Cô chạy theo con đường nhỏ rất lâu mới dừng lại.
Trên núi cây cối cao lớn, cây nào cũng to ngang eo người trưởng thành, tán cây rậm rạp che kín cả bầu trời, khiến ánh sáng trong rừng trở nên âm u, không khí đầy mùi lá cây mục nát.
Những cánh rừng như thế này ở thời hiện đại rất hiếm, Tô Nam chỉ thấy trong phim và các chương trình ghi hình ngoài trời, giờ đang đứng giữa khung cảnh đó khiến cô cảm thấy lạnh lẽo từ chân dần lan lên.
Cô vô thức sờ cánh tay, rùng mình một cái.
Nhanh chóng chụm hai bàn tay lại thành một cái bát, chẳng mấy chốc nước tiên từ không trung tràn đầy lòng bàn tay, tỏa ra hương thơm ngọt ngào.
Đây là lần đầu tiên Tô Nam lấy nhiều nước tiên ra một lúc như vậy, tự dưng thấy lo sợ.
Nhưng sự tĩnh lặng và không khí kỳ lạ trong rừng khiến cô không kịp nghĩ nhiều, chỉ muốn nhanh chóng rửa sạch mặt, trở về nơi đông người, thế là cô vùi mặt vào nước, mạnh tay kỳ cọ hai lần.
Nước bẩn rồi cô lại thay một vốc nữa, nhưng lần này chưa kịp nhúng mặt vào đã cảm thấy gáy lạnh toát, cô giật mình quay đầu lại, đụng phải ánh mắt của mấy con rắn đen sì sì.
"Á!" Tiếng thét chói tai vang vọng khắp núi rừng.
Chu Nhượng đang nhổ cỏ lập tức quay đầu lại nhìn phía sau, đâu còn thấy bóng dáng xinh đẹp ấy đâu nữa, anh thầm chửi thề một câu, cầm liềm chạy thẳng lên núi.
Tô Nam cẩn thận lùi từng bước, nước tiên trong tay đổ đầy xuống đất, mấy con rắn phun lưỡi đột nhiên nhanh như chớp lao về phía cô.
Sơ ý, Tô Nam vấp phải một viên đá nhô lên, ngã nhào xuống đất, con rắn đã đến bên chân cô, bò quanh vũng nước tiên, nhưng lại không tiếp tục tấn công cô.
Khi đối mặt với nguy hiểm tột độ, con người chỉ còn lại bản năng sinh tồn.
Ngay lập tức, Tô Nam không còn để ý đến chuyện trong sách nói thấy rắn không được chạy nữa, cô bật dậy khỏi đất, nhấc quần ướt đẫm bùn mà chạy thục mạng lên núi, cố nén tiếng khóc, không dám dừng lại một giây.
Đế giày cứng giẫm lên cành cây, phát ra tiếng giòn tan, nhưng với Tô Nam mà nói, chỉ như lệnh truy nã của tử thần phát ra từ mấy con rắn lớn.
Cơ thể nhỏ bé lại trở thành lợi thế, không ngại dây leo chằng chịt, cô không biết từ khi nào đã chạy sâu vào trong rừng.
Tô Nam gạt bụi cây sang một bên, định bước tới, chợt nghe thấy tiếng sột soạt sau lưng, theo phản xạ quay lại nhìn.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc áo xanh ngắn tay quân đội nhanh nhẹn trượt xuống từ cây cao mấy tầng lầu, đáp đất, đôi mắt sắc lạnh liếc nhìn cô.
"Chết tiệt.
"
Tô Nam bị dọa sợ, tay bám vào bụi cây bỗng tuột ra, dưới chân bất ngờ sụt xuống, cả người bay thẳng xuống dốc.
Cô quay cuồng rơi xuống, lưng va mạnh vào một gốc cây.
Ánh nắng mặt trời len lỏi qua kẽ lá, chiếu xuống mặt đất, vẽ nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp.
Tô Nam nằm trên đất, mái tóc dài xõa tung, đầu óc ù ù, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, muốn co người lại để giảm bớt cơn đau, nhưng phát hiện ngay cả việc nhấc chân lên cũng không thể làm được.
Hu hu hu, sao cô lại xui xẻo thế này? Chẳng lẽ bị gãy chân rồi sao?
Tiếng sỏi đá lăn lóc từ phía sau truyền đến, Tô Nam quay đầu lại thì thấy bóng dáng mặc đồ xanh lá quân đội lúc nãy đang trượt xuống dốc, chỉ trong nháy mắt đã đến bên cạnh cô.
“Đừng có qua đây.
” Chính người đàn ông chết tiệt này đột ngột xuất hiện làm cô giật mình, mới dẫn đến thảm kịch này.
Nghe vậy, Tiếu Phương Trì dừng chân, đứng yên tại chỗ, lúng túng sờ đầu cắt ngắn của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...