Mang Thai Con Của Kẻ Địch [boylove][h+]

Từ Hậu dừng bên góc quán, anh rời khỏi xe. Cả người ung dung tựa vào thành xe, anh châm điếu thuốc lên hút một hơi rồi phà làn khói mờ ảo. Ánh mắt đen huyền nhìn về phía hai người đang đi đến.

" Đây rồi "

Anh cười nhếch mép, nụ cười này tuy đẹp nhưng lại quỷ dị lạ thường. Vẻ mặt vốn hiền hậu nay lại giận dữ đến vô cảm. Anh tiến bước chân tới chặn trước hai cậu trai kia, họ ngẩng lên nhìn anh khó hiểu.

" Muốn gì đây? "

" Vui vẻ một chút không? "

Hai người nhìn nhau, thích thú cười. Trước mặt họ là một Alpha trội, Omega nào mà không mê mẩn chứ. Nay lại được chủ động mời mọc như vậy thì quá là tuyệt vời. Họ dâm dục phán tán ra pheromone dẫn dụ anh.

" Đi vào hẻm này nhé baby! "

Hai người đó chỉ tay vào con hẻm bên góc phố, chỗ này tối mù, người qua lại chắc chắn không thể nào nhìn rõ được chuyện bên trong. Từ Hậu gật đầu, anh lấy trong túi ra một đôi bao tay da, anh ta vừa chậm rãi đi phía sau họ vừa đeo bao tay vào. Đeo xong, anh đưa điếu thuốc vừa chăm khi nãy lên môi, nhàn nhã rít một hơi.

" Anh muốn làm kiểu nào đây? Để tôi mút cho anh trước hay là anh muốn bạn tôi? "

Cậu trai khi nãy mắng Hữu Đông đi đến. Cậu ta vô sĩ tới nổi Từ Hậu chưa trả lời mà đã định tuột quần rồi. Anh đưa tay túm tóc cậu ta, nhìn gương mặt xấu xí đó anh chậc lưỡi.

" Ý của tao vui vẻ không phải là vui vẻ theo kiểu bẩn thỉu này. Mà là vui vẻ theo kiểu riêng của tao "

Từ Hậu lấy điếu thuốc trên môi xuống, anh chích mạnh vào gáy của cậu ta. Cơn đau chưa kịp ập đến, cậu trai xấu số đã bị anh vung tay đấm mạnh vào mặt một cú cực mạnh khiến máu mồm của cậu ta phún ra. Cậu ta vùng vẫy, hét lên thất thanh.


" AAAAAHHH!!! "

Anh thở dài, tay chặn miệng của cậu ta lại. Ánh mắt đen như bén lửa nhìn người còn lại đang run bần bật, pheromone khắc chế của Alpha trội toả ra làm cho người đó khụy xuống, cả người run run như nhìn thấy quỷ.

" Mày yên tâm, tao không giết mày đâu, tao là một người nhân từ mà. Có điều đây là cảnh cáo thôi nhé! Sau này nếu bọn mày dám đụng đến người tên Hữu Đông nữa thì không phải nhẹ nhàng như vậy đâu. Tao sẽ cho người tới chặt lũ chúng mày ra làm tám khúc rồi mang vứt cho chó hoang ăn "

Từ Hậu thả tay, cậu ta té khụy xuống, miệng lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại câu dạ dạ. Thần hồn thì như một kẻ ngốc bởi pheromone khắc chế của Alpha trội ảnh hưởng rất lớn tới Omega nên họ lúc này đã rơi vào trạng thái sợ hãi tột cùng.

" Vừa tròn 10 phút "

Anh tháo bao tay, vứt luôn vào thùng rác bên cạnh. Từ Hậu thản nhiên đi vào trong xe, anh ngửi ngửi trên tay áo mình, nhận ra còn vương một chút mùi thuốc lá, anh liền lấy chai nước hoa được cất trong hộp xe ra xịt xịt vài cái. Tân trang cho mình xong, Từ Hậu đạp chân ga phóng đến siêu thị, vừa đến nơi anh đã thấy Hữu Đông đang đứng đợi sẵn ở bên ngoài.

" Xin lỗi nha! Để em phải đợi rồi "

Cái vẻ mặt sát khí khi nãy với cái vẻ mặt bây giờ khác nhau một trời một vực. Vài phút trước mắt anh như chứa lưỡi dao, đường chân mài thì cau có hiện rõ chữ tức giận, bây giờ nhìn anh ta kìa. Con mắt đen láy long lanh như một chú cún đáng thương, môi thì mím mím hối lỗi với chủ nhân. Nói anh ta là diễn viên chuyên nghiệp cũng không sai. Có điều điệu bộ này thì chắc hẳng từ đó tới giờ trừ người trong nhà ra thì chỉ có mình Hữu Đông là được chiêm ngưỡng.

" Không sao đâu, mình về thôi anh "

Cậu vui vẻ vào trong xe, vừa ngồi xuống ghế, cái mùi nước hoa thơm ngát sộc đến mũi cậu. Hữu Đông tò mò nhìn anh.

" Anh vừa xịt nước hoa sao? "


" Hả? À- không phải đâu. Anh lỡ tay làm đổ nó vì gấp ấy "

Từ Hậu gãi gãi tóc, bộ dạng này không hề có tý giả nào. Hữu Đông cũng gật gù tin tưởng. Chiếc xe khởi hành, về đến nhà Hữu Đông gỏ gỏ cửa. Giọng nói lanh lảnh bên trong cất lên ra dáng chủ nhà.

" Ai gỏ cửa đó? Cho xin họ tên "

" Họ tên cái đầu con. Có muốn ăn cà ri không hửm? "

Vừa nghe đến hai chữ cà ri đó là y như rằng tết đến. Dâu Tây phóng đến mở cửa nhanh như tốc độ ánh sáng, cái đôi mắt sáng ngời như hai viên kim cương nhìn Hữu Đông.

" Hoan hô cà ri!!! "

Từ Hậu và Hữu Đông nhìn nhau cười phá lên. Đứa trẻ này quá là tham ăn rồi. Cậu nhanh chóng đi vào trước, giọng pha chút nghiêm túc.

" Bây giờ bé Dâu và chú phải vào ghế ngoan ngoãn ngồi đợi ba biết chưa? "

" Tuân lệnh!!! "

Từ Hậu cũng hùa theo nó mà hô lên. Anh và Dâu Tây đi đến sofa ngồi, hai chú cháu hệt như hai cha con ngồi đợi mẹ nấu bữa cơm tối cho ăn. Không hiểu từ lúc nào mà Từ Hậu mê luôn mấy cái bộ phim hoạt hình Doraemon. Anh ngồi xem phim mà không thèm chớm mắt lấy một cái. Hữu Đông nhìn cảnh này thấy có chút hài hước, cậu vừa nấu vừa nhìn cảnh hai chú cháu đó ngồi xem phim. Lòng cảm thấy yên bình đến kì diệu.

Sau vài chục phút trôi qua, món cà ri siêu thơm ngon của đầu bếp Hữu Đông đã hoàn thành. Cậu bưng cái nồi cà ri thơm lừng đặt lên bàn, hai cái người ngồi ngoài sofa kia đánh hơi ra mùi thơm đó liền nhanh chân lẹ tay chạy đến bàn ăn.


" Huhu~ được ăn rồi "

Dâu Tây giả bộ lau nước mắt cá xấu của mình. Hữu Đông cười phì, cậu mút cho nó một phần cà ri lớn, nó như nhìn thấy mỹ vị mà ăn lịm lịm. Từ Hậu quay sang nhìn Hữu Đông rạng rỡ chờ đợi phần cà ri của mình. Cậu mút cho anh xong, cậu chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Dâu Tây. Cả ba người vui vẻ ăn bửa cơm tối ấm cúng của họ.

Ăn xong xuôi, Dâu Tây nhanh chóng đem chén bát đến chỗ rửa bát. Cậu bé còn ngoan ngoãn nói với Hữu Đông.

" Cảm ơn ba vì nấu bửa ăn cho con ạ "

" Giỏi! Giờ thì Dâu Tây ra sofa xem phim đi nè "

Bé Dâu tuân lệnh của ba mình chạy ra sofa ngồi xem phim. Hữu Đông nhìn nó ra ngoài rồi cậu mới quay sang nhìn anh, ánh mắt có chút khó xử, cậu lấy trong túi ra một phong bì.

" Đây là tiền hộp thuốc khi sớm và tiền lúc trước em mượn anh "

Từ Hậu im lặng, vẻ mặt anh có chút buồn. Hữu Đông từ trước tới nay một chút cũng không thay đổi, cậu luôn rạch gõ ranh giới của hai người như vậy. Sáu năm trước anh đưa cậu tấm thẻ để lo cho việc sinh ra Dâu Tây, sáu năm sau cậu ổn định kinh tế một chút, liền không quên mà trả tiền lại cho anh. Nhìn cái phong bì này Từ Hậu thật sự thấy rất khó chịu, lòng cảm thấy rát rạt.

" Haizz. . . Em đâu nhất thiết phải làm như vậy "

Anh cười trừ nhìn cậu. Hữu Đông đứng dậy, cầm lấy cái dĩa bẩn trên bàn. Bước chân từ từ đi đến chỗ rửa chén, giọng nói kiên định.

" Em nợ anh nhiều rồi, em không muốn nợ nần chồng chất thêm đâu Từ Hậu "

Từ Hậu chỉ biết lắc đầu chán nản, anh chóng tay lên cằm cười nhạt. Ánh mắt nhìn cậu có tý trêu chọc.

" Em giữ tiền đi, xem như tiền bữa ăn tối anh gửi lại cho em, dù sao thì đi ăn ở nhà hàng anh cũng phải trả tiền mà "

" Nhưng mà. . . "


Cậu quay người lại nhìn anh, vẻ mặt hiện rõ sự khó chịu. Nói như vậy cũng quá là bất hợp lý rồi, cậu nấu ăn làm sao có thể so với đầu bếp nhà hàng mà anh lại nói như vậy.

" Thôi mà Hữu Đông! Xem như anh trả tiền cơm dài hạn đi, em đừng ép anh lấy lại nữa, năn nỉ đó "

Nghe đến câu năn nỉ, cậu lại bắt đầu mềm lòng. Tâm hồn của Hữu Đông mỏng manh quá rồi, nũng nịu một chút xíu thôi là cậu mềm lòng ngay. Mà cái tên này với Dâu tây rành cái chiêu này lắm, mỗi lần nói không được hay bị cậu giận thì liền dở giọng đáng thương đó ra. Y như rằng biết trước cậu sẽ bị dính đòn đánh vậy.

" Được rồi, em không ép nữa. Mà dạo này anh không làm gì ở phòng nghiên cứu sao? "

Hữu Đông thở dài, cậu quay lại tiếp tục rửa chén. Từ Hậu khúc khích cười, lần này anh ta lại chiến thắng rồi. Anh khoanh hai tay, vẻ mặt hớn hở đáp.

" Có chứ! Dạo này anh đang nghiên cứu hiện tại và thời cổ đại. Đại khái là anh phải cùng sinh viên so sánh hình ảnh trong tập sử thi tương ứng với thời kì đó. Nói chung nó là một bài nghiên cứu để xem chúng ta có thể rút ra kết luận gì từ khoảng khắc ấy "

Anh giải thích tận tình cho cậu. Thời gian dài vừa qua Hữu Đông không thể tiếp tục đến trường được nên mỗi khi Từ Hậu đến và nếu cậu có thời gian rảnh thì cậu sẽ học lỏm từ anh một chút kiến thức quan trọng. Dù sao anh bây giờ cũng là một giáo sư có tiếng tăm mà.

" Vậy cái khoảng khắc cụ thể được nghiên cứu giữa hiện tại và thời cổ đại là gì? "

Cậu tò mò hỏi. Từ Hậu im lặng trầm tư một lúc, anh đảo mắt nhìn cậu, đôi môi nở lên một đường cong hoàn hảo. Hàng mi đen hạ thấp, con ngươi như hiện chút tia dao động. Giọng nói trầm thấp khẽ vang lên nhẹ nhàng. Sự dịu dàng từ nó như thể đang hướng đến cậu.

" Là khoảng khắc yêu từ cái nhìn đầu tiên. . . "

__________ Còn Tiếp__________

Truyện được đăng tải duy nhất tại Wat pad Hattchin. Nếu truyện được đăng tải ở nơi khác hoặc mang nội dung gần giống (y hệt) thì điều là reup trái phép.

* Trong khoảng thời gian này Hạ Phong (Top9) sẽ chưa có đất diễn. Nên mọi người cứ chậm rãi chờ đợi nhé! 😘


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận