Mạng Không Còn Lâu

Chuyện chọn ngày này, Lục Văn Tây không hiểu, đều là cụ Long và Hứa Trần bàn bạc quyết định. Bọn họ không định vào giao thừa, mà là sau đó vài ngày, cũng nằm trong kỳ nghỉ của Lục Văn Tây, vì thế lập tức đồng ý.

Trong nửa năm này, thời gian của anh rất thoải mái, nhưng một khi bắt đầu làm việc thì không thể rời khỏi công ty suốt vài ngày. Làm Album chính là vậy, chuẩn bị, thu âm, xử lý hậu kỳ, tất cả đều cần anh bận rộn, mấy ngày này bắt đầu quyết định phương án, ngày nghỉ cũng dùng để làm quen với giai điệu của ca khúc mới, cứ vậy xoay vòng.

Sau khi xác định ngày, Lục Vũ Thương vẫn không yên tâm, gọi cụ Long tới hỗ trợ quan sát tình huống của Lục Văn Tây hiện giờ.

Gần đây Hứa Trần vẫn luôn đi theo cụ Long học hỏi kinh nghiệm, cũng nhắc tới chuyện linh hồn Lục Văn Tây có hoa văn màu đen và trạng thái đột nhiên nóng nảy.

"Cơ thể bị tà khí xâm nhập, lâu ngày sẽ bị ảnh hưởng, với lại cậu tiếp xúc nhiều với giới âm cũng không phải chuyện tốt lành gì."

Cụ Long cầm lấy tay Lục Văn Tây, lúc kiểm tra cơ thể anh đã nói như vậy.

"Có thể nhìn thấy bọn họ thì rất khó không tiếp xúc." Lục Văn Tây nhíu mày nói.

"Nếu trên người chúng ta là dương khí, vậy trên người bọn họ chính là âm khí, âm dương giao hòa, cậu chỉ là người bình thường, không thể tự mình điều chỉnh, cơ thể sẽ càng suy yếu hơn. Về phần tâm trạng quá nóng nảy thì chắc hẳn cũng vì nguyên do này, cơ thể cậu đang bị khí âm xâm lấn, chúng quấy nhiễu cậu, xảy ra chuyện này cũng là bình thường."

Chuyện này làm anh nhớ tới Anti mặt liệt cả đời vốn rất nóng nảy, nhưng sau khi tiêu diệt ác linh thì cô gái đó đã sáng sủa hơn rất nhiều.

"Vậy nên hóa giải thế nào đây?" Hứa Trần rất quan tâm chuyện này, cậu và Hàn Dục đều bó tay không có cách nào.

Thuật nghiệp cũng có chuyên ngành, đây không phải lĩnh vực bọn họ am hiểu, tự nhiên cần phải thỉnh giáo cụ Long.

"Trước đó không phải cậu nói đang cậu ta dưỡng ngọc à?" Cụ Long hỏi.

"Vâng, đúng vậy."

"Ngọc này cậu phải dưỡng cho tốt, linh khí chứa bên trong có thể ngăn chặn âm khí trên người cậu ta, đồng thời khống chế tình huống. Chúng ta phải tới mộ tổ tiên kiểm tra, gần đây tôi cũng đang nghiên cứu cách phá giải các thuật pháp hiểm độc, việc quan trọng nhất là phải tìm ra nguyên nhân."

Hứa Trần nặng nề gật đầu, sau đó vô thức nắm lấy tay còn lại của Lục Văn Tây, mười ngón đan xen nắm chặt.

Lục Vũ Thương vẫn đứng ở bên cạnh quan sát, thấy động tác này của hai người thì sửng sốt, sau đó cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ tiếp tục quan sát tình huống.

Hứa Trần lấy lại tinh thần, buông tay Lục Văn Tây.

"Về phần hoa văn trên linh hồn thì cậu có thể hỏi trưởng bối trong nhà, có lẽ bọn họ biết, đạo gia bọn tôi không rành chuyện linh hồn bằng gia tộc bên cậu." Cụ Long nói.


Loại hoa văn này rất kỳ lạ, chưa từng thấy qua, hơn nữa cũng mới nghe thấy lần đầu tiên, làm người ta phải chú ý.

Hàn Dục có thể xem là được đặc biệt bồi dưỡng về chuyên ngành này, đồng thời cũng có kinh nghiệm nhưng vẫn không biết tình huống linh hồn của Lục Văn Tây là sao, thậm chí còn nghi ngờ là bí thuật đã thất truyền thời xưa.

Lục Văn Tây cũng cảm thấy mình trâu bò, xúi quẩy mà cũng trắc trở ly kỳ đến vậy.

Một đám người trong nghề đều không có cách nào xử lý chuyện của anh, cũng không tìm được người hại anh, cũng không biết nguyên nhân tạo ra tình huống của anh, anh cứ vậy lúng ta lúng túng mà sống, kiên trì sống gần bốn tháng.

Cụ Long nhìn Lục Văn Tây một hồi, sau đó nhìn sang Hứa Trần: "Bạn nhỏ, theo nhóm thầy bắt quỷ bọn cậu thì cậu ta còn bao nhiêu tuổi thọ?"

"Nếu không tích lũy công đức thì anh ấy còn kiên trì được hai tháng nữa."

Cụ Long gật đầu: "Tôi cũng tính được như vậy, có lẽ cậu cũng phát hiện, lúc ban đầu làm chuyện tốt sẽ kéo dài được nhiều thời gian hơn, càng về sau thì ngày càng ít, sau này chỉ sợ trong vòng vài ngày không tích lũy công đức thì..."

Lục Văn Tây nghe vậy thì thay đổi biểu cảm.

Khuất Xảo thì trực tiếp bật khóc trong lòng Lục Vũ Thương, Lục Vũ Thương chỉ có thể cố gắng an ủi bà.

"Như... như vậy phải làm sao đây?" Giọng của Lục Vũ Thương cũng có hơi run rẩy, một người đàn ông cứng rắn như ông thế mà cũng lộ rõ lo lắng trong giọng nói.

"Bác trai yên tâm, cho dù phải di thọ thì con cũng không để anh ấy xảy ra chuyện." Hứa Trần đặc biệt kiên định nói.

Những người khác đều không hiểu, chỉ có cụ Long hiểu, ông không khỏi kinh ngạc, sửng sốt tới mức chòm râu run run nhưng vẫn không nói gì.

Di thọ, ý nghĩa như tên, tức là chuyển tuổi thọ của mình sang cho người khác, nhưng phương pháp này căn bản không có lời.

Nếu Hứa Trần muốn chuyển tuổi thọ cho Lục Văn Tây, Hứa Trần tiêu hao mười hao tuổi thọ của mình cũng chỉ có thể đổi lấy một năm tuổi thọ cho Lục Văn Tây, đây là nguyên nhân có rất ít người làm chuyện này.

Nhưng Hứa Trần nói kiên định như vậy, dáng vẻ cũng rất thoải mái làm cụ Long không biết Hứa Trần có nói đùa hay không.

Phải quan tâm tới một người nhiều tới cỡ nào mới làm ra quyết định này? Vì một người khác mà tình nguyện hi sinh chính mình?

Biểu cảm của Lục Văn Tây không được tốt cho lắm, anh quay sang tức giận nhìn Hứa Trần.


"Di thọ là gì?" Lục Văn Tây hỏi Hứa Trần, anh đã nhận ra không thích hợp.

"Là một phương pháp bảo toàn tính mạng, có thể cho anh thêm chút thời gian để tiếp tục điều tra chân tướng."

Lục Văn Tây gật đầu, biết Hứa Trần không muốn nói, vì vậy anh lấy điện thoại ra gửi tin cho Hàn Dục, sau hai phút đã biết kết quả, sau đó anh tức giận tới mức ném điện thoạt vào mặt Hứa Trần: "Con mẹ nó nếu em dám làm như vậy, anh sẽ tự sát."

Hứa Trần bị đánh cũng không tức giận, chỉ nhặt điện thoại lên: "Em sẽ tìm được phương pháp trong khoảng thời gian này, nhất định sẽ không để anh gặp chuyện."

Lục Văn Tây tức giận cực kỳ nhưng lại không có chỗ phát tiết, chỉ có thể đạp văng bàn trà: "Này rốt cuộc là chuyện quỷ quái gì vậy chứ!" Nói xong thì bực bội đứng dậy, đi thẳng lên lầu.

Hứa Trần biết mình đã chọc Lục Văn Tây tức giận, vội vàng chạy theo, đưa tay túm lấy tay áo Lục Văn Tây, muốn anh nguôi giận.

"Em cút xéo ngay cho anh!" Lục Văn Tây hất tay Hứa Trần, tiếp tục lên lầu, bởi vì tức giận nên tốc độ đặc biệt nhanh, chỉ thoáng chốc đã tới cửa phòng mình.

Hứa Trần theo Lục Văn Tây vào phòng, sau đó ôm lấy anh: "Em sẽ nghĩ cách bảo vệ anh."

"Nhưng tuyệt đối không phải loại phương pháp này!"

"Chỉ là bất đắc dĩ mới phải dùng tới thôi."

"Như vậy cũng không được!"

"Em sai rồi, em xin lỗi."

"Không phải chuyện lỗi phải, suy nghĩ của em không đúng, em không cần phải hi sinh tính mạng vì anh, em không nợ anh cái gì cả!"

"Anh chính là tất cả của em."

Đột nhiên Lục Văn Tây không nói nên lời, trừng mắt nhìn Hứa Trần, giống như chuẩn bị đánh nhau.

Hứa Trần tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn lên môi anh một cái, sau đó nhỏ giọng nói: "Tiểu ca ca đừng giận mà."


Tiếng tiểu ca ca này đúng là quá phạm quy, làm cho trái tim anh ngứa ngáy, lại mất nguyên tắc mà bớt giận. Lục Văn Tây nhìn Hứa Trần, vừa buồn bực lại bất lực, cuối cùng chỉ có thể túm lấy cổ áo Hứa Trần, hôn lung tung một phen.

Ở bên kia, Lục Vũ Thương và Khuất Xảo cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, không hiểu vì sao Lục Văn Tây lại đột nhiên tức giận như vậy, hai người chỉ có thể hỏi cụ Lục.

Cụ Lục giải thích xong chuyện di thọ thì hai người cũng im lặng.

Khuất Xảo biết vì sao Hứa Trần lại quan tâm tới Lục Văn Tây như vậy, vì thế tâm trạng của bà cũng rất nặng nề.

Biết một người yêu con mình như vậy, đáng lý ra bà phải vui mừng mới đúng. Nhưng bà thật sự rất khó chịu, hai đứa vốn có thể ở bên nhau hạnh phúc, sao phải trải qua nỗi đau này chứ?

Lục Vũ Thương vẫn không hiểu vì sao Hứa Trần lại phải làm như vậy, cuối cùng chỉ có thể cảm thán một câu: "Cậu nhóc ấy vì thù lao mà không màng tới tính mạng nữa sao?"

Kết quả bị Khuất Xảo trừng mắt.

...

Sau khi rời khỏi biệt thự, đầu tiên Lục Văn Tây lái xe mang theo Hứa Trần tới căn hộ bên ngoại ô, ân cần hỏi thăm nhóm "thuộc hạ chị đại" trong Trăm Quỷ Tụ Hội một phen, sau đó "lão đại" anh đây lại phải bắt đầu cần mẫn làm hậu cần.

Vừa tiến vào hành lang thì thấy một đám quỷ ngồi dưới đất chơi mạt chược, chơi bài tây, còn có đám tụm năm tụm ba xem phim, cũng có người mồi một mình chơi game, Lục Văn Tây mơ hồ đoán được gì đó.

Trong ánh mắt của đám quỷ, Lục Văn Tây đi vào nhà liền ngửi thấy mùi thúi, anh nhíu mày.

Quả nhiên hai bồn vệ sinh trong nhà đều bị đám quỷ làm nghẹt, anh chỉ có thể tự mình xử lý, có gọi người khác tới cũng không giúp được.

Lục Văn Tây thật sự muốn mắng chửi người, vừa thông bồn cầu vừa nghe đám quỷ ở bên ngoài hối anh mau đi đổ xăng, đi sạc pin thiết bị điện. Đáng giận nhất là đám quỷ này lại còn đi bão, có chiếc hết xăng ở vùng ngoại ô, dù sao thì ở cõi âm cũng không sợ mất xe, có ai đổ xăng được đâu, vì thế cứ vất ở ngoài đó.

Ở bên kia Đặng Huyên Hàm cầm một quyển sổ nhỏ, bắt đầu công việc thống kê xem nhóm quỷ muốn ăn gì để chốc nữa Lục Văn Tây đặt hàng.

"Tôi không nên quản mấy người!" Lục Văn Tây tức giận kêu la.

"Đừng mà, anh là lão đại của bọn em đó, chúng ta lại có thêm không ít thành viên mới." Quỷ thiếu nữ lập tức khuyên giải: "Với lại bọn em cũng có muốn đâu, bọn em không nhấn nút gạt nước được, thứ này là cố định, không thể đưa tới cõi âm."

Lục Văn Tây thông hai nhà vệ sinh xong thì tối tăm mặt mũi, quay đầu nhìn lại đám quỷ thuộc hạ rồi nói với Hứa Trần: "Hứa Trần, em giúp anh viết bảng quy tắc hành vi hằng ngày danh cho linh hồn đi."

Bởi vì hôm nay tới nhà Lục Văn Tây nên Hứa Trần có mang đồ dùng theo, lúc này liền lấy bút lông và mực ra, Lục Văn Tây thì tìm được giấy ở trong nhà.

Vì thế theo lời Lục Văn Tây, Hứa Trần bắt đầu dùng bút lông viết mấy chữ [Quy Tắc Hành Vi Hằng Ngày Của Linh Hồn] cực kỳ mạnh mẽ khí phách.


[Quy Tắc Hành Vi Hằng Ngày Của Linh Hồn]

Một: Giữ gìn danh dự của Trăm Quỷ Tụ Hội, tôn kính lão đại Lục Văn Tây, thấy Lục Văn Tây phải chú ý, có nhu cầu thì xếp hàng nói.

Hai: Quần áo gọn gàng sạch sẽ, đơn giản phóng khoáng, không được dính máu, không trừng mắt, không thè lưỡi, không được lộ nội tạng.

Ba: Chú ý vệ sinh, có thói quen tốt trong vệ sinh, ăn ít thải ít, đặc biệt không được đi nghẹt bồn cầu. Không được phun đờm lung tung, không được đại tiểu tiện lung tung, không được ném đồ bừa bãi.

Bốn: Hành vi văn minh, không được bò loạn sang cửa sổ nhà người ta, không được nghịch ngợm dọa người khắp nơi, không được quan hệ nam nữ, nam nam, nữ nữ hỗn loạn.

Năm: Đi bão ở cõi âm không được đậu xe lại ở vùng ngoại ô, bởi vì rất khó đổ xăng.

Hứa Trần viết xong thì dán tờ giấy lên vách tường ngoài phòng khách.

Lục Văn Tây đứng bên cạnh, chống nạnh nhìn đám quỷ bắt đầu mắng: "Hành lang sắp thành bãi rác rồi, mấy người có biến thành quỷ cũng không được vô đạo đức như vậy, có đúng không? Còn nữa, tóc tai kiểu gì đây hả, có thể chải chuốc lại một chút không, không cảm thấy xấu à?"

"Lão đại, em bị xe tông chết, không thể khống chế được."

"Chốc nữa tôi xin Hứa Trần một lá bùa dán đầu lại." Nói xong anh quay sang mắng quỷ khác: "Còn mấy cô nữa, sao mùi rượu lại nồng như vậy? Uống bao nhiêu rồi hả?"

"Lão đại, bọn em là tửu quỷ mà."

"Bỏ rượu đi! Nhớ phải kiểm soát chính mình, làm quỷ cũng không thể sa đọa như vậy."

"Lão đại... lúc làm người bọn em cũng sa đọa lắm."

"Ai cho phép cãi!" Lục Văn Tây bắt đầu ngang ngược, trừng mắt, trực tiếp dặn Đặng Huyên Hàm: "Trừ phần thức ăn ngoài của người này lại, không có phần của cổ."

Đặng Huyên Hàm ở bên cạnh cùng Hồ Tuyết cười tới ch.ảy nước mắt, nghe Lục Văn Tây nói vậy liền gạch phần cơm của tửu quỷ kia đi.

Tửu quỷ nghe vậy thì câm nín, mất đi lý tưởng quỷ sinh.

Hứa Trần nhìn Lục Văn Tây, trong mắt đầy tình yêu, tiểu nương tử của cậu thật đáng yêu, thật khí phách, tức giận cũng thực đẹp mắt.

[hết 109]

[tác giả] Hứa Trần: Vừa mới nói sẽ bớt tiếp xúc với cõi âm mà anh đã đi gặp bọn họ rồi?

Lục Văn Tây: Đúng đấy, anh đúng là quá hèn mọn, tiếp xúc với một đống phân cõi âm như vậy, anh không nổi nóng mới là lạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui