Mang Thai Con Của Kẻ Địch [boylove][h+]

Một ngày dài lại trôi qua, trong một ngày đó, Hạ Phong đã không ngừng bị hành hung bằng những cú đấm bạo lực. Hắn không than phiền, trái lại vẫn trơ cái mặt ra và không nói bất kì điều gì. Phó cảnh sát và những kẻ dưới trướng của ông ta điều bó tay, họ không những bất lực mà còn cảm thấy có chút sợ sệt đối với sự cứng rắn này.

" Mẹ kiếp! Mày đúng là một thằng khốn lì lợm mà "

Ông ta mạnh tay đấm vào bụng hắn, Hạ Phong ho khan một cái. Máu bên mép miệng hắn chảy ra, hắn cau mày khó chịu, mùi tanh của máu đang nồng trong miệng hắn.

" Còn 20 phút cuối cùng "

Lão phó cảnh sát tái mặt, hắn nuốt nước bọt nhìn Hạ Phong. Càng nhìn hắn càng cảm thấy không đúng, một kẻ bị tra tấn lại đang dùng ánh mắt của một người bề trên nhìn ông ta, không những vậy ông còn cảm giác rằng bản thân đang bị khuất phục trước hắn.

" Đây là khí tức của Alpha trội hay sao? Tên này còn đáng sợ hơn cả thằng Từ Hậu "

Ông bỏ đi, ra bên ngoài ông ngồi phịch xuống để lau mồ hôi. Bỗng tiếng xe hơi từ bên ngoài vọng vào rất lớn, nó ồ ạt như thể có hằng chục chiếc xe đang đến một lượt vậy. Lão tò mò ra bên ngoài xem, vừa ra lão đã phải há hốc mồm. Trước mặt lão là một dàn xe hơi đen đang xếp dài theo chiều dọc và có hai người đàn ông y hệt nhau đứng phía trước bọn họ ra vẻ nghênh đón ai đó.

" Đây là cái quái quỷ gì vậy? "

Bọn họ không đáp lại, chỉ đứng yên lặng như đang chờ đợi. Ông ta nhìn một lúc cũng không dám nhìn nữa, chân đi vào trong,bắt đầu cảm thấy nao núng. Ngay bây giờ lão mới thật sự biết sợ về lời cảnh báo của Từ Hậu. Cuộc săn ngược đã bắt đầu trỗi dậy.

" Xong mình rồi, không lẽ mình sẽ phải chết hay sao? Không được, mình phải tìm cách để sống thôi "

Đồng hồ trên tường đã chầm chậm trôi qua 20 phút. Ông ta mất bình tĩnh đi đến phòng tạm giam của hắn, khoảng khắc ông đặt được chân đến hành lang, lão đã thấy lạnh cả người, sát khí giết người đang toả ra từ Hạ Phong.
  Lão nuốt nước bọt, tay mở ổ khoá của cánh cửa. Vào bên trong, lão ta như một con thỏ đế, quỳ gập hai chân xuống.


" Xin cậu đừng giết tôi, tôi sẽ khai ra người đã sai khiến tôi. Xin cậu tha mạng, tôi còn vợ và con nhỏ đợi ở nhà. Cậu bảo gì tôi điều sẽ nghe theo "

Ông ta mếu máo nói.

" Mở khoá còng tay! "

Hắn lạnh nhạt đáp, ông ta gấp rút đứng dậy mở khoá còng tay cho hắn. Hạ Phong được tự do hai tay, hắn nhanh chóng quơ mạnh để tay của mình lấy lại lực.

" T-t-tôi xin lỗi ngài! Ngài đừng giết tôi "

Lão lại quỳ xuống, hắn cười khẩy mỉa mai. Nhớ hôm qua, bộ dạng của ông ta tự đắc vô cùng, không những vậy ông ta còn rất hùng hổ đánh hắn đến nổi te tua mà bây giờ nhìn chả khác gì một con chuột hamster đang cầu được sống.

" Chuyện này tôi với ông sẽ giải quyết sau. Yên tâm đi, tôi không giết người đâu "

Hạ Phong bỏ đi, ra đến cửa, Nhất Nhất, Nhị Nhị và những người khác đồng loạt chào hắn. Hạ Phong chỉ gật đầu nhẹ đáp lại, bọn họ im bật đợi lệnh.

" Lập tức đăng nhập vào trí não nhân tạo của Camera để tìm vị trí của giám đốc Hà "

Nhất Nhất tức tốc quay lại vào trong xe, Nhị Nhị rón rén mang chiếc áo khoác vest màu đen đến cho hắn thay, hắn khoác vào, tay châm điếu thuốc lên rít một hơi thong thả.
2

" Cảm ơn "


Nói xong, Hạ Phong đi vào trong xe, hắn ngồi ở ghế bên cạnh anh ta và đợi kết quả của camera giám sát.
  Một lúc lâu, trí não nhân tạo của Camera vẫn không thể tìm rõ được chỗ ở hiện tại của lão bởi nơi lão ở không có máy giám sát đường.
Nhất Nhất gần như bó tay thì bỗng một tín hiệu GPS kì lạ nổi lên ở bên khu vực giám sát sản phẩm, anh ta nhập mã code vào, vị trí đã hiện ra. Đó là vị trí cây bút thông minh mà Hạ Phong từng tặng Hữu Đông. Trong lúc đang nói chuyện với Lưu Hoà về cách dùng cậu đã bấm vội bấm đại vào mấy cái nút để tìm nút tắt, may thay vô tình bật luôn định vị mà không hay biết gì.

" Đã tìm được vị trí rồi ạ! "

" Đến đó "

Nhất Nhất nhấn mạnh chân ga, bọn họ tức tốc tới được vùng ngoại ô của thành phố đang phát triển. Gần đến nơi, Nhất Nhất dự định sẽ tổng tấn công vào nhưng lại bị Hạ Phong ra hiệu dừng lại. Hắn nghĩ ra được một đối sách an toàn và có thể tóm gọn cả một mẻ cá lớn.

" Nhị Nhị tới đây! "

Cậu ta đi tới, trên tay là một cây súng lục. Hắn thấy vậy liền lấy nó, Nhị Nhị ngơ ngác vì mất súng nhưng cũng không dám kháng cự, trong lòng thầm nguyền rủa bảy bảy bốn chín câu.

" Cậu cố gắng xâm nhập vào bên trong và giả dạng thành một ca sĩ Opera để dụ bọn họ. Sau đó như mọi khi mà phát tán pheromone để khống chế lũ đó, Nhất Nhất âm thầm xâm nhập từ ngoài vào trong để truy tìm Hữu Đông, còn tôi sẽ làm một vị khách mời của họ để ngồi nghĩ ngơi một chút "

Cả hai người gật đầu, họ nhận được lệnh, thân thủ như một cơn gió mà vụt đi. Hắn đứng tựa người vào thành xe, tay đưa lên miệng để lau vết máu khô.
  Đứng bên ngoài một lúc, có một chiếc xe từ xa đang đi tới, Hạ Phong thản nhiên đi ra giữa đường chặn lại. Người đó dừng xe, bước xuống chửi bới hắn mặc dù trên mặt còn đang đeo một cái mặt nạ dày cợm.

" Thằng điên! Mày muốn chết hả? "

Bốp! Ông chú xấu số gục ngã tại chỗ, cú đấm trời giáng của hắn làm người ta xém gãy cả răng. Hạ Phong gỡ mặt nạ của lão ta ra, hắn từ từ đeo vào và lên xe phóng đến ngôi nhà trước mặt với vận tốc kinh khủng. Đến toà chung cư bỏ hoang kia, Hạ Phong đã phải cười mỉa khinh bỉ.


" Lố lăng thật đấy! Ông già đó nghĩ sao mà làm một buổi đấu giá ở cái nơi tầm thường như vậy nhỉ? "

Hắn bước xuống, dáng vẻ trịch thượng tiến vào trong. Những kẻ canh gác điều không dám làm gì mà chỉ cúi chào, rón rén dẫn hắn đến nơi diễn ra cuộc đấu giá. Ngồi xuống ghế, Hạ Phong ngạc nhiên vì số lượng người mua bán ở đây rất đông. Bọn họ điều đeo mặt nạ, làm hắn không nhận ra được lũ người này là người của tập đoàn nào.

" Thì ra cả đám dơ bẩn gớm ghê này xúm nhau dùng tiền chặn họng cảnh sát nên bọn họ mới không vào cuộc điều tra mấy vụ mất tích bí ẩn ở thành phố đang phát triển. Dẫn đến nền kinh tế ở nơi đó không bao giờ được nhắm đến hay trú trọng bởi an ninh kém, công nghệ không theo kịp các nơi khác, người dân rủ nhau bỏ đi, dẫn đến trì trệ "

Hắn dập điếu thuốc, Hạ Phong nhìn mọi thứ với đôi mắt chán ghét vô cùng, chân bắt chéo, nhịp nhịp vài cái, hắn như đang chờ thời cơ đến, lòng hừng hựt khí nóng.

" Cái lưới lớn sẽ không bắt được hết cá nếu không đúng lúc. Chỉ có chờ đợi dòng chảy, một lần thẩy lưới, bắt trọn cả bầy ô hợp "

Trong lúc hắn đang nhàn nhã, Nhất Nhất đã dễ dàng xâm nhập và giải quyết cái đám lính canh gác bằng boom gây mê. Anh ta cùng những người khác đeo mặt nạ vào, ung dung tiến đến khu vực giam giữ những omega. Nhất Nhất đá tung cửa, đám người bên trong điều la toát lên chỉ có duy nhất mình Hữu Đông là im re, mặc gục xuống, trong như một cái gối bất động, cậu đang bị lũ người kia đánh thuốc mê để không thể chạy thoát.

" Hai người tới đây, mang cậu trai tóc xanh kia đến bệnh viện nhanh đi. Người này mà có mệnh hệ gì là tất cả chúng ta điều sẽ không toàn mạng với ngài D đâu "

Hai người nọ đi tới phá ổ khoá lồng giam, họ tức tốc bế cậu ra xe. Nhất Nhất cùng những người còn lại nhanh chóng đi đến khu vực cánh gà phía sau sân khấu của buổi đấu giá, vừa tới anh ta đã nhìn thấy Nhị Nhị đang đánh một ca sĩ Opera đến bất tỉnh, còn trói người ta như gói bánh tét. Cậu ta còn tiện lấy luôn cái mặt nạ của ca sĩ đó để dễ dàng giả dạng.

" Khi em hát được nửa bài thì anh cứ tiến hành cho người bao vây "

" Anh hiểu rồi! Em ra ngoài sân khấu đi "

Nhị Nhị bước ra, khu vực của dàn âm hưởng tưởng cậu ta là ca sĩ chính nên bắt đầu lên nhạc. Âm thanh du dương vang lên, tất cả các khách hàng điều ngồi ghế hưởng thụ mùi hương hoa đang thoảng bay ra từ người cậu ta. Nhị Nhị nhìn về hướng Hạ Phong, cậu ấy như hiểu ý của hắn, cất giọng hát tuyệt vời của mình.

" Let me play to moon the stars~ Let me see what spring is like on🎶 "

Nghe thấy âm giọng tuyệt hảo này, tất cả mọi người có mặt điều như hoà quyện vào giọng hát pha lẫn mùi pheromone của Nhị Nhị. Cả ông già giám đốc Hà ngồi ở bàn đầu cũng bị hút hồn vào đó.


Hạ Phong thì khác, hắn nghe nhiều lần rồi, tất nhiên hắn cũng đã quen với giọng hát này và còn một điều khiến hắn không bị cuốn vào đó là hắn không ngửi thấy mùi hương của ai khác được, hắn hoàn toàn bình ổn trước cái mùi hoa độc trong giọng hát của Nhị Nhị.

Hạ Phong rời khỏi ghế, hắn nạp đạn vào súng. Chân từ từ đi tới chỗ của giám đốc Hà, hắn vươn súng lên chĩa thẳng vào đầu ông ta. Ngay lúc đó, Nhất Nhất ra hiệu cho tất cả những vệ sĩ bao quanh lấy khu vực đấu giá, bọn người tham gia định đứng dậy để chạy nhưng chân điều bị tê liệt. Thân thể họ gần như kiệt quệ.

" Sao mình không thể chạy được? "

Nhị Nhị vẫn tiếp tục hát, mắt của cậu ta như một con cá chết, nó mờ, dần có màu đen kịt. Cả người cậu ta cứ liên tục toả ra mùi hương của hoa huệ lồng đèn.
Nhất Nhất đeo mặt nạ chống độc vào, anh ta đi đến đánh mạnh vào sau gáy của cậu một cái làm cậu ấy bất tỉnh nhân sự. Khi cậu bất tỉnh, những người bên dưới như lấy lại sức, họ cử động được, có điều lúc này họ không thể chạy, hàng trăm người đang bao vây khắp khu vực đấu giá.

" Mày là ai? "

Lão Hà hét lên, ông ta còn bị tê liệt do mùi pheromone của Nhị Nhị nên không thể ngoái đầu lại nhìn hắn.

" Đừng cử động nữa. Pheromone này là mùi hương của hoa huệ lồng đèn, nếu ông càng cử động, càng ngửi độc tố vào phổi, rồi lỡ có chết cũng đừng đổ lỗi cho tôi không nhắc nhở"

Ông ta run mình, không dám hít lấy không khí xung quanh nữa. Những kẻ ngồi gần cũng làm bộ dạng hài hước y hệt lão, bọn họ sợ chết nên không dám thở.
  Mà bọn người này đâu biết rằng, khi Nhị Nhị ngất xỉu, mùi hương đã bị tắt đi rồi và chắc chắn nó sẽ không còn ảnh hưởng gì đến họ. Hạ Phong chỉ là thấy ông ta trong ngu quá nên hắn giở trò giễu cợt.

" Giờ thì giám đốc Hà à, ông đi cùng tôi đến một nơi đặc biệt chỉ có hai chúng ta thôi nào "

Hắn tháo mặt nạ xuống, ánh mắt lé lên tia sát khí.
______________Còn Tiếp __________

Note*: Hoa huệ lồng đèn là một loại có tên khoa học là Gloriosa superba, hoa to sặc sỡ với 6 cánh đỏ tươi trông rất đẹp mắt. Tuy nhiên, tất cả các thành phần của cây hoa đều có độc có thể gây nguy hiểm tính mạng cho con người. Củ và hạt cây có chất kịch độc Colchicine và một số alkaloid khác, có khả năng gây tê lưỡi, làm cho cơ thể mất cảm giác, nặng thì hôn mê, thậm chí là tử vong nếu ăn phải và Nhị nhị có pheromone mang hương thơm của loại hoa này đó. Chính vì vậy khi cậu ta phát tán một lượng lớn pheromone nó sẽ gây tê liệt cho những người hít phải. Còn phát tán một lượng nhỏ nó sẽ gây tê tê và dẫn đến buồn ngủ. 😘

Truyện được đăng tải duy nhất tại Wat pad Hattchin. Nếu truyện được đăng tải ở nơi khác hoặc mang nội dung gần giống y hệt thì điều là reup trái phép.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận