Hạ Phong rời khỏi sân vườn, hắn bước lên xe chỉnh lại áo sơ mi của mình, tay cũng tiện cầm chiếc áo vest mà Nhất Nhất đã chuẩn bị sẵn. Hắn mặc vào chỉnh chu xong liền đưa chiếc đồng hồ Diamond D sang trọng lên xem thời gian
" Đi thẳng đến công ty đi "
" Dạ vâng ạ "
Nhất Nhất đạp chân ga, chiếc Bugatti nhanh chóng rời khỏi biệt thự. Ngón tay của hắn liên tục gõ gõ vào mặt đồng hồ, tạo nên tiếng cạch cạch đầy suy tư.
" Mấy ông già đó nói gì vào cuộc hợp lúc trước vậy? "
Hắn lãnh đạm hỏi.
" Hà tổng nói về dự án mới và cách để pr cho sản phẩm nhiều hơn, ông ý kiến nghị sử dụng lối cũ đó chính là tập trung vào sử dụng thử ạ. Những cổ đông còn lại thì đa số điều đợi chỉ thị của ngài "
Nhất Nhất báo cáo như một cổ máy làm việc. Hắn nghe xong khó chịu vô cùng, tay đấm mạnh vào thành xe, miệng cười đầy khinh bỉ.
" Ông già đó sống ở thế kỷ nào vậy? Bây giờ mà còn trông chờ vào sử dụng thử, đúng là già rồi nên ngu đây mà "
Hắn nhăn mặt, tựa cả người vào ghế đầy mệt mỏi. Nhất Nhất cũng im lặng lái xe, sau vài chục phút trôi qua, chiếc siêu xe dừng lại trước một tập đoàn lớn. Hạ Phong đầy lịch lãm bước vào, khí tức uy quyền của hắn dần dần toả ra khiến cho mọi người xung quanh e dè. Họ nhìn thấy hắn điều cúi người lịch sự và kính nể.
Mặc dù Hạ Phong mất cha mẹ và chỉ là người thừa kế được vài năm từ khi ông nội hắn mất nhưng chính tay hắn đã giúp cho Lâm gia có được uy lực như ngày hôm nay, cũng chính một tay hắn học và làm việc điên cuồng để giành được vị trí lớn nhất và được rất nhiều sự tin tưởng từ cổ đông của Tập đoàn Lâm thị.
Hắn bước vào phòng hợp, mặt đầy nghiêm nghị nhìn mọi người xung quanh bằng ánh mắt thăm dò. Tất cả bọn họ điều im lặng lắng nghe chỉ thị của hắn. Hạ Phong ngồi xuống ghế và cười một cách vô cùng cợt nhã
" Tôi đã nghe toàn bộ báo cáo về ngày hôm qua và cũng đã xem xét về ý kiến của Hà tổng. Sau đó tôi nghĩ mình đang sống ở thể kỷ 19, 20 nào đó "
" Ngài D nói vậy là ý gì hả? "
Ông ta tức giận đập bàn.
" Đừng nóng chứ. Tôi chỉ đùa cho mọi người bớt căng thẳng thôi mà "
Hắn nhún vai.
" Ngài D nói vậy thật khiến người ta hiểu nhầm. Mong ngài nên xem lại tác phong của mình, dù sao ngài cũng chỉ mới lên cái chức này được 3-4 năm "
Hà tổng lườm hắn, pheromone Alpha của ông ta tỏ ra đầy đe doạ. Hắn tắt đi nụ cười khi nãy, tay chóng nhẹ lên cằm. Hắn phát mạnh khí pheromone để áp chế và cảnh cáo ông ta. Đôi mắt sắc sảo đó như bén lửa đỏ.
" Nếu Hà tổng đã muốn thì tôi cũng chiều
"
Ông ta cảm nhận được sát khí hơn người đó của hắn liền rút ánh mắt phẫn nộ lại, bởi ông ta biết dù dùng hết sức để gòng lên thì pheromone của ông cũng không thể thắng lại một Alpha trội. Tất cả những cổ đông xung quanh cũng bị ảnh hưởng một lúc, Nhất Nhất cắn răng cầm cự, anh ta khụy đến gần tai hắn nói nhỏ.
" Ngài nên hạ pheromone xuống một tý. Nếu mất kiếm soát như vậy sẽ phải cần đến thuốc đấy "
Nghe thư ký của mình nhắc nhở hắn dần dần hạ pheromone xuống. Hạ Phong dùng tay xoa xoa phần thái dương, giọng điệu thong thả nói.
" Về phần pr sản phẩm mới thì chúng ta sẽ làm như mọi khi, hợp tác với những diễn viên, youtuber nổi tiếng và cả việc kí hợp đồng quảng cáo với những app trò chơi để tăng sự thịnh hành. Khi có một số khách hàng nhất định rồi hãy triển khai mini game để thu hút nhiều người hơn. Phần còn lại cứ để phía giám đốc và tổng giám đốc lo liệu. Ngày hôm nay sẽ nói tới đây thôi "
Hắn đừng dậy rời khỏi, tất cả những người trong phòng hợp điều thở phào vì nhẹ nhõm. Hà tổng nghiến răng nghiến lợi đầy oán giận.
" Tôi khuyên Hà tổng không nên chóng lại ngài D đâu "
Người bên cạnh vỗ vai ông khuyên ngăn. Ông ta khó chịu hất tay người đó xuống
" Ngài D cái rắm!!! Thằng ngãi đó chỉ mới 28 tuổi, cũng chỉ mới lên chức được vài năm vì ông nội hắn mất rồi để lại Lâm gia cho hắn thôi "
Ông ta khinh bỉ nói.
" Đúng là ăn nói không biết suy nghĩ "
Nguyễn gia bên cạnh lên tiếng.
" Ông nói cái gì hả? Muốn đánh nhau à? "
" Ông nói như thể không biết ai là người đã lôi tập đoàn Lâm thị này lên đà phát triển vậy. Cái ngày chủ tịch quá cố mất thì Lâm thị đã như muốn sụp đổ, còn bị khắp cái giới kinh doanh nói là có danh tiếng nhưng không có nổi một sản phẩm ra hồn, chẳng phải một mình ngài D đã dùng cái đầu của mình để cứu lấy Lâm thị hay sao? "
Nguyễn gia đứng dậy, ông ta lườm Hà tổng.
" Ông ăn học cao thì chắc hẳng cũng biết câu này đúng không? "
" Câu gì? "
Hà tổng hỏi, ánh mắt cũng liếc người ta đến lộ rõ cái tròn trắng.
" Ăn có nhai, nói có nghĩ đó tên hồ đồ "
Dứt câu Nguyễn gia rời đi khiến cho Hà tổng như ăn phải bã mà tức giận, ông ta đập mạnh xuống bàn.
" Chúng mày nhớ đấy. Tao sẽ trả đủ vào một ngày không xa "
_____________
Hạ Phong đến phòng làm việc của mình, hắn uể oải tựa lên ghế. Nhất Nhất im lặng quan sát, anh ta động mũi ngửi ngửi một tý về mùi pheromone của hắn. Biểu cảm lo lắng nhìn Hạ Phong
" Pheromone của ngài đang không ổn định. Ngài có muốn tôi liên hệ cho bác sĩ lấy thêm thuốc không ạ? "
" Không cần đâu. Đem thuốc hiện tại đến cho tôi được rồi "
Nhất Nhất gật đầu tuân lệnh, cậu ta dự định lấy thuốc thì tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.
" Tôi là Nguyễn tổng đây. Cho hỏi có ngài D ở bên trong không? "
Nhất Nhất nhìn hắn như muốn hỏi hắn có nên mở cửa không. Hắn nhìn anh gật đầu, anh ta hiểu ý đi đến mở cửa.
" Ba vào đi. Ngài D đang ở đây "
Ông cười ôn nhu xoa xoa đầu con trai mình. Nguyễn tổng vừa vào thì khựng lại vì mùi pheromone bất ổn của hắn đang tràn ngập khắp căng phòng.
" Bệnh cũ của cháu lại tái phát sao? "
Ông nhìn hắn lo lắng. Hắn chau mày
" Cháu không sao. Chú có gì cứ nói cho xong đi "
" Chú đang dự định báo với cháu về việc điều tra bà Trần Mễ Mễ mà cháu nhờ chú đó. Hiện tại ả đang là người tình của kẻ điều hành thành phố "
Ông ngồi xuống ghế, tiếp lời.
" Mặc dù bà ta bị cháu trả thù bằng cách đánh tàn phế rất nhiều con trai của ả nhưng ả vẫn khá ung dung nên chú dự định cho người bắt ả lại, rồi giết luôn. Cháu thấy thế nào? "
Nguyễn tổng nhìn hắn với ánh mắt mong đợi.
" Bà ta là tình nhân của kẻ điều hành nên đụng vào cũng không mấy an toàn, trước mắt cứ đợi cho kẻ điều hành này hết nhiệm kỳ rồi bắt ả cũng được. Hơn hết giết chết bà ta thì còn quá nhẹ, cháu muốn bà ta phải tự mình trải qua những đau thương gấp ngàn lần so với cách bà ta đã từng làm với ba mẹ cháu. "
Hắn nghiến răng, tay cầm cây bút xoay xoay
" Vậy chuyện theo dõi nhiệm kỳ của kẻ điều hành hãy để tôi làm cho ạ "
Nhất Nhất cúi người tỏ bày ý kiến với hắn. Hạ Phong ngẫm nghĩ vài phút thì gật đầu đồng ý.
" Tôi chờ tin tốt của cậu "
Hạ Phong vừa nói xong thì đột nhiên tim hắn quặn lại, cả cơ thể hắn mệt lả, đầu của hắn đau buốt khiến hắn phải dùng tay chóng đỡ cả thân thể. Nhất Nhất và Nguyễn tổng điều lo lắng đứng bật dậy đi đến chỗ hắn.
" Hạ Phong, cháu ổn chứ? "
Nguyễn tổng lo lắng nhìn hắn.
" Nhất Nhất lấy thuốc! "
Anh ta gật đầu, tay nhanh nhẹn lấy hộp thuốc trên kệ đến cho hắn. Hạ Phong sau khi uống hai viên thuốc thì mệt mỏi tựa người vào ghế. Mắt hắn lim dim nhìn trần nhà, hơi thở dồn dập dần bình ổn.
" Cháu muốn nghỉ ngơi, hai người ra ngoài một chút đi "
Nhất Nhất và Nguyễn tổng chào hắn và rời đi. Ông bước đến cửa thở dài nhìn con trai mình.
" Bệnh mất khống chế pheromone của cậu ấy đến nay vẫn không khá hơn sao? "
" Dạ. Con thấy nó ngày càng nặng hơn, ngài D bây giờ còn lậm thuốc hơn lúc trước nữa "
Anh ta lo lắng nói. Cả hai cha con vừa đi vừa nói chuyện.
" Con có điều tra về nguyên nhân của căng bệnh này chưa? "
" Dạ rồi thưa ba. Nó có liên quan đến dấu ấn sau cổ của ngài ấy. Bởi vì bị đánh dấu nên ngài ấy không thể ngửi hay cảm nhận được pheromone của Omega và nó cũng đồng nghĩa với việc ngài ấy không thể nghe được mùi pheromone của mình. Khi một Alpha bình thường không thể nghe được pheromone của họ thì họ có thể xả chúng bằng cách làm tình nhưng đối với Alpha trội bị đánh dấu thì có một chút khác biệt. Họ phải quan hệ với chính người đã đặt dấu ấn lên mình thì mới có thể giảm tải đi lượng pheromone dồn nén đó "
Nhất Nhất thở dài một hơi, tiếp lời .
" Suốt mấy năm nay vì không thể tìm được chủ nhân của dấu ấn ấy nên pheromone của ngài D đã bị tích tụ dần dần, chúng tồn động trong cơ thể ngài ấy và dần mất kiểm soát. Nhờ thuốc áp chế pheromone nên ngài ấy mới có thể chịu đựng được đến giờ, nhưng nếu khoảng 20-30 năm nữa ngài ấy không đặt dấu ấn lên người đó thì chắc chắn ngài ấy sẽ chết "
Ông cũng im lặng. Cả bầu không khí xung quanh hai người rơi vào trầm tư.
" Ta sẽ phụ con cho người điều tra về làng quê đó. Còn con thì cứ lo việc theo dõi ngày hết nhiệm kỳ của kẻ điều hành thành phố "
" Vâng thưa ba "
Cậu ta cúi người chào tạm biệt ông.
" Tôi chắc chắn sẽ sớm tìm ra cậu nhóc đó . . . Chắc chắn sẽ báo đáp lại tất cả những gì mà anh em tôi nợ ngài Hạ Phong "
_________ Còn Tiếp _________
Kẻ điều hành thành phố: giống giống như mấy chú công an huyện, công an tỉnh vậy đó
Truyện được đăng tải duy nhất tại Wat pad Hattchin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...