Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình


Chồng – tiếng gọi thân mật này từ khi kết hôn cho đến nay hiếm lắm Nhan Lam mới lấy ra để gọi Lăng Tử Quân.

Bình thường lúc Nhan Lam cùng Lăng Tử Quân dự tiệc xã giao, để giữ thể diện cho đôi bên, Nhan Lam diễn một màn kịch gọi Lăng Tử Quân như vậy để người ngoài không hoài nghi về mối quan hệ của hai người.
Hôm nay gặp lại chủ tịch Tần, nghe thấy ông ấy gọi cô một tiếng “Lăng thiếu phu nhân”, Nhan Lam cũng biết Lăng Tử Quân dùng đủ mọi cách để bảo vệ tiếng tốt cho cả hai người, tin tức ly hôn ém nhẹm không để ai biết, Nhan Lam cũng không muốn để cả cô và Lăng Tử Quân xấu hổ trước mặt người ngoài.
Lăng Tử Quân nghe Nhan Lam ngọt ngào gọi anh một tiếng “chồng” như thế, thâm tâm liền cảm thấy mềm mại vui vẻ tựa như đón một cơn gió xuân ghé đến.
Anh hơi nghiêng người nhìn cô, tuy gương mặt không tỏ chút cảm xúc nào, nhưng Nhan Lam lại có thể dễ dàng cảm nhận được ánh mắt thâm tình của anh lúc nhìn mình.
“Được, em sang với bạn trước, lát nữa anh quay lại.”
Nhìn đôi vợ chồng trẻ trước mặt ân ân ái ái, tình chàng ý thiếp như vậy, chủ tịch Tần hơi cười khen ngợi.


“Đúng là đôi vợ chồng trẻ, ngọt ngào vô cùng.”
“Chủ tịch Tần quá khen.” Lăng Tử Quân hơi cười, sau đó cùng chủ tịch Tần rời đi.
Mắt thấy bóng dáng hai người khuất dần sau cánh cửa, Nhan Lam lúc này mới thở dài một hơi, cơ thể cũng không còn căng cứng vì lo lắng nữa.

Cô đã không làm thư ký hai năm rồi, mấy bữa tiệc xã giao sau khi kết hôn cũng không tham gia nhiều, ít nhiều cũng ảnh hưởng để khả năng giao tiếp.

May mắn là Nhan Lam thích ứng nhanh, cũng không để lộ quá nhiều điểm thất thố.
Thái Văn Bối lúc bấy giờ cũng đưa tay huých vào người cô một cái: “Ây da Tiểu Lam, gọi ai là chồng vậy hửm?”
Nghe Thái Văn Bối trêu chọc, còn nhìn thấy nụ cười gian xảo của cô nàng, Nhan Lam hơi cau mày nhìn bạn thân.
“Đừng trêu tớ nữa, cậu cũng biết tớ làm vậy là vì giữ thể diện cho đôi bên thôi mà.”
Nhìn gương mặt của Nhan Lam hơi ửng đỏ lên vì ngượng, Thái Văn Bối cũng hiểu được phần nào là cô chỉ mạnh miệng nói mà thôi.

Thái Văn Bối vẫn cứ cười khoái chí, nhưng giả vờ tỏ vẻ đã hiểu:


Nhìn gương mặt của Nhan Lam hơi ửng đỏ lên vì ngượng, Thái Văn Bối cũng hiểu được phần nào là cô chỉ mạnh miệng nói mà thôi.

Thái Văn Bối vẫn cứ cười khoái chí, nhưng giả vờ tỏ vẻ đã hiểu:
“Ồ, thì ra chỉ là vì giữ thể diện.” Thái Văn Bối giả giọng nói theo.
Nhan Lam im lặng trừng mắt nhìn cô nàng: “…”
“Vậy mà tớ lại nghe được giọng nói của ai kia dịu dàng đến lạ, không giống như là đang giữ thể diện thôi à nha.

Cứ có cảm giác là cô vợ nhỏ ngọt ngào gọi chồng của cô ấy vậy… Uầy, đau- đau quá, đừng có véo tớ!”
Thái Văn Bối đang nói giữa chừng thì Nhan Lam liền đưa tay véo cái eo của cô một cái khiến cô nàng ngay tức khắc kêu đau.
Vào tới nhà hàng sang trọng, tiếng kêu của Thái Văn Bối hiển nhiên là thu hút không ít sự chút ý của người khác, hại cả hai người mất mặt vô cùng.

Nhan Lam thở dài một hơi, kéo bạn thân đứng lại ngay ngắn, khẽ nói vào tai cô:
“Cậu biết điều thì im miệng lại cho tớ, nói thêm mấy việc mà tớ không muốn nghe nữa thì chị em gì cũng tuyệt giao.”
“Ấy, đừng mà đừng mà, tớ im miệng rồi, không nói bừa, không nói bừa nữa đâu.”

Thái Văn Bối cười hì hì hướng về phía Nhan Lam làm nũng, cô cũng rất nhanh mềm lòng tha thứ cho cô bạn.


“Hừ, tha cho cậu đấy.”
“Nhan Lam, Văn Bối!”
Đúng lúc này, tiếng gọi của Tư Lan ở đằng xa thành công lôi kéo sự chú ý của hai người.

Nhan Lam hơi nâng mắt nhìn về phía kia, ở trong một góc kín đáo gần với cửa sổ sát đất của nhà hàng, Tư Lan chiếm trọn một bàn tiệc tròn 6 người.
“Tư Lan, Uyển Thư.”
Nhan Lam hơi cong cong đôi môi anh đào cười nói cùng hai cô bạn cùng phòng thời đại học, tuy là hai người họ không để lại chút ấn tượng gì trong cuộc đời cô, nhưng dẫu sao cũng là bạn cũ, nhìn sơ qua cô vẫn nhận ra được đâu là Tư Lan, đâu là Uyển Thư.
Tư Lan cũng cười cười nói nói chào Nhan Lam, nhưng lại không thèm liếc nhìn Thái Văn Bối dù chỉ là một chút.
Từ khi còn học đại học cho đến giờ, quan hệ giữa Tư Lan và Thái Văn Bối luôn không tốt, lần này Tư Lan câu được rùa vàng, muốn khoe mẽ với Nhan Lam nên mới cố tình gọi điện cho Thái Văn Bối để nhờ cô nàng rủ Nhan Lam cùng tới chung vui mà thôi.
“Nhan Lam, đây là Cố Thiên Hạo, bạn trai của tớ.”


“Nhan Lam, đây là Cố Thiên Hạo, bạn trai của tớ.”
Nhan Lam nâng mắt nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh Tư Lan, không biết vì sao Nhan Lam lại cảm thấy người này có chút quen mắt… dường như cô đã từng gặp anh ta ở đâu rồi thì phải.

“Xin chào.” Mải nghĩ ngợi nhưng Nhan Lam vẫn không quên bắt tay người đàn ông kia.
Ngay cả Cố Thiên Hạo cũng nhận thấy người phụ nữ trước mặt mình trông rất quen, nhưng nghĩ mãi mà không nhận ra ruốt cuộc mình đã từng gặp người này ở đâu rồi.
Y trúc trắc đưa tay ra chào hỏi: “Chào, tôi là bạn trai của Lan Lan.”
Thái Văn Bối nhạy bén nhìn thấy hai người họ có chút kỳ lạ thì nói vài câu kéo bầu không khí:
“Này, sao hai người lại căng thẳng như thế.” cô hơi cười, bắt đầu đổi khách thành chủ: “Ngồi xuống đi, nói chuyện mấy câu thì liền trở thành người quen thôi.”
Nghe Thái Văn Bối nói vậy, người khác thì không hiểu nhưng Tư Lan lại rõ ràng hơn bao giờ hết ý tứ trong câu nói đó là gì.

Sắc mặt Tư Lan sa sầm, Thái Văn Bối nói như thế rõ ràng là đang nói móc nói mỉa cô ta mà.


Tư Lan trước giờ luôn dùng chiêu này để làm quen với các công tử nhà giàu.

Cô ta có chút nhan sắc, lại được cái là miệng lưỡi ngọt ngào, dùng chút thủ đoạn thì câu được mấy anh, từ thời đại học tới giờ cô ta vẫn dùng chiêu này suốt chứ đâu!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui