Với lại, nhắc đến chuyện này cũng chỉ để “mời” họ ra khỏi nhà, cho bớt phiền đi mà thôi.
Từng Quế Vân chỉ là một bà thôn quê chưa từng đi học, căn bản không hiểu những điều này, bị mấy câu của Tô Nam dọa cho sợ, vừa nghe nói sẽ vào tù, liên lụy đến gia đình, lập tức hoảng loạn lắc đầu nguầy nguậy.
Trái lại, Tô Điềm Điềm lại lên tiếng phản bác: “Nói bậy, đã mấy ngày trôi qua rồi, công an mà bắt người thì đã bắt từ lâu rồi.
”
“Ồ, chị họ thừa nhận lời em nói rồi nhỉ?” Tô Nam cười nhạt, khoanh tay đứng nhìn từ trên cao xuống Tô Điềm Điềm đang ngồi dưới đất trông thảm hại.
“Mày, mày đừng có quá đáng.
” Tô Điềm Điềm làm bộ dáng tội nghiệp, còn lấy tay lau nước mắt hai lần, nhưng mà mặt mũi bầm dập, trông đúng là rất khôi hài.
Lúc này, mọi người đã quá rõ sự thật câu chuyện.
“Điềm Điềm, con làm chú thất vọng quá.
” Tô Cường Quốc nhíu mày dày rậm lại.
Lâm Nguyệt Mai nghe thấy vậy, còn ngạc nhiên liếc Tô Cường Quốc một cái, đúng là mặt trời mọc từ hướng Tây rồi.
Lần này cuối cùng cũng thấy rõ đứa cháu gái này là loại người gì rồi đấy nhỉ.
“Đồ mất mặt.
” Tô Cường Quân sắc mặt vô cùng khó coi, liếc mắt ra hiệu cho Từng Quế Vân, rồi đi thẳng ra cửa.
“Anh, chị dâu, hôm nay chúng em về trước đây, lần sau lại qua ăn cơm nhé.
” Từng Quế Vân lưu luyến nhìn một lượt mâm thức ăn bày ngay ngắn trên bàn, nuốt nước bọt.
Thật ra thì bàn đối sách cũng không vội gì, hay là ăn xong bữa này rồi hẵng đi?
“Vậy mấy người mau về đi, ơ, tìm không thấy cửa à? Để cháu tiễn, bên này ạ.
” Tô Nam chạy nhanh lên trước ân cần mở cửa lớn giúp họ, cười dịu dàng.
Giờ thì Từng Quế Vân không đi cũng phải đi, chỉ có thể lôi tay Tô Điềm Điềm, vừa mắng vừa lầm bầm đi ra ngoài.
Tô Điềm Điềm khi đi ngang qua Tô Nam, hận đến nỗi nghiến răng ken két.
“Em họ đúng là chu đáo ghê.
” Ai nghe cũng nhận ra giọng điệu đầy mỉa mai.
Tô Nam mỉm cười, đôi mắt to linh động như đang lấp lánh ánh sáng, khẽ gật đầu: “Cảm ơn lời khen, đi thong thả không tiễn.
”
Vừa dứt lời, “rầm” một tiếng, cửa bị đóng sập lại.
Tô Nam nhún vai, phấn khởi nói: “Rồi, ăn cơm đi, đói chết mất rồi.
”
Nói xong, cô kéo tay Lâm Nguyệt Mai bên trái, kéo tay Tô Cường Quốc bên phải, đi về phía bàn ăn.
Cuối cùng cũng tiễn đi ba vị “đại thần”, chắc là sắp tới sẽ được yên tĩnh một thời gian dài nhỉ.
Dù sao thì Tô Cường Quân vốn luôn coi trọng “sĩ diện” chắc chắn sẽ không đến nhà người khác khi chuyện chưa lắng xuống đâu, vì cho dù da mặt họ có dày thế nào, cũng không muốn bị họ hàng liên tục truy hỏi chuyện giải quyết ra sao, giải quyết thế nào.
Mà đâu phải chuyện tốt đẹp gì.
Quả nhiên, cho đến ngày Tô Nam đi xuống nông thôn, cô cũng chưa gặp lại gia đình ấy.
*
“Thanh niên trí thức đi lên nông thôn, tiếp nhận tái giáo dục của nông dân bần hạ.
”
“Lên núi xuống thôn, cải tạo đất trời, xây dựng nông thôn xã hội chủ nghĩa mới.
”
“Thanh niên cách mạng chí ở bốn phương, bám rễ ở nông thôn, bám rễ biên cương.
”
Trước cửa nhà ga, từng hàng từng hàng khẩu hiệu màu đỏ tươi được treo khắp nơi, những thanh niên trí thức tràn đầy nhiệt huyết đứng ngay ngắn cùng nhau, đầy sức sống và năng lượng, trong mắt là sự khao khát và kỳ vọng vào cuộc sống tương lai.
Nhưng cũng có một số người cúi đầu ủ rũ, trong lòng hoang mang lo lắng về con đường phía trước không thể đoán trước, nước mắt không khỏi trào ra trong khóe mắt.
Dù sao thì phong trào đi xuống nông thôn đã rầm rộ được hơn mười năm rồi, những tiền bối đầu tiên đi đã mang về một số kinh nghiệm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...