Ngồi xổm lâu quá, chân bị tê, cô đứng không vững, suýt nữa ngã xuống đất, may mắn Chu Nhượng nhanh tay đỡ được.
"Em không sao chứ?" Giọng trầm ấm của anh thật khiến người ta mê mẩn.
"Không, không sao, anh nhớ bôi thuốc đấy nhé, dù là cùng loại nhưng thuốc của em chắc chắn hiệu quả hơn của anh, trời sao mà nóng thế, phiền quá, em về phòng nghỉ đây, gặp lại sau.
"
Thuốc cô mang đến nông thôn lần này đều đã thêm rất nhiều tiên tuyền, hiệu quả thuốc tăng lên gấp bội.
Nói xong, Tô Nam hất tay Chu Nhượng ra, quay đầu bỏ chạy, có chút dáng vẻ bỏ chạy trong lúng túng.
Trước khi vào phòng, cô không quên rửa sạch vết thương giả trên cánh tay dưới vòi nước, rồi trốn trong nhà vệ sinh vẽ lại, còn xịt một lớp xịt cố định lớp trang điểm thật dày để đảm bảo không bị lộ, mới yên tâm về phòng.
Trước khi vào cửa, cô không nhịn được quay đầu nhìn lại, bụi hoa mộc kia đã không còn bóng dáng Chu Nhượng.
________________________________________
Sáng sớm hôm sau, Tô Nam đã bị Lưu Ngọc gọi dậy, nói rằng lát nữa đội trưởng thôn sẽ đến phân công công việc cho nhóm thanh niên trí thức mới.
Tại điểm tập kết, lần lượt có người thức dậy, tất cả đều ngồi xổm bên bậc thềm cạnh vòi nước, súc miệng, rửa mặt.
Bây giờ bàn chải đánh răng chưa phổ biến, nhiều người vẫn dùng cành dương để vệ sinh răng miệng, đơn giản chỉ là nhai qua loa vài cái trong miệng rồi nhổ ra, có người thậm chí không đánh răng mà chỉ rửa mặt qua rồi quay đi.
Tô Nam ngáp dài, đứng bên cạnh, tay cầm một chiếc cốc sứ, đang chuẩn bị cúi người lấy nước thì thấy Tần Hiểu Lan cầm bàn chải từ ký túc xá đi ra, theo sau là Tô Điềm Điềm.
"Kẻ thù gặp nhau càng thêm căm ghét", cả hai hừ lạnh một tiếng, ai nấy đều không thèm để ý đến đối phương, mỗi người tìm một chỗ để rửa mặt.
Đang đánh răng dở, Tô Nam thấy Chu Nhượng bước ra từ nhà tắm với mái tóc còn ướt, mấy sợi tóc mềm mại rũ trước trán trông rất ngoan ngoãn.
Vì Tô Nam ngồi xổm dưới đất, ngẩng đầu lên là có thể nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh.
Có vẻ anh là một trong những người dậy sớm nhất nhỉ, đã tắm xong rồi cơ đấy.
Thật sạch sẽ quá đi.
"Chào.
" Lịch sự là trên hết, dù miệng còn đầy bọt kem đánh răng, Tô Nam vẫn lên tiếng chào.
Chu Nhượng khẽ gật đầu đáp lại, sau đó cầm bộ đồ bẩn dính mồ hôi vì chạy buổi sáng quay về phòng.
Đến chỗ giường của mình, anh chợt nghĩ đến gì đó liền quay lại cửa, dừng trước chiếc gương nhỏ duy nhất trong ký túc xá nam sau cửa, xoay xoay cổ.
Ngay lập tức anh giật mình vì má và cổ anh sạch bóng như ngọc, vết xước do móng tay Tô Nam cào hôm qua đã biến mất hoàn toàn.
Loại thuốc này anh cũng có, và đã từng dùng không ít lần, nên anh rõ ràng biết chỉ bôi một lần thì tuyệt đối không có hiệu quả như vậy.
Chỉ qua một đêm, vết thương đã lành hẳn? Mặc dù vết thương không lớn, nhưng cũng không đến mức không để lại chút dấu vết nào chứ?
Nhớ lại hôm qua Tô Nam tự tin nói thuốc của cô nhất định tốt hơn của anh, chẳng lẽ là do cô đã thêm loại dược liệu nào đó vào?
Nếu có thể sản xuất hàng loạt, cung cấp cho bệnh viện và quân đội, hoặc đưa ra chợ đen!
Chu Nhượng cười khổ một tiếng, lắc đầu, sao anh cứ nghĩ mãi đến chuyện kiếm tiền vậy.
Ngay lúc đó, tiếng gọi lớn của đội trưởng vang lên ngoài sân, Chu Nhượng vội vàng bước ra.
Mọi người theo sau đội trưởng đến cây hoa quế lớn ở cổng làng, lúc này dân làng cũng đã tụ tập đông đủ, đứng chật kín.
Đầu tiên, mọi người cùng hô vang khẩu hiệu theo đội trưởng, âm thanh vang dội, cảnh tượng vô cùng hùng tráng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...