Hữu Đông đến một phòng khám nhỏ cách trường học tầm 3 cây số, cậu bước vào trong sự lo lắng, hai chân của cậu run run, tay thì siết chặt lấy dây cặp. Cậu cúi đầu xuống nhìn nền sàn, chân cứ bước đi một cách lúng túng. Hữu Đông hít một hơi mạnh, cậu dùng hết sức bình sinh để chạy thẳng vào trong, vừa vào được đến cửa thì cậu đã nhìn thấy vị bác sĩ quen thuộc.
" Lâu rồi không gặp Hữu Đông "
Vị bác sĩ đứng tuổi ấy cười dịu dàng, trên người ông toát ra một ít pheromone của Alpha, ông cầm một chiếc ghế đi đến đặt xuống bên cạnh cậu. Hữu Đông thở phào nhẹ nhõm, cậu ngồi xuống nhìn ông với ánh mắt ngại ngùng.
" Cháu xin lỗi vì đã xông vào đột ngột như vậy "
Cậu siết chặt hai tay lại, vẻ lo lắng lộ rõ trên mặt. Vị bác sĩ đi đến bàn làm việc của mình, ông ngồi đối diện cậu, giọng nói an ủi cất lên.
" Chú biết nỗi ám ảnh về bệnh viện của cháu vẫn chưa giảm nên chú không trách gì cháu đâu, cháu đừng lo. Hôm nay cháu đến đây lấy thuốc ức chế hay là đến vì nó "
Ông nhìn Hữu Đông với ánh mắt tinh tế, nhìn thấy lớp băng gạt y tế có chút máu, ông cũng hiểu rõ được phần nào. Hữu Đông im lặng, cậu gục mặt xuống, sau vài phút yên tĩnh trôi qua thì cậu mới có thể lấy hết can đảm gỡ số băng gạt y tế trên tay xuống, miệng vết thương trên cổ tay của Hữu Đông đang lỡ loét rất nhiều, máu và phần mỡ có thể nhìn thấy rõ được bằng mắt thường, những vết thương ấy xuất hiện chồng chéo lên nhau nhìn đau đớn vô cùng. Bác sĩ đeo kính vào, ông ta nhìn vết thương của cậu thì thở dài, ánh mắt mang đầy vẻ lo lắng.
" Căn bệnh tự hủy hoại bản thân của cháu đang ngày một nặng hơn rồi, chú biết cháu không có điều kiện để điều trị nó triệt để nhưng cứ để như vậy thì thật sự không phải là cách tốt đâu "
Ông thở dài, đi đến lấy hộp cứu thương bên góc tủ ra, ông tỉ mỉ sát khuẩn cho cậu sau đó ông dùng băng gạt để băng bó gọn gàng lại. Hữu Đông nhìn ông với vẻ tội lỗi.
" Lúc trước mỗi khi bị hoảng sợ hoặc bị áp lực thì cháu mới vô thức làm như vậy, nhưng bây giờ cháu chỉ suy nghĩ vu vơ thì tay đã tự gãi miệng vết thương, cháu cũng không thể làm gì khác ngoài băng đầu ngón tay lại "
Cậu đưa hai tay lên nhìn, cổ tay của cậu trong đáng thương vô cùng, làn da trắng ngần đã mang đầy sẹo, hết vết sẹo cũ thì lại đến những vết sẹo mới xuất hiện, chúng giống như một cơn nghiện khiến cậu tự hủy hoại trong vô thức. Hữu Đông dù cố gắng ra sao cũng không thể khiến cho nó ngừng lại, cái căng bệnh quái ác này nó bắt cậu phải tự gãi đến miệng vết thương loét ra, loét đến khi máu rơi thì cậu mới có thể dừng.
" Tình hình này thì không thể điều trị bằng thuốc nữa rồi, nó chỉ có thể điều trị bằng cách dựa vào tâm lí của cháu mà thôi "
Ông lại rời khỏi ghế, đi đến lấy một hộp thuốc có dòng chữ SSRI. Ông đặt hộp thuốc xuống bàn, nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng.
" Đây là thuốc chóng trầm cảm, tuy nó không thể giúp cháu trị liệu về căn bệnh tự hủy hoại, nhưng ít nhất nó có thể giúp cháu giảm thiểu được những suy nghĩ tiêu cực và nếu có thể cháu hãy cố gắng đi đến bệnh viện lớn để điều trị căn bệnh này trước khi quá muộn "
" Dạ cháu cảm ơn ạ "
Cậu cúi đầu lễ phép, sau đó cầm lấy hộp thuốc, Hữu Đông mở cửa dự định đi đến quầy thu ngân thì khựng lại vì tiếng gọi của ông
" Hữu Đông à, còn một chuyện chú quên hỏi cháu "
" Dạ chú hỏi đi "
Cậu vẫn đứng yên vị trí ấy để lắng nghe câu hỏi của ông. Ông ấp úng nói
" Những kí ức ngày bé cháu đã nhớ lại được phần nào chưa? "
" Vẫn chưa ạ. . . "
Ánh mắt của cậu đượm chút suy tư khi nghe đến hai từ kí ức. Tay cậu siết chặt tay nắm cửa, ông nhìn thấy thì chỉ biết cười nhạt.
" Được rồi, ta chỉ muốn hỏi bấy nhiêu thôi. Cháu về cẩn thận "
" Dạ "
Cậu rời đi, Hữu Đông tính tiền hộp thuốc xong thì cậu lại dùng hết sức bình sinh chạy đi một lần nữa, mỗi khi ngửi thấy mùi thuốc sát khuẩn và màu trắng xoá của bệnh viện cậu sẽ lại không thể chịu nổi bởi vì cơn đau đầu khốn khổ đó ập đến mãnh liệt, nó khiến cho cậu đau buốt đến nghẹn từng hơi thở.
Hữu Đông sau khi chạy khỏi phòng khám, cậu đã đi đến cổng trường. Cậu đi đến bóng mát dưới gốc cây lớn để tránh cái nóng của buổi xế chiều, ánh mắt cứ chăm chú nhìn ánh nắng buổi trưa sáng bừng kia, trong con ngươi này không hề chứa đựng vui vẻ mà chỉ mang đầy sầu muộn.
Cậu không có đồng hồ nên cũng không biết từ lúc mình đi đến phòng khám tới nay đã bao nhiêu phút, thế là cậu chỉ biết đứng đó đợi Nhị Nhị đến đón mà thôi. Hữu Đông ngồi xổm xuống, cậu đưa tay ra nhặt một chiếc lá khô dưới chân lên, ánh mắt nhìn nó mang đầy vẻ bi thương
" Những kí ức ngày bé đó mình cũng nhớ được đại khái là mình đã sống ở một vùng quê nào đó mà thôi . . . Những gì xảy ra ở đó mình điều quên sạch. Thứ tồn tại trong đầu mình là âm thanh của kín xe bị vỡ, tiếng còi cứu thương ầm ĩ, màu đỏ của máu, màu trắng xoá của bệnh viện và cả màu trắng đụt của tấm vải đã che phủ đi gương mặt ba. . . Tất cả những gì mình nhớ được chỉ có bấy nhiêu, còn về sau đó thì là chuỗi ngày bị đánh đập từ dì "
Cậu vứt chiếc lá khô lên cao, một ngọn gió mạnh vụt qua cuống chiếc lá đó bay xa, Hữu Đông nhìn chiếc lá ấy bay một cách chuyên tâm, cậu không hiểu tại sao cậu lại cảm thấy nó đẹp dù nó chỉ là một chiếc lá héo úa đang bị cơn gió mạnh cuốn đi.
" Mình thật sự không hiểu . . . không hiểu rằng tại sao mình lại quên đi tất cả những kí ức ngày bé như vậy, cũng không hiểu tại sao dù cố gắng nhớ ra mình cũng không thể nhớ được "
Hữu Đông thẩn thờ chóng tay lên cằm, cậu nhớ lại lúc mới được bà dì của mình nhận về nuôi, lúc đó cậu đã luôn luôn cố gắng nhớ lại xem mình của ngày bé như thế nào và sống ra sao nhưng thứ cậu nhớ được chỉ là việc cậu từng sống ở một làng quê hẻo lánh nào đó.
" Có thể bản thân mình đã không muốn nhớ đến hoặc những kí ức đó không có hạnh phúc nên não của mình đã tự ý xoá đi những đau khổ "
Cậu ngẩng mặt lên nhìn bầu trời màu xanh nhạt, ánh mắt chuyển động theo từng đám mây bay. Hữu Đông thở dài một hơi, cậu nhàn nhạt nở nụ cười
" Nếu kí ức đó đẹp thì có lẽ đã không quên. Chắc chắn ngày đó chỉ có đau thương. . . "
Hữu Đông đã đinh ninh rằng những gì cậu trải qua ở làng quê ấy chỉ có đau đớn nên cậu mới không muốn nhớ và chọn quên sạch tất cả về mọi thứ ở nơi đó . . . Nhưng cậu vẫn không biết được rằng ngọn đồi bậc thang ngày ấy là nơi mà cậu đã tìm thấy được hạnh phúc của cuộc đời mình và cậu cũng không biết rằng suốt vài năm nay luôn có một người tìm kiếm cậu trong vô vọng.
__________ Còn Tiếp ________
Truyện được đăng tải duy nhất tại Wat pad Hattchin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...