"Dực Xà bị con giết chết?" Kỷ Nhất Xuyên nhìn con mình. Uất Trì Tuyết đứng bên cạnh cũng mang vẻ mặt đầy kinh ngạc. Hai người bọn họ đều biết con của bọn họ không phải người thích nói dối, thế nhưng việc này thật sự quá...Lúc trước cưởng giả ở Kỷ tộc ngũ phủ đã giao chiến mấy lần cũng đại yêu Dực Xà nhưng đều không thể giết chết nó.
Kỷ Ninh liền nói: "Mời phụ thân xem." Tay hắn vung lên, chỉ thấy bãi đất bên cạnh xuất hiện một con quái vật khổng lồ, mình đầy vết thương, đôi cánh phủ đầy lân giáp, huyết dịch màu xanh lá cây. Tất cả những thứ hiện lên đều biểu hiện thân phận của quái vật này.
"Dực Xà?"
"Dực Xà?"
Kỷ Nhất Xuyên cùng Uất Trì Tuyết đều nhìn hướng về phía thi thể quái vật khổng lồ ở trước mắt rồi lại nhìn nhau.
"Xem ra thực lực của con chúng ta bây giờ không hề đơn giản chút nào." Kỷ Nhất Xuyên mở miệng nói. "Chẳng những giết chết Dực Xà lại còn có thể cho thi thể của Dực Xà vào pháp bảo trữ vật nữa."
"Phụ thân, mẫu thân." Kỷ Ninh cũng không giấu diếm. "Lúc trước khi con lưu lạc đến Đông Sơn trạch có gặp một kẻ thuộc Thiết Mộc tộc tên là Thiết Mộc Chiêm."
Kỷ Nhất Xuyên cùng Uất Trì Tuyết nghe thấy thế thì lập tức giật mình.
Thiết Mộc Chiêm?
Đây chính là một kẻ thù cực nguy hiểm.
"Hẳn là hắn muốn đi giải quyết Không Thanh Xà Yêu, ép nó làm nô bộc cho hắn đó." Kỷ Ninh nói đến đây thì có chút thổn thức. Lúc trước chính mình cùng Không Thanh Xà Yêu còn không làm gì được đối phương, chỉ có thể hỗ trợ nhau chút ít. Nhưng về sau khi lục soát trong pháp bảo trữ vật của Thiết Mộc Chiêm thì mình lại không tìm được thi thể của Không Thanh Xà Yêu, lại không thấy nó đi làm nô dịch thì Kỷ Ninh liền hiểu ra. Hẳn là ở thời khắc mấu chốt Không Thanh Xà Yêu đã ngộ ra được năng lực thiên phú của giống loài nó là 'Hư Không Xuyên Toa'.
Ngộ được 'Hư Không Xuyên Toa' thì Không Thanh Xà Yêu như cá chép hóa rồng! Nó nhất định sẽ rời vùng Yên Sơn này để đi bốn phương tìm kiếm thiên bảo vật trời đất. - .
Thật là không biết đến khi nào mới được gặp lại nó đây.
Kỷ Ninh rất nhanh khôi phục suy nghĩ lại nói tiếp: "Trong lúc Thiết Mộc Chiêm còn đang mải đối phó với Không Thanh Xà Yêu thì con nhân cơ hội đó bỏ trốn vào rừng núi cách xa nơi đó hơn ngàn dặm...rồi sau đó con nghỉ ngơi bên cạnh một cái hồ, dưới cơ duyên xảo hợp đã ngộ được đạo."
"Ngộ đạo?" Vợ chồng Kỷ Nhất Xuyên nhìn nhau, đến thở cũng ngừng lại.
"Trong một đêm con ngộ đạo đó, điều không muốn nhất là bị Thiết Mộc Chiêm đuổi theo phá đám lại xảy ra." Kỷ Ninh lắc đầu. "Có điều lúc ấy con đã có thể dung hợp âm dương tạo ra thần lực Xích Minh, thân thể được lột xác nhờ Thủy Hỏa trời giáng, bước vào cảnh giới Tiên Thiên. Nhờ đó thực lực tăng nhiều nên đã giết luôn được cả Thiết Mộc Chiêm và Ngạn thú của hắn!"
Kỷ Nhất Xuyên kinh ngạc nói. "Con giết chết Thiết Mộc Chiêm?"
"Đúng." Kỷ Ninh khẽ đảo tay, trong tay xuất hiện cây Hắc Mộc Đằng Tiên. "Đây là pháp bảo bên người của Thiết Mộc Chiêm."
Nhìn thấy Hắc Mộc Đằng Tiên thì Kỷ Nhất Xuyên gật đầu tán thưởng. "Đó đúng là Hắc Mộc Đằng Tiên của hắn. Chỉ sợ hiện tại Thiết Mộc tộc vẫn chưa biết Thiết Mộc Chiêm đã chết đâu. Con vừa bước vào Tiên Thiên sinh linh mà đã có thể đánh chết Thiết Mộc Chiêm thì xem ra đêm ngộ đạo đó đã giúp con tiến bộ rất nhiều rồi."
Kỷ Ninh gật đầu. "Đêm hôm đó con đã ngộ ra được một chút chân ý từ đạo."
"Chân ý từ đạo?" Uất Trì Tuyết kinh ngạc.
"Đúng là chân ý từ đạo?" Kỷ Nhất Xuyên cũng không thể tin được.
Cảnh giới càng tăng lên thì độ khó cũng càng lớn hơn.
Phía trên của Thiên Nhân Hợp Nhất chính là Đạo Chi Chân Ý! Kể cả là tu sĩ Tử Phủ thì phần lớn cũng không thể đạt tới cảnh giới 'Đạo Chi Chân Ý'! Năm đó Kỷ Nhất Xuyên cũng phải rất may mắn mới có thể đạt tới cảnh giới này. Hơn nữa bên ngoài Kỷ tộc cũng đều không biết được, họ vẫn chỉ nghĩ Kỷ Nhất Xuyên đang ở cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất mà thôi.
"Con ta mới mười một tuổi." Đôi mắt Uất Trì Tuyết sáng ngời lên. "Mà đã đạt được cảnh giới Đạo Chi Chân Ý, lại còn tu luyện pháp môn Thần Ma luyện thể khó nhất là 'Xích Minh Cửu Thiên Đồ'. Tư chất như vậy mà muốn làm học trò của một vài vị đại năng giả (người có bản lãnh lớn) thì cũng là chuyện dễ dàng đó."
"Không vội không vội." Kỷ Nhất Xuyên quay lại nhìn nhi tử. "Con có khả năng thi triển ra Đạo Chi Chân Ý?"
Ngộ là một chuyện mà có thể thi triển ra lại là một chuyện khác rồi.
Kỷ Ninh trải qua cửu tử nhất sinh ở Thủy Phủ cổ xưa kia mới có thể thi triển ra Tích Thủy Chân Ý.
"Mời phụ thân xem." Trong tay Kỷ Ninh xuất hiện thanh Bắc Minh kiếm. Hắn đâm thẳng kiếm về khoảng không phía trước mặt...Xoẹt...Mũi kiếm giống như một giọt nước làm cho không khí xung quanh biến đổi.
"Tích Thủy Chân Ý!" Kỷ Nhất Xuyên gật đầu liên tục. "Đúng là Tích Thủy Chân Ý. Chỉ có sau một đêm ngộ đạo mà con đã có thể thấu hiểu được Đạo Chi Chân Ý ứng dụng vào kiếm pháp để thi triển ra? Thật sự là...thật sự là..." Kỷ Nhất Xuyên cũng không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả được. Ít nhất là ở cả vùng đất Yên Sơn này cũng chưa từng thấy thiên tài quái dị đến cỡ này.
Chỉ sợ phải tìm kiếm ở những bộ tộc siêu lớn nơi xa xăm kia thì may ra mới thấy được kẻ ngang tầm.
"Tích Thủy chân ý này là con mới ngộ ra ở một chỗ bí ẩn đó." Kỷ Ninh nói. "Chắc hẳn phụ thân và mẫu thân cũng biết con đã đi vào một chỗ bí ẩn nào đó rồi."
Vợ chồng Kỷ Nhất Xuyên gật đầu.
"Con đột nhiên biến mất làm cho cha mẹ phải lo lắng rồi..." Kỷ Ninh nhìn thấy cha mẹ như thế thì rất nhanh hiểu được. Nhất định là phụ thân không cảm ứng được ngọc kiếm thì mới lo lắng tìm tới đây. Dù sao thì Thủy Phủ cũng là một không gian khác nên chắc chắn phụ thân sẽ không thể nào cảm ứng đươc. Lúc ấy có lẽ cha mẹ lo lắng cho an nguy của mình lắm, lại lo lắng lâu như vậy...Tình cảm của cha mẹ đối với mình như vậy làm Kỷ Ninh cảm thấy thật sự rất áy náy.
"Cái này cũng không trách con được." Kỷ Nhất Xuyên bồi hồi nói. "Năm đó ta cũng xông pha bên ngoài gặp vài di tích nhưng chưa đi vào lần nào. Những kẻ gặp được di tích vào trăm người ra được một đã là không tệ rồi. Con có thể còn sống đi ra thì ta và mẫu thân con cũng rất vui vẻ."
Uất Trì Tuyết cũng nhẹ nhàng vuốt tóc nhi tử.
Hơn một tháng qua nàng đã thật sự rất lo lắng cho nó.
"Có điều con thu hoạch được ở chỗ bí ẩn đó cũng không nhỏ. Vừa ra ngoài đã giết được Dực Xà rồi." Kỷ Nhất Xuyên nói. Hắn cũng không nhận ra là nhi tử đã hoàn toàn thấu hiểu Tích Thủy Chân Ý rồi. Dù sao thì hắn cũng đã sớm ngộ ra nó hơn nữa chín chiêu từ Tích Thủy Kinh của hắn đều đã nhập Tích Thủy Chân Ý mà vẫn không làm gì được Dực Xà.
"À, con có học được một bộ kiếm trận tên là Tiểu Thiên kiếm trận." Kỷ Ninh khẽ đảo tay lấy ra mấy bản da đưa cho cha mẹ mình.
Tuy Tiểu Thiên kiếm trận là thứ phải giấu kín.
Nhưng đối với cha mẹ thì Kỷ Ninh cũng không cần phải giấu diếm làm gì.
"Tiểu Thiên kiếm trận?" Hai vợ chồng Kỷ Nhất Xuyên đều nhìn vào. Sau khi nhìn qua một lượt thì sắc mặt của cả hai đều biến đổi.
"Cái này cái này..." Vợ chồng Kỷ Nhất Xuyên hoàn toàn kinh hãi. Tầm nhìn của bọn họ đều rất cao, đặc biêt là Uất Trì Tuyết có xuất thân bất phàm nên vừa nhìn qua là đã hiểu được 'Tiểu Thiên kiếm trận' ở trước mắt thật sự không tầm thường chút nào.
Kỷ Nhất Xuyên nhịn không được nói. "Tiểu Thiên kiếm trận này còn mạnh hơn bất kể loại tuyệt học nào ở Kỷ tộc ta. Tuyết nhi, Tiểu Thiên kiếm trận này có lẽ phải ngang tầm với 'Phong Dực độn pháp' của bộ tộc nàng mất."
Kỷ Ninh đứng bên cạnh cũng cảm động.
Thứ mà người tu luyện dòng Thần Ma luyện thể cần nhất chính là thần thông! Nhưng mỗi một môn thần thông từ thời đại Thần Ma đều là bí mật cực kỳ quan trong không truyền ra ngoài, đến cả lão ngưu màu đen trong Thủy Phủ cổ xưa kia cũng còn không biết. Năm đó Uất Trì tộc có ơn cứu mạng với một gã Thiên Tiên thì mới có được một môn thần thông. Độ trân quý của thần thông đó còn hơn cả Tiểu Thiên kiếm trận! Thật sự là rất may mắn khi mẫu thân cho mình một môn thần thông, nếu không để tự mình đi kiếm thì không biết đến khi nào mới có thể học được môn thần thông đầu tiên đây.
"Tiểu Thiên kiếm trận này có uy lực phi phàm, thậm chí là có thể chiến đấu vượt cấp. Thực sự là một trận pháp đỉnh cao." Uất Trì Tuyết nói. "Chỉ là yêu cầu về pháp bảo của Tiểu Thiên kiếm trận này quá cao, thần hồn cũng cần cực lớn. Đó chính là nhược điểm của nó."
"Ừ. Cần tới mấy trăm kiện pháp bảo thì ai kiếm đủ được đây." Kỷ Nhất Xuyên cũng gật đầu.
Kỷ Ninh nghe thế thì nói. "Phụ thân mẫu thân, con có thu được rất nhiều pháp bảo không phẩm cấp ở chỗ bí ẩn kia, số lượng cực kỳ nhiều" Nói xong thì tay lấy ra một cái bao tay trữ vật đưa cho phụ thân, đồng thời Kỷ Ninh cũng đem toàn bộ chân nguyên ẩn trong các pháp bảo này thu lại để người khác muốn luyện hóa cũng sẽ dễ dàng hơn.
"Số lượng cực kỳ nhiều?" Kỷ Nhất Xuyên đầy nghi hoặc nhận lấy bao tay trữ vật rồi nhanh chóng luyện hóa nó. Sau khi xem xét thì gương mặt lộ ra vẻ đầy kinh hãi.
"Làm sao vậy?" Uất Trì Tuyết gặng hỏi.
"Cực nhiều pháp bảo, chỉ sợ phải đến ngàn kiện mất." Kỷ Nhất Xuyên rung động nói.
"Nhiều đến vậy!" Uất Trì Tuyết cũng giật mình. Tuy pháp bảo không phẩm cấp thì bọn họ cũng không quan tâm lắm nhưng đứng trước 'hơn mấy ngàn kiện' thì kẻ nào ở Kỷ tộc ngũ phủ cũng phải sáng mắt lên.
Kỷ Ninh lại nói. "Những pháp bảo kia vô dụng với con nên con giao chúng cho phụ thân mẫu thân giải quyết hết." Bản thân hắn giữ lại hơn mười pháp bảo trữ vật, hơn một ngàn kiện pháp bảo kiếm khí và vài loại pháp bảo hữu dụng khác như pháp bảo vũ dực...đó chính là thứ thích hợp để sau này hắn thi triển 'Phong Dực độn pháp'. Ngoài ra còn có thêm ít đạo phù, trận pháp cũng giữ lại.
Còn những pháp bảo khác như hơn một ngàn pháp bảo trữ vật, đao, trường tiên, côn, thương, búa...thì đều giao cho phụ thân.
...
Lúc trước nhận lấy Tiểu Thiên kiếm trận giờ lại thêm đống pháp bảo này làm vợ chồng Kỷ Nhất Xuyên không kịp phản ứng theo. Kỷ Ninh lại nói. "Lần này ở chỗ bí ẩn kia con còn nhận được một kiện bảo vật, đây mới chính là thứ có ích lợi lớn nhất với Kỷ tộc."
"Cái gì?" Kỷ Nhất Xuyên cùng Uất Trì Tuyết lại cùng nhìn lại.
Kỷ Ninh khẽ đảo tay, trên tay liền xuất hiện một tấm da thú, trên tấm da thú có vẽ nhật nguyệt trên cao, Phật Đà tỏa ra hào quang vô tận.
"Phương pháp quan tưởng!" Kỷ Nhất Xuyên cùng Uất Trì Tuyết đều cùng mở miệng.
Kỷ Ninh kinh ngạc. "Phụ thân, mẫu thân, hai người đều biết thứ này?"
"Như thế nào lại không biết được." Uất Trì Tuyết nhìn bức họa Phật Đà này. "Năm đó ở Uất Trì tộc ta cũng đã từng được một lần nhìn thấy một bức họa kiểu như thế này, chỉ là về sau do chiến tranh nên bộ tộc bị mất nó. Có điều Ninh nhi à, phương pháp quan tưởng là thứ pháp môn có thể cô động hồn phách lại. Hồn phách lại chính là nguồn gốc của con người. Chỗ có lợi của nó không thể dễ dàng nhìn thấy nhưng lại có thể vô hình trợ giúp rất lớn với người tu luyện. Thứ này con hãy giữ lại để ngày ngày quan tưởng."
Kỷ Ninh liền nói. "Ở nơi bí ẩn kia con đã may mắn được rót vào trí nhớ bức họa quan tưởng khác rồi! Phương pháp này so với nó thì chả tính vào đâu cả!"
Uất Trì Tuyết thấy thế thì vui vẻ nói. "Con ta thật may mắn. Trong truyền thuyết ở Uất Trì tộc, lúc tổ tiên ta gặp được Thiên Tiên thì vị Thiên Tiên kia chỉ cần dùng một ngón tay đã đưa bức họa quan tưởng kia vào trong thần hồn của vị tổ tiên Uất Trì tộc ta. Nhờ đó có thể nhìn rõ ràng bức họa hơn mà lại có thể lúc nào cũng quan tưởng được. Không nghĩ tới con ta lại có thể gặp được việc như thế ở chỗ bí ẩn kia."
Kỷ Ninh nhớ lại lúc được gặp Thôi Phủ Quân trước khi đầu thai ở Âm tào Địa phủ. Thôi Phủ Quân cũng dùng một ngón tay đem 'Nữ Oa đồ' đưa vào trong hồn phách của chính mình.
"Phụ thân mẫu thân, phương pháp quan tưởng này tên là 'Nội Quan Nhật Nguyệt Quang Minh Phật." Kỷ Ninh lại nói thêm.
"Kỷ Ninh."
Lúc này Kỷ Nhất Xuyên tràn đầy cảm xúc nhìn con mình. "'Nội Quan Nhật Nguyệt Quang Minh Phật' này có ảnh hưởng lâu dài với Kỷ tộc ta. Ta sẽ nhanh chóng mang nó về. Có điều Tiểu Thiên kiếm trận thì không cần phải công khai vì tu luyện nó rất khó khăn. Ở Kỷ tộc trừ con ra thì có lẽ cũng không có ai có thể phát huy được uy lực của Tiểu Thiên kiếm trận. Đợi đến sau này khi thực lực cùng địa vị của con tăng lên thì chính con sẽ tự quyết định có công khai hay không. Về phần những pháp bảo không phẩm cấp này thì ta sẽ giải quyết giúp con."
"Tất cả đều theo ý phụ thân." Kỷ Ninh đáp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...