Kỷ Ninh nghe nhưng cơ bản không hiểu như rơi vào mây mù dày đặc, liền hỏi: "Phụ thân, người nói thân thể phải chuẩn bị tốt để luyện kiếm thì con miễn cưỡng hiểu được. Nhưng 'Tâm' cũng muốn chuẩn bị tốt để luyện kiếm là có ý gì?
"Đừng nóng vội."
Kỷ Nhất Xuyên nhìn nhi tử, từ hư không xuất hiện trên tay một quyển sách dày, trực tiếp ném qua cho Kỷ Ninh. "Trước tiên con xem kỹ quyền pháp này. Quyền pháp tổng cộng có mười sáu thức, trong đó có ghi chép toàn bộ phương pháp phát lực cơ bản nhất của cơ thể. Khi con luyện thành bộ quyền sẽ cảm giác được toàn nhẹ nhàng tự nhiên, mọi thứ đều có thể tùy tâm."
"Kiếm là phần kéo dài của thân thế. Thân thể không tùy tâm tự nhiên thì kiếm làm sao tùy tâm được?" Kỷ Nhất Xuyên nhìn nhi tử, lo nghĩ cho nhi tử sau này tiến xa."Quan trọng là tâm phải vững."
Kỷ Ninh rất hiểu đạo lý thế nào là 'ngồi mài đao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi'.
"Vâng, phụ thân." Kỷ Ninh đáp lời xong liền cúi đầu lật xem quyển sách vừa đưa, cẩn thận ghi nhớ ảo diệu của bộ quyền pháp. Bí tịch này nhìn thì rất dày nhưng thực ra là do mỗi trang đều được làm từ da dê dày chứ cũng không có nhiều trang.
Nhớ hết ảo diệu rồi mới bắt đầu luyện tập, phụ thân không ngừng chỉ điểm thêm, vạch ra sai lầm rồi tự mình làm mẫu giải quyết những điểm mấu chốt.
Thực ra 'Phong Ảnh Bộ' cũng đã có liên hệ một chút với phát lực trên thân thể, có điều bộ pháp này chủ yếu là phát lực ở chân. Bởi vì đã có kinh nghiệm... nên Kỷ Ninh học cũng rất nhanh.
...
Một lúc lâu sau.
"Nghỉ ngơi chút." Kỷ Nhất Xuyên nhìn nhi tử nhễ nhại mồ hôi. "Về sau mỗi ngày đều luyện quyền một canh giờ cho đến khi ta nhận thấy thân thể ngươi thích hợp để chuẩn bị luyện kiếm thì mới thôi."
"Chuẩn bị tốt thân thể luyện kiếm chỉ là một phương diện."
"'Tâm' cũng phải chuẩn bị tốt để luyện kiếm." Trong tay Kỷ Nhất Xuyên xuất hiện hai thanh kiếm màu đen, trực tiếp ném cho nhi tử. "Cầm lấy!"
Kỷ Ninh cầm hai thanh kiếm này.
Đồng thời Kỷ Nhất Xuyên chỉ ngón tay vào chỗ đất trống bên cạnh. Vù. Trên đất xuất hiện một Khôi Lỗi bằng kim loại trên tay nắm lấy một thanh đao.
"Đây là một Khôi Lỗi quý." Kỷ Nhất Xuyên nói ra. "Trong các lưu phái luyện khí tu tiên có những người giỏi về luyện chế Khôi Lỗi. Khôi Lỗi này xem như là loại Khôi Lỗi bình thường nhất, đại khái có được thực lực tầm Hậu Thiên viên mãn. Bất quá thân thể nó lại vô cùng rắn chắc."
"Phụ thân, trên thân nó có điểm đỏ là gì vậy?" Kỷ Ninh nghi hoặc.
Trên thân Khôi Lỗi đen như mực kia có mười cái điểm đỏ, phân biệt tại giữa lông mày, yết hầu, ngực, cánh tay, cổ tay, và một vài chỗ ở lưng.
"Ngươi thử đâm một kiếm về điểm đỏ ở mi tâm xem." Kỷ Nhất Xuyên nói luôn. "Phải nhanh."
"Vâng." Kỷ Ninh mạnh tay đâm một nhát.
Xoạt!
Mũi kiếm đã đâm đi nhưng lại đâm vào đầu, trệch đến gần một tấc. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
"Thế này là..." Kỷ Ninh hơi bất ngờ. Rõ ràng chính mình muốn đâm vào chỗ mi tâm. Nhịn không được lại đâm liên tiếp ba lượt nữa nhưng vẫn lệch chút ít.
"Có phát hiện gì chứ?" Kỷ Nhất Xuyên lạnh nhạt nói. "Tuy trong đầu con muốn đâm một kiếm vào mi tâm nhưng đến lúc con làm thì lại không đâm được. Làm cách nào mới có thể đâm chuẩn? Một là cần khống chế tự nhiên thân thể. Hai chính là cần ngàn vạn lần luyện tập mới được."
"Bất kỳ loại kiếm pháp nào khi đã hoàn toàn phân tích ra, đều có thể chia làm bổ, đâm, vẩy, quét, văng, điểm, trảm, chống, đoạn, vắt, khêu, gẩy, treo. Đó gọi là thập tam thức trụ cột."
"Bổ, đâm, vẩy, quét, trảm, điểm có thiên hướng nghiêng về tấn công."
"Xoắn, văng, chống, khêu, gẩy, treo ,đoạn có thiên hướng nghiêng về phòng thủ."
Kỷ Nhất Xuyên chỉ vào Khôi Lỗi kim loại kia. " Khôi Lỗi này không nhúc nhích trên người có mười chín điểm đỏ. Ngươi cần đánh nó bằng 'Bổ, đâm, vẩy, quét, trảm, điểm'. Sáu thức này ta sẽ dạy ngươi bí quyết, của từng thức, cách phối hợp thủ pháp thân hình như thế nào. Mỗi trụ cột kiếm thức đều cần phải luyện tới ngàn vạn lần.!"
"Về sau Khôi Lỗi có chuyển động chém đao vào con thì hãy dùng 'Xoắn, văng, chống, khêu, gẩy, treo ,đoạn '. Đây là bảy kiếm thức trụ cột để phòng thủ, cũng cần ngươi phải trải qua ngàn vạn lần phòng ngự."
"Tiến công!"
"Phòng thủ!"
"Đợi đến sau này con thuần thục, Khôi Lỗi sẽ đánh cùng con. Lúc đó con cần phối hợp được mười ba kiếm thức kia tri thiển toàn bộ." Kỷ Nhất Xuyên nhìn xem nhi tử. "Rồi đến ngày con luyện mười ba kiếm thức trụ cột đến mức gắn thật sâu trong xương tủy, cực kỳ tinh chuẩn thì mới xem như cơ bản đem 'Kiếm' hoàn toàn khắc vào trong tâm, trong nội tâm của con. Lúc đó mới được coi là đã chuẩn bị xong để luyện kiếm."
Kỷ Ninh nghe đến nín hơi.
"Thân thể chuẩn bị sẵn sàng."
"Tâm chuẩn bị sẵn sàng."
"Thì con mới có thể chính thức bắt đầu luyện tập kiếm pháp." Kỷ Nhất Xuyên nhìn nhi tử. "Tất cả sự phực tạp của kiếm pháp đều từ mười ba kiếm thức trụ cột tổ hợp mà thành. Nếu như ngay cả mười ba thức kiếm trụ cột còn không thấu hiểu trong đầu..... thì làm sao có thể luyện kiếm tiến lên cao được?
"Đợi đến lúc con tập luyện kiếm pháp do ta truyền thụ thật sự thuần thục thì con mới có thể tính là đạt tới đệ nhất cảnh giới kiếm pháp 'Cơ sở'."
"Kiếm cũng chia làm tam trọng cảnh giới."
"Cơ sở, nhập vi, thiên nhân hợp nhất!" ( trụ cột, tỉ mỉ, ngươi hợp nhất với trời)
"Nhập vi bộ pháp thì có thể hoàn mỹ khống chế thân thể. Mà nhập vi kiếm pháp thì thân thể lại có thể hoàn mỹ khống chế kiếm, hai thứ như hợp làm một. Độ khó hơn cái trước đến hơn mười lần!"
"Thiên Nhân Hợp Nhất? Vậy thì còn xa rồi."
Kỷ Nhất Xuyên nhìn nhi tử. "Kỷ Ninh, con phải hiểu chính mình đang đi trên con đường đó."
"Vâng." Kỷ Ninh gật đầu liên tục.
Tu luyện Xích Minh Cửu Thiên Đồ chính là giúp cho mình có được thân thể giống như Thần Ma, có được lực lượng không thể tưởng tượng nổi.
Thế nhưng tu luyện bộ pháp, kiếm pháp lại quyết đinh... mình có thể phát huy ra bao nhiêu thực lực!
"Phụ thân, con phải tu luyện bao lâu thì mới đạt đến Nhân Kiếm Hợp Nhất?" Kỷ Ninh nhịn không được hỏi.
"Khó nói." Kỷ Nhất Xuyên lắc đầu. "Năm đó ta mất sáu năm xây dựng trụ cột rồi sáu năm tiếp mới đạt được Nhân Kiếm Hợp Nhất. Tổng cộng cũng gần mười hai năm đấy!"
"Mười hai năm?" Kỷ Ninh nín hơi.
Khi còn trẻ phụ thân đã là đệ nhất cường giả ở Kỷ tộc Tây phủ, phong thái tài hoa như vậy mà cũng mất mười hai năm. Như người bình thường khác.... Chỉ sợ cả đời luyện kiếm cũng không đạt được cảnh giới 'Nhân Kiếm Hợp Nhất'.
"Không cần phải cố gắng mơ tưởng, chỉ cần làm đến nơi đến chốn." Kỷ Nhất Xuyên nhìn nhi tử. "Bắt đầu đi, trước tiên ta dạy con một trong mười ba kiếm thức trụ cột: 'Đâm'!"
...
Nhờ phụ thân chỉ điểm, tư thế của Kỷ ninh đạt mức cực kỳ tiêu chuẩn. Lần lượt đâm! Lần lượt bổ! Lần lượt vẩy! Lần lượt điểm!
Rất buồn tẻ.
Rất mệt đây.
May là thân thể của Kỷ Ninh có thể khôi phục cực nhanh. Lại thêm cả kiếp trước bị bệnh tật hành hạ....tạo nên tính cách không dễ dàng từ bỏ của hắn.
Tập luyện tiến công một lúc lâu rồi lại bắt đầu luyện tập phòng thủ thêm một canh giờ.
Khôi Lỗi kim loại cơ bản không biết mệt mòi là gì, một nhát rồi một nhát chém đao làm bài tập phòng thủ cho Kỷ Ninh.
"Nhất Xuyên." Uất Trì Tuyết đang đứng ở đằng xa nhìn nhi tử vất vả luyện tập.
Kỷ Nhất Xuyên cũng đi tới bên cạnh thê tử, đứng từ xa nhìn nhi tử đang giao chiến cùng Khôi Lỗi kim loại. "Tuyết, không thể ngờ, ta thật không thể ngờ... Con của chúng ta lại có nghị lực lớn thế này. Ta vốn đã chuẩn bị tinh thần nếu như nó lười nhác không chịu tu luyện thì ta sẽ bắt làm cho nó phải chuẩn bị tu luyên. Nhưng không ngờ rằng nó căn bản không cần ta thúc ép!"
"Buổi sáng luyện bộ pháp." uất Trì Tuyết nhìn mà xót con. "Tuy nó trên miệng kêu nhiều thế, nhưng cũng chỉ có kêu mà chưa bao giờ ngừng luyện. Buổi sáng ba canh giờ, buổi chiều ba canh giờ ... tổng cộng mỗi ngày phải tu luyện sáu canh giờ. Ninh nhi năm nay mới bao nhiêu tuổi đây?"
"Ta còn nhớ, khi ta bé." Kỷ Nhất Xuyên nói khẽ. "Khi đó, phụ thân ta thúc ép thì ta kêu ca muốn bỏ, nhưng một khi mà ngừng lại là phụ thần liền kiên quyết rút roi ra quật. Lúc đó, mặt mũi tràn đầy nước mắt mà múa kiếm, đâm kiếm...Cho đến khi ta mười lăm tuổi, cha ta bị đại yêu ở Đông Sơn Trạch giết. Địa vị của ta cùng mẫu thân bị rớt xuất hố sâu, mọi người xung quanh lạnh nhạt, rồi mẫu thân ra đi...Ta mới tỉnh ngộ, không kêu ca không oán thán. Mỗi ngày đều khắc khổ tu luyện."
Không có tu luyện thì làm sao biết được tu luyện lâu dài mệt mỏi như thế nào.
Thân thể mệt mỏi nhưng nội tậm còn mệt mỏi hơn.
Trong lòng không đủ kiên trì, khát vọng đầy đủ thì cũng không thể giữ vững được lâu dài.
"Vốn ta còn hoài nghi về thành tựu tương lai của con ta." Kỷ Nhất Xuyên nói kẽ. "Nó có thiên phú cực cao về Thần Ma luyện thể nhưng nếu như không chăm chỉ luyện tập, sau này nhất định sẽ không tiến xa được đâu... Hiện tại, ta đã tin tưởng, con của ta nhất định sẽ trở thành cường giả của cả vùng đất này. Nhất định là thế!"
******
Nhìn bản thân mình bây giờ mạnh mẽ, so với đám siêu nhân ở kiếp trước có khi còn hơn. Loại cảm giác này thật quá tuyệt vời!
Một năm sau.
Vù vù .Mông như đứng ở đằng xa ném bốn cục đá. Kỷ Ninh đã cao lớn hơn chút trong tay cầm cung kéo ra, năm ngón tay của tay còn lại đang kẹp lấy bốn mũi tên.
Xíu...uu!! Xíu...uu!! Xíu...uu!! Xíu...uu!!
Bốn mũi tên lắc mạnh rồi biến mất, chia ra ở trên không trung thành bốn đường bay đi, rồi sau đó bắn đúng vào bốn cục đá ở xa xa kia, làm cho bốn cục đá sau một hồi 'bùm bùm bùm bùm' liền vỡ vụn ra rơi xuống đất.
"Tốt." Mông Ngư chạy nhanh đến, cười ha hả như sét đánh.
"Sư phụ Mông Ngư." Kỷ Ninh thu cung lại.
"Tiễn tâm của ngươi đã luyện thành, thậm chí ta rất tự hào khi ngươi bắn ra lại cùng một lúc bốn mũi tên. Mới thời gian ngắn mà ngươi đã luyện thành rồi." Mông Ngư gật đầu khen. " Kỹ thuật cung tiễn của người đến mức này thì ta cũng không dạy được thêm gì nữa rồi. Tiếp theo chỉ cần ngươi chăm chỉ luyện tập, tích lũy thêm kinh nghiệm. Lực lượng của ngươi càng mạnh thêm thì dĩ nhiên sẽ có thể bắn ra mũi tên mạnh hơn nữa. Luyện Võ Trường bây giờ đối với ngươi cũng đã nhỏ rồi, cần phải đến chỗ nào trống trải rộng hơn, kiếm một khoản cách xa tới tầm ba bốn dặm để bắn tên! Cự ly càng xa thì tộc độ gió càng khó đoán..."
"Rõ." Kỷ Ninh gật đầu.
Bắn tên cần sự chính xác cao.
Cần chú ý đến lực kéo, cung tiên khi đang bay sẽ bị từ trường đất kéo xuống. Đồng thời cũng cần chú ý đến sức gió!
Lại nói về sự phức tạp, người bắn tên chỉ cần cảm ứng được gió là đã không cần quan tâm nhắm trúng mà vẫn có thể bắn tên. Bởi vậy bắn như thế nào, góc độ ra sao, tất cả đều phải trải qua vô số lần luyện tập để hiểu được thực chất bên trong. Ít nhất thì hiện tại như Kỷ Ninh bắn... xung quanh năm trăm mét thì đến con ruồi cũng khó thoát!
Có điều vẫn chưa thể xa hơn nữa!
Những kẻ thực lực manh hơn như Tiên Thiên sinh linh, dù mũi tên bắn đi vài dặm vẫn có cường đại uy lực đó! Cự ly càng xa thì độ chính xác càng khó...Muốn làm được việc đó cần cố gắng luyện tập để tích lũy kinh nghiệm.
"Từ ngày mai ta sẽ không đến nơi này nữa. Công tử, ngươi là người có thiên phú lớn nhất mà ta từng dạy đó." Mông Ngư nhìn Kỷ Ninh. "Đừng lãng phí thiên phú của ngươi. Tương lai ngươi nhất đinh sẽ trở thành tay thần tiễn đáng sợ nhất ở vùng Yên Sơn này đó."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...