Trong con hẻm dài yên tĩnh, ngoài những tiếng trả giá vang lên thỉnh thoảng, không còn bất kỳ âm thanh nào khác.
Ở đầu hẻm, một người đàn ông mặc áo xám vội vã chạy vào, cuối cùng dừng lại trước một sạp hàng.
“Anh Chu, cảm ơn anh nhiều nhé.
Nếu không phải gia đình em gặp chút chuyện, thực sự không thể phân thân ra được, em cũng không phiền anh trông giúp đâu.
” Trịnh Quang Minh thở hổn hển, ngại ngùng gãi mũi.
Chu Nhượng không để tâm lắm, phất tay qua loa, đưa ba tờ tiền mệnh giá lớn vào tay anh ta rồi chuẩn bị rời đi.
“Anh Chu, anh cầm lấy đi.
Hôm nay may nhờ có anh.
” Trịnh Quang Minh gọi lại, tiến lên định nhét tiền vào túi áo của anh.
Chu Nhượng né người tránh khỏi, ánh mắt lạnh lẽo, cảnh cáo: “Là anh em thì đừng khách sáo, giữ lại tiền mà mua chút đồ ngon cho thím đi.
”
Anh dừng lại một lát rồi bổ sung: “Hôm nay bán được một hộp kem tuyết và một thỏi son đấy.
”
“Cảm ơn anh.
” Trịnh Quang Minh mấp máy môi, cuối cùng chỉ thốt ra được hai chữ này, nhìn theo bóng dáng Chu Nhượng biến mất ở cuối con hẻm.
“Son môi? Cái thứ này cũng có người mua à? Lấy tờ giấy đỏ chấm chấm vài cái không phải là xong rồi sao, bảo sao người ta cứ nói tiền của phụ nữ là dễ kiếm nhất.
”
May mà có anh Chu giúp đỡ tìm được mối làm ăn này, nếu không thì làm sao anh ta kiếm được hàng như thế này.
Bán ra được một món, là lời gấp mấy lần.
Vừa lẩm bẩm, Trịnh Quang Minh vừa cẩn thận nhét tờ tiền mới tinh vào túi, quay người trở lại góc tối ngồi chờ khách tiếp theo.
________________________________________
“Không được nói chuyện hôm nay với ba mẹ đâu đấy, nếu không thì…” Tô Nam đứng ở cửa cầu thang, từ trên cao nhìn xuống Tô Dương, làm động tác cắt cổ.
Tô Dương co rụt cổ lại, vội gật đầu, tỏ ý trung thành: “Chị, chị cứ yên tâm.
”
Chưa đợi Tô Nam đáp lời, cánh cửa gỗ phía sau đã bị ai đó mở ra, một người phụ nữ trung niên khoác tạp dề thò đầu ra, giọng điệu u ám: “Yên tâm cái gì?”
“Không có gì đâu ạ.
” Hai chị em đồng thanh, ngay cả động tác lắc đầu cũng giống hệt nhau.
Lâm Nguyệt Mai nghi ngờ liếc nhìn hai người, nhưng cuối cùng không hỏi thêm.
“Mau vào đi, từ xa đã nghe thấy tiếng hai đứa lên lầu rồi, chẳng biết cười ngốc cái gì nữa.
”
Được lợi thì tất nhiên phải cười rồi, chẳng lẽ lại khóc?
Tô Nam lè lưỡi tinh nghịch, nép người vào nhà, miệng vẫn hỏi: “Mẹ, hôm nay lại làm món gì… ngon thế ạ?”
Giọng càng lúc càng nhỏ.
Tô Nam đứng ở cửa, suýt chút nữa là lật trắng mắt lên đến đỉnh đầu.
Hết rồi, tâm trạng tốt đẹp hôm nay coi như tiêu tan hết.
“Nam Nam, về rồi à?” Người ngồi trên ghế sô pha lập tức đứng dậy, trên mặt treo nụ cười dịu dàng như nước, lời nói đầy vui vẻ và thân thiết.
Đây chính là người mà ngoài nữ chính ra, Tô Nam ghét nhất trong cả câu chuyện này.
Chị họ của nguyên chủ - Tô Điềm Điềm, người cũng y như tên, ngọt đến phát ngán.
Chú thích: Bên Trung tính vai vế chị em họ theo tuổi, Tô Nam nhỏ tuổi hơn Tô Điềm Điềm nên là em.
Vừa nhìn thấy cô ta, Tô Nam cảm thấy như có gì mắc nghẹn ở cổ họng, chỉ muốn uống liền mấy chai nước khoáng để tiêu diệt cái cảm giác ghê tởm đó.
Kiếp trước Tô Nam đã vô cùng căm ghét những kẻ giả dối trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, trong các dịp xã giao gặp phải loại người này, cô luôn giữ khoảng cách, không bao giờ giao du.
Nhưng bây giờ người này lại trở thành họ hàng của nhà mình.
“Ừm, sao thế, lại đến nhà em ăn chực à, chị họ?” Tô Nam làm bộ ngây thơ không hiểu chuyện, nghiêng đầu, nở một nụ cười thật tươi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...