Mới vừa gõ một chút, cửa liền mở, người ra thất kinh hỏi: “Tiểu Phá, Vô Nghiệp và Long đâu?”
Đem Thượng Quan nông đang lo lắng đẩy vào, Lục Bất Phá đóng cửa lại, lúng túng mở miệng: “Lát nữa Hiên Viên Chiến mang bọn họ tới. Thượng Quan, muốn làm cho bọn họ trở lại bình thường chỉ có một biện pháp.”
“Ngươi nói mau a!”
Lục Bất Phá để Thượng Quan Nông khom lưng xuống, kiễng mủi chân ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, Thượng Quan Nông trợn tròn hai mắt kinh ngạc.
Lục Bất Phá có chút tự trách: “Ta đâu có biết Hiên Viên Chiến đi nói cho bọn họ biết. Ách… Thể chất các ngươi thật quá đặc biệt, sau khi bị kích thích thì không có biện pháp tự mình giải quyết, nhất định phải tìm người hỗ trợ. Ừm… Ta và Hiên Viên Chiến cái kia, cũng là ta không cẩn thận kích thích hắn, rồi sau đó…”[Không cẩn thận(¬_¬) cơ đấy.]
“Được.” Thượng Quan Nông trả lời cực nhanh, cực bình tĩnh, “Nói cho ta biết nên làm sao, có cần chuẩn bị cái gì không?”
Lần này đổi lại là Lục Bất Phá kinh ngạc, hắn cứ tưởng Thượng Quan Nông sẽ băn khoăn 1 lát. Bất quá tình huống khẩn cấp, đâu lo nhiều được. Hai tay hắn bắt lấy cánh tay Thượng Quan Nông, nghiêm túc nói: “Thượng Quan, ba người các ngươi đều là tay mơ, ngươi chắc chắn sẽ bị thương, rất đau đó.”
“Không sao, chỉ cần chữa khỏi cho bọn họ, ta không sợ đau.” Thượng Quan Nông kiên định trả lời.
Nghe hắn nói như thế, Lục Bất Phá càng cảm thấy tự trách. Nhưng mà việc này không nên chậm trễ, khẽ cắn môi, từ trong túi lấy hộp thuốc mỡ (lấy lúc đi ngang qua phòng mình) nhét vào tay Thượng Quan Nông: “Ngươi vào toilet, dùng cái này, ừm, bôi trơn chỗ đó.”
Thượng Quan Nông khó hiểu nhìn hộp thuốc mỡ chuyên dụng của Mang Tang Tử trong tay, không hiểu cái gì gọi là bôi trơn, hơn nữa…”Bôi trơn làm sao?”
Mặt Lục Bất Phá nóng như phát sốt, hắn kéo Thượng Quan Nông một mạch tới phòng tắm, ngại ngùng nói: “Là bôi trơn cái địa phương dùng để ‘Chữa bệnh’ cho bọn họ đó. Dùng… ngón tay, trét thuốc, ừm, bôi vô chỗ đó, rồi đẩy vô trong. Chỗ đó càng mềm càng nới lỏng càng tốt, bằng không lát nữa ngươi đau lắm đó, rất đau.”
Sắc mặt Thượng Quan Nông thay đổi, không thể tưởng tượng được cái cảnh mình bôi cái gì đó lên chỗ kia. Nhưng vừa nghĩ tới Tư Không Vô Nghiệp và Âu Dương Long, hắn hít sâu một hơi gật đầu: “Được. Ta đi tắm trước.”
“Ta ở bên ngoài chờ ngươi, cái gì không hiểu, ngươi hỏi ta.” Bỏ lại một câu, Lục Bất Phá chạy trối chết, hắn cảm thấy mình chính là tú bà đáng hận đang tàn phá thiếu niên vô tội.
Cửa phòng tắm đóng lại, trừng mắt nhìn thuốc mỡ trong tay, Thượng Quan Nông không ngừng hít sâu. Vài phút sau, hắn để thuốc mỡ lên bồn rửa tay, nhanh tay cởi quần áo ra, đi đến dưới vòi sen.
Đợi một hồi, liền có người gõ cửa, Lục Bất Phá lập tức mở cửa. Vai trái khiêng Tư Không Vô Nghiệp nghẹn sắp thăng luôn, tay phải gắp Âu Dương Long cũng như thế, Hiên Viên Chiến bước nhanh vào. Quăng hai người lên trên giường, hắn nói: “Ta đã nói rõ chỗ cần chú ý cho hai cái tên đần này.”
Ngươi cho là khi đó mình rất thông minh sao. Lục Bất Phá đảo mắt xem thường trong lòng. Nhưng sau khi thấy bộ dáng hai người kia xong, liền hoảng sợ: “Sao bọn họ lại nghiêm trọng như thế?” Sắc mặt 2 người đỏ sậm, động tác vô cùng thống nhất, lấy tay vịn chặt chỗ đũng quần.
“Định lực quá kém.” Khinh bỉ.
“Ngươi thì lợi hại lắm a.” Lục Bất Phá trực tiếp quăng cho Hiên Viên Chiến ánh mắt xem thường, đẩy đẩy hắn, “Lột đồ bọn họ ra hết đi, cột tay vào đầu giường.”
Hiên Viên Chiến cúi đầu, tràn đầy khó hiểu trong một con mắt. Lục Bất Phá chỉa chỉa hai người: “Với cái dạng này chắc chắn bọn họ sẽ làm Thượng Quan bị thương. Trói lại, rủi lát nữa biết mùi, liền làm tới thì sao. Thượng Quan dễ xiêu lòng, thế thì quá tiện nghi cho họ rồi a.”
“Ngươi xoay qua chỗ khác.” Mỗ nam nhân thích ăn dấm không cho phép Lục Bất Phá nhìn thân thể người đàn ông khác.
“Ngươi làm nhanh lên.” Lục Bất Phá xoay người, ai mà hứng thú được với thân thể hai cái người nghẹn sắp chết kia chứ. Hiên Viên Chiến nghe lời lột sạch hai thằng bạn không sức phản kháng. Rồi xé áo Âu Dương Long, cột tay bọn họ vào đầu giường. Hai thân thể trần như nhộng đặt nằm song song nhau, hai tay bị cột chặt vào cây cột duy nhất ở đầu giường, ngược lại, hai lợi khí ở khúc giữa hưng phấn hồng hào đứng thẳng, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.
“Xong rồi.” Thắt xong nút gút cuối cùng, không thèm nhìn nét mặt thống khổ của Tư Không Vô Nghiệp và Âu Dương Long, Hiên Viên Chiến đi đến bên cạnh Lục Bất Phá, ôm hắn, “Đi thôi.”
“Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta còn có chuyện muốn nói với Thượng Quan.”
Nửa bên mặt xụ xuống, Lục Bất Phá ngửa đầu nhìn: “Ta không nhìn đâu mà, ta lo cho Thượng Quan, ngươi đi ra ngoài trước chờ ta đi, đi.” Hiên Viên Chiến quay đầu lại nhìn thoáng qua hai người trên giường, kéo mền che vị trí trọng điểm, lúc này mới yên tâm đi ra ngoài.
Trong phồng tắm, Thượng Quan Nông xấu hổ không thôi, dựa vào bồn rửa tay, tay phải đang bồi hồi trước chỗ nào đó. Chuyện như vậy hoàn toàn vượt qua phạm vi hắn có thể chịu đựng, nghiêm trọng vi phạm chuẩn tắc trong nhân sinh ba mươi mấy năm qua. Làm thế quá thô bỉ, thậm chí mấy lần hắn nhịn không được muốn rút tay ra. Nhưng vừa nghĩ tới âm thanh đầy thống khổ của Tư Không Vô Nghiệp và Âu Dương Long, hắn liền bức mình tiếp tục.
Đã nhét 3 ngón tay vào, xài gần hết hộp thuốc mỡ, chắc là được rồi đi. Thượng Quan Nông rút tay ra, trên người che kín mồ hôi. Không phải tình dục, mà là thấy thẹn và đau. Lần đầu tiên chỗ đó bị đau như vậy. Vừa đưa một ngón tay vào, đau đến độ suýt chút nữa la lên.
“Thượng Quan, ngươi có sao không?”
Kéo khăn tắm quấn quanh hông, Thượng Quan Nông đi tới mở cửa: “Tốt lắm.”
Vừa thấy đối phương, tâm Lục Bất Phá nhất thời hoảng hốt: “Thượng Quan, ngươi có khỏe không.”
“Không sao đâu, đừng lo.” Mặc dù chật vật như thế, Thượng Quan Nông vẫn tao nhã cười nói, “Hẳn là không thành vấn đề.”
Chỗ giường truyền đến tiếng rên rỉ thống khổ, Lục Bất Phá khẽ cắn môi: “Thượng Quan, nên làm sao ta đã nói với ngươi, nhất định phải nhớ kỹ, một người chỉ một lần, tuyệt đối không thể làm nhiều. Ngàn vạn lần đừng cởi trói cho bọn họ! Ngàn vạn lần không thể!”
“Hảo.”
“Kia…” Lục Bất Phá gắt gao ôm Thượng Quan Nông, lại buông hắn ra, “Ngươi đi đi. Ta ở bên ngoài chờ ngươi.”
“Hảo.”
Nhìn theo bóng dáng Lục Bất Phá rời đi, Thượng Quan Nông hít sâu vài cái, lo sợ bất an đi tới chỗ giường ngủ. Khi hắn nhìn đến Tư Không Vô Nghiệp và Âu Dương Long đỏ bừng cả mặt, liền hoảng sợ chạy tới.
“Vô Nghiệp! Long!” Xốc cái mền lên, hắn kinh hô ra tiếng, không khỏi lui về sau 2 bước, khiếp sợ vạn phần nhìn hai cái gì đó đứng thẳng đầy phấn chấn.
“Nông…” Hai người đồng thời lên tiếng, hình ảnh Thượng Quan Nông chỉ quấn mỗi cái khăn tắm khiến máu nóng chạy rần rần khắp người. Cái mũi Âu Dương Long nóng lên, có chất lỏng từ trong mũi chảy ra.
“Long!” Thượng Quan Nông nhào lên giường, bối rối kéo cái áo bịt mũi Âu Dương Long, thanh âm phát run, “Ngươi nhịn xuống, ta lập tức cứu ngươi!” Trong lúc vô ý phiêu mắt tới chỗ Tư Không Vô Nghiệp, hắn càng thêm bối rối, Vô Nghiệp cũng chảy máu mũi!
Trong tay không còn thứ để chùi, Thượng Quan Nông không hề nghĩ ngợi kéo khăn tắm bên hông lâu máu mũi cho cả hai. Tư Không Vô Nghiệp và Âu Dương Long thấy thế liền vùng vẫy, hòng thoát khỏi trói buộc. Bị bộ dáng của cả hai làm hoảng sợ, nên lời dặn dò của Lục Bất Phá bị quăng tới chín tầng mây, đưa tay cởi trói cho Âu Dương Long.
Áo bị Hiên Viên Chiến cuộc thành nút chết, Thượng Quan Nông đành phải khóa ngồi trên người Âu Dương Long, ghé thân trên thấp xuống. Thân thể mát lạnh lơ đãng cọ vào làn da nóng rực, Tiểu Nông mềm mại cúi đầu nằm trên bụng Âu Dương Long, hắn cảm thấy lý trí mình hy sinh rồi, giống như mãnh thú thấy được con mồi, hai mắt sung huyết nhìn chăm chú nhìn Tiểu Nông, liếm liếm môi.
“Nông… Ta muốn chạm vào, miệng của ngươi…” Âm thanh Tư Không Vô Nghiệp khàn khàn khiến tim hai người đập nhanh. Tiếp tục phấn đấu với cái áo trói Âu Dương Long, Thượng Quan Nông nghiêng người hôn lên miệng Tư Không Vô Nghiệp. Trong khoảnh khắc môi chạm môi, Tư Không Vô Nghiệp liền hé miệng nhấm nháp hương vị Thượng Quan Nông.
“Ưm…” Môi lưỡi giao nhau, âm thanh phảng phất, cả người Thượng Quan Nông mềm nhũn, thân trên dựa vào trên người Tư Không Vô Nghiệp, phần dưới hạ thân dính sát vào trên bụng Âu Dương Long, khiến cả hai người đều phát ra tiếng gầm nhẹ đáng sợ.
Âu Dương Long tính cậy mạnh giãy khỏi trói buộc trên tay, vừa vặn Thượng Quan Nông mở xong một nút thắt cho hắn, tay trái liền tự do. Chả thèm quảng cái tay phải còn chịu cảnh cầm tù, tay trái liền sờ lên Tiểu Nông, khát vọng vuốt ve.
“A ư…” Phần eo Thượng Quan Nông nhũn ra, không còn khí lực cử động tay.
“Nông, đi lấy, dao…” Tư Không Vô Nghiệp cũng cậy mạnh, muốn giãy thoát, nhưng Hiên Viên Chiến buộc rất chuyên nghiệp.
Sợ hai người tự tổn thương chính mình, Thượng Quan Nông choáng váng hồ hồ đứng lên đi xuống giường tìm dao. Hai dã thú tham lam nhìn chăm chú thân thể xích lõa của hắn, cảm thấy cả người Thượng Quan Nông chỗ nào cũng đẹp. Kể cả vết sẹo do cái túi nhỏ bị cắt bỏ, bọn họ cũng chẳng để tâm. Cho dù bộ dáng Thượng Quan Nông như thế nào đi nữa, thì đối với họ đều là hoàn mỹ không tỳ vết.
Tìm được dao nhỏ, Thượng Quan Nông nhanh chóng trở lại giường cắt dây trói. Vừa mới giải cứu tay phải Âu Dương Long, dao nhỏ trong tay hắn liền bị người cướp, hô hấp lâm vào trong miệng đối phương. Dao để trên tủ đầu giường, một tay Âu Dương Long đè sau gáy Thượng Quan Nông, một tay ôm chặt lấy hắn.
“Âu Dương Long!” Tư Không Vô Nghiệp phẫn nộ rồi.
Thượng Quan Nông cũng đưa tay đẩy Âu Dương Long, định giúp Tư Không Vô Nghiệp cởi trói. Âu Dương Long ấn ngã Thượng Quan Nông lên trên người Tư Không Vô Nghiệp, để hắn nằm úp sấp quỳ trước mặt mình, khàn khàn quát: “Hai người cùng làm Nông sẽ bị thương!”
Tư Không Vô Nghiệp ngừng động tác giãy giụa hai tay lại, lý trí tạm thời trở về.
“Ta lập tức giải quyết.” Hô hấp Âu Dương Long dồn dập, thở mạnh, “Nông, ngươi sờ Vô Nghiệp trước, giúp hắn giảm bớt, ta lập tức tới.”
Vừa lúc Thượng Quan Nông đè lên phần thân dưới của Tư Không Vô Nghiệp, hắn có thể ngửi được mùi nam tính nồng đậm phát tán ra từ chỗ nào đó. Thắt lưng bị Âu Dương Long giữ chặt, có thứ gì đó để chỗ đùi hắn, đầu óc đặc quánh như tương hồ. Từng lời truyền thụ “Tri thức” của Lục Bất Phá hiện lên, Thượng Quan Nông vô thức le lưỡi liếm lên cái thứ kia.
“A!”
Ba người đồng thời kêu lên đau đớn.
Thân thể đau như bị xé làm đôi, mắt nổ đom đóm. Nhưng vật cứng đâm vào thân thể hắn không chút lưu tình, không có ý định dừng lại, cường ngạnh mà hoang dã xông về phía trước. Mặc dù đã bôi trơn, nhưng cửa vào và vách thịt vẫn khép chặt, phía sau của Thượng Quan Nông theo phản xạ co rút lại, mồ hôi lạnh trào ra.
“Nông…” Bị ngăn cản, Âu Dương Long lên tiếng cầu xin, khi tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể của người dưới thân, bản năng giống đực thúc giục hắn tiến tới, tiến tới.
“Nông…” Lại một người khác cầu xin, di chuyển hạ thân khát vọng được đối phương để ý.
Thượng Quan Nông không thể nào thả lỏng, hắn rất đau. Một tay khẽ run cầm lấy thứ đang cương cứng của Tư Không Vô Nghiệp vươn đầu lưỡi ra liếm lên. Thu hết cảnh vừa phát sinh vào đáy mắt, sợi dây lý trí cuối cùng còn sót lại đã ra đi, Âu Dương Long lui về sau 1 chút, trong tích tắc, một cảm giác chưa bao giờ có đánh sau vào trong đầu hắn, adrenalin* đem loại cảm giác này chuyển hóa thành bản năng, gầm nhẹ, thúc hông, đâm sâu vào bên trong Thượng Quan Nông. [*Hormon của tuyến thượng thận, dùng làm thuốc co mạch và tăng huyết áp.]
Thân thể đau đơn khi bị xé rách, Thượng Quan Nông cắn răng nhịn xuống tiếng la thiếu chút nữa không kềm được. Máu loãng khiến động tác ra vào trở nên thông thuận, Âu Dương Long hoàn toàn dựa theo bản năng mà trước sau đâm tới. Một tay cảu Thượng Quan Nông vẫn nắm vật đó của Tư Không Vô Nghiệp, nhưng hoãn lại động tác liếm láp nãy giờ, sau khi nghe tiếng rên rĩ khổ sở từ chủ nhân nó. Hắn liền há mồm ngậm luôn vào, mùi xạ hương nồng đậm dũng mãnh tràn vào khoang mũi, hắn khó hiểu, làm loại chuyện này đau như vậy sao Tiểu Phá lại cùng Chiến làm.
Hoàn toàn bị dục vọng che mờ lý trí, Âu Dương Long lấy hai tay vịn chặt eo nhỏ của Thượng Quan Nông, làn da được chủ nhân giỏi về bảo dưỡng chăm sóc rất kỹ nên mịn màng trắng nõn, khiến hắn yêu thích không thôi, trong trắng lộ hồng, thân hình thon gầy cân đối, nhìn mà hắn không nhịn được gia tăng tốc độ đâm vào rút ra. Đang ngốc ngốc liếm cho Tư Không Vô Nghiệp, đột nhiên Thượng Quan Nông kêu lên “A” một tiếng, toàn thân căng cứng trong nháy mắt.
Một tiếng này bừng tỉnh Âu Dương Long, hắn vội vàng ngừng lại, kích động nhìn qua: “Nông?”
Thượng Quan Nông kịch liệt thở dốc, thất thần nhìn về phía trước, chất lỏng không kịp nuốt xuống chảy ra, dâm mỹ cực kỳ. Sau một hồi thấy hắn im lặng không nói lời nào, Âu Dương Long sợ hãi, mặc kệ chỗ cứng đã đến cực hạn, tính rút ra. Nhưng hắn vừa mới thực hiện, chợt nghe Thượng Quan Nông lại kêu lên một tiếng nữa, hắn liền không dám di chuyển.
“Nông? Xảy ra chuyện gì? Ngươi xảy ra chuyện gì?”
Tư Không Vô Nghiệp vẫn nhìn Thượng Quan Nông cũng sợ hãi: “Nông, không cần liếm, buông ra.”
Thượng Quan Nông thất thần lắc đầu, đợi cảm giác mê muội trôi bớt, hắn vô lực gục xuống, mông càng vểnh lên, nhìn mà lý trí Âu Dương Long lại tiếp tục bị hắt hủi.
“Rất quái lạ… Vừa rồi, rất lạ…”
“Đau không?” Âu Dương Long vội vàng hỏi.
Lắc đầu, Thượng Quan Nông giật giật mông, hắn nghe được Âu Dương Long thống khổ gầm nhẹ. Định lực của hắn vốn đã mỏng manh liền bị bứt đứt. Âu Dương Long nhanh chóng bắt lấy thắt lưng của Thượng Quan Nông, đôi mắt đỏ càng thêm đáng sợ, trước sau ma sát. Khi hắn hung hăng đỉnh vào trong cơ thể Thượng Quan Nông, lại nghe được tiếng đối phương “Kêu to”.
Thoải mái, rất thoải mái, căn bản không thể dừng lại được.
“Thật xin lỗi, Nông.” Nói nhanh lời xin lỗi, Âu Dương Long đuổi theo dục vọng của mình trong lối đi ấm áp nhẵm mịn, điên cuồng ra ra vào vào. Theo động tác của hắn, Thượng Quan Nông kêu càng lớn, cả người dần đỏ lên. Khác với tiếng la đau lúc ban đầu, tiếng rên rỉ lọt vào tai hai người kia tựa như tiếng mời gọi: “Đến đây đi, đến đây đi.”
“Nông! Cởi trói cho ta!” Tư Không Vô Nghiệp hoàn toàn đánh mất lý trí.
“A! Ưm… ư a… Long… Long…” Thượng Quan Nông không còn tâm trí đâu mà để ý tới vật kia, hai tai nắm chặt ga giường, loại tình cảnh bản thân mất khống chế như thế này khiến hắn hoảng hốt không thôi.
“Hà… hà…” Âu Dương Long thoải mái thở dốc, rút ra đâm vào, không ngừng một nhịp.
“Nông! Cởi trói cho ta! Cởi trói cho ta!” Tư Không Vô Nghiệp dữ tợn gầm rú.
Toàn thân bủn rủn không còn khí lực bị Âu Dương Long dặt dưới thân, Thượng Quan Nông cố sức vươn tay, nhưng không cách nào với tới con dao nhỏ đặt ở tủ đầu giường. Lực tay nắm giữ eo hắn đột nhiên tăng sức, Thượng Quan Nông vô pháp khống chế ngửa đầu kêu lên: “A a…”
“AAAA…” Theo một tiếng rống đáng sợ, động tác Âu Dương Long dần chậm lại. Hắn lim dim đôi mắt thoải mái cực độ không ngừng phát ra âm thanh “Hừ Hừ”, thân thể vì kiềm nén quá sức mà đỏ đậm giờ khôi phục lại màu sắc nguyên bản khỏe mạnh.
“Âu Dương Long! Cởi trói cho ta!” Tư Không Vô Nghiệp phẫn nộ rít gào.[Tội bà cố. Không có thiên thời là vậy đó, ý hị hị.]
Âu Dương Long mở to mắt, chậm rãi rút ra từ trong cơ thể Thượng Quan Nông, hỗn hợp trắng đỏ theo động tác của hắn chảy ra, nhìn mà Âu Dương Long nhíu chặt mày. Cửa vào không thể khép kín hoàn toàn, theo hô hấp dồn dập đóng mở liên tục, hắn khoa trương nuốt xuống một ngụm nước miếng, thấy được cả vách tường thịt non mềm mại màu hồng nhạt bên trong.
Ngay tại thời điểm Âu Dương Long chìm trong sắc hồng, hoàn toàn phớt lờ Tư Không Vô Nghiệp đang rít gào, như bị định thân nhìn không chớp mắt chỗ đó của Thượng Quan Nông, khi cảm giác cửa vào có thể miễn cưỡng đóng lại, Thượng Quan Nông mới cố gắng với lấy con dao ở đầu tủ. Chồm về phía trước, cắt đứt dây trói ở tay trái cho Tư Không Vô Nghiệp, chưa kịp cắt nốt dây ở tay còn lại, dao đã bị người cướp lấy.
Hai ba nhát giải quyết xong thứ vướng víu ở tay phải, hai mắt Tư Không Vô Nghiệp như sung huyết kéo Thượng Quan Nông vào ngực mình, chế trụ đầu hắn hôn lên, vừa hôn vừa dùng tay sờ khắp người hắn. Xoay người đặt Thượng Quan Nông xuống giường, nâng một chân hắn lên, Tư Không Vô Nghiệp thẳng thân trên dậy, dìu người anh em trướng đau nhắm ngay cửa vào còn chưa khép kín đâm mạnh vào.
Vẫn chưa từ trong tình triều cực khoái lấy lại tinh thần, Thượng Quan Nông quát to một tiếng, hai tay nắm chặt lấy cánh tay Tư Không Vô Nghiệp, móng tay đâm sâu vào trong thịt. Mà người kia không hề thấy đau, hoặc là nên nói chút xíu đau đớn ấy sao sánh kịp cảm giác sảng khoái ngập trời, trong đầu Tư Không Vô Nghiệp lúc này chỉ nhớ rõ mình phải ra ra vào vào trong lối nhỏ của Thượng Quan Nông, hấp tấp muốn cảm nhận khoái cảm như Âu Dương Long lúc nãy.
Không đau như lần đàu, nhưng Thượng Quan Nông không thể kiềm chế la to. Cái loại cảm giác này làm cho hắn nhịn không được mà lên tiếng cầu xin tha thứ, hắn sắp chết, hắn muốn chết.
Ở một bên nhìn mà Âu Dương Long lại nuốt một ngụm nước miếng, bộ dáng Nông lúc này quá câu hồn, chưa từng thấy qua cái gì đẹp hơn, làm cho hắn muốn… Đến gần hôn lên Thượng Quan Nông, một tay sờ lên Tiểu Nông đáng yêu hơi hơi nhếch lên, thật đẹp, thật dễ thương.
Âu Dương Long hôn lên mặt Thượng Quan Nông, Tư Không Vô Nghiệp cúi đầu nhìn chằm chằm chỗ tương liên giữa hai người. Vừa nhìn cảnh này làm cho huyết mạch hắn mở to. Lấy tay quệt chất lỏng từ mũi chảy ra, Tư Không Vô Nghiệp đem chân còn lại của Thượng Quan Nông kéo lên luôn, đè thấp thân thể, làm như vậy hắn cảm thấy diện tích ma sát càng tăng nhiều, càng sảng hơn.
“A ưm…”
Phía dưới bị lấp đầy căng chặt, Tiểu Nông chưa bao giờ có cảm giác bị người nắm trong tay cao thấp âu yếm. Lúc này hắn chẳng còn hơi sức đâu mà ngại nguàng ngại ngừng chỗ khiếm khuyết của bản thân, Tiểu Nông nhếch lên, Thượng Quan Nông chỉ nghe thấy tiếng tim đập dồn dập và tiếng thở dốc.
Dưới kích thích trùng trùng, tiểu huynh đệ nhà Âu Dương Long lại chấn hưng tinh thần. Dời khỏi môi Thượng Quan Nông để hắn hô hấp, Âu Dương Long cầm lòng không đậu mà a ô một ngụm ngậm luôn Tiểu Nông vào miệng, khiến chủ nhân nó thở hổn hển. Tiểu Nông nhỏ nhắn nộn nộn run lẩy bẩy trong miệng hắn, Âu Dương Long nhìn chăm chú không bỏ sót một biểu tình nào của Thượng Quan Nông. Hắn phát giác mình cực kỳ thích nhìn Thượng Quan Nông rên rỉ, la to, quyến rũ khiến hắn sắp mù luôn rồi.
“Vô Nghiệp, nhanh lên, làm cho Nông thoải mái.” Một tay tiếp tục vuốt ve, tay còn lại không ngừng vuốt ve khắp người Thượng Quan, quá sảng, cảm xúc tốt thật.
Hai tay Tư Không Vô Nghiệp vịn thắt lưng Thượng Quan Nông, phát ra tiếng gầm như dã thú, hai mắt đỏ đậm nhìn người dưới thân bị mình làm cho mất khống chế, nhìn hắn quyến rũ không sao tả được, nghe tiếng rên rĩ gợi cảm, hắn điên rồi, đâm mạnh vào rồi rút ra trong lối đi chật hẹp. Động tác đó không chỉ làm cho hắn cảm nhận một loại cảm giác kỳ lạ, mà còn làm cho Nông của hắn lộ ra biểu cảm xinh đẹp chưa từng thấy bao giờ.
Dưới thế “Tiến công” trên dưới của hai người, đôi mắt Thượng Quan Nông bị tình dục huân ướt át vô cùng. Thân thể muốn cự tuyệt cảm giác mãnh liệt này, nhưng lại bất lực. Vô tình bộ dáng đó như cổ vũ hành động của hai tên kia, tay Âu Dương Long càng lên xuống nhanh hơn, phần eo Tư Không Vô Nghiệp ra sức tới lui, toàn thân Thượng Quan Nông đỏ rực như tôm luộc, hai tay hắn vịn lên bàn tay đang an ủi mình của Âu Dương Long, thân thể chấn động mạnh, Tiểu Nông đáng yêu chịu không nổi phun ra chất lỏng trong suốt vào lòng bàn tay Âu Dương Long.
Cửa sau đột nhiên kẹp chặt, dưới kích thích, một dòng điện từ tuyến yên trên não đánh thẳng xuống dưới bụng Tư Không Vô Nghiệp, dấu tay hắn in đậm trên hông Thượng Quan Nông, hắn nặng nề đâm vào, rồi dừng luôn không nhúc nhích. Có thứ gì đó từ trong cơ thể hắn phun ra, cơ thể Tư Không Vô Nghiệp theo bản năng chậm rãi co rúm lại. Đem giọt khoái cảm cuối cùng bắn vào cái ôm ấm áp, ôn nhu mềm mại, gắt gao bao lấy hắn, thoải mái thở ra một hơi. Còn chưa đợi hắn rút ra, đã có người thật quá đáng lật ngược hắn ra đẩy qua một bên, đoạt vị trí của hắn.
“Âu Dương Long! Vừa rồi chính là ngươi tới trước!” Tư Không Vô Nghiệp nổi giận.
“Ngươi xong rồi, đến ta.” Huy mở cánh tay Tư Không Vô Nghiệp, Âu Dương Long chen vào giữa hai chân Thượng Quan Nông. Thứ nào đó giữa hai chân hắn cứng rồi.
“Ngươi mới làm rồi! Đừng hòng chen ngang!” Tư Không Vô Nghiệp không chút nhượng bộ.
Xụi lơ ở trên giường, Thượng Quan Nông từng ngụm từng ngụm thở dốc. Chậm rãi cuộn tròn dậy thể, toàn thân thoát lực đâu còn sức khuyên hai tên bị tinh trừng xông não đừng cãi nhau nữa. Hắn vừa động, Âu Dương Long cùng Tư Không Vô Nghiệp đồng thời nhìn lại, hai người sửng sốt, chỗ kia càng cứng hơn. Khác với chất lỏng trong suốt Tiểu Nông phun ra, thứ đặc sệt từ từ chảy ra ở cửa sau trắng đục, hiệu quả thị giác cực kỳ rung động.
Hai tiếng nuốt rõ ràng truyền đến, Tư Không Vô Nghiệp và Âu Dương Long đồng thời sờ lên trên cánh mông Thượng Quan Nông, kéo mở sang hai bên, muốn thấy cho rõ cái nơi làm bọn họ mất hồn kia.
“Nông, ngươi có khỏe không?” Hai mắt Âu Dương Long đăm đăm.
“Nông, còn có thể kiên trì đi.” Âm thanh Tư Không Vô Nghiệp thầm ách.
Nửa mở nửa nhắm mắt, Thượng Quan Nông còn đang thở dốc, lổ tai ong ong, thói quen “Ừ” một tiếng. Âu Dương Long và Tư Không Vô Nghiệp đồng thời hóa thân thành dã thú, một tả một hữu tách chân Thượng Quan Nông ra, dìu dục vọng của mình định đâm vào.
“Rầm Rầm Rầm”, tiếng đập của rung trời truyền đến, một người quá vô đạo đức ở bên ngoài gào lên, “Ê! Tư Không Vô Nghiệp, Âu Dương Long, các ngươi được rồi nha! Đừng có quá phận! Coi chừng làm Thượng Quan bị thương đó!”
Âm thanh này như chậu nước lạnh, dội cho cả hai thức tỉnh, thoát khỏi trầm mê dục vọng. Lúc nà mới chú ý đến hông và mông Thượng Quan Nông xanh tím, còn có vết máu chảy dọc hai bên đùi, hai người hoảng hồn, lão nhị xấu hổ liền xìu xuống.
“Rầm Rầm Rầm!”
“Ê! Hai người các ngươi đi ra! Đi ra cho ta!”
Người vẫn đứng ngoài cửa nghe lén từ đâu đến cuối, đập mạnh lên cửa phòng.
Rất nhanh, cửa mở, nhưng trong tích tắc, mắt Lục Bất Phá bị Hiên Viên Chiến che lại. Bên hông chỉ quấn một cái khăn tắm dính máu, cả người Tư Không Vô Nghiệp đầy tình sắc, ý tứ hàm xúc nói: “Chúng ta đã khỏe.”
Kéo kéo cái tay che mắt, mãi vẫn không được, Lục Bất Phá ra lệnh: “Rửa sạch sẽ cho Thượng Quan, bằng không hắn sẽ đau bụng. Còn nữa, không được làm tiếp, hắn không chịu nổi.”
“Chúng ta sẽ không xằng bậy.” Thấy Hiên Viên Chiến nhìn chăm chú hạ thân của mình, Tư Không Vô Nghiệp cúi đầu nhìn. Thấy máu dính trên đó, da mặt rất dầy mà cười nói: “Đây là máu mũi của ta.”
“Phốc! Khụ khụ khụ…” Lục Bất Phá bị sặc suýt thở không nổi.
“Hai ngày này cho Thượng Quan ăn đồ nhẹ dễ tiêu hóa. Trước khi hắn khôi phục hoàn toàn thì không được làm nữa.” Đơn giản công đạo vài câu, Hiên Viên Chiến ôm lấy Lục Bất Phá đi mất. Hoàn toàn không cho phép hắn nhìn thấy thân thể nam nhân khác.
“Cám ơn ngươi, Chiến. Cũng cám ơn ngươi, Tiểu Phá.” Tư Không Vô Nghiệp thật tâm nói với hai người sắp rời đi.
“Nhất định phải rửa cho Thượng Quan sạch sẽ, để hắn nằm trên giường nghỉ ngơi.” Lục Bất Phá lo lắng lại dặn dò.
“Giao cho chúng ta đi.” Tư Không Vô Nghiệp đóng cửa lại.
Đầu dán lên cửa, hắn nặng nề thở hắt ra. May mà lúc nãy Tiểu Phá kêu cửa, bằng không… Lập tức trở về trên giường, bày ra bộ mặt thối nhìn Âu Dương Long đang giúp Thượng Quan Nông bôi thuốc: “Tiểu Phá nói phải rửa cho Nông sạch trước, nếu không hắn sẽ đau bụng.”
“Ta ôm Nông, ngươi tắm.” Âu Dương Long xuống giường, ôm lấy Thượng Quan Nông cả người vô lực.
Sắc mặt tái nhợt bắt lấy tay hai người, Thượng Quan Nông hơi ngại ngừng nhìn bọn họ mỉm cười: “Đừng tự trách, các ngươi không sao là tốt rồi.”
“Nông…” Tư Không Vô Nghiệp đè hắn xuống hôn.
“Nông, ba người chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc giống như Chiến và Tiểu Phá.” Âu Dương Long trầm giọng nói. Nếu như lúc trước còn chưa xác định, vậy hiện tại hắn đã hạ quyết tâm.
Trong mắt Thượng Quan Nông hiện lên điều gì đó, nở nụ cười, cũng chỉ là nở nụ cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...