Mang Thai Con Của Kẻ Địch [boylove][h+]

Cuộc sống của mỗi con người điều có những ước mơ, nói đúng hơn là mục tiêu của bản thân. Họ sẽ luôn nhắm đến cái mục tiêu đó để đi tiếp và dùng nó để làm động lực cho chính mình, nhưng trên thế giới này lại tồn tại một số người khi vừa sinh ra họ đã có sẵn tài năng tiềm tàng mà họ không hề muốn có. Đối với họ thứ đó là cái gì trông rất vô vị.

" Ngày mai là chị có lịch biểu diễn ở Anh quốc đó, chị đã chuẩn bị mọi thứ chưa? "

Cô quản lí đi tới, trên tay là hơn cả chục boá hoa hồng. Cô ấy đặt xuống bàn, mắt hướng đến người phụ nữ trưởng thành đang nằm dài trên sofa.

" Có hả? Tôi không nhớ luôn đấy "

Chị ta chán chường đáp. Cô quản lí chỉ biết lắc đầu ngao ngán, cái con người này lúc nào cũng quên trước quên sau, bộ dạng thì vô cùng lười biếng. Ai nhìn vào mà nghĩ đây chính là nghệ sĩ piano nổi tiếng khắp thành phố Lư Hữu Duyên đâu chứ.

" Được rồi, để em quay về thu xếp cho chị, giờ chị cứ nghĩ ngơi đi "

Cô ấy bỏ đi. Tiếng cửa đóng lạch cạch vang lên, không gian xung quanh bao trùm lấy Hữu Duyên là một không gian trắng xoá. Chị không nhìn thấy gì khác ngoài một màu trắng vô vọng.

" Ở nơi nào cũng vậy nhỉ? Omega hay là Alpha điều chỉ là những thực thể tồn tại vì mục đích của bản thân. Rõ ràng là như vậy nhưng lại không thể đi theo đúng bước đi mà mình muốn "

Hữu Duyên nhàn nhạt nở nụ cười buồn, chị ấy không hề có một mục đích để sống nhưng vẫn sống. Chị ta cũng không thật sự hạnh phúc trong chính cuộc đời của mình. Năm nay Hữu Duyên đã tròn 30 tuổi nhưng suốt mấy chục năm tồn tại đó chị chỉ cứ ôm khư khư cái cây đàn piano của mình và lấy đi nước mắt của người khác bằng những nốt nhạc, đối với chị ta chuyện đó là chuyện hiển nhiên. Hữu Duyên chưa từng khóc vì bất kì điều gì, chưa từng thật sự mĩm cười hạnh phúc vì bất kì ai.

" Thế giới này thật nhàm chán "

Hữu Duyên đứng lên, chị rời khỏi phòng với vẻ mặt buồn ngủ. Vừa ra đến cửa, chị ấy đã phải nhăn nhó với cái tên tóc vàng chói loá đang đi tới trước mặt mình.


" Nghe nói ngày mai thiên tài của chúng ta phải sang Anh quốc trình diễn đúng không? "

" Này Hạ Vũ à, cậu bớt bớt cái tính trêu người đó đi. Từ hồi đại học đến giờ vẫn chả chịu thay đổi gì cả "

Chị thở dài, tựa người vào thành cửa.

" Haha xin lỗi, được chưa. "

Anh lấy ra điếu thuốc đưa đến cho Hữu Duyên. Chị ta nhận lấy đặt lên môi như đang chờ được châm lửa.

" Này, cậu không phải nói sau này sẽ gả con cho tôi à? Giờ con trai của tôi 7 tuổi rồi, cậu thì còn chưa cưới được một Omega nào xinh đẹp cả "

" Lạy cậu đấy Hạ Vũ à, đừng nói chuyện này nữa được không? châm lửa hộ cái đi "

Hạ Vũ thở dài, anh ta lấy bật lửa ra châm điếu thuốc cho Hữu Duyên. Chị ấy rít một hơi thuốc rồi phà nhẹ làn khói.

" Nhóc con nhà cậu tên gì tôi quên rồi "

" Là Hạ Phong, làm ơn nhớ dùm tôi cái, đầu óc riết rồi để trong dây đàn không à "

Anh khó chịu nói.

" Rồi rồi, tôi đi đây. Khi nào quay về tôi sẽ ghé chơi "

Hữu Duyên bỏ đi, bước chân của chị ta trong nặng nề vô cùng. Vừa đi, tâm trí vừa bay bổng ở một nơi xa.

" Tình yêu sao? Thứ đó quan trọng lắm ư? Nếu quan trọng thì tại sao tôi chẳng bao giờ muốn nhận lấy nó vậy? "

Chị ngẩng lên bầu trời, nhớ lại những lúc bản thân mình trình diễn. Khi tiếng đàn piano vừa cất lên khán giả điều rằng như không kìm được nước mắt, chị đã rất tò mò và hỏi thử mội vài người rằng.

" Tại sao lại khóc? "

Và câu trả lời của họ điều y hệt nhau.

" Tôi cảm nhận được nỗi đau trong chuyện tình cảm của mình, khi nghe âm thanh từ phím đàn tôi đã nhìn thấy được bản ngã của cuộc đời tôi "

Càng nghĩ Hữu Duyên càng thấy tình yêu là một thứ tồi tệ. Nó luôn luôn lấy đi nước mắt của người khác và làm người ta phải khóc như một đứa trẻ ngốc nghếch.


" Tôi chắc chắn sẽ không yêu đâu. Làm một người độc thân ắt hẳn sẽ yên ổn hơn "

_______________

Ngày đi đến Anh quốc đã đến, Hữu Duyên mệt mỏi ngồi trước gương. Chị được mọi người bên khu vực ekip chỉnh cho cho quần áo và tóc tai. Xong xuôi mọi thứ rồi họ còn nhìn qua nhìn lại, chỉnh qua chỉnh lại một lúc mới cho chị ta bước lên sân khấu biểu diễn.

" Sao lại rườm rà hơn mọi ngày như vậy? "

Hữu Duyên đứng lên, chỉnh lại tay áo, giọng có chút khó hiểu hỏi quản lý của mình.

" Buổi trình diễn hôm nay có sự tham gia của người trong hoàng gia Anh, nên bắt buộc chúng ta phải tươm tất hơn chứ "

Cô quản lý đi đến, tay vỗ nhẹ lên vai chị ấy một cái.

" Đến giờ rồi, chị cố lên "

" Ừm! "

Hữu Duyên thở dài, chị ta chẳng biết phải cố vì cái gì trong khi bản thân mình chỉ cần đi ra và đàn thôi. Nói ra có chút tự cao chứ đó giống như bản năng có sẵn trong máu của chị ấy vậy.

Bước ra sân khấu, tiếng vỗ tay ồ ạt nổi lên, Hữu Duyên đã quen từ lâu rồi nên không mấy ngạc nhiên. Chị ta đi tới giữa khán đài, cúi chào một cái lịch sự rồi đi đến cây đàn piano sang trọng màu trắng đó.

Hữu Duyên ngồi xuống ghế, chị ta đặt ngón tay lên phím đàn. Từng âm thanh sầu muộn vang lên, cả một không gian rộng lớn như được bao trùm bởi tiếng đàn piano. Khán giả phía dưới điều sững sờ, âm thanh này làm cho họ nhớ đến những quá khứ đau thương của bản thân mình. Xung quanh họ thoang thoảng nổi lên một mùi hương của bi kịch, mùi hương pheromone đó được phát ra từ người nghệ sĩ piano trên sân khấu.

Âm thanh tuyệt hảo đó cứ cất lên, ai có mặt ở đây điều đã khóc. Chỉ duy nhất một người không hề khóc, cô gái ấy ngồi trên chiếc ghế cao nhất nhìn xuống. Mái tóc xanh xám dài thướt tha, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào Hữu Duyên. Nụ cười buồn nở lên cùng giọng nói nhẹ nhàng.

" it's so empty, it's pitifully empty "
" Thật trống rỗng, nó trống rỗng đến đáng thương "


Cô gái đó rời khỏi khu vực VIP. Cô đi một mạch thẳng đến khán đài và bước thẳng lên cả sân khấu. Hữu Duyên tuy nhìn thấy nhưng vì sự chuyên nghiệp nên chị ta đã không dừng việc đàn lại mà vẫn tiếp tục đàn bản piano của mình.

Cô gái đó đứng lặng nhìn Hữu Duyên một lúc, sau đó cô đi tới ngồi bên cạnh chị ta và cùng hợp tấu. Hữu Duyên khó hiểu nhìn, cô hạ giọng nói nhỏ.

" Cô là ai? "

" Tôi là ai thì một chút nói sao, bây giờ hãy cùng tôi hợp tấu! "

Cô gái đó đặt tay lên phím đàn và điệm nhạc cho chị ta. Tiếng đàn vang lên lần này đã không còn là bản piano đau thương nữa, mà nó đã chứa đựng một âm hưởng màu hồng.

Cả không gian đột ngột thay đổi, chính Hữu Duyên còn không ngờ rằng mình có thể đàn ra một bản piano mang đậm chất tình yêu như vậy. Dù ngỡ ngàng nhưng chị ta vẫn phối hợp chặt chẽ với cô gái lạ mặt này và có lẽ chính bản thân Hữu Duyên cũng sẽ không bao giờ ngờ rằng. . . Người con gái lạ mặt đó chính là định mệnh của đời mình.

___________Còn Tiếp_______

Warning: đây là phiên ngoại về ba mẹ của Hữu Đông.

Truyện được đăng tải duy nhất tại Wat pad Hattchin, nếu truyện được đăng tải ở nơi khác hoặc mang nội dung gần giống y hệt thì điều là reup trái phép.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận