không bật cười.
"Cậu trước tiên đi rửa ráy rồi ngủ đi, tôi mang Thiên Vạn ra đi vòng vòng." Tiết Giác không hy vọng Tổ Kỳ quá tự trách, có lẽ không nghe thấy tiếng con trai khóc, Tổ Kỳ tâm tình sẽ khá hơn một chút.
Tổ Kỳ nghe vậy, lập tức ngẩng đầu, đứng dậy nói rằng: "Hai người ở lại phòng ngủ đi, tôi đi ra ngoài là được rồi."
"Không có chuyện gì, trẻ con khóc nháo rất bình thường, cậu không cần phải tăng gánh nặng trong lòng ." Tiết Giác nói xong liền rời khỏi phòng ngủ.
Tổ Kỳ buồn bực ngán ngẩm ở trên ghế sa lon ngồi mấy phút, thực sự không có chuyện gì làm, thẳng thắn rửa ráy đi ngủ, cậu cứ nghĩ chính mình làm Tiểu Thiên Vạn khóc sẽ không ngủ được, nhưng sự thật là cậu vừa dính lên gối đã ngủ vù vù.
Nửa đêm, Tổ Kỳ nghe một ít tiếng động nhẹ nhàng, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu nhìn thấy Tiết Giác rón rén lên giường, ngay sau đó nằm xuống ở bên cạnh cậu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...