Lục Bất Phá trong phòng ngủ như chết. Đói tỉnh thì nhắm mắt để Hiên Viên Chiến đút hắn ăn, ăn xong súc miệng tiếp tục ngủ. Hiên Viên Chiến không quấy rầy hắn, Tiểu Cửu cũng ngoan ngoãn. Thượng Quan Nông tới được một lúc, do lo lắng nên đến nhìn, thấy hắn ngủ say như vậy, mới đem vật dụng cá nhân Tieu Phá để ở văn phòng cho Hiên Viên Chiến rồi ly khai. Hiên Viên Chiến không đi đâu cả, túc trực trong doanh địa, cùng các đội viên huấn luyện xong liền trở về chỗ ở, để tránh tình trạng Lục Bất Phá bị đói tỉnh mà không có hắn ở đó.
Sau buổi tối hôm ấy, uy tín của Mang Tang Tử càng được nâng cao, các kênh truyền hình trên khắp Mang Tà Liên bang đều chiếu đi chiếu lại chương trình tối hôm ấy, “Mang Tang Tử tiên sinh” cùng “Tân niên” trở thành dấu hiệu không thể thiếu của người Mang Tà. Trẻ em còn yêu thích và kính trọng Mang Tang Tử tiên sinh hơn nhiều, loại tình cảm giống thủy triều đang dâng, càng ngày càng khó kiềm chế. Nếu không phải Bạch Thiện lấy danh nghĩa chủ tịch quốc hội hạ lệnh cấm bất luận người nào cũng không được quấy rầy “Mang Tang Tử tiên sinh”, chắc chắn cửa nhà Lục Bất Phá sẽ bị người tới thăm đạp sập.
Các bài hát trong buổi tối đó trở thành những khúc ca bất hủ được mọi người truyền ca, đặc biệt bài 《 Mãn Giang Hồng 》 đội đặc nhiệm biểu diễn, trở thành tiêu điểm tranh luận xem có thể là quân ca chính thức trong quân đội hay không. Người Mang Tà đến Mang Tà tinh hơn 300 năm, lần đầu tiên xuất hiện làn sóng ủng hộ một người mạnh mẽ như vậy. Những dấu tích về nền văn hóa cổ thuộc về người Mang Tà, về cổ nhân, về người trái đất từ xa xưa từng bị xóa sạch tựa hồ bắt đầu sống lại, mọi người không còn cho rằng nghệ thuật là điều cấm kỵ, tuy chỉ mới trải nghiệm một chút ánh sáng nghệ thuật, nhưng ai nấy đều tràn ngập hạnh phúc. Nhiệt huyết sôi trào, kích động vạn phần.
Còn những người tham gia biểu diễn đến giờ còn chưa thể bình tĩnh lại, phần vinh dự này được tất cả bạn bè và thân nhân khen ngợi cùng tôn trọng. Bọn họ cảm thấy may mắn vô cùng khi được trở thành một phần buổi tiệc năm mới, còn may mắn hơn khi có thể cùng Mang Tang Tử tiên sinh lên đài, có mối quan hệ gần gũi hơn với Mang Tang Tử tiên sinh. Những người đó đã thế thì càng khỏi bàn tới tâm trạng của tổ trợ lý đặc biệt của “Mang Tang Tử tiên sinh”. Ngày hôm sau, các thành viên thuộc “Phòng hành chính Mang Tang Tử” đều đúng giờ đi làm, cho dù “Mang Tang Tử tiên sinh” có thể không tới văn phòng trong một thời gian ngắn, nhưng chút chuyện nhỏ này không làm ảnh hưởng đến nhiệt tình trong công tác của bọn họ. Có thể cùng “Mang Tang Tử tiên sinh” làm việc, đó là cỡ nào vinh quang a.
Bất quá với tất cả sự tình này, Lục Bất Phá thân là diễn viên chính mà không hề biết gì. Hắn cố sức mà ngủ, không hề áy náy mà ngủ, đem thời gian thiếu tháng trước ngủ bù trở về, tuyệt không bỏ qua. Trong thời điểm hắn ngủ, Bạch Thiện dẫn đầu các thành viên chính thức của ủy ban gặp Tạp Nặc – thủ lĩnh phe phản loạn. Nhưng làm bọn họ kinh ngạc chính là, đi theo Tạp Nặc còn có một người thanh niên tên là Tổ Mân. Duy Lạp không đi cùng phụ thân, mà làm nhân viên ngoài biên chế ở “Phòng hành chính Mang Tang Tử”, giúp tổ ba người cùng Thượng Quan Nông làm một ít việc vặt, tuy vậy, thoạt nhìn hắn rất vui vẻ. Tựa hồ hết thảy đều phát triển theo hướng rất tốt.
…
Tại phòng tình báo, bầu không khí vui mừng khắp nơi dường như không lan tới đây, trưởng phòng Tư Không Vô Nghiệp nhíu mày nhìn chiếc ly thủy tinh trước mặt, sau khi nghe Hiên Viên Chiến nói riêng cho biết về một số chuyện cơ mật, thần kinh của hắn càng căng thẳng. Tương tự ở phòng làm việc của Âu Dương Long ở bộ pháp vụ, khắp nơi sương khói lượn lờ, làm người nhìn thấy không rét mà run.
Bên trong phòng họp bí mật của bộ phận tình báo, ba người trẻ tuổi ưu tú của tứ đại gia tộc thông qua tín hiệu đặc thù nói chuyện với nhau*. Bình thường xem luôn người kia không vừa mắt, Tư Không Vô Nghiệp và Âu Dương Long cũng hiếm khi không châm chọc khiêu khích đối phương. [*3 anh không trực tiếp gặp mặt ở đó, a Chiến còn bận cơm nước cho vợ mà đi đâu được, chỉ có hình ảnh ba chiều thôi.]
Đứng trước bản đồ quang điện, Tư Không Vô Nghiệp hỏi: “Chiến, cụ thể ngươi phát hiện những mảnh thi thể này ở chỗ nào?”
Trong phòng đội trưởng đội đặc nhiệm, Hiên Viên Chiến sử dụng tín hiệu vạch lên trên bản đồ, Tư Không Vô Nghiệp lập tức làm dấu. Âu Dương Long thì ở trong tầng hầm nhà mình vừa mở bản văn kiện tuyệt mật vừa nói: “Khám nghiệm tử thi cho biết. Thân thể người chết trên cơ bản đã hoàn toàn thối rửa, hơn nữa thi thể còn bị xử lý qua, không thể phán đoán cụ thể thời điểm tử vong. Dựa theo xét nghiệm xương và răng, năn nhân khoảng chừng 55 đến 65 tuổi, giới tính nam, DNA cho biết là người Thiết Đạt. Ngặt nỗi chúng ta không có lưu trữ DNA người Thiết Đạt, nên không nhận diện được.”
“Trên thi thể dính ba loại đất khác nhau, tóc có dính trứng trùng ăn xác, cho thấy sau khi chết bị chôn dưới đất, sỡ dĩ xuất hiện trên mặt đất là do dã thú đào lên. Ngoại trừ dấu vết gặm cắn, pháp y còn phát hiện phần xương nạn nhân có vết cắt bằng phẳng, điểm này có thể chứng minh nạn nhân chết trước hoặc sau khi bị phân thây. Nạn nhân là ai mà bị phân thây? Hung thủ là ai lại phải sử dụng phương thức phân thây này?”
Tư Không Vô Nghiệp nói: “Theo tình báo bí mật điều tra, người Thiết Đạt không có báo mất tích. Người Thiết Đạt tính quần cư rất mạnh, nếu có ai mất tích thì trong nội bộ sẽ biết ngay. Đến người tên Ngả Đức mà Chiến nói ta cũng phái người đi điều tra. Vợ hắn 10 năm trước đã chết, hắn liền dọn nhà đến một thụ động sống, vợ hắn không thể sinh, cho nên hắn không có con. Phía sau chỗ hắn ở là mộ vợ hắn. Đại khái cứ khoảng 1 tháng hắn sẽ quay về chỗ người Thiết Đạt quần cư 1 lần. Người này tính cách hào sảng, nhiệt tình giúp người, đúng là điển hình tính cách người Thiết Đạt nhân, bất quá từ khi vợ hắn qua đời, hắn trở nên rất trầm tính. Thời điểm vợ chết, hắn từng tự tử, sau được khuyên can. Gần nhất hành vi của hắn cùng trước kia không có gì biến hóa, tình huống trước mắt cho thấy hắn không có gì khả nghi.”
Âu Dương Long mặt không chút thay đổi nói: “Ta thắc mắc sao hắn lại cùng nhóm phản loạn ở cùng một chỗ?”
Tư Không không nói gì, nhíu mày nói: “Rất nhiều phản loạn nhất là bọn cấp tiến đều trốn vào rừng, một số người Thiết Đạt đọng lòng trắc ẩn đem bọn họ giấu kín ở chỗ mình sống. Pháp luật của Liên bang không thể ảnh hưởng đến cuộc sống của người Thiết Đạt, điều này tạo thàng lỗ hổng cho bọn cấp tiến chạy trốn. Bọn chúng đa phần đều là thiếu niên, chỉ cần giả vờ đáng thương là có thể có được sự trợ giúp từ người Thiết Đạt. Người Thiết Đạt sẽ không đối đầu với Liên bang, nhưng bọn họ vì không rõ tình hình nên sẽ cung cấp một số điều kiện có lợi cho bọn chúng. Đây là vấn đề làm Liên bang rất đau đầu.”
Âu Dương Long cười lạnh, nói: “Bất kể bây giờ có phải là thời gian hòa đàm hay không, ta sẽ chóng mắt lên xem người Thiết Đạt nhân cùng bọn phản loạn kia. Ta còn hy vọng bọn đứng đằng sau nháo ra chuyện gì cho lớn chút, như vậy mới có thể một lưới bắt trọn ổ.”
Tư Không Vô Nghiệp đồng ý gật đầu: “Tiểu Phá đối với lần hòa đàm này ôm hy vọng rất lớn. Nhưng ta cũng tán thành việc tiêu diệt trọn ổ bọn phản loạn, không cho bọn hắn bất kỳ cơ hội nào.” [Ác quá coi chừng gặp quả báo nha. Mà sau này hai ông này bị thật, hắc hắc.]
Nữa khuôn mặt Hiên Viên Chiến hoàn toàn nghiêm túc, hắn nhìn chăm chú ký hiệu bản thân đánh dấu trên bản đồ, qua một lúc mới nói: “Trước mắt, phần lớn phản loạn đều ở Bắc Đàn. Chắc chắn trong đó có không ít phần tử cực đoan. An toàn của Tiểu Phá phải đặt trên hàng đầu, trước khi bọn họ rời đi, ta chỉ phụ trách an toàn của hắn.”
Tư Không Vô Nghiệp hỏi: “Chiến, sao người khẳng định bọn phản loạn sẽ đi khỏi Bắc Đàn?”
Hiên Viên Chiến ném ra một câu: “Phản loạn vĩnh viễn là phản loạn. Ta là quân nhân, không có khả năng cùng địch nhân trở thành bằng hữu.”
Tư Không Vô Nghiệp gợi lên khóe miệng: “An toàn của Bắc Đàn trước mắt còn chưa cần quân đội ra tay, cục Hiến Chương thời khắc đều bảo trì cảnh giác.”
Âu Dương Long thì âm trắc nói: “Ta không tin bọn phản loạn, nhất là tụi cấp tiến. Mấy tên ta bắt được đã đưa đến địa phương bí mật giam giữ. Chiến, ngươi phải chú ý những người bên cạnh Tiểu Phá. Cái người kêu Duy Lạp làm chúng ta cảm thấy lo lắng.”
“Ừ.”
…
Hội đàm bí mật chấm dứt, Hiên Viên Chiến lập tức trở về nhà. Lục Bất Phá đã ngủ bốn ngày liên tục, nếu không phải hắn vừa đặt lưng xuống giường đã nói “Ai dám quấy rầy giấc ngủ của ta, ta làm thịt hắn”, Hiên Viên Chiến rất muốn gọi bác sĩ tới để khám cho Lục Bất Phá. Bất quá mấy ngày nay mặt gương mặt vốn tái nhợt đã hồng hào lên được chút, mới khiến Hiên Viên Chiến buông phân nữa khẩn trương trong lòng.
Về đến nhà, quả nhiên Lục Bất Phá còn đang ngủ. Tiểu Cửu ở trên ban công dùng tiếng lóng nói chuyện phiếm với Quang Vinh cách đó không xa. Sau khi chuyện kia xảy ra, có đánh chết Tiểu Cửu cũng không ly khai Lục Bất Phá nửa bước. Nếu không phải vì sợ Lục Bất Phá nổi nóng đem mình rã ra, Quang Vinh đã sớm khóc nháo muốn “Dọn nhà” đến sân trước nhà Lục Bất Phá định cư. Bất quá hắn bây giờ chỉ là một quang giáp bán trí năng, sẽ không di chuyển, không nói, chỉ biết ngẩn người. Trời biết Quang Vinh nghẹn gần chết, so với ai đó, hắn còn hoài niệm những ngày tháng ở bên hồ gấp mấy lần.
Ngồi ở bên giường chăm chú nhìn Lục Bất Phá say ngủ, nội tâm Hiên Viên Chiến dần khôi phục bình tĩnh. Hắn không hiểu cái gì là tình yêu, nếu tình yêu là muốn cùng người đó làm, như vậy hắn yêu Lục Bất Phá. Hắn đã quen cuộc sống mỗi ngày có Lục Bất Phá, cũng đã quen có một con quái vật chín đầu, một cỗ quang giáp trí năng cùng một con phượng hoàng khổng lồ ba đầu.
Bụng người trên giường phát ra tiếng thì thầm, Hiên Viên Chiến lập tức đứng dậy ra khỏi phòng ngủ. Khi người kia mơ mơ màng màng tỉnh dậy, Hiên Viên Chiến liền nâng khay đồ ăn nóng hầm hập đi vào.
“Hiên Viên Chiến, ta đói.” Mấy ngày, câu đầu tiên khi hắn tỉnh lại đều giống hệt nhau. Hiên Viên Chiến đem người toàn thân vô lực nâng dậy, đút hắn ăn cơm. Lục Bất Phá híp mắt, không có dấu hiệu tỉnh ngủ.
“Ta ngủ mấy ngày rồi?”
“Bốn ngày.”
“Ta vẫn muốn ngủ tiếp.”
“Ừ.”
Ăn như hổ đói xong, Lục Bất Phá không thể nhịn được nữa mà đi vào phòng vệ sinh đánh răng, xiêu xiêu vẹo vẹo leo lên giường tiếp tục thực hiện sứ mệnh cao cả. Hắn không hiểu sao toàn thân mình lại mệt mỏi rã rời, ngủ lâu như vậy mà vẫn buồn ngủ. Sau khi hắn ngủ, Hiên Viên Chiến thu dọn khay chén, lấy ra quang điện vốn nghiên cứu tình hình quân sự.
…
20 giờ tối ngày thứ 7, Lục Bất Phá cuối cùng cũng rời giường. Khi hắn mặt mày rạng rỡ duỗi thắt lưng đi ra khỏi nhà, đột nhiên hắn phát hiện bầu trời đêm này thật là đẹp a. Tựa hồ đã lâu lắm rồi hắn chưa nhìn thấy.
“Ô ô ô…” Bên kia, Quang Vinh đã bắt đầu kêu.
“Sớm a, Cát Liệt.” Chào hỏi người nào đó vì sự xuất hiện của mình mà ngốc người ra, cười chào các đội viên đội đặc nhiệm vốn đang luyện quyền đều dừng lại nghẹn họng nhìn trân trối, Lục Bất Phá tiến nhập vào khoang ngực Quang Vinh. Đông sờ sờ, tây sờ sờ, thẳng đến lúc sờ hết mọi chỗ có thể sờ, Quang Vinh mới không kêu nữa.
“Ô ô ô ô…” Tiểu Quang nhớ Tiểu Phá.
“Ta cũng nhớ ngươi.” Trả lời cho có lệ rõ ràng.
“Ô ô ô ô…” Tiểu Quang cũng muốn cùng Tiểu Phá ngủ.
“Nếu ngươi có thể nhỏ như Tiểu Cửu, ta sẽ đồng ý.”
“Ô ô ô ô…” Đây là đang khóc.
Nhìn các quang giáp của đội đặc nhiệm phần lớn đều ở đây, nhìn về phía cửa khoang ngực, Lục Bất Phá nghiêm túc nói với người mới vào: “Hiên Viên Chiến, ta muốn ăn thịt nướng, làm sao bây giờ, rất rất muốn ăn a.”
Hiên Viên Chiến nhìn nhìn, hạ lệnh: “Quang Vinh, đi vùng hoang dã phía bắc.”
“Ô ô!” Vui vẻ!
“Ma ma ma ma… Phốc phốc phốc phốc…” Vui vẻ!
Xoa xoa nắn nắn phần bụng trái mang cảm giác càng ngày càng khó chịu, Lục Bất Phá toàn thân nằm trên người Hiên Viên Chiến, hỏi: “Sao không đi rừng Mạch Tạp? Phía bắc có đồ nướng không?”
“Chuyện lần trước chưa giải quyết xong.” Hiên Viên Chiến nhìn chằm chằm cái miệng Lục Bất Phá, rất muốn ăn.
Lục Bất Phá không phát hiện một con mắt Hiên Viên Chiến đang đỏ ngầu, lo lắng hỏi: “Đã có tiến triển gì chưa?”
“Không có.” Thầm ra lệnh Quang Vinh hạ ghế dựa xuống, Hiên Viên Chiến thừa cơ đem Lục Bất Phá ôm trong lòng, cắn nhẹ lên miệng hắn, cố gắng gợi ý.
Lục Bất Phá làm bộ không biết: “Mấy ngày ta ngủ có chuyện gì phát sinh không? Thượng Quan có chuyện tìm ta không? Chủ tịch quốc hội có gặp Tạp Nặc không?”
“Không có.” Trực tiếp khóa môi hắn, Hiên Viên Chiến muốn đòi quyền lợi chính đáng.
“Ô ô!” Hỗn đản!
Qua loa chống cự vài cái, Lục Bất Phá ôm lấy Hiên Viên Chiến nhiệt tình hôn lại, coi như phần thưởng Hiên Viên Chiến hầu hạ mấy bữa này đi. Bên trong khoang ngực liền tối đi, Tiểu Cửu đem chín cái đầu vùi vào lòng. Rất nhanh hai người kia hoàn toàn trần trụi, có một người dùng lưỡi khiêu khích ái nhân, chả thèm quan tâm hành động đó làm người kia muốn nổ tung vì nghẹn mấy ngày nay.
Hiên Viên Chiến hoàn toàn không có sưc chống cự khiêu khích của Lục Bất Phá, nếu không phải còn lưu lại chút lý trí, hắn sẽ không đợi Lục Bất Phá chuẩn bị tốt mà dùng lực tiến vào. Tuy rằng mỗi lần làm xong cả người khó chịu vô cùng, nhưng Lục Bất Phá đã thích cùng Hiên Viên Chiến mây mưa, nhất là lúc nhìn thấy bộ dáng Hiên Viên Chiến dục hỏa đốt người, hắn đều dị thường hưng phấn. [Yêu nghiệt a!!!]
Chỉ đành đem Tiểu Chiến ngậm vào miệng làm trơn, cảm thấy được mới đi đến ghế bên cạnh nằm úp sấp, nhếch cái mông lên: “Vào đi.”
“Grừaaa!”
Sợi dây lý trí mỏng manh cuối cùng của ai kia đứt cái phựt.
Trong bóng đêm, một cỗ cơ giáp to lớn đi về phía bắc, không có ai biết bên trong đang phát sinh một hồi tình cảm cấm kỵ mãnh liệt. Trong phòng làm làm việc của bộ trưởng bộ ngoại giao Thượng Quan Nông, đèn vẫn còn sáng. Bận rộn cả ngày nhưng Thượng Quan Nông chưa tan sở, còn xử lý một số công việc. Trước đó, hắn nhận thông báo từ người Hàn Cát, đưa tới lời mời chính thức, mời hắn, Âu Dương Long, Tư Không Vô Nghiệp cùng Hiên Viên Chiến và Mang Tang Tử tiên sinh đi dự Hàn Vưu lễ.
Có người gõ cửa, không đợi hắn trả lời, đối phương đã bước vào.
“Thượng Quan trưởng phòng, đã trễ vậy mà còn chưa tan ca sao?” Người vừa tới đứng tựa cửa lên tiếng.
“Không phải Tư Không trưởng phòng cũng vậy sao?” Thượng Quan Nông không để ý hỏi ngược lại.
Tư Không Vô Nghiệp đi đến, đóng cửa, hỏi: “Có việc?”
“Còn một số việc chưa làm xong.” Thượng Quan Nông đưa giấy mời qua, “Hàn Cát tinh mời. Tháng 4 này Tư Không trưởng phòng dành ra khoảng một tháng được không.”
Tư Không Vô Nghiệp như không quan tâm lấy xem, hờ hững nói: “Ta không chắc. Ngươi biết mà, phòng tình báo lúc nào cũng bận.”
“Vậy từ giờ đến đó Tư Không trưởng phòng phải thu xếp thời gian rồi.” Thượng Quan Nông đem thư mời cất vào ngăn kéo khóa lại.
Tư Không Vô Nghiệp chống lên bàn, nhìn thẳng vào Thượng Quan Nông, thần sắc nghiêm túc: “Thượng Quan, khi chỉ có hai chúng ta đừng khách sáo như vậy có được không?”
Thượng Quan Nông dựa về phía sau: “Nếu ta nhớ không lầm, ta và ngươi nói chuyện như vậy đã nhiều năm rồi. Tư Không trưởng phòng muốn tan ca sao? Thực xin lỗi, ta còn có việc.”
“Thượng Quan!” Tư Không Vô Nghiệp lạnh mặt, ghé sát mặt vào.
Thượng Quan Nông đem ghế dựa lùi lùi về phía sau, cũng không cười.
Tư Không Vô Nghiệp im lặng một hồi, tận lực bình tĩnh mà nói: “Thượng Quan, chúng ta làm hòa đi, được không? Chuyện trước kia, là ta không đúng.”
“Không, ngươi không có gì không đúng.” Thượng Quan Nông nói, “Chỉ là quan điểm với một số việc khác nhau mà thôi.”
“Thượng Quan, ta thật lòng muốn nói chuyện với ngươi.” Tư Không Vô Nghiệp có chút nôn nóng, “Ta không thích thái độ ngươi đối với người Hàn Cát và Thủy Xuyên, cho dù là hiện tại ta cũng không thích. Trong lòng ta, Thượng Quan Nông là một người kiêu ngạo tôn quý, cho dù hắn thích hoa, thích dưỡng da, hay những thứ mỹ lệ xinh đẹp gì đó, đó là biểu hiện ngươi tao nhã và tôn quý. Ta không thích nhìn ngươi cúi đầu với bất luận kẻ nào, cho dù là với ta.”
Thượng Quan Nông nghe vậy sửng sốt, những lời này Tư Không Vô Nghiệp chưa bao giờ nói hắn nghe.
Tư Không Vô Nghiệp vuốt vuốt tóc, nhìn chăm chú Thượng Quan Nông: “Gần đây ta thấy ngươi hay ngẩn người, không biết ngươi đang suy nghĩ điều gì. Thượng Quan, ta thực sự lo lắng cho ngươi. Không phải tư cách Tư Không trưởng phòng và Thượng Quan trưởng phòng, mà là Tư Không Vô Nghiệp lo lắng cho Thượng Quan Nông. Tại sao chúng ta không thể trở lại như trước kia? Ta thừa nhận lúc đó thái độ ta không tốt, thậm chí so tên Âu Dương kia còn ác liệt gấp trăm lần, nhưng ở trong lòng ta ngươi vẫn rất trọng yếu, phi thường trọng yếu.”
Thượng Quan Nông rũ mắt xuống, không nói lời nào, siết chặt cây bút trong tay.
Tư Không Vô Nghiệp nhẹ giọng: “Thấy Chiến và Tiểu Phá hòa hợp ở chung, ta lại nhớ đến thời gian trước kia của chúng ta. Lúc đó, ngươi, ta, Âu Dương, ba người rất vui vẻ. Không biết lúc nào thì mối quan hệ đó thay đổi? Thượng Quan, ta hâm mộ Chiến và Tiểu Phá, ta cũng muốn chúng ta trở lại như lúc trước.”
Thượng Quan Nông nâng mắt, thương cảm nở nụ cười: “Ta cũng rất hâm mộ Tiểu Phá và Chiến. Tư Không, ta chưa kết hôn, ta khát vọng tình cảm thâm hậu như vậy, đó cũng là điều ta vẫn theo đuổi. Nhưng ta phát hiện, đây là chuyện không tưởng. Khi chúng ta lớn lên, dần dần có sự khác biệt, có những mâu thuẫn không thể giải quyết. Mặc kệ là ngươi hay Long, đều không thể lý giải ta, hiểu ta sao lại đối đãi với người Hàn Cát và người Thủy Xuyên như thế. Nhưng Tiểu Phá lại hiểu, hắn dắt ta ra khỏi màn sương tìm lại được phương hướng.”
“Tiểu Phá có thể ta cũng có thể.” Tư Không Vô Nghiệp vòng qua bàn công tác đi đến trước mặt Thượng Quan Nông ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn hắn, “Chúng ta nên đối xử thành thật với nhau, Thượng Quan. Giống như trước kia vậy, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, có bí mật gì đều nói với đối phương. Ngươi nói cho ta biết ngươi tại sao làm như vậy, ta sẽ hiểu mà. Ngươi không kết hôn, ta cũng không. Chúng ta từng thề chỉ cần ngươi không kết hôn, ta cùng Âu Dương cũng không kết hôn, chúng ta cả đời làm bạn bên ngươi.”
Thượng Quan Nông thản nhiên nở nụ cười: “Chẳng qua đó chỉ là lời nói nhất thời thôi. Rồi một ngày ngươi và Long sẽ kết hôn, hai người các ngươi không có điều kiện nào không phù hợp, căn cứ theo luật hôn nhân gia đình của Liên bang, hai người các ngươi nhất định phải kết hôn, nhất định phải vì Liên bang đào tạo ra thế hệ kế tiếp. Tư Không, ta không muốn làm công tử tao nhã gì hết, ta chỉ hy vọng có thể tìm được giá trị của bản thân.”
“Kết hôn là chuyện ta tự mình quyết định, ta nói không thì sẽ không. Âu Dương muốn hay không là chuyện của hắn. Thượng Quan, đã nhiều năm vậy rồi, ta muốn chúng ta nói chuyện gần gũi hơn. Ta không muốn cứ như vậy, mỗi lần gặp nhau đều chỉ cứng ngắc qua lại.” Nói tới đây, Tư Không Vô Nghiệp thật sâu thở dài, cúi đầu dựa vào đầu gối Thượng Quan Nông, “Ta mệt chết đi được, quan hệ giữa hai ta đoạn thời gian trước làm ta mệt mỏi quá, Thượng Quan, ta không muốn tiếp tục như thế nữa.”
Thượng Quan Nông nhìn hắn, thật lâu sau đó, hắn nhẹ đặt tay lên đầu Tư Không Vô Nghiệp, thản nhiên nói: “Chúng ta đã nói chuyện bình thường rồi đó thôi.”
Tư Không Vô Nghiệp lập tức ngẩng đầu: “Đến căn cứ bí mật của chúng ta đi?”
Thượng Quan Nông cười dịu dàng: “Được, đến căn cứ bí mật của chúng ta.” [Tiểu Nông hiền thật, mới nói mấy câu đã xiêu lòng òi.]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...