- Chẳng lẽ là trong truyền thuyết...
Cửu Trần giáo chủ cũng khiếp sợ.
Kỷ Ninh thấy Cửu Trần giáo chủ có biểu lộ như thế, lại thấy Lai Gia Đạo Quân khát vọng như vậy, lập tức hiếu kỳ về Ly Hợp Thạch Phủ Hương Lô.
- Chúng ta đi xem trước, Lai Gia huynh, tin tức ta lấy được bảo vật tạm thời không nên nói với tộc quần của ngươi.
Kỷ Ninh lạnh nhạt nói:
- Một khi ngươi nói, tộc quần ngươi đột nhiên có Vĩnh Hằng Đế Quân giết qua thủ bên ngoài, ta sẽ có phiền toái.
- Yên tâm.
Lai Gia Đạo Quân gật đầu liên tục.
- Ân.
Kỷ Ninh lại quyết định xem trước đã, Ly Hợp Thạch Phủ Hương Lô có gì thần kỳ, nếu như cực kỳ quan trọng với mình, chỉ sợ mình sẽ mang bảo vật rời đi ngay lập tức.
Dù sao tinh hà nhất tộc muốn chạy tới cũng cần thời gian, tinh hà lưu vực không thể “xuyên qua không gian”, ngay cả Kỷ Ninh có kiếm thuật ‘siêu việt không gian’ cũng bị lực lượng trong tinh hà ảnh hưởng không dùng được. Đế Quân tinh hà nhất tộc muốn chạy tới quá khó khăn.
...
Ba người Kỷ Ninh nhìn lầu các xinh đẹp chung quanh.
Vách lầu các như bạch ngọc, đồng thời còn mang theo hơi mờ, từ lầu các có thể nhìn xuyên qua vách tường quan sát bên ngoài.
- Thật xinh đẹp.
Ba người Kỷ Ninh đứng sóng vai trên lầu các.
Trong lầu các có năm cái bồ đoàn đặt lên mặt đất, trên mặt đất có lư hương lớn như lòng bàn tay, lư hương có hai màu đen trắng, ẩn ẩn tản ra hương khí màu trắng, hương khí mắt thường có thể thấy được là màu trắng nhạt, nó tràn ngập phạm vi ba trượng, vừa vặn bao phủ năm bồ đoàn kia.
Đồng thời trên vách tường của bức tường có một bức họa, nó dán vách tường, trước có bàn dài, phía trên có từng kiện bảo vật, có vòng tay điêu khắc hình dáng chim bay, có cây kéo tỏa ra hắc khí, có một hạt châu tỏa ra hàn khí... Nơi này có mười hai kiện bảo vật đặt trên bàn.
- Đây là bức họa chủ nhân nơi này?
Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn lên, hắn nhìn thấy bức họa này có ẩn chứa ảo diệu không nhỏ.
Hơn phân nửa đều là lôi điện một đạo.
Vậy mà cũng có kiếm đạo, với ánh mắt Kỷ Ninh xem ra con đường hơi khác với kiếm đạo chung cực của mình, cũng có thể so sánh Tuyết Giám Đế Quân.
Còn có ảo thuật...
Hội họa chi đạo...
- Bảo bối không ít...
Kỳ thật Kỷ Ninh chú ý tới lư hương đặt trên mặt đất, hắn không vội vã nhìn, hắn đi tới trước mười hai món bảo vật kia.
- Một cây dù.
Nó là cây dù có màu kim loại đúc thành, cây dù cực kỳ sắc bén, Kỷ Ninh thò tay chạm vào, thần niệm thẩm thấu lập tức cảm ứng được tin tức ẩn chứa trong cây dù.
Pháp bảo này tên là Thiên Hồ Kim Tán, có thể dùng tiến công, khi mở dù ra có thể phòng nưự, hơn nữa khi căng dù ra sẽ tự thành thế giới, nó là pháp bảo lĩnh vực, bao phủ chung quanh hình thành thiên hổ thế giới trấn áp địch nhân, uy lực của thế giới này không thua kém gì chín đại bí thuật của Kỷ Ninh.
Có thể công, có thể thủ, có thể trấn áp, chỉ cần trấn áp đã không thua gì chín đại bí thuật. Cần biết Kỷ Ninh vi luyện thành chín đại bí thuật cũng có rất nhiều cơ duyên xảo hợp, bởi vì thủ pháp luyện đan cực cao cho nên mới luyện thành! Đương nhiên Kỷ Ninh trở thành Đạo Quân tam bộ, cảnh giới Đạo rất cao, chín đại bí thuật dùng kiếm đạo chung cực chi âm dương thi triển mới gia tăng uy lực, cũng đạt tới tình trạng của Vạn Thần Đạo Quân lúc trước.
Cho dù như vậy giá trị của Thiên Hồ Kim Tán rất cao.
Điều này cũng làm cho Kỷ Ninh cảm khái, chúa tể đặt mười hai kiện bảo bối đúng là bất phàm.
- Đây là?
Tay của Kỷ Ninh chạm vào vòng tay điêu khắc chim bay.
Đây là hình tước trận hoàn, có thể dùng pháp lực cấp độ chúa tể thôi phát, nhưng mà dùng hỗn độn tinh thạch bổ sung uy năng trận pháp, có thể kích phát ra hình tước đại trận vây khốn địch nhân. Có lẽ chúa tể có thể phá vỡ, thực lực thấp hơn chúa tể có thể bị giam thời gian dài hay ngắn phải xem địch nhân tiêu hao uy năng của trận pháp nhanh thế nào.
- Đây không phải giống trận đồ trong tay của Cửu Trần hay sao?
Đôi mắt Kỷ Ninh sáng ngời:
- Không ngờ pháp bảo sử dụng vây khốn.
Trận pháp vây khốn như thế cực kỳ trân quý, mặc dù là tám đại thành chủ, Hình Thứu Đế Quân là Đế quân gần với chúa tể, một khi gặp nguy cũng có thể trì hoãn một thời gian, thời gian này có thể chạy trốn khỏi chết! Cho nên pháp bảo bực này không bao giờ bán ra ngoài, Vĩnh Hằng Đế Quân đều trân tàng.
Cũng chỉ có chúa tể ở lại lưu cho hậu nhân.
Giá trị của nó là vô hạn.
- Bảo bối tốt.
Kỷ Ninh rất động tâm.
Kỷ Ninh lại sang một kiện mâm tròn kỳ dị, trong mâm tròn có một ít hào quang tỏa sáng.
...
Từng kiện từng kiện bảo vật đều làm Kỷ Ninh động tâm.
Những bảo vật này không có công dụng lớn với chúa tể, nhưng đối với rất nhiều Vĩnh Hằng Đế Quân lại vô cùng trân quý, đối với Đạo Quân? Đó là bảo vật có thể ngộ mà không thể cầu.
Kỷ Ninh động tâm nhất là hình tước trận hoàn.
- Nhìn Ly Hợp Thạch Phủ Hương Lô xem.
Kỷ Ninh quay đầu nhìn lư hương lớn cỡ bàn tay đặt trong phòng, hắn đi qua, lúc này tùy ý ngồi xuống bồ đoàn, ngồi xuống bồ đoàn liền có cảm giác mát lạnh bao phủ toàn thân, hắn chấn động nhưng sau đó rất thanh tỉnh.
Kỷ Ninh không quan tâm tới công hiệu của bồ đoàn, bởi vì có một ít bảo vật cùng loại.
Khi hương khí của Ly Hợp Thạch Phủ Hương Lô bay vào trong mũi Kỷ Ninh.
Ông ——
Thiên địa đều yên tĩnh.
Nội tâm Kỷ Ninh cực kỳ không linh, loại trạng thái này xấp xỉ với đốn ngộ, trong lúc nhất thời trong đầu hắn cảm ngộ kiếm đạo nhanh hơn, không ngừng suy diễn, một ít bình cảnh làm khó mình cũng hiểu ra.
Cũng không qua bao lâu, Kỷ Ninh mở mắt ra, vừa mở mắt hắn liền biết mình ngồi hai ngày một đêm.
- Ta vậy mà hiểu được duy tâm kiếm ý tầng thứ ba.
Kỷ Ninh rất ngạc nhiên, nói:
- Thậm chí mấy thiên băng kiếm ý cũng sắp hiểu ra.
Trước kia phiêu bạt ba mươi vạn năm trong tinh hà lưu vực, Kỷ Ninh chỉ hiểu ra âm dương kiếm ý, tích huyết kiếm ý, vô ảnh Kiếm ý đạt tới tầng thứ ba, hiện tại mới hai ngày một đêm đã có đột phá, tốc độ thật đáng sợ.
- Vậy mà cùng loại với đốn ngộ?
Kỷ Ninh khó có thể tin nhìn vào lư hương lớn cỡ lòng bàn tay trước mặt.
- Tuy không đáng sợ bằng đốn ngộ nhưng không kém quá xa. Có bảo vật này tương đương với tùy thời có thể đốn ngộ.
Đối với tu hành người mà nói trọng yếu nhất là cái gì?
Tất cả pháp bảo đều là tiếp theo, cảnh giới đạo mới là trọng yếu nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...