Kỷ Ninh cười nói:
- Yên tâm, có lẽ đường lửa không giết được bọn họ nhưng tuyệt đối có thể khiến bọn họ giảm tốc độ. Ta ở trong đường lửa thì thông suốt, nhờ vào đường lửa rất dễ cắt đuôi bọn họ bỏ chạy.
Nói xong Kỷ Ninh mặc kệ Thanh Ma rối rắm.
Kỷ Ninh chìm đắm vào vô số trận pháp trên xiềng xích màu đen trước mắt, hắn đã ghi nhớ hết nhưng tự mình quan sát, xem những trận pháp vận chuyển, ngẫu nhiên vẫn khiến hắn hơi xúc động.
Thời gian trôi đi.
Thanh Ma khổ sở giày vò, cảm giác Băng Phong quân đoàn tùy thời sẽ đến thật là khó chịu.
Thanh Ma lẩm bẩm:
- Dù phải liều mạng chiến còn tố hơn cảm giác mòn mỏi chờ đợi này.
Bạch Dung ở một bên chân chất nói:
- Chủ nhân của ta không như ngươi.
Thanh Ma lườm Bạch Dung:
- Ngươi! Hắn... Hắn lo chìm đắm trong trận pháp, còn ta thì đang rảnh nên mới thấy khó chịu.
Bạch Dung liếc qua Thanh Ma:
- Nói dối, ngươi nhát gan, sợ hãi.
Thanh Ma trừng mắt:
- Cái khôi lỗi nhỏ bé này, dám giễu cợt ta?
Bạch Dung nhắm mắt lại lơ đẹp Thanh Ma.
Thanh Ma tức giận ngứa răng, cái tên Bạch Dung hộ vệ chỉ nghe lời Kỷ Ninh, dửng dưng với lão, mà lão không làm gì nó được. Vì dù Thanh Ma có đè Bạch Dung ra đánh cũng không làm nó sứt mẻ gì.
***
Kỷ Ninh bản tôn, nguyên thần thứ hai đều chìm đắm trong tham ngộ.
Trong đầu hiện ra vô số trận pháp vận chuyển, không ngừng biến đổi phù hợp. Một số trận pháp tan biến thay đổi loại trận pháp khác.
Trận pháp chú trọng nhất là thôi diễn!
Nên đạo trận pháp nổi tiếng khó khăn, dựa vào đạo trận pháp thành Chúa Tể thì địa vị cao hơn Chúa Tể bình thường nhiều.
Xoẹt!
Vô số trận pháp nhiều lần điều chỉnh nhỏ.
Kỷ Ninh đạo bào màu đen trong Thanh Hoa động phủ, Kỷ Ninh áo trắng trong không gian bí ẩn ở Dao Hỏa cảnh, cả hai cùng mở mắt bắn ra tia sáng kinh người.
Kỷ Ninh thì thào, thanh âm khó nén hưng phấn và kích động:
- Đã hiểu! Tiền bối Tây Tư tộc thật ghê gớm, có thể vận dụng trận pháp như vậy. Ta có pháp môn tỉ mỉ của văn minh Tây Tư tộc chỉ dẫn mà phải tham ngộ thật lâu mới phá giải được.
Kỷ Ninh càng nghiên cứu Tây Tư tộc, dù chỉ vẻn vẹn là trận pháp cũng càng thêm bội phục. Hèn gì lúc trước Tây Tư tộc dám kiêu ngạo muốn nô dịch nguyên văn minh tu hành giả.
Thanh Ma ngồi trên mặt đất phía xa đang ngủ gà ngủ gật đột nhiên mở mắt ra nhìn hướng Kỷ Ninh, lộ vẻ vui mừng:
- Sao vậy? Phá giải rồi?
Bạch Dung cũng nhìn hắn:
- Chủ nhân.
Kỷ Ninh gật đầu nói:
- Có lẽ đã phá giải.
Thanh Ma trợn to mắt nói:
- Cái gì gọi là có lẽ đã phá giải?
Kỷ Ninh hít sâu, nói:
- Ta thôi diễn trong đầu không có sai lầm, giờ thử xem.
Kỷ Ninh biến ra ba đầu sáu tay, hơi thở nặng nề hơn. Sáu cánh tay biến dài ra duỗi hướng xiềng xích màu đen.
Sáu cánh tay của Kỷ Ninh mỗi ngón tay lóng lánh thi triển ra ấn pháp, các ngón tay bắt đầu kết trận. Lòng bàn tay có từng vòng trận pháp chồng chất lên nhau như máy tinh vi nhiều lớp chồng chất. Ngón sáu của sáu bàn tay điểm vào một sợi xích đen.
Tốc độ tay điểm vào xiềng xích đen có ngón nhanh ngón chậm mang theo vận luật tuyệt đẹp tự nhiên.
Rắc!
Một sợi xích đẹn bên trong phát ra tiếng răng rắc, từ từ biến động. Cả sợi xích đen thay đổi, nó thô hơn một vòng, từ một đầu phình ra kéo dài tới một chân của Cầm Hỏa Thần.
Rắc!
Xích đen vốn cột một chân tự động phình ra rồi tách rời. Sợi xích đen đầu tiên tách ra dẫn đến sợi xích thứ hai phản ứng một chuỗi dài.
Sáu sợi xích đen liên tiếp biến động, cuối cùng sáu sợi xích trói Cầm Hỏa Thần tự động tách ra.
- Thu!
Kỷ Ninh vươn ra sáu cánh tay, ngón tay lấp lánh lại điểm vào sáu sợi xích.
Vù vù vù vù vù vù!
Sáu sợi xích đen từ giữa hư không rút ra bay hướng Kỷ Ninh. Hắn thu ba đầu sáu tay, chỉ vươn tay phải ra. Sáu sợi xích trở nên mỏng manh ngoan ngoãn quấn quanh cánh tay hắn như vòng tay.
Kỷ Ninh mỉm cười nói:
- Đây là bảo bối tốt, là một binh khí chiến tranh hơi đặc biệt của Tây Tư tộc. Nếu bị sợi xích này giam cầm trấn áp thì hỗn độn nguyên thú cũng bị giam. Sợ là bất cứ đại năng nào dưới Chí Tôn đều sẽ bị trói, không tránh thoát được.
Nhưng Kỷ Ninh biết không ai ngốc, không thể nào mặc cho hắn dùng xích trói họ lại.
Kỷ Ninh nhảy xuống lưng Cầm Hỏa Thần, đứng trước mặt nó, đá móng vuốt của nó:
- Cầm Hỏa, Cầm Hỏa!
- Ư?
Cầm Hỏa Thần nằm sấp mờ mịt mở mắt ra, con mắt to như hồ nước nhìn xuống người áo trắng nhỏ bé, có chút bất mãn nói:
- Chủ nhân, ta còn đang ngủ, chờ phá giải trận pháp hẵng kêu ta.
Kỷ Ninh thầm bĩu môi. Ngươi dù gì là hỗn độn nguyên thú, trừ ăn rồi ngủ, không có chút phong phạm đại năng.
Kỷ Ninh lắc đầu nói:
- Mau đứng lên, đã gỡ bỏ xích rồi mà không nhận ra.
Cầm Hỏa Thần xoe tròn mắt:
- Đã gỡ xích ra?
Cái đầu to nhìn cánh của mình lại cúi đầu sát bụng nhìn bốn cái chân ngắn.
Thân thể to lớn kích động nhảy cẫng lên, Cầm Hỏa Thần reo vui:
- Ha ha ha! Không có, không có, sợi xích mất rồi! Ha ha, xiềng xích đáng ghét rốt cuộc mất! Ta bị nhốt ở đây lâu như vậy muốn biến lớn hay thay đổi hình dạng cũng không được, muốn kiếm đồ ăn ngon cũng không thể. Có chủ nhân đến ta mới được ăn sướng miệng một lần, quá đau khổ, đau khó chịu. Giờ thì... ha ha ha ha ha ha!
Cầm Hỏa Thần ngửa đầu cười ồm ồm, tiếng cười quanh quẩn trong không gian bí ẩn không ngướt. Kỷ Ninh, Thanh Ma, Bạch Dung bịt lỗ tai lại.
Tiếng cười quá vang dội.
Cầm Hỏa Thần rống to:
- Ta biến!
Vèo!
Cầm Hỏa Thần màu lửa đỏ có cánh thân hình khổng lồ bỗng biến thành hình người, hơi cao hơn Kỷ Ninh, Thanh Ma một chút, mập mạp. Tên mập làn da hồng hào, mắt mơ hồ nhìn như đồ khờ, hơi thở cũng hoàn mỹ giấu đi chẳng toát ra chút uy hiếp nào.
Cầm Hỏa Thần đắc ý lắc mông to:
- Ô, đã lâu không biến thành hình người, thật là thoải mái, những tu hành giả, Tây Tư tộc không ai nhận ra ta.
Nguyên hình của Cầm Hỏa Thần như con gấu to mọc cánh nên rất thích lắc mông.
Kỷ Ninh đăm chiêu:
- Biến hình người?
Kỷ Ninh tò mò hỏi:
- Cầm Hỏa, bình thường ngươi luôn giữ hình người sao?
Cầm Hỏa Thần gật đầu nói:
- Đúng vậy! Chỉ khi lang bạt trong hắc ám vô tận mới hiện ra nguyên hình để chạy nhanh hơn. Khi đến vực giới đôi khi rất muốn ăn, sẽ ăn luôn một phương vực giới. Nhưng rất nhiều lúc ta không muốn ăn trọn vực giới, vì trong vực giới có nhiều cái ăn không ngon.
Trong lòng Kỷ Ninh bỗng ngộ đạo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...