"Tiêu Trung Kiếm, tôi hận anh."
Vẻ mặt Tiêu Trung Kiếm chấn động, sau đó lại càng thêm âm u, đôi mắt màu
đen tóe ra ánh lửa hừng hực, dường như đã mất đi tất cả tình cảm, chỉ
còn vô tình lạnh như băng.
"Thế sao? Nếu tôi không thể làm cho em yêu tôi thì cứ hận tôi đi."
Anh thô bạo xoay thân thể cô quay lưng lại với mình, áp sát cô vào tường,
một tay kéo quần lót của cô xuống. Sau đó nắm lấy cái eo mảnh khảnh,
mạnh mẽ đem toàn bộ dục vọng đã cứng rắn của mình đâm sâu vào đóa hoa
khô khốc chưa động tình. . . . . .
"A!" Tiếng thét đau đớn mắc
lại giữa cổ họng, Kiều Kiều muốn kêu cũng không kêu nổi. Chỉ biết há hốc miệng, cảm giác đau quá mãnh liệt khiến cô ưỡn người ra phía sau.
Vì muốn trừng phạt, vì muốn trả thù, vì ham muốn khát vọng, vì sự đè nén
lâu ngày không thể chịu đựng thêm nữa, Tiêu Trung Kiếm thô bạo xâm nhập
hoàn toàn, dường như muốn vùi sâu mình vào trong thân thể ngọt ngào của
cô, không bao giờ tách ra.
Nhưng chính điều đó lại làm cho sai lầm này không có cách nào vãn hồi.
Tiêu Trung Kiếm biết mình đã phá hủy tất cả những gì hai người đã có. Thời
điểm cô kêu đau thành tiếng, anh cũng cảm thấy tim mình bị đâm đến đau
đớn.
Nhưng khoái cảm ấm áp chặt chẽ vây quanh khiến anh cho không còn giữ vững được tỉnh táo, dục hỏa khắp người rất cần thân thể ngọt
ngào của cô dập tắt. Tiêu Trung Kiếm không thể rời đi, chỉ có thể tiếp
tục mắc thêm sai lầm.
Đã không thể dừng lại. . . . . . Tiêu Trung Kiếm chỉ dựa vào bản năng mà không ngừng luật động.
"Tôi. . . . . . Hận anh. . . . . . A. . . . . ." Theo từng động tác xâm nhập
của anh, Kiều Kiều không nói nổi được một câu hoàn chỉnh.
Cánh
hoa mềm mại giống như muốn bảo vệ chủ nhân mà kháng cự tất cả ngoại lực
muốn xâm phạm, nhưng sự đưa đẩy thít chặt này lại mang đến cho Tiêu
Trung Kiếm một cảm giác mất hồn trước nay chưa từng có, làm anh muốn
ngừng mà không được. Mật hoa ấm áp đặc dính giữa phân thân dục vọng của
anh khi ma sát với hoa kính chặt chẽ mà phát ra âm thanh dâm đãng mập
mờ.
"A. . . . . . A. . . . . ." Kiều Kiều nắm chặt tay chống
trước bức tường, lần đầu đau đớn mà không có cách nào giãy giụa, cô chỉ
có thể bật ra những tiếng rên rỉ đứt quãng, tiết lộ ra ở trong thống khổ lại mang theo một chút khoái cảm.
Dục vọng thân thể thôi thúc
Tiêu Trung Kiếm biến thân thành dã thú cuồng loạn với ham muốn chiếm
đoạt mạnh mẽ. Mỗi một lần động thân là một lần đâm đến tận cùng, ra sức
ma sát vào trong hoa tâm, bức ra ngọn lửa tình dục chôn sâu ở trong thân thể cô.
"Ở. . . . . . ngoài. . . . . ." Kiều Kiều không nhịn
được rơi nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống nền nhà, thân thể kiều mỵ bị chiếm đoạt không ngừng đung đưa.
"Em muốn tôi bắn ở bên ngoài sao?"
Kiều Kiều nâng mặt lên quay đầu lại nhìn anh, khuôn mặt nhuốm đầy nước mắt
như đóa hoa xinh đẹp bị tàn phá không thương tiếc, nhưng như thế lại
càng làm ham muốn chiếm đoạt của Tiêu Trung Kiếm tăng thêm.
"Anh không thể bắn ở bên trong."
"Mặt."
"Cái gì?"
"Em muốn tôi bắn lên mặt hay ở bên trong?"
Lựa chọn khó như vậy sao cô có thể đưa ra quyết định, đối với cô thì lựa chọn thế nào cũng đều là một loại nhục nhã.
"Dù tôi khống chế tốt cũng không chờ được quá lâu đâu." Tiêu Trung Kiếm
tăng thêm tốc độ luật động, chứng tỏ anh cũng sắp đạt tới cao trào.
Hông của anh lay động nhanh hơn, thân thể của Kiều Kiều lắc lư càng thêm dữ dội, làm cô không thể suy nghĩ được gì.
"A. . . . . . Không . . . . . ."
Trong khi cô vẫn còn chần chừ, người đàn ông phía sau vừa không ngừng kéo ra đưa vào vừa nói: "Tôi muốn bắn. . . . . ."
"Không!" Cô kêu to.
Kiều Kiều nhắm chặt mắt lại chờ đợi, nhưng Tiêu Trung Kiếm lại dùng sức ôm lấy hông của cô, kéo cả người cô ngồi xuống đùi anh.
Khi Kiều Kiều phát giác được anh muốn làm gì, giùng giằng muốn né ra thì đã không còn kịp nữa.
"Tôi không muốn. . . . . . A. . . . . ."
Đem dục vọng sắp bộc phát đâm thật mạnh vào trong hoa tâm non nớt của cô
một lần cuối, anh hoàn toàn buông thả bản thân. . . . . .
Sau khi Tiêu Trung Kiếm khôi phục lại lý trí, anh vội vàng buông cô ra. Cả
người Kiều Kiều mềm nhũn trượt xuống đất, cô vòng tay ôm lấy mình. Toàn
thân giống như vừa bị mưa to gió lớn quét qua, muốn động cũng không động được.
"Anh thật quá đáng." Cô nghẹn ngào nói nhỏ .
Tiêu
Trung Kiếm nhìn giữa bắp đùi trắng như tuyết của cô chậm rãi chảy ra một hỗn hợp chất lỏng trắng đục hòa lẫn với máu, hình ảnh đó quá chói mắt,
quá kinh động.
Anh sững người lùi lại vài bước, Kiều Kiều cố gắng kéo chiếc chăn mỏng đắp lên thân thể, quay lưng về phía anh. Trên đó
còn có những dấu hôn tím xanh, anh biết đó là do mình tạo ra, mà vừa rồi anh như cầm thú hung hãn mất khống chế xâm chiếm cô.
Vết máu
trong sạch của cô không ngừng giễu cợt ghen tỵ ảo tưởng cùng suy nghĩ tự cho là đúng của anh, cô hoàn toàn không giống như anh nghĩ. Cô vẫn luôn thuần khiết không tỳ vết, cũng không phải loại phụ nữ hạ tiện dâm đãng.
"Rốt cuộc tôi đã làm cái gì?" Tiêu Trung Kiếm tự mình lẩm bẩm, không có cách nào thừa nhận được hành động của bản thân, lảo đảo xoay người chạy đi,
ánh mắt chất chứa kinh hoảng cùng bàng hoàng và thật nhiều. . . . . .
hối tiếc!
Anh có thể lấy tư cách gì mà đối mặt với cô nữa đây?
"Lão Đại sao thế?"
"Chắc là đang ngồi nghỉ!"
Đám người ở trước phòng làm việc nhìn nhau nghi hoặc, sau đó lại nhìn Tiêu
Trung Kiếm đang ngồi bất động trên ghế, vẻ mặt mất hồn.
Khoảng mấy giờ sau.
"Lão Đại sao rồi?"
"Ngồi lâu như thế mà không động đậy, có lẽ là đang ngủ gật."
Khi a Lê trở lại phòng làm việc, nhìn thấy Tiêu Trung Kiếm, cũng thoáng giật mình.
"Lão Đại?" Anh ta vươn tay bắt lấy bả vai Tiêu Trung Kiếm, ra sức lắc lắc.
"Ấy! Anh Lê! Đừng đừng!"
Bình thường nếu lão Đại chưa cho phép thì không được tùy tiện đụng chạm vào người anh ấy, trái lệnh hậu quả khó lường nha!
Ai cũng há hốc mồm lo sợ, mà chờ mãi cũng không thấy có gì xảy ra.
Bị lắc qua lắc lại thật lâu mà Tiêu Trung Kiếm vẫn giữ nguyên một vẻ mặt vô hồn, không hề có phản ứng.
"Sao thế nhỉ?"
"Thảm rồi, ba hồn bảy vía của lão Đại nhất định đã bay đi mất một cái rồi." A Lê lớn tiếng hô to.
Mọi người trợn mắt kinh ngạc.
"Vậy làm sao bây giờ?"
Cả đám người liếc mắt nhìn nhau không biết phải làm thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...