9 giờ sáng, tại văn phòng luật sư.
Nhan Lam đã nghe đến chán ngấy việc luật sư nói lời hòa giải rồi, cô ngay lúc này chỉ muốn ông ta thủ tục cho xong mọi chuyện sau đó tiến hành giải quyết đơn ly hôn giữa cô và Lăng Tử Quân.
“Vậy thưa cô, tài sản chung giữa cô và anh Lăng Tử Quân cô sẽ để anh ấy toàn quyền sử dụng phải không?”
“Phải.”
Luật sư thụ lý đơn ly hôn của hai người sau khi hoà giải không thành liền tiến hành giải quyết đơn ly hôn theo như pháp luật.
Tài sản chung của hai vợ chồng sau khi ly hôn sẽ chia đôi, nhưng Nhan Lam hoàn toàn không lấy dù chỉ là một đồng.
Đây vốn là số tiền cô xứng đáng có được sau khi ly hôn với anh, thế nhưng Nhan Lam đã nói không lấy thì tức là không lấy, cô hoàn toàn trả về lại cho Lăng Tử Quân.
“Con chung của hai người là bé Lăng Tử Văn sẽ thuộc quyền nuôi dưỡng của nhà họ Lăng.
Mỗi tháng cô Nhan Lam có thể đến thăm con một đến hai lần, về điều khoản này cô có đồng ý hay không?”
“Tôi đồng ý.”
Luật sư hơi kéo kéo gọng kính nhìn cô, phát hiện ra người phụ nữ này đúng là quái quắc, tiền không cần, ngay cả con cũng không tranh giành?
Nhan Lam phát hiện ánh mắt nhìn cô của vị luật sư kia, cô hơi nhếch môi khẽ cười, cũng không thay đổi chủ ý.
Nói thật, cô hoàn toàn hài lòng với điều khoản này.
Dù sao trước kia khi còn là con dâu nhà họ Lăng, Nhan Lam cũng rất ít khi được gặp con, suốt ngày bị giam lỏng trong căn nhà rộng lớn, thỉnh thoảng mới được bế Văn Văn mà thôi.
Từ đầu đến cuối cô được bước chân vào nhà họ Lăng cũng là vì mang thai Văn Văn, có lẽ vì thế mà ba mẹ chồng không có hảo cảm với cô, họ chỉ yêu thương cháu đích tôn của họ, còn đứa con dâu này thì xem thường vô cùng.
Cô cũng phải cảm ơn Lăng Tử Quân, tuy rằng anh không yêu cô, thế nhưng anh không để cô chịu thiệt thòi.
Ở trước mặt bố mẹ của anh Lăng Tử Quân tôn trọng và bảo vệ cô vô cùng.
Diễn vai một người chồng mẫu mực yêu thương cô hết lòng, vì vậy bố mẹ anh cho dù không thích cô cũng chưa từng một lần công khai thẳng thừng ở trước mặt cô mà tỏ vẻ chán ghét.
Thế nhưng diễn thì vẫn hoàn diễn, quả nhiên chỉ có người trong cuộc mới nếm trải được mùi vị đắng cay là gì, hằng đêm chăn đơn gối chiếc không có ai bầu bạn tâm sự, cảm giác đau khổ cô đơn đó nào có ai thấu.
Làm một người chồng như Lăng Tử Quân thực sự dễ làm vô cùng, vứt tiền cho cô ăn sung mặc sướng, ở nhà to cửa rộng, người làm không thiếu… thế nhưng thứ đơn giản nhất là tình yêu anh ấy lại không cho cô được.
Nói Lăng Tử Quân lãnh đạm vô tình chính là vậy, anh ta lịch thiệp đối xử không tệ với cô, thế nhưng anh lại không yêu cô.
“Nếu em không nhận nửa số tài sản kia, vậy tôi chia 2% cổ phần của Lăng thị cho em, tiền lời hằng tháng sẽ chuyển vào tài khoản của em, cuộc sống về sau em không cần phải lo nghĩ nữa.”
Giọng nói trầm thấp của Lăng Tử Quân như kéo hồn vía của cô về lại với hiện tại.
2% cổ phần ở Lăng thị ư? Đây thực sự là một số tiền lớn.
Lăng Tử Quân sẵn sàng chia cho cô 2% này cũng xem như là trọn tình trọn nghĩa vợ chồng lắm rồi.
Nhưng Nhan Lam không có ham mê với tiền bạc, cô hơi nhíu mày nhìn anh, cảm thấy anh từ trước đến nay vẫn không hề thay đổi.
Vẫn là bộ dạng đó, tư thái ưu nhã cao ngạo, lịch thiệp rộng tay với người khác.
Thế nhưng tiền đâu phải là thứ cô cần chứ, cái cô cần là xuất phát từ tình yêu kia mà, vì sao Lăng Tử Quân lại không thể cho cô?
“Sao cũng được, tùy anh quyết định vậy.”
Lần này Nhan Lam không từ chối nữa, cô sẽ thuận theo ý muốn của anh.
Lăng Tử Quân muốn tiền bạc sòng phẳng chứ gì? Được, cô không cản lại lòng tốt của anh!
Nhìn dáng vẻ khó chịu của Nhan Lam, vị luật sư ngồi đằng kia nhìn về phía Lăng Tử Quân chờ đợi ý kiến từ anh, sau khi thấy anh gật đầu ra hiệu thì anh ta nhanh chóng chỉnh sửa thêm vào nội dung trong đơn từ ly hôn.
“Nếu như hai vị đã không còn thắc mắc gì, sau khi làm xong thủ tục, chỉ cần ký tên là được.”
Nhan Lam hạ mắt nhìn tờ giấy đầy chữ là chữ kia, cuối cùng cô vẫn lựa chọn đặt bút xuống kí.
“Từ thời điểm này trở đi em sẽ không còn làm vợ của anh nữa, em có hối hận không?”
Trước khi Lăng Tử Quân ký tên vào tờ giấy đó, khác biệt với lần trước tuyệt tình dứt khoát, lúc này anh đột nhiên lại hỏi cô một câu hỏi kỳ quặc.
Nhan Lam đã ký tên rồi thì cũng không hối hận nữa, cô cười lạnh nhìn anh.
“Hỏi em có hối hận không ư? Đương nhiên là không rồi, em hoàn toàn không hề hối hận khi ly hôn với anh.”
Lăng Tử Quân sau khi nghe những lời này từ phía Nhan Lam, anh không suy nghĩ gì thêm nữa liền đặt bút xuống ký tên.
Thời điểm nét bút rắn rỏi ấy dừng lại trên trang giấy, Nhan Lam cười khẽ một tiếng, nhàn nhạt nói với anh.
“Không phải là từ thời điểm này em mới không còn là vợ của anh.
Mà là từ trước đến nay anh chưa từng một lần xem em là vợ.”
“Tử Quân, anh vẫn luôn vô tình như vậy… Là anh đã giết chết mối quan hệ của chúng ta.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...