Mang Hạnh Phúc Đền Cho Tôi

Kiều Kiều mới đang suy diễn được tới đó thì cửa phòng bất chợt bị người bên
ngoài đá văng ra. Lúc hai người trong phòng đang dây dưa cùng một chỗ
phục hồi lại tinh thần, thì đã có rất nhiều khẩu súng chĩa về phía bọn
họ, trong đó một khẩu còn chĩa thẳng vào mông của Tiêu Trung Kiếm. Tình
hình thoạt nhìn hết sức căng thẳng.

"Không được cử động, cảnh sát đây."

Không thể nào? Thiêng như vậy sao?

Thật quá xui xẻo, quá đen đủi!

Không những tiền lương tháng này mọc cánh bay đi mất, còn được tặng thêm một tối tham quan đồn cảnh sát nữa.

Vốn dĩ cô là người bị hại, lại bị tên đàn ông thối tha kia nói cô giống như người chuyên sống về đêm không biết kiềm chế. Vì muốn trả nợ mà ban
ngày đi làm văn phòng, tối đến lại tranh thủ đi làm thêm, khiến cho ánh
mắt của anh cảnh sát nhìn cô từ đồng tình chuyển sang chán ghét. Kiều
Kiều xấu hổ không nhấc đầu lên nổi.

Cảm giác á khẩu không nói được gì, chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt có lẽ là như thế này đi?

Tên Tiêu Trung Kiếm đáng ghê tởm!

Về được tới nhà, ngay cả thời gian ngủ cũng không có, Kiều Kiều vội vã tắm rửa sạch sẽ rồi phóng ngay tới công ty đi làm .

Cứ nghĩ chuyện này sẽ trôi qua êm thấm, sẽ không có ai phát hiện ra tối
hôm qua cô đã xảy ra chuyện gì, mà cũng đâu có ai tò mò muốn biết cuộc
sống của một thư ký nho nhỏ như cô. Ngay cả Ân Huệ còn không có phản ứng nào cả, xem ra cô đã tránh được một kiếp rồi.

Nhưng Kiều Kiều

tuyệt đối không thể ngờ cô lại bị một ký giả không tìm được đề tài viết
bài để mắt tới, quyết định viết cô là một trong những ví dụ của xã hội
muôn màu.

"Thư ký Đồ, cô nói cho tôi biết chuyện này là sao đây?"

Kiều Kiều bị tờ báo ném xuống trước mặt làm cho giật mình, cô đang định nổi giận mắng to: là người nào dám làm như vậy, suýt chút nữa làm cô ấn
nhầm nút xóa tài liệu vừa làm xong trên máy tính. Ngẩng phắt đầu lên,
khuôn mặt tức tối của Kiều Kiều lập tức nở một nụ cươi tươi rói ngọt
ngào.

"Quản lý."

Thật đúng là không không bằng, quản lý
của Ân Huệ là quản lý Diệp anh tuấn lại ưu tú, còn quản lý của cô lại là một ông lão trung niên đầu hói, mà lại còn vô cùng keo kiệt, rất thích
rống người khác.

"Tôi không nghĩ cô lại có thể làm ra loại chuyện này đấy, cô làm cho tôi thất vọng quá.”

Cái gì thế?

Kiều Kiều nghi hoặc nhìn xuống tờ báo, đọc được tiêu đề bắt mắt kia thì sắc
mặt lập tức trắng bệch, há hốc mồm, không thốt được nên lời.

Thư ký của một công ty nổi danh đi chơi đêm, dùng thân thể để trả nợ. . . . . .

Trời ạ!

Kiều Kiều chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy được vẻ mặt tràn đầy cảm thông của
một số đồng nghiệp trong phòng, dáng vẻ thiện lương ý nói “Tôi hiểu mà”. Bên cạnh đó cũng có vài ánh mắt coi thường kiểu "Dù tôi có nợ tiền cũng không dùng thân thể để trả như cô đâu", và cả loại ánh mắt dâm đãng mời mọc "Muốn tiền cứ đến tìm tôi”.

Vô số cái nhìn kỳ quái đổ dồn về phía Kiều Kiều, cô cũng chẳng quan tâm, nhưng quan trọng là . . . . .

"Quản lý Diệp!"

Kiều Kiều nhẹ giọng hô, nhìn người đàn ông đứng giữa nhóm người với vẻ mặt
đau đớn, thất vọng cực độ; anh xoay người, sải bước rời đi.

Hu hu. . . . . . Kiều Kiều gào khóc trong lòng, quản lý Diệp, anh đừng hiểu lầm mà, nghe tôi giải thích đã!

Nhưng vận xui vẫn chưa dừng lại ở đó.

"Đồ Kiều Kiều, ngày mai cô không cần phải tới đây nữa."

"Cái gì?"

"Lại còn cái gì nữa, cô đã bị đuổi việc."

"Tại sao lại thế? Tôi còn chưa nhận được tiền thưởng cuối năm. . . . . ."

"Cút!"


Cứ như vậy, Kiều Kiều thất nghiệp.

Cô muốn ngồi ở trước cổng công ty, quấn khăn trắng kháng nghị, cô. . . . . . hu hu! Cô chỉ là một cô gái yếu đuối thôi mà, có thể làm được cái gì
đây?

Lúc này, Ân Huệ bước ra khỏi cao ốc, tìm được Kiều Kiều đang thẫn thờ, xụi lơ ở bên cây cột cách đó không xa, đưa cho cô một cái
phong bì.

"Gì vậy?" Kiều Kiều vô lực hỏi, thoi thóp còn chút hơi tàn.

"Cái đồ ngu ngốc này, đến phí thất nghiệp còn không biết đường mà đòi, cậu chuẩn bị đón gió mà ăn rồi đấy, biết chưa?"

"Ân Huệ. . . . . ." Kiều Kiều cảm động đến rơi nước mắt muốn ôm chặt lấy bạn tốt, lại bị cô nàng dùng Thái Cực quyền đẩy ra.

"Cảm động đến thế à?"

Kiều Kiều rưng rưng nước mắt gật đầu như giã tỏi, nói cũng không nói được, cả lòng tràn đầy xúc động.

"Tình và nghĩa, trị giá ngàn vàng. . . . . ."

"Được rồi, được rồi! Hát như vậy để làm cái gì? Mình còn có chuyện cảm động hơn muốn nói với cậu kia."

"Còn có chuyện cảm động hơn nữa sao?"

"Trong đó còn có thêm một tháng tiền lương."

"Cái gì? Tốt thế ư? Không lẽ lòng nhân hậu của quản lý bùng phát rồi?"

"Đúng là quản lý, nhưng không phải quản lý của cậu, mà là lòng nhân hậu của quản lý nhà mình."

"Quản lý Diệp?"

"Cậu cũng có mắt nhìn đấy chứ, thích một người đàn ông vừa giỏi giang vừa ưu tú như vậy, nhưng tiếc là cậu đã nghỉ việc rồi, sau này cũng không còn
cơ hội nữa. Tuy ít đi một kẻ cạnh tranh cũng tốt, nhưng mình thấy hơi
nhàm chán."

Cầm trong tay hai tháng tiền lương, tâm tình Kiều Kiều vốn đang vui sướng lại bị lời của Ân Huệ đập nát hoàn toàn.


Chẳng lẽ. . . . . .

"Ân Huệ, cậu cũng thích quản lý Diệp?"

Nhưng cô nàng chỉ bày ra dáng vẻ không khẳng định cũng không phủ nhận, làm Kiều Kiều suýt chút nữa nổi điên.

Tình địch! Tình địch! Thì ra tình địch vẫn luôn ở bên cạnh cô!

"Làm sao cậu có thể. . . . . ."

"Thôi được rồi, cậu mau chóng về nhà nghỉ ngơi một chút đi!"

Ha! Giờ thì lộ bộ mặt thật ra ngoài rồi nha.

"Không được, cậu không thể nhúng chàm quản lý Diệp của mình. . . . . ."

Kiều Kiều còn chưa nói hết câu, Ân Huệ đã vui vẻ phất tay một cái, chạy vào cao ốc.

Kiều Kiều cũng chạy vào theo, nhưng vừa mới thò chân vào đã bị bảo vệ xách cổ mời ra.

"Không phải nhân viên của công ty thì cô đừng quanh quẩn ở đây nữa." Bảo vệ vô tình tuyên bố.

"Ôi chết mất." Kiều Kiều đứng ở trước cửa công ty mình đã đi làm suốt một
năm, để mặc gió lạnh táp vào mặt, có một loại cảm giác gọi là thê lương.

Tất cả đều do tên đàn ông trời đánh chết tiệt kia, chẳng những là một con
quỷ đáng ghét, mà còn là một ngôi sao chổi to đùng. Mới đụng phải anh ta không tới một tháng, danh tiếng của cô đã mất, lại còn thất nghiệp!

Cô đã thảm như vậy rồi, chắc cũng chả còn gì thảm hơn nữa đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận