Brett cứ đung đưa như thế đến sáng cho Tory ngủ một giấc không mộng mị trong tay mình. Nhưng nỗi sợ của anh đã không dễ dàng qua đi như cô. Anh không thể gạt được ý nghĩ là cuộc sống của họ sắp bị hủy hoại. Nhiệt độ trong bóng râm hôm nay là ba mươi hai, nhưng chiếc nhiệt kế điện tử ở ngân hàng bên kia phố đang hiển thị ba mươi tám độ. Mặc dù chiếc xe Gus Huffman đang ngồi có điều hoà không khí nhưng hắn vẫn vã mồ hôi như một con lợn bị mắc kẹt. Và tồi tệ hơn thế nữa là hắn cần phải đi tiểu, Nhưng để giải toả, hắn sẽ phải rời khỏi đây, mà như thế nghĩa là hắn sẽ mất dấu Hooker.
Gã này cứ như một con kiến chết tiệt. Lừa mụ đàn bà đến nhà kho mới dễ dàng làm sao. Tại sao Hooker không thể hợp tác dễ như thế nhỉ? Phút này gã ở đây, phút sau đã ở chỗ khác. Sau những gì Gus trông thấy ngày hôm nay, kế hoạch hắn nghĩ ra đêm qua rõ ràng sẽ không thực hiện được. Hooker chẳng chịu ở yên một chỗ đủ lâu để ai đó nhìn kỹ mặt gã, chưa nói gì đến bắn trúng gã. Và Gus biết rằng lần này tốt hơn hết là mình nên bắn trúng. Nếu trượt thì hắn quay súng vào chính mình cho rồi. Romeo Leeds không cho ai cơ hội lần thứ hai.
Vì thế hắn tiếp tục chờ đợi, mỗi phút qua đi lại càng thấy khó chịu thêm. Ba mươi phút đã qua và một mùi lạ bắt đầu bốc lên trong ô tô. Hắn cau mày liếc nhìn bảng điều khiển, khi nhìn vào nhiệt kế hắn bắt đầu chửi thề. Nó đã lên đến vạch đỏ. Trước khi hắn kịp hành động, khói đã bắt đầu len vào trong xe.
“Khốn nạn! Xe tôi bị cháy!” Hắn vươn tay xuống mở mui xe trước khi nhảy ra. Mui xe nóng bỏng tay, nhưng chưa là gì so với ngọn lửa bốc lên khi hắn mở nó ra. Hai người khách bộ hành dừng lại để xem.
“Gọi cứu hoả mau! Xe tôi cháy rồi,” hắn hét lên.
Người phụ nữ chạy vào toà nhà gần đó, còn người đàn ông vẫn đứng nhìn vận rủi của Gus đang tiếp diễn.
“Ôi, nhìn ngọn lửa này,” ông ta nói.
Gus trừng mắt. “Ông im đi.” Hành vi của hắn lỗ mãng đến nỗi người kia quay đi và chạy theo vợ ông ta, để mặc Gus nhìn ngày tàn của chiếc xe. Như để thêm muối vào vết thương, đúng lúc ấy Brett Hooker ra khỏi toà nhà. Gus bất lực đứng nhìn Hooker vào trong xe của mình rồi lái đi.
Đến lúc xe cứu hoả tới thì xe của Gus đã chìm trong lửa. Lính cứu hoả vội vã đỗ xe và nối ống. Nhưng khi họ chĩa cái ống nước vào lửa thì chỉ có một dòng nước bé tí chảy ra. Ý nghĩ đầu tiên của Gus là: Trời ạ, có khi mình đái vào cái xe còn mạnh hơn thế.
Brett chỉ liếc nhìn chiếc xe bị cháy một cái rất nhanh. Anh đang mải nghĩ xem cuộc gọi mình vừa nhận được ảnh hưởng tới vụ Riberosa của Lacey như thế nào. Họ đã xác định được danh tính cái xác trong nhà kho. Đó là Linda Tribbey, vợ cũ của Harold Tribbey, nhân chứng đang mất tích của Lacey. Anh chắc chắn việc người phụ nữ này xuất hiện ở chỗ lẽ ra là của Harold Tribbey không phải là trùng hợp, nhưng anh vẫn thấy khó hiểu. Loại bỏ nhân chứng chủ chốt là một chuyện, nhưng còn giết vợ của nhân chứng chủ chốt lại là chuyện hoàn toàn khác. Ngoài việc thúc đẩy Tribbey trốn tránh kỹ hơn nữa thì nó còn phục vụ ục đích nào khác nữa? Anh vào xe và đã chuẩn bị lái đi thì một ý nghĩa chợt nảy ra, về mặt nào đó anh vừa mới trả lời câu hỏi của chính mình. Brett không thể là người duy nhất đang truy lùng Tribbey. Và nếu Brett đã không thể tìm được ông ta thì kẻ kia chắc cũng đang gặp vấn đề tương tự. Vụ giết Linda Tribbey chẳng qua chỉ là một lời cảnh cáo với Harold để ông này tiếp tục lẩn trốn.
Nhưng việc biết được danh tính của thi thể lại càng thúc đẩy Brett quyết tâm chiến thắng hơn. Nếu anh không tìm được Harold thì Leeds sẽ thoát tội giết người, không chỉ một, mà những hai lần. Đầu mối vừa có từ một người bán bảo hiểm có thể là bước đột phá mà anh chờ đợi. Anh ta đã nhận ra ảnh Harold Tribbey giống một người tự gọi mình là Ratchet. Có một đặc điểm nữa mà Brett đã biết về Harold có thể chính là chìa khóa giúp tìm được ông ta. Hôm nay là thứ Bảy, ở sở thú Amphilheater có một buổi biểu diễn nhạc đồng quê và miền Tây. Harold Tribbey là người hâm mộ nhiệt thành nhạc đồng quê.
Brett rời khỏi xa lộ và bắt đầu đi về nhà. Đến tận chín giờ đêm buổi biểu diễn mới bắt đầu. Ít nhất anh có thể ăn tối cùng Tory và dành chút thời gian ở bên cô trước khi phải đi.
Dù cần thêm một chút tỉ mỉ nhưng Tory đã đạt được mục đích. Với sự giúp đỡ của một người bạn và một chiếc máy tính công nghệ cao, cô đã lấy được mặt người đàn ông ra khỏi đám đông rồi liên tiếp phóng to nó lên cho đến khi thu được hình ảnh rõ nét. Điểm đen trên má ông ta đã hiện ra rõ ràng. Cô nhìn vào hình xăm nhỏ màu đen dưới mắt phải rồi rùng mình một cái trước khi cất ngay những bức ảnh vào trong chiếc phong bì vàng. Cảm ơn rối rít người bạn của mình xong, cô vội vàng bỏ đi. Cô lái xe một cách bất cẩn, lao qua cả đèn vàng, hoà mình vào dòng xe cộ. Trong lòng cô bỗng dâng lên nỗi hoảng loạn vô cớ. Cô chỉ có thể nghĩ đến việc trở lại căn hộ. Ở đó cô sẽ an toàn.
Cảm giác hoảng hốt biến mất khi Tory bước qua cánh cửa. Cô thở dài, đắm mình trong bầu không khí mát mẻ, tĩnh mịch. Ngoài trời đang nóng như lửa, đúng kiểu điển hình ở Oklahoma sau một cơn bão. Trận mưa đêm qua đã làm không khí giống như ở nhà tắm hơi. Quần áo của cô dính bết còn những lọn tóc xù ra khỏi bím đuôi ngựa trên đỉnh đầu thì ướt và bám chặt vào cổ cô.
Cô đá văng giày ra và tóm lấy một lon nước trong tủ lạnh trước khi đi vào phòng khách. Chiếc phong bì như đốt cháy một lỗ trên tay cô lúc cô ném nó lên bàn cà phê. Cô vừa tha thiết mong muốn được nhìn lại những bức ảnh lần nữa, lại vừa không thể lờ đi cảm giác bất an trong dạ.
Tại sao? Tại sao việc này lại xảy ra với mình? Tory uống thêm một ngụm nước nữa rồi đặt nó sang bên. Chùi mồ hôi tay vào ống quần, cô hít một hơi thật sâu và với tay lấy phong bì.
Hết tấm này đến tấm khác, cô bày đầy những bức ảnh lên bàn. Có sáu bức tất cả và với mỗi hình ảnh lớn hơn thì cái điểm đen trên mặt người đàn ông lại càng rõ hơn, cho đến khi không thể phủ nhận đó là một hình xăm màu đen được nữa. Cô dùng đầu ngón tay chạm vào nó và lập tức thấy choáng váng vì cảm giác quen thuộc mãnh liệt. Máu rút hết ra khỏi mặt cô và bất chấp nhiệt độ ban ngày, cô vã mồ hôi lạnh. Căn phòng bắt đầu tròng trành quanh cô, Tory nhắm mắt và cúi xuống, thả đầu giữa hai gối cho đến khi cơn chóng mặt qua đi. Đó là lúc Brett tìm thấy cô.
“Tory ơi, anh…” Anh im lặng giữa chừng và đến bên cô chỉ sau vài giây.
“Em yêu! Có chuyện gì thế?” Cô nhìn lên và phải gắng lắm mới nhớ được tên anh.
“Brett à?” “Ừ, cưng ơi, anh đây. Có chuyện gì? Em ốm à?” Cô dùng một bàn tay run rẩy lau trán và mỉm cười.
“Em không biết. Chắc em bị cảm nắng. Em đang ngồi bỗng dưng thấy chóng mặt. Có lẽ em mắc chứng bệnh gì đó.” Brett đưa tay đỡ cô lên. “Lại đây em. Anh nghĩ em cần nằm xuống một lúc. Anh sẽ nấu món gì đó cho chúng ta ăn rồi em đi ngủ sớm nhé!” Mọi thứ đã trở lại như cũ khi Brett dẫn Tory vào phòng ngủ. Trong giây lát, những bức ảnh đã bị lãng quên. Anh giúp cô cởi quần áo rồi chỉnh lại chăn. Khi cô đã nằm thoải mái và ấm áp, anh cúi xuống hôn vào một bên má cô. “Gọi anh nếu em cần gì nhé!” Tory gật đầu rồi quay sang một bên và nhắm mắt. Chăn mát lạnh trên da cô và cô thấy thư giãn khi biết rằng mình không còn cô độc nữa. Được một lát cô đã thiếp ngủ.
Brett lột bỏ quần áo rồi tắm qua. Vài phút sau anh để mình trần, mặc độc một chiếc quần thun bước ra khỏi phòng ngủ và lo lắng cau mày. Khi dừng lại ở phòng khách để kiểm tra các tin nhắn, anh chú ý tới những bức ảnh nằm vương vãi trên bàn. Tò mò nhặt lên một bức, rồi một bức khác, anh ngạc nhiên thấy rốt cuộc mình đã đúng. Điểm đen trên má người đàn ông nọ đúng là một hình xăm.
Brett ném những bức ảnh sang một bên rồi đi vào bếp, vừa đi vừa thắc mắc không biết người đàn ông này mắc cái chứng gì mà muốn mang một con bọ cạp trên mặt suốt cả cuộc đời. Đang chuẩn bị được một nửa buổi tối thì anh bắt đầu tự hỏi tại sao Tory phải tốn công sức đến thế. Rồi anh tự nhắc nhở mình. Có lẽ nguyên nhân cũng giống như khi anh không thể từ bỏ một đầu mối, cho dù có vẻ như nó chẳng dẫn đến đâu cả. Bất kể đó là niềm tự hào nghề nghiệp hay là bệnh tò mò nghề nghiệp thì anh cũng thông cảm được.
“Anh đã vượt qua chính mình đấy,” Tory nói.
Brett cười toe. “Chỉ là bánh hamburger thôi mà em. Anh làm món bánh hamburger, không phải sườn hảo hạng.” Nhưng cô cứ khăng khăng nói cho anh biết cô cảm kích thế nào vì sự chu đáo và quan tâm của anh.
“Nhưng chúng là những chiếc hamburger ngon tuyệt, làm đúng kiểu em thích.” Anh càng cười tươi hơn. “Ừ, đen ở ngoài…” “…và đen cả ở trong,” cô nói thêm, cả hai cùng cười phá lên. Brett không chịu ăn món gì sống, kể cả rau.
“Trông em khá hơn rồi,” anh nói, nhìn hai gò má đang ửng hồng của cô.
“Em cảm thấy ổn rồi,” cô nói, “Đúng như em nói lúc nãy, em bị cảm nắng thôi.” Anh nhìn cô chăm chú, cố thuyết phục mình là cô sẽ không sao.
“Anh ước gì mình không phải ra ngoài.” “Này, có phải ngày nào anh cũng được vừa làm nhiệm vụ vừa nhún nhảy theo nhạc đâu.” Brett cười toe. “Chắc chắn là thế.” Rồi nụ cười của anh nhạt đi. “Nếu không phải làm việc thì anh đã đưa em đi cùng. Nhưng chẳng ai biết trước chuyện gì có thể xảy ra ở đó.” “Không sao. Em hiểu mà. Hơn nữa em phải cắm đầu làm thôi nếu không sẽ không kịp hạn chót.” “Anh cũng nghĩ thế.” “Anh cứ coi như đêm nay được ra ngoài với đám đàn ông đi,” cô nói. Anh cười, ”Ừ đúng, kha khá đàn ông. Buổi biểu diễn cho vào cửa tự do và ngoài trời đang nóng như thiêu như đốt. Chắc sẽ đông lắm đấy. Phải nhờ tới phép thần thông thì may ra anh mới tìm được Tribbey.” Tory thấy thông cảm với anh. Brett đã mải miết truy tìm nhân chứng cho Lacey nhiều ngày nay. Cô không biết gì cụ thể nhưng cô biết việc đó rất quan trọng. Cô trượt hai tay quanh cổ anh.
“Anh sẽ tìm được ông ta.” Brett hôn lên tai cô rồi đưa một đường những nụ hôn dọc theo xương đòn. “Và làm sao em biết được, hả cô nàng xinh đẹp thông thái?” Tory cười khúc khích và nhìn xuống. “Bởi vì anh làm gì cũng giỏi.” Anh cười lớn. Ngầm ý trong câu nói của cô cũng rõ ràng y như chỗ phồng ở quần anh vậy. “Ừ, anh đoán là em cũng nói thế với mọi chàng trai.” Tory ngửa đầu ra sau để nhìn anh, mái tóc liền xổ ra khỏi búi và đổ tràn xuống tay anh.
Brett rên rỉ khe khẽ trong lúc đặt môi lên môi cô. Cô mềm mại và sẵn sàng quá, anh chưa bao giờ muốn bất kỳ điều gì như muốn đưa cô lên giường ngay lúc này. Anh hôn cô nồng nàn thêm một lần nữa rồi dứt ra.
“Victoria…” Cô tựa vào người anh, điều chỉnh để những đường cong của mình khớp với cơ thể cứng rắn, phẳng lì của anh.
“Vâng?” “Anh cần em làm cho anh điều này trong lúc anh đi vắng.” “Điều gì?” Anh cười. “Hãy giữ ý nghĩ ấy cho đến khi anh về.” Cô mỉm cười và anh không thể không nếm cả nụ cười đó, lần theo khuôn miệng cô bằng đầu lưỡi anh trước khi cướp thêm một nụ hôn cuối.
Đang trên đường ra cửa thì anh đột ngột dừng chân và quay lại.
Tory đang nhìn theo anh từ bên kia phòng, choáng váng trước tình cảm sâu nặng mình dành cho Brett.
“Anh yêu em,” anh khẽ nói rồi nháy mắt khi đóng cửa lại sau lưng.
“Ôi, Brett, em cũng yêu anh” Nhưng Brett đã đi mất rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...