Hạ Phong nhìn trần nhà với cái đôi mắt lờ đờ, nguyên đêm qua hắn có ngủ giây phút nào đâu, giờ nhìn hắn cứ như một tên nghiện vậy.
Hắn đứng dậy, tiến vào phòng tắm, vệ sinh cá nhân rồi thay đại một bộ quần áo khác. Xong xuôi, hắn phóng đến công ty với vận tốc ánh sáng.
Nhân viên trong công ty nhìn thấy bộ dạng đờ đẫn của hắn, ai nấy thay phiên nhau rầu rĩ, bởi hắn mà mang bộ dạng này thì hôm nay chỉ có mà ăn chửi.
" Thời gian gì mà trôi lâu quá quá vậy trời? "
Hắn vừa xem số hạng mục trên bàn vừa than trách, anh trưởng phòng đứng đợi hắn thông qua hạng mục nãy giờ mà không dám hé răng. Một lúc lâu, hắn gật đầu đồng ý và kí vào.
" Còn điều gì nữa không? Nếu còn thì bảo bọn họ mang hết một lượt đi, tôi đang rất muốn nghỉ ngơi đó "
Hạ Phong càu nhàu.
" Vâng. Tôi sẽ đi gom hết số văn kiện và hợp đồng của các công ty cần ngài thông qua "
Anh ấy nhanh chóng rút lui, ở lại một giây nào nữa sẽ bị sát khí hừng hựt của hắn đốt cháy mất. Hạ Phong tựa người vào ghế, tay lấy điếu thuốc hương bạc hà trong túi ra châm lên, rít nhẹ một hơi, hắn nhắm nghiền mắt để cố thư giãn. Trong bóng đen ấy nụ cười của Hữu Đông ngày trước hiện lên, nhìn nụ cười hiền đó hắn bất giác cười theo.
" Mong rằng, không lâu sau có thể một lần nữa được nhìn thấy nụ cười của em "
Hạ Phong mở mắt, hắn đảo hướng nhìn qua bàn của mình, hắn đã đứng hình. Mới nhắm mắt có năm phút thôi mà trên bàn hắn đã chất đầy tài liệu, văn kiện, rồi hợp đồng các thứ, bla bla,. . .
" Dạo này giấy rẻ lắm ư? "
Hối hận muộn màng. Hắn chỉ có thể ngậm ngùi làm hết tất cả công việc còn xót lại kia. Dù sao cũng tại hắn thường xuyên bỏ đi, nên công việc mới chất đống đến vậy.
Thời gian lại trôi nhanh, thấm thoát mà đã đến trưa, số thuốc trong đồ gạt tàn đã tăng lên tận gần chục điếu. Hắn đặt cây bút xuống, vươn vai một cái khoẻ khoắn, Hạ Phong đứng dậy rời khỏi bàn làm việc và đi với vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra, mặc dù trên bàn hắn vẫn còn một mớ giấy tờ chưa được thông qua hay đọc một lần.
" Tự nhiên nhớ Bảo Phương quá, nhưng mà nhớ ba của Bảo Phương hơn "
Hắn ta khúc khích cười, đạp mạnh chân ga rời khỏi thành phố. Ánh nắng xế chiều chiếu tới, hắn dừng xe trước cổng trường mẫu giáo của bé Dâu. Hạ Phong bước xuống xe, hắn chậm rãi đi vào sân, vừa đi hắn vừa nhìn đồng hồ.
" Vừa đúng ba tiếng "
Mặc dù đi đúng ba tiếng đồng hồ nhưng hắn đã bị công an giao thông phạt hết ba triệu vì tội vượt quá tốc độ. Trong lúc bị phạt, hắn còn hào hứng gửi tiền cafe cho công an giao thông rồi mới rời đi.
Đến lớp của bé Dâu, nhìn thấy thằng nhỏ đang ngồi học ngoan ngoãn trong lớp, Hạ Phong cười phì, hệt như một ông bố ngốc lần đầu thấy con cắp sách đến trường.
" Quả nhiên là con mình. . giống mình như đúc "
Hắn gật gật đầu, tự mình tán thành ý kiến của mình. Đang mải suy nghĩ thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại của hắn réo lên, số hiển thị trên màn hình là Nhất Nhất. Hạ Phong nhấn nút chấp nhận cuộc gọi.
" Tôi nghe! "
" Việc ngày dặn dò tôi điều tra đã có kết quả rồi. Giám đốc Hà, ông ấy đang làm một chuyện còn khủng khiếp hơn là tạo ra tên lửa bắn thử vào biệt thự của ngài nữa đấy "
" Đừng nói là ông già đó định đánh boom liều chết với tôi đó nhá "
" À- chuyện này thì không, ông ta đang bận tổ chức những cuộc đấu giá omega cho các Alpha dân chơi, đợi tôi quay về, tôi sẽ nói rõ hơn ạ. "
Nhất Nhất tắt máy. Sắc mặt của Hạ Phong dần đổi, hắn ngồi xuống ghế, ngón tay gõ nhẹ nhẹ lên mặt đồng hồ của mình theo thói quen.
" Ông ta lấy đâu ra quyền tổ chức cuộc đấu giá buôn bán người bất hợp pháp như vậy chứ? Còn có thể chuyển khoản qua các công ty ma một cách trót lọt mà không sợ phía công tố viên dòm ngó "
Hắn chậc lưỡi khó chịu. Những suy nghĩ của Hạ Phong về ông ta không hề sai, việc ông ta im hơi lặng tiếng quả nhiên là đang làm một chuyện gì đó kinh hoàng vô cùng. Tuy chuyện này nằm ngoài dự tính của hắn, nhưng hắn cũng ngờ ngợ được nó không hề bình thường.
" Chú ơi!!! "
Bé Dâu chạy đến, nó ôm chầm lấy hắn làm hắn giật mình. Cái miệng nhỏ cười tươi rói, đôi mắt vàng xám tròn hoe nhìn hắn.
" Bé cưng của chú được nghỉ ngơi rồi hả? "
Hắn ôm lấy nó, những vụ việc phức tạp điều bị hắn gạt bỏ qua một bên, bởi việc quan trọng trước mắt đó là chiều lòng cục vàng này của hắn.
" Chú đi ăn cơm chiều với con nha "
Hạ Phong gật đầu, hắn bế nó lên và đi theo sự chỉ đường của nó. Đến phòng ăn, thấy bé Dâu chỉ chọn mấy món ăn nhìn kém ngon mắt và rẻ, hắn tò mò hỏi.
" Sao con không chọn mấy món như thịt bò và thịt gà vậy? Con không thích ăn sao? "
Nó lắc lắc đầu đáp.
" Dạ không phải đâu ạ. Con thích ăn lắm á, có điều mấy món đó giá rất cao, nếu con ăn suốt thì tiền ăn hằng tháng ba Đông phải đóng rất nhiều, nếu con tiết kiệm thì ba sẽ đỡ phải đi làm việc quá sức rồi sau đó máu cam sẽ không chảy ra từ mũi của ba nữa "
Nghe cái giọng trong veo có phần ngây thơ cất lên những lời trưởng thành này hắn không khỏi xót xa, thêm cả việc đứa nhóc nói Hữu Đong bị chảy máu cam vì làm việc quá sức làm hắn thêm nhói nhói trong lòng.
Hạ Phong tiến đến quầy và chọn những món ăn ngon hơn, hắn còn mua cả cái bánh ngọt dâu tây bên quầy đồ ăn nhẹ cho nó. Chọn xong hắn thanh toán bằng thẻ đen của mình.
" Mai mốt chú sẽ thường xuyên đến vào giờ này nên con muốn ăn gì cứ ăn, chú sẽ mua tất cả cho con và khi nào ba Đông lại bị chảy máu cam thì con hãy cố liên lạc cho chú nha, số điện thoại của chú này "
Hạ Phong đưa cái tấm danh thiếp vào túi áo của bé Dâu. Nó cười toe toét gật đầu lia lịa.
" Dạ, con biết rồi ạ "
Hắn cầm lấy cái khay đồ ăn của bé Dâu đặt xuống bàn. Dâu Tây nhà ta hớn hở vui mừng, dù vui nhưng nó cũng e ngại không dám ăn. Tay liên tục lưỡng lự chọc chọc vào miếng thịt.
" Dạ nhưng mà chú ơi, ba nói là con không nên tùy tiện nhận lòng tốt của người khác ạ "
Hạ Phong cười nhạt, hắn xoa xoa tóc của đứa trẻ ngoan ngoãn này.
" Vậy thì sau này khi chú cần thì con phối hợp với chú diễn trước mặt ba rằng con chưa bao giờ gặp mặt hay quen biết với chú là được, xem như con trả thù lao lại cho bữa ăn "
" Dạ "
Nó đưa tay ra như muốn bắt tay với hắn. Hạ Phong bắt lấy cánh tay nhỏ nhắn đó, nhìn nụ cười rạng rỡ của nó hắn vui lắm. Mọi muộn phiền và mệt mỏi trong công việc khi sớm điều được thiên thần nhỏ này xua tan.
" Nhìn kỹ thì không giống mình cho lắm, tổng thể gương mặt và nụ cười này điều y hệt Hữu Đông. "
Hắn chóng tay lên cằm ngắm nhìn dáng vẻ đáng yêu kia đang ăn ngon miệng. Nó lâu lâu còn mút một muỗng thịt gà và đút cho hắn. Hạ Phong tuy là no rồi nhưng hắn vẫn ăn cái muỗng của nó đút một cách ngon lành. Nhìn cảnh tượng này cứ trông như hai cha con đang ngồi ăn cơm chiều. Mặc dù họ là hai cha con thật.
_________________
Hữu Đông dọn dẹp lại số chén bẩn của quán, dọn xong cậu lại lụi cụi đi lau bàn và lau ghế. Hoàn tất công việc, cậu ra sau bếp ngồi xuống ăn nốt hộp cơm trưa đã ăn dở của mình. Trong hộp cơm ấy chẳng có gì nhiều ngoài vài sợi rau và một miếng thịt nhỏ. Cậu tiết kiệm đến mức không dám mua một hộp cơm ra hồn để ăn.
" Tháng này mình phải gửi trả tiền cho Lưu Hoà thôi, hồi còn đi học nợ nhiều như vậy rồi, lúc nghỉ học lại tiếp tục nợ. Số mình sau cứ nợ nần thế này nhỉ? "
Cậu rầu rĩ thở dài, dù Lưu Hoà không hề có ý định đòi tiền cậu nhưng cậu vẫn không thể không trả. Hữu Đông luôn cố gắng làm việc cho đến khi trả xong nợ, rồi cậu còn dự tính sẽ tiếp tục làm cho đến khi bé Dâu lớn để lúc nó lớn nó không phải sợ không có tiền tiết kiệm mà dùng.
Cậu đóng hộp cơm khô khan kia lại, Hữu Đông tựa người vào ghế. Cậu cố nhớ về chuyện hôm qua, lúc ấy vì mùi hương pheromone dục vọng của Hạ Phong quá nồng mà cậu đã vô thức nhớ tới khoảng khắc bị hắn thắt nút, lúc đó cảm giác bao trùm cậu chỉ có sợ hãi và ghê rợn.
" Phải mua thuốc chóng trầm cảm trước thôi, mình không muốn bé Dâu bị ảnh hưởng vì mấy hành động tự hủy ngu ngốc của mình đâu "
Khoảng thời gian trước nhờ Từ Hậu ép cậu đi điều trị mà cậu đã phần nào quên đi quá khứ về vụ tai nạn xe của ba mẹ mình, thế mà bây giờ cái quá khứ chết tiệt về vụ việc của Hạ Phong đêm đó lại làm cậu bị rơi vào hỗn độn. Hữu Đông cáu chặt tay, cậu muốn ngăn lại cái cơn ngứa ngáy ở cổ tay.
" Khó chịu quá. . "
Cậu đứng bật dậy, thân thể gầy gò tiếp tục lao đầu vào công việc một cách vô tội vạ để ngăn đi cơn tự hủy đang bộc phát kia. Hữu Đông làm rồi làm đến không chú ý cả thời gian, mới đó thôi mà đã chiều tàn. Cậu dọn dẹp lại bàn ghế, chị chủ quán đi đến, biểu cảm dịu dàng nhìn cậu.
" Đây là tiền lương tháng này của em. Vì em làm việc siêng năng với giỏi hơn mọi người nên chị đã lén tặng cho em thêm một triệu. Nhớ giữ gìn sức khoẻ để ăn giáng sinh nhé! "
" Em cảm ơn chị "
Cậu vui vẻ cúi người chào chị chủ và rời đi. Trên đường về Hữu Đông liên tục mĩm cười, cậu ghé qua tiệm bánh ngọt quen thuộc mua cho Dâu Tây cái bánh lớn.
" Chắc bé Dâu của mình ở nhà đang buồn vì đợi mình đây, giờ mình mà đem bánh về nó sẽ cười đến híp mắt lại cho mà xem "
Trái với suy nghĩ của Hữu Đông. Bé Dâu ngay lúc này ở nhà đang vui đến quên mất cậu luôn vì Hạ Phong đang làm trò con bò với nó, hắn ta hết trùm khăn làm mụ phù thủy rồi đến làm ngựa cho nó cởi, xong còn làm vai Nobita ngốc nghếch cho nó làm Doraemon.
Cả dãy trọ ai nấy chỉ biết cười trừ vì sự lóc chóc của hai người họ, chị chủ trọ mừng thầm bởi hôm nay bé Dâu không có ủ rũ ngồi một góc nữa, nó đã có một người cùng đợi ba về rồi.
_______________Còn Tiếp_______
Truyện được đăng tải duy nhất tại Wat pad Hattchin. Nếu truyện được đăng tải ở nơi khác hoặc mang nội dung gần giống (y hệt) thì điều là reup trái phép
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...