Năm ngày dài đằng đẵng trôi qua, Hạ Phong hôm nay tươi tắn như đoá hoa mùa xuân vừa chớm nở. Hắn đến công ty với nụ cười sảng khoái. Vào phòng làm việc, hắn xem các báo cáo được chất đóng trên bàn.
" Việc nới lỏng cổ phiếu và giản vốn hoá thị trường được làm rất tốt. Bây giờ chỉ cần kiểm tra lại GDP, nếu không ổn cứ trực tiếp sửa lại vài tháng gần nhất. Tới đây là hết việc rồi, vài tháng tới nếu không có gì đặc biệt thì cậu có thể nghỉ ngơi tầm một đến hai ngày "
Hắn đóng tài liệu lại, Nhất Nhất cúi đầu lịch sự.
" Cảm ơn ngài nhưng tôi lại yêu công việc hơn là ngày nghỉ "
Hạ Phong cười nhạt, nhún vai như biết rõ câu đáp, hắn tiếp tục làm nốt số công việc còn đọng lại. Hôm nay tần suất làm việc của hắn cao đến lạ, có thể vì hắn sẽ được gặp cậu và bé Dâu nên hắn phải tức tốc làm xong mọi thứ.
Vài tiếng đồng hồ trôi qua, hắn đóng laptop lại, tay xoa xoa vùng thái dương, bất giác mắt lại nhói lên. Hạ Phong khó chịu cau có, tiếng gỏ cửa từ bên ngoài vang vọng đến, hắn cọc cằn nói.
" Vào đi! "
Nhị Nhị bước vào, trên tay cậu ấy là một bước tranh của hoạ sĩ nổi tiếng ở nước ngoài.
" Ba tôi bảo mang qua tặng cho ngài D. Ông nói đây là bức tranh khá nổi tiếng "
Cậu ta đặt lên bàn cho hắn, hắn rời khỏi ghế. Đi đến nhìn bức tranh đó, Hạ Phong không mấy thích vì màu sắc của nó là màu đen huyền, trong rất âm u.
" Tôi thà treo tranh của Hữu Đông trên tường còn hơn là treo cái bức tranh đen thui này "
Câu nói này chợt nhảy vọt ra khỏi miệng hắn. Cũng nhờ vậy mà cái đầu khác người nảy ra một suy nghĩ thú vị.
" Đúng rồi, tranh vẽ Hữu Đông. Buổi hội hoạ đó!!! "
Hắn lớn giọng, Nhị Nhị đang chuẩn bị rời đi, phải đứng khựng lại
" Sao vậy ạ? "
" Cậu bây giờ, ngay lập tức đi đến thành phố tân tiến và đến buổi hội hoạ, mua lại bước tranh của học sinh Lư Bảo Phương ở trường mẫu giáo. Cứ ra đại một cái giá cao thật cao vào, hơn trăm triệu cũng được "
Mặc dù cậu ta không hiểu tại sao hắn lại đi mua một bước tranh của học sinh mẫu giáo với giá trên trời như vậy, nhưng Nhị Nhị phải tuân lệnh và tiến hành liên lạc với người chủ trì của buổi thi hôm đó.
Hắn cũng bỏ lại mớ công việc cho Nhất Nhất, sau đó lao thẳng đến trường mẫu giáo. Hạ Phong chạy đến lớp của bé Dâu. Hắn cùng nó ăn trưa, nó thì bắt hắn kể về mấy cái sở thú và thủy cung.
Hai cha con cứ vậy mà trò chuyện cho hết giờ nghỉ trưa. Hạ Phong lại ngồi ở hàng ghế và đợi bé Dâu hết tiết học xong, hắn lại đưa nó về nhà. Riết rồi mọi thứ trở thành thói quen đối với hắn. Bình thường, hắn chỉ có các tuyến đường là công ty, về biệt thự, nay tuyến đường trên định vị của hắn đã có một vị trí mới khá đặc biệt, còn được hắn đặc tên riêng và lưu vào mục yêu thích. Nó tên là " đường đi thăm con "
_____________
Hôm nay mọi thứ đối với Hữu Đông vẫn như bình thường, cậu tan làm, xong về nhà. Chỉ khác ở chỗ là tâm tình của cậu suốt năm ngày nay không thể khá lên là bao. Lòng lúc nào cũng cảm thấy hụt hẫng, có khi còn khó chịu ở tim.
" Haizz. . Về nhà nghỉ ngơi thì chắc chắn sẽ ổn hơn thôi "
Về đến nhà, cậu không thay quần áo ra mà nằm thẳng cả người để giải toả đi sự mệt mỏi suốt mấy ngày nay. Không hiểu sao, cậu càng cố thư giãn thì tâm và đầu óc lại càng suy tư.
" Ngủ một chút vậy. . "
Hữu Đông nhắm nghiền mắt, cậu dần chìm sâu vào giấc ngủ. Trong cơn mê, cậu đã như quay về biệt thự của Hạ Phong ngày xưa. Kí ức này là một kí ức quen thuộc đối với cậu, tiếc là nó không mang đến hạnh phúc mà mang đến đau thương.
" Tại sao xung quanh lại không có bất kì ai hết? Sợ quá. . thật đáng sợ "
Cậu ở trong mơ đã đi vào một căng phòng, trong căng phòng tối tăm ấy không có ai khác ngoài Hạ Phong.
Đột ngột hắn nhào tới cưỡng chế cậu và những omega khác bất ngờ xuất hiện làm cậu thảng thốt.
Hữu Đông vì quá boàng hoàng, cả thân thể bật dậy thoát khỏi giấc mơ, mồ hôi lạnh trên trán nhễ nhãi nhiễu xuống. Cậu đưa tay chạm lên vai phải của mình, vết sẹo lòi kinh tởm kia vẫn còn cượm lại trên làn da mỏng manh của cậu. Càng cảm nhận nó, cậu càng cảm thấy đau ở trong tim.
" Thấy không Hữu Đông. . ngày ấy mày yêu người ta như thế nào, còn từng mong rằng không phải ba mẹ người ta hại ba mẹ mày mà cố chấp tìm kiếm sự thật. Để khi người ta đem mày ra làm đồ chơi thì mày mới chịu hiểu rõ về bản chất của hắn. . ấy thế mà bây giờ vẫn còn động tâm "
Cậu cười khẩy, tự thấy khinh bỉ chính bản thân mình vì quá ngu dốt. Tiếng mở cửa bên ngoài vang đến, cậu ngẩng lên nhìn, là Hạ Phong đang đưa bé Dâu vào trong. Nhìn thấy hắn, cậu trừng mắt như thể nhìn thấy một thứ gì đó rất khủng khiếp. Hạ Phong và bé Dâu vừa vào cũng đứng đờ người vì ánh mắt căm phẫn của Hữu Đông.
" Hữu Đông. . sao vậy? Có chuyện gì xảy ra hay là anh đã l-"
"Im lặng đi!!! Tôi không muốn nghe thấy giọng nói của anh "
Cậu đứng dậy, âm từ lạnh lẽo đến đáng sợ vang lớn. Hạ Phong không dám mở lời, hắn chỉ gục mặt xuống, tối sầm ánh mắt, xót xa ở trong lòng. Hắn không biết mấy ngày nay hắn đã làm sai điều gì mà để cho cậu vừa gặp đã muốn tống cổ hắn đi.
" Anh làm ra vẻ mặt này thật sự khiến tôi thấy kim tởm lắm. Anh tại sao lại có thể chưng ra điệu bộ này, trong khi tôi mới thật sự là người phải thấy đau lòng và tổn thương kia kìa!!! "
Cậu hét lớn, bé Dâu giật mình. Nó định đi đến an ủi ba nó, nhưng cậu lại nhanh hơn, Hữu Đông với lấy áo khoác, chân lao nhanh ra cửa.
" Đông. . em đi đâu vậy? "
" Tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh chứ? Há chẳng phải tôi ngày xưa cũng chỉ là một trong những omega để anh tha hồ xả khi đến kì đông dục thôi sao? "
Hạ Phong khó hiểu, hắn tiến nhanh tới định nắm lấy tay cậu. Hắn không biết Hữu Đông đang nói về chuyện gì, đúng là ngày xưa hắn từng mang cậu về làm tình nhân nhưng hắn chưa từng đem Hữu Đông ra quan hệ khi hắn đến kì đông dục cả, bởi hắn biết hắn khi đó tàn bạo ra sao nên hắn không muốn vì sự tàn bạo mất kiểm soát của mình gây tổn thương cậu.
" Em nói gì vậy? Anh không h-"
" ĐỪNG CHẠM VÀO TÔI!!! "
Cậu hất tay hắn ra, cả thân thể gầy gò nhanh nhẹn chạy đi. Hắn chưng hửng, không kịp nắm cậu lại. Hạ Phong siết chặt tay, nhanh đuổi theo cậu. Lúc vừa chạy ra hắn đã thấy Hữu Đông tới cổng trọ rồi. Cậu vừa chạy, vừa cúi gằm mặt xuống vì khóc.
" Chú ơi! Ba cháu sao vậy chú? "
Bé Dâu sợ sệt chạy theo, bình thường cậu không có mất lý trí như vậy. Đây là lần đầu tiên nó thấy ba mình cáu gắt và mất kiểm soát đến như thế.
" Con ở nhà ngoan, nhớ đóng cửa cẩn thận, chú chạy ra ngoài xem sao "
Hắn dịu dàng trấn an nó, xong Hạ Phong lập tức đuổi theo Hữu Đông. Hắn không biết nguyên nhân tại sao cậu lại phẫn nộ như vậy nhưng trong lời nói của cậu có chứa đựng sự ẩn khuất và trong chốc lát hắn đã ngờ ngợ nhớ lại được một chi tiết quan trọng mà sáu năm trước hắn vô ý quên mất. Đó chính là vệt máu bí ẩn dưới sàn nhà, cái bình gốm sứ bị bể tan nát. Hắn khi đó cứ nghĩ do bản thân mình làm bể hoặc tự mình làm mình bị thương mà không hay biết.
" Nếu khi đó không phải mình ẩu tả làm bể vậy có thể mình đã bức ép Hữu Đông "
Hắn vừa chạy hì hục, vừa suy nghĩ.
" Nghĩ đến mới nhớ, việc thụ thai chỉ xảy ra khi cả hai đến kì phát tình. Vậy khả năng cao là thời khắc đó em ấy chắc chắn đã quan hệ với mình mới có được Bảo Phương "
Ý nghỉ thoáng nảy lên, hắn chợt dừng lại. Trong đầu cứ buốt đến khó tả, mảng kí đó mơ hồ hiện ra. Nó cứ mờ mờ ảo ảo làm hắn không thể nhớ rõ.
Hắn đứng yên một lúc để giảm đi cơn đau thì bỗng tiếng hét thất thanh của Hữu Đông vang dội từ con hẻm nhỏ ở gần đó. Hạ Phong nhanh chóng lao tới, vừa đến hắn đã nhìn thấy cậu đang bị hai đến ba tên mặc đồ đen lôi lên xe bán tải.
" HỮU ĐÔNG!!! "
Hạ Phong hét lên, hắn ngay lập tức phóng đến nắm lấy tay cậu nhưng tiếc là hắn đã chậm một bước. Chiếc xe rời đi trong sự phẫn nộ cực độ của Hạ Phong, hắn cố gắng nhìn kỹ biển số và ghi nhớ lại nó.
" Mẹ kiếp! Tụi mày ăn gan hùm rồi "
1
Hắn lấy điện thoại ra dự điện vào số của Nhất Nhất, chợt ánh đèn từ xa trùng hợp chiếu đến, vài chiếc xe của sở cảnh sát dừng trước mặt hắn. Bọn họ bao quanh lấy Hạ Phong, hắn bình tĩnh nhìn đám cảnh sát trước mặt, ánh mắt như thấu được chuyện đang diễn ra là một sự sắp đặt hoàn hảo của ai đó đứng trong bóng đêm.
" Chào ông D! Tôi là Phó Cục trưởng Cục Cảnh cảnh sát kinh tế. Vài ngày trước, tôi đã nhận được đơn khiếu nại về việc ngài làm giả số liệu thuế hằng tháng, tham nhũng và có hành vi trốn thuế. Chính vì vậy tôi đã nhận được lệnh của cấp trên tạm thời giam giữ ngài trong vòng 48 tiếng để tiến hành điều tra. Mong ngài phối hợp "
Hạ Phong nghiến răng, hắn sắp điên đến nơi vì cậu bị bắt cóc mà bây giờ phải bị giam giữ đến hai ngày. Dù mất kiểm soát đến gân cổ nổi lên từng mãn, nhưng hắn vẫn chấp nhận để cảnh sát dẫn đi, bởi nếu hắn chóng lại thì có nguy cơ hắn sẽ không thể nào yên ổn mà tìm lại cậu hoặc có thể thời hạn bị giam giữ của hắn phải kéo dài.
" Bình tĩnh nào Hạ Phong, cố gắng xem xét kỹ tình hình và nghĩ xem bọn nó là lính của ai, rồi đợi đến khi được thả ra thì tìm lũ khốn nạn đó giết chúng cũng không muộn "
Khi Hạ Phong bị đưa vào xe, một chiếc xe hơi BMW đậu ở gần đó cũng rời đi. Mụ ta ngồi trong xe ngân nga bản nhạc violin đầy hứng khởi.
Mọi kế hoạch của ả đang diễn ra vô cùng thuật lợi và trót lọt. Từ việc dụ dỗ giám đốc Hà bắt cóc Hữu Đông để bán cho đám Alpha ở nơi đấu giá và cả việc mê hoặc Cục trưởng Cục Cảnh sát kinh tế để ông ta ra lệnh cho cấp dưới truy tố hình sự và tạm giam Hạ Phong với tội danh trốn thuế, tham nhũng.
" Hahaha sảng khoái thật đó! Hai đứa tụi mày từ ban đầu phải như vậy rồi, phải chịu thật nhiều đau khổ và chia ly. Hạ Phong à, mày đừng trách tao, muốn trách là phải trách mày giống ba của mày quá. Làm tao phải nhớ đến cách thằng khốn đó cướp đi cả thế giới của tao, làm tao sụp đổ. Giờ mày cũng phải như thế, phải sụp đổ như tao từng chịu "
Bà ta vứt điếu thuốc ra ngoài cửa kính.
" Mong là hai đứa mày có thể sống qua cái bẫy này của tao "
_____________Còn Tiếp___________
Mọi người quên tui hết rùi. Hổng ai cmt hay vote nữ, huhu Riết rùi tui ko còn động lực luôn huhu. Thêm mấy má reup đang ngày càng tăng lên.
5
Truyện được đăng tải duy nhất tại Wat pad Hattchin. Nếu truyện được đăng tải ở nơi khác hoặc mang nội dung gần giống (y hệt) thì điều là reup trái phép
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...