Không phải nói là chỉ một lát thôi sao?
Sáng sớm hôm sau, Tô Nam bị tiếng động xì xào cùng với tiếng nói chuyện đánh thức, nhăn mày mở mắt lờ đờ, đập vào mắt là tấm chăn hoa nhí quen thuộc của mình.
Đầu óc đờ đẫn hai giây, đột nhiên nhớ lại chuyện mình đã làm tối qua, cô giật mình ngồi dậy, xung quanh đã không còn bóng người.
“Chắc là không bị phát hiện đâu nhỉ.
” Nếu không thì sao lại không đánh thức cô.
Nghĩ đến đây, cô an tâm hơn.
*
Sau khi đổi tàu đến thủ phủ Huy Bình của tỉnh Giang Bắc, ngồi xe buýt thêm ba tiếng nữa mới đến huyện Tang An.
Núi non trùng điệp, lớp lớp chồng chất, một con đường núi hẹp quanh co mấy chục dặm, một bên là núi cao, một bên là sông lớn.
Bên đường, cây cối xanh tươi um tùm che đi phần nào cái nắng gay gắt mùa hè, mang lại chút mát mẻ.
Gió nhẹ lướt qua làm bay những sợi tóc bên má thiếu nữ, những bông hoa dại không rõ tên cài sau tai cũng khẽ lay động, mọi người vô tình ngẩng đầu lên, rồi không thể rời mắt.
Quả là một nữ thanh niên trí thức xinh đẹp, nhưng mà có hơi kiêu kỳ một chút.
Chỉ thấy Tô Nam ngồi ở góc chiếc xe kéo, cánh tay mảnh mai ôm chặt lấy một cây dù lớn, hận không thể thu mình cả người vào trong.
Cô tạo nên sự đối lập rõ rệt với những nữ thanh niên khác phơi mình trong ánh nắng.
“Nam Nam, cậu không mệt à? Để tôi cầm giúp cậu một lúc nhé?”
Sau hai ngày ở chung, đồng chí Lưu Ngọc và đồng chí Tô Nam đã xây dựng được tình bạn đồng chí cách mạng, cách xưng hô với nhau cũng chuyển từ tên chính sang tên thân mật.
Nghe vậy, Tô Nam lắc đầu mạnh: “Không cần đâu.
”
Một lúc sau, cô không nhịn được quay đầu nhìn Lưu Ngọc đầu đầy mồ hôi, thắc mắc hỏi: “Cậu thật sự không muốn che chung với tôi sao?”
Thời tiết tháng bảy, ở ngoài trời không khác gì ngồi trong phòng xông hơi, vừa nóng vừa ngột ngạt.
Với Tô Nam mà nói, những điều này đều có thể chịu được, nhưng bảo cô phơi nắng mấy tiếng đồng hồ dưới ánh mặt trời thì chi bằng giết cô đi.
Phải biết rằng, tiếp xúc lâu dài với tia cực tím sẽ khiến da bị lão hóa, sạm màu, xuất hiện đốm nâu, mất đi độ đàn hồi, nếp nhăn, thậm chí còn bị dị ứng, nổi mẩn.
Nói đơn giản là, tuyệt đối từ chối.
Dù trước đó đã lấy kem chống nắng từ hệ thống ra bôi khắp người từ trong ra ngoài, nhưng như người ta nói, chống nắng hóa học không hiệu quả bằng chống nắng vật lý.
Vậy nên mới xuất hiện cảnh cô một mình ôm ô dù ngồi thu mình trong góc.
Nhưng còn chưa đợi Lưu Ngọc đáp lời, một nữ thanh niên ngồi đối diện đã lên tiếng trước: “Chậc, tiểu thư nhà tư sản cũng chưa làm bộ làm tịch đến vậy đâu.
”
Một câu nói giọng điệu kỳ quặc thành công khiến không khí vốn có chút ồn ào trở nên im bặt.
“Cô nói gì thế?” Lưu Ngọc kích động chỉ tay vào cô ta, “Tư sản” là ba chữ có thể nói bừa sao?
“Hừ, chẳng lẽ không phải à? Mọi người xuống nông thôn là để hỗ trợ và giúp đỡ khu vực vùng sâu vùng xa phát triển, nếu ai cũng như cô ta, chẳng phải loạn hết cả rồi sao?” Tần Hiểu Lan đầy giận dữ, lườm Lưu Ngọc một cái.
Ngồi bên cạnh Tần Hiểu Lan, Tô Điềm Điềm khẽ nhếch môi cười, lập tức xen vào: “Đồng chí Hiểu Lan nói không sai.
”
“Tô Nam, nếu cô đã không chịu nổi phơi nắng thì chi bằng quay về đi, dù sao khi đến công xã còn có rất nhiều công việc đồng áng phải làm, ngoài ruộng nắng còn lâu hơn nhiều đấy.
”
Lời lẽ đầy vẻ quan tâm, như thể đang thật lòng lo lắng cho Tô Nam mà cho cô lời khuyên, người xung quanh cũng bắt đầu xì xào bàn tán, có người còn gật gù tán thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...