Đột nhiên phát hiện cơ thể mình đã khỏe hẳn, Lục Văn Tây đột phát ý tưởng, kéo tay Hứa Trần, vẽ một vòng tròn lên cổ tay Hứa Trần, không có phản ứng.
Thử vận chuyển một ít công pháp, một lần nữa vẽ một vòng, ánh sáng lóe ra, dấu vết trên cổ tay bắt đầu biến mất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Hai người liếc nhìn nhau một cái, trong mắt tràn đầy bất ngờ.
Lục Văn Tây lập tức giúp Hứa Trần chữa trị vết sẹo trên cổ tay còn lại, còn cả trên đùi và ngực, toàn bộ dấu vết đều không thấy nữa.
Lục Văn Tây mừng rỡ nắm lấy tay Hứa Trần xem tới xem lui, cảm thấy rất hài lòng, rõ ràng là cậu nhóc đẹp trai như vậy, sao có thể mang một thân đầy sẹo được chứ?
Xóa đi dấu vết, hôn sẽ càng thoải mái hơn.
"Loại dị năng này dùng rất tốt." Lục Văn Tây cảm thấy bản lĩnh mà Tiêu Vân Mặc để lại cho mình rất tuyệt, anh quả thực đã biến thành nhân sĩ trâu bò như người sắt, siêu nhân, người nhện...
Hai người hôn một cái để chúc mừng, tiếp đó Lục Văn Tây trực tiếp nhảy ra khỏi thùng gỗ, mang dép muốn ra ngoài thử nghiệm bản lĩnh. Nhưng mới đi được vài bước đã há miệng run rẩy quay trở lại: "Không được, vẫn còn cảm thấy lạnh."
Hứa Trần bám sát theo sau, dùng khăn tắm quấn lấy cơ thể Lục Văn Tây.
Lục Văn Tây thấy Hứa Trần vẫn chưa lau sạch, sợ Hứa Trần bị lạnh nên cũng quấn Hứa Trần vào chung.
Khăn tắm không lớn, bọc lấy hai người đàn ông cao lớn có chút khó khăn, vì thế hai người nhanh chóng lau người, sau đó Hứa Trần nhét Lục Văn Tây vào trong chăn. Tiếp đó dùng khăn tắm tự lau người mình, khoác thêm áo rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc, mang thùng gỗ ra ngoài, đổ nước, dọn dẹp xong xuôi mới trở lại.
Sau khi nằm xuống thì Lục Văn Tây vung tay lên dập tắt ngọn nến.
Hiện giờ anh đã dùng dị năng tới phát nghiện rồi.
Hứa Trần quay người sang ôm Lục Văn Tây vào lòng, cảm nhận được ổ chăn ấm áp, trong lòng đặc biệt thỏa mãn.
Mấy năm trước, cũng là căn phòng này, người nhà họ Hứa lấy máu của cậu, bởi vì mất máu quá nhiều nên cơ thể cậu lạnh như băng, nhóm trưởng bối trong nhà đưa cậu về phòng, đốt lửa bên phòng phụ xong thì không thèm quan tâm gì tới cậu nữa..
Cũng là ngày đông giá rét thế này, cậu lẻ loi cô độc ở trong phòng, cơ thể đau đớn, còn rất lạnh, một mình trốn trong chăn lén chảy nư.ớc mắt. Lần đó cậu chắc chắn không ngờ được vài năm sau mình đã dẫn theo người mình yêu sâu đậm quay về đây, cùng nằm trong chăn, còn ấm áp tới mức làm người ta muốn rơi lệ.
Lục Văn Tây lại bắt đầu không thành thật, đầu tiên là dùng chân quấn lấy chân cậu, thấy cậu không có phản ứng thì bò vào lòng cậu, từ trên cao nhìn xuống, sau đó hôn mạnh một cái, tay cũng bắt đầu không thành thật.
Hứa Trần hiểu được có vẻ mình vẫn chưa cho tiểu ca ca nhà mình ăn no, vì thế cậu hơi đẩy vai Lục Văn Tây một chút, để Lục Văn Tây nằm ngửa xuống, dùng tay vuốt phần tóc mái của anh ra phía sau, sau đó hôn lên phần tráng sáng bòng của anh.
"Khi nãy anh sờ thấy bé Trần Trần lạnh lắm, mau tiến vào trong tiểu ca ca đi nào, ấm lắm." Lục Văn Tây lại bắt đầu đùa giỡn Hứa Trần rồi.
Có điều Hứa Trần quả thực rất muốn tiến vào sự ấm áp đó.
Đêm mùa đông, được ôm người mình yêu sâu đậm, dùng thân thể làm ầm cho đối phương.
Yêu đối phương cỡ nào cũng không cảm thấy đủ, lăn qua lăn lại thế nào cũng không biết mệt, một lần rồi lại một lần giữ lấy, một lần rồi lại một lần mở thân mình nghênh đòn, tới tận bình minh.
Hứa Vọng khoanh tay trước ngực, đi tới đi lui trước cửa nhà Hứa Trần, lạnh tới run lẩy bẩy.
"Chậc... người trẻ tuổi thể lực tốt thật, a... hắt xì..."
...
Hứa Vọng biết Tiêu Vân Mặc đã làm sai, vì thế phải nghĩ cách bù đắp lại một chút, cố gắng dạy dỗ Hứa Trần là một, còn phải tới Địa Phủ tìm Tiểu Diêm Vương gia đòi hồn.
Tuy nhóm Đặng Huyên Hàm cũng nên đi luân hồi, nhưng bọn họ chọn làm vậy vì muốn cứu Lục Văn Tây.
Hứa Vọng chụp một lá bùa, dẫn theo Hứa Trần và Lục Văn Tây trực tiếp đi tới một không gian khác.
Đi ra ngoài thì phát hiện nơi này khá giống xã hội loài người, nhưng không hẳn là hoàn toàn tương tự.
Ở đây cũng có bầu trời, trong đêm tối có một vầng trăng treo giữa không trung. Nhưng bầu trời có màu tím đen, mây có màu đỏ sầm, có những màu sắc này làm nền, vầng trăng kia cũng có hơi đáng sợ.
Xung quanh là mặt đất trống trải, không thấy được một ngọn cỏ.
Trong khoảng thời gian này Lục Văn Tây cũng có chút hiểu biết về cõi âm nên Địa Phủ mang tới cho anh cảm giác không có chút sức sống nào. Bầu trời bị âm khí ăn mòn, biến thành đục ngầu.
Với sự dẫn dắt của Hứa Vọng, lúc bọn họ băng qua cây cầu bắt ngang sông thì có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng, mùi hương gay mũi làm Lục Văn Tây nhịn không được phải nhíu mày. Nhìn sang thì quả nhiên là một con sông máu, còn cuồn cuộn chảy xiết, có chút khiếp người.
Hứa Vọng nói chuyện với một người phụ nữ, hỏi thăm đối phương dạo này làm việc ở cõi âm thế nào, khí tràng của người phụ nữ này rất mạnh, cũng không biết có phải vì luồng khói hay không, ngược lại trông có chút phong cách Punk.
Cô ta ngầm tẩu thuốc, chân bắt chéo, liếc nhìn Hứa Vọng một cái rồi trả lời: "Cũng tàm tạm, thành phố dần già đi, người chết vì sự cố ngày càng nhiều, xin đầu thai cũng nhiều, người đi đầu thai bị tồn đọng lại, bình chứa sắp không đủ dùng rồi."
"Oh, ta đang định tìm lão kia xin lại vài linh hồn đây."
"Ta đoán hắn không muốn gặp ngươi đâu, lần nào gặp ngươi cũng giơ chân."
"Không thông qua sự cho phép của hắn, sau đó không phải cũng gấp gáp theo ta à?"
"Lần nào hắn không cho ngươi cũng làm, ngươi còn tới chỗ hắn làm gì? Tự mình đi tìm phán quan đi."
Hứa Vọng cười hì hì dẫn Hứa Trần và Lục Văn Tây tiếp tục đi vào bên trong, Lục Văn Tây nhịn không được hỏi: "Vị đó là Mạnh Bà trong truyền thuyết hả?"
Kết quả Mạnh Bà đặc biệt thính tai, nghe thấy thì lười biếng liếc nhìn Lục Văn Tây một cái, sau đó nói: "Bây giờ bọn họ gọi ta là tiểu tiên nữ rồi."
"Đúng đấy, tôi cũng cảm thấy ngài đặc biệt xinh đẹp động lòng người."
"Đàn ông mồm mép trơn tru như cậu, mỗi năm tôi đưa cả tá đi vào ổ heo."
Lục Văn Tây lập tức ngậm miệng, xám xịt đuổi theo Hứa Trần rời đi.
Phán quan trong truyền thuyết là một người đàn ông mày rậm mắt to, khóe miệng hơi trì xuống, trông khá hung tợn, thấy Hứa Vọng thì lại cười rộ lên hỏi: "Ngươi chết không được tử tế cho lắm nhỉ, xem đi, co lại thành dáng vẻ gì rồi."
Hứa Vọng trừng phán quan trắng cả mắt: "Tới muốn xin ngươi vài linh hồn."
"Làm gì?"
"Vị kia nhà ta lại gây họa, ta phải đền cho người ta."
"Cũng đâu thể làm khó ta như vậy đúng không?"
Hứa Vọng nhảy xuống khỏi vai Hứa Trần, chạy tới cò kè mặc cả với phán quan.
Thương lượng một hồi thì phán quan dẫn Hứa Vọng đi tới một kho hàng, đồng thời còn nói với Hứa Vọng: "Bảo đồ nhi của ngươi sau này phải giúp bọn ta xử lý đám ác linh nhiều một chút, còn phải đảm bảo mấy linh hồn này sẽ ngoan ngoãn, như vậy ta sẽ đảm bảo bọn họ không chịu đau đớn trong vòng một trăm năm."
"Được được được, đều là linh hồn tốt tuân thủ luật pháp." Lục Văn Tây lo lắng nên đi theo, lúc này vội giải thích.
Phán quan nhìn thoáng qua Lục Văn Tây, lại đánh giá linh hồn của anh, sau đó thở dài một hơi: "Cũng không biết ngươi như vậy là tốt hay xấu."
"Có ý gì?" Lục Văn Tây kinh ngạc hỏi, Hứa Trần cũng nghi ngờ nhìn sang.
Phán quan quay đầu nhìn sang Hứa Vọng: "Sao hả, vẫn chưa nói cho cậu ta biết à?"
Hứa Vọng khó có thể mở miệng, do dự một chút mới nói: "Chúng ta vừa đi vừa nói."
"Ông nói đi." Lục Văn Tây cố điều chỉnh trạng thái, để Hứa Vọng nói hết.
Vì trong lòng hổ thẹn, cũng không biết nên nói thế nào, vì thế Hứa Vọng nghẹn tới tận bây giờ mới nói với Lục Văn Tây: "Cậu có thể thử điều chỉnh khí tràng, từ cung nê hoàn thay đổi luồng khí..."
Lục Văn Tây có chút ngơ ngác: "Cung nê hoàn là cái gì?" [còn gọi là hoàn đình, thiên não]
"Ầy..."
Hứa Vọng phải chỉ dạy Lục Văn Tây từng chút một, Lục Văn Tây cũng coi như thông minh, thoáng chốc đã học được, thực sự chuyển đổi khí tràng, sau đó nhìn thấy một luồng tử kim khí ở quanh thân mình, không khỏi kinh ngạc.
Nhưng Hứa Trần nhìn thấy một thân tử kim khí của Lục Văn Tây thì lại nhíu chặt mày.
"Hiện giờ chính là khí tràng vốn có của cậu, vẫn không mất đi, chỉ là bị tử khí bao trùm mà thôi." Hứa Vọng giải thích.
"Tức là tôi khôi phục à?"
Hứa Trần ở phía sau trả lời thay Hứa Vọng: "Không phải, tuy anh có một thân tử kim khí nhưng vẫn có thể thấy những thứ cõi âm đúng không?"
Lục Văn Tây nhìn xung quanh một chút, không có gì khác với trước đó.
Hứa Vọng thở dài một hơi rồi nói tiếp: "Tuy Tiêu Vân Mặc đã từ bỏ cơ thể cậu nhưng cũng đã làm cơ thể cậu xuất hiện biến hóa, cậu kế thừa năng lực ác linh của em ấy, trở thành nửa người nửa quỷ. Cuộc sống sau này, cậu sẽ không già không chết, có được năng lực của ác linh, có thể thấy thứ cõi âm, cũng không thể khôi phục trạng thái con người bình thường. Ta chỉ có thể dạy cậu một vài phương pháp để tạm thời đóng lại mắt âm dương, khôi phục vận thế vốn có, giả bộ như người bình thường. Nhưng cậu sẽ không còn sinh lão bệnh tử, trăm năm sau, ngàn năm sau, cậu vẫn là hình dạng như vậy, vẫn sống như vậy, người bình thường cũng không thể giết được cậu."
Suy nghĩ đầu tiên của Lục Văn Tây là cảm thấy như vậy rất tốt, sau khi khôi phục thì anh vẫn có thể thấy nhóm Đặng Huyên Hàm, hơn nữa hiện giờ anh cũng đã thích ứng với cuộc sống này, không sao cả.
Nhưng khi nhìn sang Hứa Trần thì sắc mặt của anh lại thay đổi.
Như vậy thì anh có khác gì Tiêu Vân Mặc đâu? Tiêu Vân Mặc cũng không già yếu tử vong, nhưng Hứa Vọng thì sẽ.
Anh cũng sẽ không già yếu tử vong, nhưng Hứa Trần sẽ.
Hứa Trần chết đi trăm ngàn năm, mà anh thì vẫn còn sống, một mình.
Đột nhiên Lục Văn Tây nói không nên lời, vô thức kéo tay Hứa Trần, Hứa Trần lập tức trấn an Lục Văn Tây: "Anh yên tâm, em sẽ nghĩ cách."
Hứa Trần vốn chính là vậy.
Trước đó anh không sống được bao lâu nữa, Hứa Trần cũng như vậy mà an ủi anh, nói mình sẽ nghĩ cách.
Anh lập tức nhìn sang Hứa Vọng: "Không có cách nào sao?"
"Nếu ta có cách thì cũng không..."
Cũng sẽ không trở thành như vậy với Tiêu Vân Mặc.
Lúc này không khí của nhóm người trở nên im lặng, tiếp đó tiến vào kho hàng.
Phán quan căn cứ theo thời điểm luân hồi mà Hứa Trần cung cấp, tìm vài chiếc bình luân hồi đặt lên bàn.
"Có một thiếu niên họ Lục tới đón các ngươi, nếu các ngươi muốn theo cậu ta rời đi, trong vòng trăm năm các người sẽ không phải chịu nỗi đau khổ của hồn phách, vẫn luôn làm linh hồn, có thể sống trên thế gian, muốn luân hồi thì có thể trở lại đây bất cứ lúc nào. Nếu không muốn theo cậu ta rời đi thì cứ tiếp tục ở lại đây chờ đầu thai." Phán quan nói, nhìn một loạt bình.
Người đầu tiên bước ra là Điềm Điềm, cô bé rất vui sướng chạy ào tới chỗ Lục Văn Tây, cười hì hì hỏi: "Lão đại, anh tới đón bọn em về nhà hả?"
Từ "về nhà" này làm Lục Văn Tây xúc động, anh mỉm cười dịu dàng: "Ừ, đúng vậy, tới đón bọn em về nhà."
Đặng Huyên Hàm ra ngoài thì hơi vặn eo, oán trách một câu: "Bên trong chen chúc quá trời."
Nhóm hồn phách lục tục tiến ra, tới cuối cùng tổng cộng là mười sáu hồn phách, số còn lại đã lựa chọn tiếp tục luân hồi. Đây là lựa chọn của bọn họ, Lục Văn Tây sẽ không quấy nhiễu.
Hồ Tuyết cũng không ra.
Lục Văn Tây cũng hiểu được, Điềm Điềm và Đặng Huyên Hàm cảm thấy tiếc nuối nhưng cũng không nói gì nhiều.
Sau khi nhóm hồn phách rời đi, Lục Văn Tây vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này.
Trước đó anh còn từng nghĩ rằng, nếu có một ngày không nhìn thấy nhóm Đặng Huyên Hàm nữa thì anh sẽ rất buồn, vì thế hiện giờ vẫn thấy được bọn họ, anh cảm thấy cũng không tệ lắm, anh không bài xích chuyện này.
Chỉ là không già không chết...
Anh sợ phải sinh ly tử biệt với Hứa Trần, sợ nhất là Hứa Trần chết rồi mà mình vẫn còn sống.
Tất cả mọi người đều sẽ chết, mà anh vẫn tiếp tục sống...
Chỉ còn lại một mình anh.
Sẽ rất cô đơn đi...
[hết 135]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...