Mang Không Gian Xuyên Về 70 Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa Vạch Mặt Trà Xanh


Tô Nam ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trên hộp thuốc mỡ, nhưng không đưa tay nhận lấy, ngược lại im lặng nhìn vào mắt Chu Nhượng.


Ngay lúc anh cảm thấy hành động của mình như một kẻ hề, cô gái trước mắt lại bất ngờ mỉm cười, đột ngột đưa tay ra đặt cạnh bàn tay to lớn của anh.


“Trùng hợp thật, giống nhau này.



Cùng với giọng cô vang lên, nắm tay trắng nõn từ từ mở ra, để lộ chiếc hộp sắt nhỏ bên trong.


Chu Nhượng cảm thấy sợi dây căng trong lòng mình như đứt phựt ra, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, anh định thần lại mới phát hiện tay cô đang áp sát vào tay mình, một đen một trắng, cực kỳ chói mắt.


“Ừ.

” Anh không để lại dấu vết rút tay về, giấu ra sau lưng, không tự nhiên xoa xoa lòng bàn tay.


“Em đã nói sẽ đưa thuốc cho anh thì nhất định sẽ đưa, Tô Nam tôi không phải là người thất hứa.

” Tô Nam nắm lấy tay còn trống của Chu Nhượng, nhét hộp thuốc vào lòng bàn tay anh.



Nhận ra anh định trả lại, Tô Nam lùi về sau một bước, giả vờ tỏ ra dữ tợn, giơ ngón trỏ chỉ vào mũi anh, cảnh cáo: “Này, anh định làm gì đấy?”

“Anh có thuốc rồi, không cần của em đâu, tay em cũng bị thương mà.

” Chu Nhượng chỉ cảm thấy lòng bàn tay trái đang nắm hộp sắt nóng ran, cầm cũng không phải, không cầm cũng không được, khiến anh bối rối, lo lắng không yên.


Không ngờ, nghe anh nói xong, mặt Tô Nam hiện lên chút đắc ý, cô nhón chân nhìn quanh một lúc, thấy không có ai, kéo lấy tay áo Chu Nhượng, đi về phía bụi hoa mộc.


Chu Nhượng không rõ tại sao, chỉ có thể đi theo, nhìn chỗ vải bị cô nắm chặt, tim đập loạn xạ không thể kiểm soát, muôn ngàn suy nghĩ không ngừng xoay vòng trong đầu anh, mặt bỗng chốc đỏ ửng lên.


Hai người ngồi xổm sau bụi hoa, Tô Nam đưa cánh tay trắng nõn ra, ho khẽ một tiếng, rồi bắt đầu dùng tay còn lại xoa xoa, chưa được mấy lần, cánh tay đã đỏ tươi, vết thương cũng biến mất theo.


Chu Nhượng nhìn mà sững sờ, sắc mặt khẽ thay đổi.


"Em không có bị thương, không cần bôi thuốc, nhưng đây là bí mật, anh phải giúp em giữ kín đấy nhé.

" Tô Nam nháy đôi mắt to tròn long lanh, cười gian xảo, ngón trỏ đặt lên môi ra hiệu im lặng.


Thấy anh ngơ ngác gật đầu, như thể bị dọa sợ, Tô Nam nhanh chóng lấy từ trong túi (thực ra là không gian hệ thống) ra một thỏi son, giải thích: "Nè, còn nhớ cái này không? Ở Thượng Hải em đã mua từ chỗ anh đấy, chính là dùng cái này để vẽ, anh nhìn đây.


"

Tô Nam định vẽ lên cánh tay mình, nhưng vì vừa rồi đã chà xát quá nhiều, cánh tay trái đã đỏ ửng, không còn chỗ để vẽ, mà vẽ bằng tay trái lên tay phải thì cô không quen lắm.


Thế là cô đành "nhắm" đến cánh tay của người bên cạnh.


"Cho mượn cánh tay một chút.

" Thấy anh ngoan ngoãn đưa tay ra, Tô Nam mỉm cười hài lòng, sau đó đặt cánh tay to gấp đôi cánh tay mình lên đầu gối.


Làn da màu lúa mì khỏe khoắn, đầy sức sống, có lẽ vì hai người đứng quá gần nên anh quá căng thẳng, gân xanh nổi lên, cơ bắp săn chắc, khiến Tô Nam đỏ mặt khi nhìn.


Khụ khụ, phải tỏ ra có chí khí, lúc này là để mê trai hay sao? Làm việc chính thì phải có thái độ làm việc chính.


Tô Nam ổn định lại tâm trạng, nghiêm túc xếp lại nét mặt, dùng móng tay lấy chút son rồi bắt đầu vẽ lên cánh tay Chu Nhượng.


Chẳng mấy chốc, một cánh tay đầy vết thương đã xuất hiện, đủ để đánh lừa người nhìn.


"Ra là vậy.

" Chu Nhượng lập tức hiểu ra mọi chuyện, gật đầu thông suốt.


Tô Nam khẽ đáp lại, lén dùng khóe mắt liếc nhìn anh, đột nhiên chạm vào ánh mắt mỉm cười của anh, khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng, lan ra cả tai và cổ, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, Tô Nam vội vàng đứng bật dậy.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui