Mang em trở lại

 Không một ai sẵn sàng nhìn vào Tory Lancaster và nói với cô điều họ nghĩ trong đầu nhiều giờ qua. Đến bốn giờ, tất cả những gì họ lôi ra khỏi ngôi nhà cũng là một đống đất, một mũi tên, hai đồng xu trước thời nội chiến và một cái lọ Mason chứa hai viên đá và một chú thằn lằn ngay đơ. Tất cả mọi người đều không tin rằng họ có thể tìm được dù chỉ một chút dấu vết của bà Ruth Lancaster, chưa nói đến thi thể bà.  Rentshaw đã sẵn sàng nhổ rễ, nhưng mệnh lệnh dành cho anh ta là rất rõ ràng. Một người đã thú nhận vụ giết người rồi phi tang xác chết. Trách nhiệm của anh ta là nạy sàn tất cả các căn phòng trong nhà trước khi bỏ cuộc. Anh ta là một người tỉ mỉ. Ngày mai họ sẽ kết thúc công việc. Khi đó, chỉ đến khi đó, anh ta mới bãi bỏ cuộc đào bới. Tory đã buồn nản đến mức bỏ cuộc và chẳng còn trông mong gì đến điều kì diệu. Cô đã đi về chiếc RV, đóng cửa và kéo rèm.  Brett thất vọng gấp đôi. Anh vẫn còn đau đớn vì biết người phụ nữ mình yêu đã bị cưỡng hiếp. Cho dù việc đó xảy ra đã hai mươi lăm năm, đối với anh nó chỉ như vừa xảy ra hôm qua. Thêm vào đó là thực tế họ trắng tay với mỗi xẻng đất xúc lên. Anh không muốn nghĩ về nó, nhưng khả năng Hale bị mất trí và nói dối trắng trợn đã xuất hiện trong đầu óc anh. Rồi anh tự hỏi mình, tại sao một người sắp chết lại phải nói dối? Nếu Hale tin vào quyền năng của đấng tối cao, ông ta sẽ thấy là mình không đạt được gì và mất đi mọi thứ.
 Không, Brett tin chắc rằng Oliver Hale không nói dối, mặc dù khả năng ông ta bị ảo giác là có thật. Và nếu thế thì số phận không thể độc ác hơn được nữa, khi đưa hy vọng cho người này và lừa mị kẻ khác đi vào cõi chết.
 Cho đến lúc này họ chỉ có thể chờ đợi.
 “Nào, con yêu, mang hoa đến ẹ nào.” Người phụ nữ chỉ vào chiếc rổ nông chứa đầy hạt giống mà cô vừa mua ở cửa hàng, rồi mỉm cười khi nhìn sự tập trung trên mặt cô con gái bé nhỏ, đang lúng túng giữa con búp bê kẹp dưới cánh tay và những chậu hoa nhỏ cần phải mang.
 “Có lẽ nếu đặt Búp bê Cưng xuống con sẽ mang chúng dễ hơn.” Cô bé cau mày. “Ôi mẹ ơi, không được đâu. Búp bê Cưng đang giúp con. Chúng con sẽ trồng trong chậu và nhìn chúng lớn.” Người phụ nữ cứu được rổ hạt giống ngay trước khi nó bị đổ ra đất. Rồi cô bé đứng bên cạnh trong lúc mẹ chuyển từng chậu hoa một vào cái thùng gỗ cũ đã bị vỡ một nửa, lấp đầy khoảng trống bằng những bông hoa màu vàng và da cam trên nền lá xanh.
 “Mình xong chưa?” Người phụ nữ vỗ đống đất quanh cây cúc vạn thọ một lần cuối rồi đứng dậy, sung sướng nhìn thành quả của mình.
 “Ừ, Búp bê Cưng, mình xong rồi. Con thấy sao?” Cô bé chuyển con búp bê của mình sang tay kia rồi cau mày, như thể đang suy nghĩ câu trả lời lung lắm. Một chú ong đã vục đầu vào chỗ mật trên bông hoa gần đó, còn trên bông khác thì có một chú bướm rập rờ. Bé chỉ vào đó.
 “Bọn chúng tích… con chũng tich.” “Cũng thích,” mẹ bé nói, nhẹ nhàng chỉnh lại đôi câu chữ còn ngọng nghịu của con gái. Nhưng cô quên luôn nhiệm vụ khi bé nhìn lên và mỉm cười.
 “Nếu hai mẹ con đều thích, thì mình xong việc rồi.” Khuôn mặt người phụ nữ lộ vẻ ngạc nhiên, rồi sung sướng. Cô vươn tay cho con gái và kéo bé lên đùi mình, ôm bé thật chặt.
 “Con là cô bé tuyệt vời nhất mà một người mẹ có được, con có biết thế không. Tory Lee?” “Có, con biết ạ.” Cô bé nói, rồi cười khúc khích.

 Người phụ nữ gạt một lọn tóc ra khỏi đôi mắt bé gái rồi hôn vào lông mày ướt mồ hôi của bé.
 “Và ai nói cho con biết con là cô bé tuyệt vời nhất của mẹ?” cô hỏi.
 Cô bé ghé sát, thì thầm vào tai mẹ.
 “Búp bê Cưng nói với con. Cái gì em cũng biết.” Một con bò rống lên trên bãi cỏ đằng sau chiếc RV. Cách đó một quãng, chú bê con trả lời bằng tiếng kêu ai oán. Vài phút sau, bãi cỏ trở lại yên ắng khi con bò cái đã định vị được chỗ của con mình.
 Brett lăn người trên giường rồi ngồi dậy, thắc mắc không biết mình đã nghe thấy gì. Tory đang ngủ bên phía sát tường, và trông có vẻ như cô chưa hề động đậy từ lúc anh đắp chăn cho cô.
 Bầu không khí tĩnh lặng, oi bức, làm anh nghĩ đến chuyện đóng cửa sổ để bật điều hòa. Nhưng việc đó chắc sẽ đánh thức Tory tỉnh dậy, và điều đó là điều anh muốn tránh. Chưa cần mất ngủ cô đã vật vã và mệt mỏi đủ rồi.
 Brett trượt ra khỏi giường, tìm đường đến chỗ tủ lạnh trong bóng tối. Có lẽ uống thứ gì đó thật lạnh sẽ làm anh mát mẻ hơn, rồi anh có thể thư giãn để ngủ trở lại. Anh mở cửa, lấy một lon nước ngọt rồi lại đặt vào thay vào đó chọn hộp nước cam. Caffeine thì chắc chắn là anh không cần rồi.
 Sau khi uống hết hộp nước, anh ném cái vỏ rỗng vào thùng rác rồi mở cửa nhìn ra ngoài. Sương đêm trên lá cỏ sáng lấp lánh dưới ánh trăng, giống như những viên kim cương trắng trên mặt vải nhung. Anh bước ra, dừng lại ở bậc thang và hít vào thật sâu. Bình yên đến trong giây phút ấy, làm dịu đi những căng thẳng đã khiến anh thức giấc và mang lại sự thanh thản để anh thấy biết ơn nơi mình đang ở. Và rồi, như một lời thì thầm trong gió, mùi đất mới đào thoảng vào mũi anh, nhắc anh nhớ ra nó đã từng ở đâu và tại sao lại phải đào nó lên.
 Brett nhìn về ngôi nhà cũ, và đây không phải lần đầu tiên anh suy nghĩ xem có nên phóng hỏa đốt trụi nó để tẩy uế thay cho Tory không. Anh không thể giúp cô xua đuổi những con quỷ của mình, nhưng anh có thể xóa sạch những thứ gợi nhắc đến chúng. Rồi sự tỉnh táo trở lại với anh trước khi biến ý nghĩ thành hành động. Anh quay lưng lại với quá khứ và bước vào trong, khóa cánh cửa lại sau lưng.

 Một chiếc lò xo giường kêu cọt kẹt. Brett vội rảo bước, đột nhiên thấy lo là Tory sẽ thức dậy một mình.
 Anh dừng ở ngưỡng cửa, lắng nghe. Hơi thở của cô vẫn đều. Tốt. Cô vẫn ngủ say.
 Khi Brett đi lại chiếc giường. Tory xoay người nằm sấp, một tay hất ra, tay kia kẹt dưới ngực. Anh đứng ở chân giường nhìn cô ngủ, tự hỏi làm sao một người lại có thể thay đổi toàn bộ cuộc sống của người khác như thế. Anh không thể tưởng tượng ra thế giới không có cô.
 Khao khát được chạm vào cô, Brett trèo lên giường, khẽ nằm xuống bên cạnh Tory rồi trượt tay quanh cổ cô. Trong lúc anh làm thế, Tory lại xoay người để dùng ngực anh làm gối. Brett mỉm cười với chính mình, nhìn xuống và ngắm cô trong ánh trăng mờ mờ. Rồi nụ cười của anh đông cứng lại và nhạt đi, trái tim anh nảy lên đau đớn khi anh đưa tay lên má cô, dùng đầu ngón tay vẽ một đường lặng lẽ theo dòng nước mắt của cô.
 Jesus.
 Đó là một lời cầu nguyện chứ không phải nguyền rủa. Brett kéo Tory vào lòng, muốn mang cô tránh xa nỗi đau, nhưng vẫn biết rằng điều duy nhất mình làm được là ở bên cạnh khi cô cần tới.
 Rentshaw không giấu nổi nỗi bồn chồn. Họ chỉ còn một phòng nữa chưa đào, rồi mọi thứ sẽ kết thúc. Nếu họ xới cái sàn đó lên mà vẫn không tìm thấy mảnh xương nào của Ruth Lancaster, anh sẽ dừng mọi hoạt động lại.
 Art Beckham không vui vẻ gì với những việc họ đã làm trên sàn nhà và trong chuồng gia súc của anh ta. Anh ta đã giành được một thỏa thuận với cấp trên của Rentshaw để có một sàn nhà mới trước cuối tuần này.
 Cảnh sát trưởng Calio Rock đã biến mất tăm mất tích, để cho Rentshaw đóng vai trò ông chủ cũng như giải quyết giới truyền thông. Đám phóng viên liên tục đòi những câu trả lời anh không có, còn Tory Lancaster thì nhìn chằm chằm vào anh bằng đôi mắt mở to, đầy ám ảnh. Vào lúc đó, anh ước gì mình đã đi kinh doanh đồ gia dụng với bố vợ. Vào lúc này, bán máy rửa bát đĩa có vẻ hấp dẫn hơn nhiều so với ở đây.

 Tory đã mang theo máy ảnh, rút lui vào thói quen cũ bằng cách nhìn thế giới qua con mắt tách biệt thứ ba. Cô không chịu tin là họ sẽ thất bại. Cô không thể đương đầu với sự thật, bởi sự thật sẽ đẩy cô trở lại điểm xuất phát.
 Có chú chim đậu trên hàng rào thép gai, mỏ ngậm một con sâu. Cô nâng máy ảnh lên, tập trung vào chú chim và bấm máy ngay khi nó ghim con sâu vào gai thép.
 Chắc ăn quá nhỉ, Tory nghĩ và chỉnh phim tiến lên để chụp tấm tiếp theo.
 Cái gì đó lạo xạo trong cỏ phía bên trái, cô quay ngoắt lại, nhìn qua ống kính máy ảnh thấy một chú thỏ nâu nhảy ra.
 “Nhanh quá, mình không kịp chụp,” Tory lẩm bẩm rồi lau vệt mồ hôi, đi về phía bóng râm.
 Cỏ ở đây mát hơn, cô đá giày ra khỏi chân, cảm nhận những nhánh cỏ trượt trên ngón chân mình và cù gan bàn chân. Cô tháo máy ảnh khỏi cổ và dựa vào thân cây, nheo mắt trước ánh sáng mặt trời. Làm thế nào giống như nhìn cả thế giới qua một khe rèm, chỉ tập trung vào khoảng hẹp của cuộc sống trước mặt mình chứ không còn gì khác nữa.
 Và đó là lúc Tory trông thấy chiếc thùng gỗ vỡ một nửa, nằm dựa vào chồng cỏ khô của Art. Vài miếng ván đã bị rơi mất, và cái vòng trong sắt ở giữa đã gỉ sét. Nhưng phần còn lại của chiếc thùng vẫn đủ để cô nhớ lại… và cô nhớ nó đã từng ở đâu. Cô đứng dậy, tim đập thình thịch.
 “Brett!” Tory cất tiếng gọi anh trong lúc chạy, lờ đi cơn đau ở bàn chân để trần, cô lao qua sân về phía đống cỏ khô.
 Giờ thì cô đang gào thét anh. Vài người ra khỏi ngôi nhà, một số tò mò, những người khác tròn mắt đầy lo sợ, tìm kiếm một mục tiêu vô định.
 Brett đang ở trong nhà thì nghe Tory gọi, anh chỉ mất một giây để quay người và chạy. Anh cảm giác như tim mình đã ngừng đập rồi khởi động lại hàng chục lần. Anh lao ra khỏi cửa, ánh mắt lập tức tụ lại chỗ đám đông bên đường, nhưng khi không thấy cô ở đó, anh quay lại sau nhà, vừa gọi tên cô vừa chạy.
 Có một nhóm người đang đứng cạnh đống cỏ, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mà họ tin là đã phát điên. Tory đang quỳ và ôm chặt chiếc thùng gỗ cũ như thể đó là hũ vàng ở cuối cầu vồng trong câu thành ngữ. Và cô liên tục lẩm bẩm một câu: “Cái chậu. Ông ta đã chôn mẹ ở dưới cái chậu.” Brett gạt đám người sang một bên, quỳ thụp xuống bên cạnh Tory.  “Tory. Anh đây. Nói cho anh biết có chuyện gì.” Giọng cô vỡ òa khi cô ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên nhìn anh.

 “Cái chậu. Đó là thùng trồng hoa của mẹ. Chúng ta đã tìm sai chỗ rồi. Ông ta đã không đặt mẹ dưới bồn tắm. Mà là cái chậu này. Ôi Chúa ơi, Brett, mẹ ở dưới giếng.” Tất cả mọi người đông cứng tại chỗ khi Tory đứng dậy, thúc giục Brett đi theo mình. Dường như cô đã quên hết mọi người xung quanh. Cô vượt qua đống cỏ để đi về phía hàng cây, rồi dừng lại đột ngột đến nỗi Brett suýt thì giẫm vào chân cô. Khi cô bắt đầu nhổ cỏ, Brett tóm lấy cánh tay cô, hạ bớt nhiệt huyết của cô với việc đang làm.
 “Tory, em đang nói năng lung tung đấy. Em đã thấy…” Rồi anh cũng nhìn thấy nó. Nó đã bị che khuất bởi đám cỏ độc cao tới tận thắt lưng mà cả lũ bò cũng không chịu gặm. Thứ gì đó đã che mất nắp giếng bằng bê tông.
 Ôi Chúa ơi… có thể nào? “Tory, nói cho anh biết em nhớ ra điều gì!” Cô nhìn lên anh, rồi nhìn lại đám người kia. Mùi cỏ bị vặt lên và hơi nóng tràn ngập trong mũi cô, gan bàn chân cô bắt đầu đau. Nhưng cô sẽ chăm sóc bản thân sau, sau khi cô chỉ cho họ nơi mẹ đang nằm. Cô chỉ vào cái nắp bê tông.
 “Cái chậu kia. Mẹ con em luôn trồng hoa trong cái chậu kia. Và nó nằm ở đó… trên nắp cái giếng cũ đã cạn. Oliver không nói dối. Chúng ta chỉ hiểu nhầm ông ấy thôi[1].” 
[1] Nguyên văn là chữ “tub”, vừa có nghĩa là bồn tắm vừa có nghĩa là chậu.
 Rentshaw đổi chiến thuật ra lệnh cho tất cả mọi người tập trung tại chỗ. Trong vòng vài phút, một đội thợ đã quỳ xuống, cùng nhau đẩy và nín thở khi tấm bê tông bắt đầu trượt đi.
 Brett cầm tay Tory, nhưng lần này không ai giúp được cô. Từng phân một, cái hố bên dưới bắt đầu lộ ra, và khi lỗ hổng rộng hơn ba mươi centimet, Tory tìm đường đến miệng giếng, nhìn vào trong.
 Ai đó bật đèn pin và tất cả những người khác làm theo cho đến khi một luồng sáng tương đối rộng chiếu thẳng xuống giếng. Ánh sáng nhấp nháy giống như một loại đèn hiệu, trượt trong bóng tối và soi tỏ một bộ xương nhỏ nhắn, hoàn chỉnh ở đáy giếng. Phần còn lại của chiếc thắt lưng da vẫn vòng quanh eo, một bên chân đi giày còn chân kia thì không.
 Những người xung quanh cô đều ồ lên, nhưng Tory không nghe, không thấy gì hết. Cô đang nhìn thế giới qua màn nước mắt. Khi cô bắt đầu đung đưa trên hai đầu gối, lặng lẽ khóc như một đứa trẻ đã tan nát trái tim, không còn ai cầm được nước mắt nữa. Cô cúi xuống, không hề biết Brett đang giữ mình thật chặt. Bằng giọng nói ngọt ngào, trong veo, cô gọi người phụ nữ bên dưới.
 “Mẹ ơi… mẹ… con đã về.”  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui