Mạng Không Còn Lâu

Chờ tới khi Lục Văn Tây tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện, trên đầu dán miếng hạ sốt, mu bàn tay đang truyền dịch. Anh mơ màng nhìn thoáng qua, phát hiện trong phòng bệnh chỉ có hai người, hình như đang trò chuyện, bầu không khí rất hài hòa.

"Ngay cả nước bọt tôi còn chưa kịp nuốt mà cậu đã bảo tôi nói kết quả điều tra rồi, có phải không được nhân đạo lắm không?" Giọng điệu nói chuyện của Hàn Dục cà phất cà phơ, đi tới cầm lấy một chai nước suối, "ừng ực" uống một hơi.

"Tôi thật sự rất gấp." Hứa Trần trầm thấp trả lời, lúc này thật sự không có tâm trạng đùa giỡn.

Hàn Dục cũng hiểu được tâm trạng của Hứa Trần, không quá để ý, uống nước xong thì ngồi xuống: "Tôi đi theo nhân viên điều tra lên núi, đủ loại dấu hiệu cho thấy đây thật sự là thiên tai chứ không phải do ngoại lực tạo thành. Nếu Tiêu Vân Mặc muốn hại chết người để hấp thu sát khí, vậy phải giải thích thế nào về số linh hồn bị vây ở dưới bùn đất đây? Đồng thời tôi cũng tính rồi, linh hồn người gặp nạn, ngoại trừ số người trực tiếp đi luân hồi thì không thiếu người nào cả."

"Vì thế lần sạt lở đất này không liên quan gì tới Tiêu Vân Mặc và Lục Văn Tây cả?"

Kết quả này không này, ít ra Hứa Trần có thể nói thật với Lục Văn Tây.

"Đúng vậy, lúc đầu tôi cũng thấy quá trùng hợp, Lục Văn Tây vừa tới thì bên này liền xảy ra sạt lở. Nhưng tôi đã cẩn thận điều tra, hoàn toàn không có chút nhân tố ngoại lực nào, phạm vi sát khí của Tiêu Vân Mặc chỉ nằm ở khu vực lân cận nghĩa trang, không tràn ra ngoài."

"Thế nhưng linh hồn của mọi người tập trung ở nghĩa trang thì phải giải thích thế nào?"

"Khi đó cậu cũng cảm nhận được đúng không, linh hồn của chúng ta ở trong nghĩa trang nhưng không có chút cảm giác nào cả, có vẻ không phải phương pháp hại người."

"Còn gì nữa không?"

"Tôi cũng đặc biệt điều tra nghĩa trang đó, tình huống của các ngôi mộ khác đều rất hoàn hảo, chỉ có mỗi Lục Văn Tây là xui xẻo."

"Nói cách khác, người mà Tiêu Vân Mặc làm hại... chỉ có một mình Lục Văn Tây?" Lúc hỏi, trong giọng nói của Hứa Trần lộ ra chút phẫn nộ.

Vì sao cố tình lại là Lục Văn Tây chứ?!

"Đúng vậy, tôi đoán là hắn chọn một nhà có vận thế tốt nhất trong nghĩa trang để chuẩn bị luân hồi chuyển thế, Lục Văn Tây khá xui xẻo nên bị chọn trúng. Tiêu Vân Mặc kia mạnh yếu thế nào quyết định bởi tử khí trên người Lục Văn Tây, cậu xem cậu ta bây giờ đi... ôi trời, sao tử khí lại xuất hiện rồi?"


Lúc Hàn Dục ra ngoài điều tra có tới thăm Lục Văn Tây, khi đó tử khí trên người Lục Văn Tây rất nhạt, vì thế cũng rất yên tâm. Khi đó hắn tính toán được lần này Lục Văn Tây có thể sống thêm một hai tháng, không ngờ mới ra ngoài điều tra một chút, tử khí trên người Lục Văn Tây lại xuất hiện.

"Anh ấy bị bệnh." Giọng nói của Hứa Trần rất áp lực.

Cho dù là mùa đông ở phía nam thì cũng rất lạnh, Lục Văn Tây ở trong nước bùn giá rét cứu người suốt mấy tiếng đồng hồ, xong việc thì rất mệnh mỏi, cũng không thay quần áo nghỉ ngơi, sau đó đã sốt cao hôn mê, bị đưa tới bệnh viện cấp cứu.

Hứa Trần quay đầu đi thì thấy Lục Văn Tây đang nhìn mình, cậu vội vàng chạy tới rót cho anh một ly nước, sau đó cắm ống hút đưa tới bên miêng Lục Văn Tây hỏi: "Anh khát không?"

Lục Văn Tây quả thực có hơi khát, vì vậy uống một chút, khàn khàn hỏi: "Chuyện thế nào rồi em?"

Hứa Trần kể lại chuyện lúc mình và Hàn Dục tới nghĩa trang, cũng kể lại kết quả điều tra hôm nay, không hề giấu giếm, bao gồm cả suy đoán thân phận của Tiêu Vân Mặc.

Lục Văn Tây nghe xong thì ngơ ngác: "Anh thế mà lại nằm mơ thấy hai người đó, hình như Hứa Vọng cũng có máu tế trời."

Anh định kể lại nội dung giấc mơ nhưng bị Hứa Trần cản lại, bởi vì giọng của Lục Văn Tây quá khàn, Hứa Trần không nỡ để anh nói nhiều.

Sau này khi nghe Lục Văn Tây kể về giấc mơ này, Hứa Trần mới thầm than thở may mắn mà khi đó Lục Văn Tây không nói, nhờ vậy mới giữ được hình tượng của tổ tiên nhà mình. Bằng không một thiên tài lại biến thành lão lưu manh, quả thực hơi mất mặt.

Đặc biệt là... sau này Hứa Vọng đã trở thành sư phụ của Hứa Trần, thật sự quá may mắn.

"Bác trai bác gái cũng mệt lắm rồi, đã tìm một khách sạn ở gần đây nghỉ ngơi, Doãn Hàm Vi cũng đi theo, anh Lưu và thư ký cũng không có chuyện gì, chỉ là không thể lái xe ra ngoài được, sáng hôm nay đã qua đó xem thử, dự định nếu được sẽ lái về." Hứa Trần nói sơ qua tình huống để Lục Văn Tây yên tâm.

Lục Văn Tây gật đầu, sau đó kéo tay Hứa Trần, nhéo nhéo lòng bàn tay cậu: "Còn em thì sao, có nghỉ ngơi gì chưa?"

Hứa Trần ngậm miệng không nói gì, vành mắt đỏ ửng, từ khi xác định nguyên nhân gây ra một thân tử khí của Lục Văn Tây, Hứa Trần vẫn luôn thấp thỏm bất an, muốn tìm kiếm phương pháp giải quyết, bởi vì lo lắng nên đã một ngày một đêm không chợp mắt, kiên trì tới giờ.


Hiện giờ được Lục Văn Tây quan tâm, Hứa Trần cảm thấy lồng ng.ực đau nhức, vừa lo Lục Văn Tây vừa hận chính mình quá vô dụng.

Lục Văn Tây có thể đoán được suy nghĩ của Hứa Trần, là người nhà họ Hứa không cho Hứa Trần học, thật sự không phải do Hứa Trần không muốn học hay không có năng lực, anh hiểu tất cả, vì thế cũng không trách gì Hứa Trần.

"Không có phương pháp nào để đuổi quỷ hả?" Lục Văn Tây hỏi.

"Tất cả những phương pháp có thể thử thì sáng nay tôi và Hứa Trần đã thử cả rồi, đều vô dụng. Phương pháp mà kẻ này sử dụng quá đáng ghét, chính là hóa thành tử khí ở quanh người cậu, bọn tôi có thể nháy mắt xua tan chúng, nhưng không bao lâu sau chúng lại hội tụ lại. Còn cả hoa văn trong linh hồn cậu, chúng đang dần thẩm thấu vào linh hồn cậu, nếu trên người cậu có một vết bớt thì nói không chừng có thể phẫu thuật cắt bỏ, nhưng nếu linh hồn xuất hiện thứ gì đó thì không thể nào nạo đi được." Hàn Dục giải thích thay Hứa Trần.

Hứa Trần gật đầu: "Phương pháp thường thấy thì có lẽ anh cũng biết, chính là giống như Tô Lâm lần trước, hắn sẽ đuổi linh hồn của anh ra ngoài để linh hồn mình tiến vào trong cơ thể anh. Biện pháp mà Tiêu Vân Mặc dùng thật sự quá mới lạ, bọn em chưa gặp bao giờ, hắn dùng cách thẩm thấu từng chút một để chiếm giữ linh hồn anh. Nếu cưỡng chế xé rách lôi ra ngoài, chỉ sợ... linh hồn anh cũng sẽ bể nát, linh hồn chính là thứ yếu ớt nhất trong cơ thể con người."

Lục Văn Tây nghe xong cũng cảm thấy mất mác, cảm xúc không kịp che giấu, bị Hứa Trần chộp được.

Hứa Trần đưa tay ôm Lục Văn Tây vào lòng, dùng sức ôm chặt, an ủi: "Đừng lo, em sẽ nghĩ cách."

"Ừ... anh biết rồi." Lục Văn Tây đáp một tiếng, sau đó cười khổ, đây đúng là tình huống hỏng bét nhất.

Hàn Dục không muốn xem vở kịch tình yêu đẹp đẽ, phủi phủi tay áo trực tiếp đứng dậy: "Tôi sẽ hỏi trưởng bối trong nhà, xem bọn họ có cách nào không, với kiến thức của tôi hiện giờ thì không có cách nào."

"Ừm, làm phiền ông." Lục Văn Tây nói.

"Phiền cái gì, cứ trả đủ tiền thù lao là được." Chính là đơn giản trực tiếp không vờ vịt như vậy.

Hàn Dục nói xong thì rút ra một lá bùa trong túi, sau khi nghĩ một chút thì lại nhét vào túi, đi bộ ra khỏi phòng, có lẽ muốn tiết kiệm tinh lực.

Bốn chữ "tinh lực có hạn" biểu lộ rất rõ ràng trên người thầy bắt quỷ, Lục Văn Tây cảm thấy, thời gian dùng mắt âm dương của Hàn Dục lâu hơn Hứa Trần một chút, hiểu biết nhiều hơn một chút, chẳng qua là vì Hàn Dục tu luyện lâu hơn Hứa Trần mà thôi.


Hứa Trần lấy điện thoại ra gọi cho Nam Cung Thạc, muốn nhờ Nam Cung Thạc hỏi thăm trưởng bối của nhà Nam Cung một chút.

Lúc Hứa Trần nghe điện thoại, Lục Văn Tây nằm trên giường, lười biếng lấy điện thoại ra xem, thấy mình nằm trên đầu đề thì không khỏi kinh ngạc, sau khi xem bản tin trên Weibo thì chuyển sang xem số lượng fan của mình...

Trước kia anh có bao nhiêu fan ấy nhỉ?

Ồ... hình như số lượng... tăng lên gấp đôi?! Hàn Phạm Minh mua thủy quân đấy hả? Khoa trương quá đi?

Anh xác nhận một lần nữa, sau đó xem bình luận, xem tag, còn rảnh rỗi mở xem tin nhắn của người không theo dõi, tình cảnh hài hòa một cách kỳ tích, sau khi anh tiến vào giới giải trí thì chưa từng thấy tình cảnh nào hài hòa như vậy.

Chưa bao giờ được khen ngợi thái quá đến vậy, cũng chưa bao giờ thấy nhiều tri âm viết về cuộc đời anh như vậy.

Thần tượng ưu tú số một.

Đột nhiên anh có đánh giá như vậy.

Chính anh cũng phải đỏ mặt...

Anh trốn vào trong chăn xấu hổ một phen rồi mới cầm lấy điện thoại một lần nữa, chụp hình mu bàn tay của mình, sau đó bắt đầu đăng status Weibo.

Lục Văn Tây: Xin lỗi đã làm mọi người lo lắng, hiện giờ tôi đang ở trong bệnh viện, tất cả bình an. Lội trong nước bùn lạnh suốt mấy tiếng đồng hồ nên đã ngã bệnh, vừa mới tỉnh lại không lâu, bây giờ trạng thái rất tốt. [hình ảnh]

Sau khi lượng fan tăng lên gấp bội, Lục Văn Tây phát hiện bình luận xuất hiện nhanh hơn trước, cũng càng nhiều hơn.

Anh nhìn thời gian bình luận mà nhịn không được lẩm bẩm: "Quốc gia chúng ta có nhiều người như vậy sao? Mẹ ơi... này là hơn trăm triệu người rồi..."

Lẩm bẩm xong thì anh ho khan, vội vàng uống ngụm nước rồi mới xem bình luận.

Q cục cưng: Lục người đất, anh gạt người, không có chín tấm tự chụp, đây chắc chắn không phải anh! Nhất định là tiều tụy tới mức không muốn chụp hình luôn rồi đúng không? Đau lòng quá đi, khóc chít chít.


Bánh bao là pháo hôi: Mỗi giờ đều phải f5 Weibo của anh vài lần, thấy anh đăng bài thì yên tâm rồi.

Đường lê tiên tuyết: Anh hùng của tôi ơi, anh giỏi nhất, cảm thấy Lục Văn Tây siêu ngầu, Like!

Quả Quả Tiểu Yêu: Cuộc đời này không hối hận khi yêu Văn Tây.

Bichon trên ghế sô pha: Nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt nhé, dưỡng khỏe lại, vừa chuyển fan chạy tới báo danh.

Anti mặt liệt cả đời: Anti chuyển thành fan, anh là thần tượng tốt nhất trên đời.

Bự chít chít: Nhìn lầu trên mà sợ ngây người, đột nhiên bị cảm động.

Lục Văn Tây lướt tin nửa ngày, nhịn không được bật cười, vui sướng đặt điện thoại xuống dưới gối, dự định nghỉ ngơi một phen. Kết quả nhịn không được lại lấy điện thoại ra tiếp tục lướt xem bình luận.

Lúc này Hứa Trần đi tới bên cạnh, cúi người hôn một cái lên trán Lục Văn Tây.

"Mọi người đều đang cố gắng nghĩ cách, anh yên tâm nhé."

"Ừ."

Lần tế tổ này không tính là thuận lợi nhưng cũng tìm ra nguyên nhân của một thân tử khí trên người Lục Văn Tây. Sau đó Hứa Trần và Hàn Dục đã tới mộ tổ tiên một chuyến, bố trí xong, xác định không còn sát khí nữa thì cùng người nhà họ Lục trở về thành phố B.

Năm ngày sau.

Lục Văn Tây bỏ vài muỗng tương ớt vào trong mì, sau đó lại ăn thử một miếng.

Bình thường anh sẽ không làm vậy, dạ dày của anh không tốt, không nên ăn như vậy, nhưng lần này... anh hơi sợ. Ăn một miếng nhưng vẫn không thể nếm được mùi vị gì, anh vội vàng đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh, nhìn đôi môi bị cay tới đỏ bừng của mình, rốt cuộc cũng xác định được một chuyện.

Anh... đã mất đi vị giác và cảm giác đau rồi.

[hết 122]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui