Chương 15
Tory đang đứng ở hành lang khi họ dỡ tấm ván đầu tiên trên sàn nhà. Ngay khi miếng gỗ bị kéo ra, một âm thanh như tiếng súng đanh gọn xuyên qua không khí, cô co rúm người. Và với mỗi một miếng ván được lôi ra, cô lại nghe văng vẳng tiếng Oliver Hale. Tôi đã để cô ấy dưới bồn tắm. Cô rùng mình. Người mẹ tội nghiệp của cô. Hai mươi lăm năm chờ đợi được yên nghỉ. Rồi Brett bước tới sau lưng, vòng cánh tay ôm cô. “Tory, em có sao không?” anh hỏi Sự khẩn thiết trong giọng nói của anh khó mà lầm được, và sau khám phá của cô sáng sớm nay, cô không thể đổ lỗi cho anh. Có lẽ anh đang chờ đợi cô suy sụp tinh thần.
Tory cảm thấy cằm Brett đang đặt trên đỉnh đầu mình, cảm thấy ngón cái của anh đang vuốt ve mạch đập trên cổ tay mình. Ổn không ư? Chừng nào anh còn đi bên cạnh cô, cô sẽ luôn luôn ổn.
“Vâng, Brett, em không sao.” Những người đàn ông mặc áo bảo hộ vàng xuất hiện ở khắp nơi. Họ kéo đinh, dỡ ván, tháo các bức tranh. Hai lần cô đã phải tránh sang bên để người ta đi qua, nhưng lần nào cô cũng trở lại chỗ ngay, không chịu từ bỏ nơi mình đang đứng. Đây đã là nhà cô và cơn ác mộng của cô. Hơn bất kỳ ai khác, cô có quyền ở đây.
Trong khi việc phá dỡ căn phòng nhỏ tiếp tục, Denton Washburn ló đầu qua một cánh cửa sổ để mở bên tay phải họ và chào.
“Chào cô, Lancaster. Anh Hooker. Lộn xộn quá nhỉ.” “Vâng.” Tory nói.
Đúng lúc đó Rentshaw bước ra khỏi nhà tắm và vẫy cô. “Cô Lancaster, chúng tôi nói chuyện với cô một phút được không?” Sự hoảng sợ nhanh chóng trỗi dậy, nhưng Tory buộc mình phải bình tĩnh. Nếu họ tìm được gì thì họ đã nói rồi.
“Muốn anh đi cùng không?” Brett hỏi.
“Tory lắc đầu. “Không, em không sao.’’ Anh chạm vào tóc cô rồi hôn lên một bên má, chăm chú nhìn theo cho đến khi cô tới cuối hành lang và bắt đầu nói chuyện với Rentshaw. Hài lòng vì Tory sẽ ổn cả, anh đi lại chỗ cửa sổ nơi ông cảnh sát trưởng đang đứng, rồi ngồi xổm xuống để ngang tầm mắt với ông ấy.
“Ông có rảnh không?” Brett hỏi.
Khi Hooker hạ giọng xuống, mức độ quan tâm của Washburrn tăng lên. Rõ ràng dù điều Hooker muốn hỏi là gì, anh ta cũng không muốn quảng bá nó.
“Có chuyện gì?”. Vị cảnh sát trưởng hỏi.
“Hôm qua ông đã kể với chúng tôi rằng ông tham gia giải cứu Tory.” Washburn gật đầu. “Nếu anh có thể gọi việc đó là giải cứu. Tôi thì luôn nghĩ nó là giải thoát. Chúng tôi có cứu được cô bé đó ra khỏi cái gì đâu.” Ông cau mày khi nhớ lại tình trạng của Tory lúc được tìm thấy.”Mọi chuyện đều đã kết thúc trước khi chúng tôi tới đây, nhưng đúng, tôi là một trong những cảnh sát tới mang cô bé ra khỏi nhà.” “Được rồi.” Brett nói. “Chúng tôi biết ông đến đón cô ấy, nhưng không biết người ta đã bảo cho các ông như thế nào? Ai đã gọi cho ông? Ai đã bảo với ông là cô ấy ở đây?” Một thoáng tò mò hiện trên mặt Washburn. “Anh biết đấy, chuyện đã lâu lắm rồi. Tôi phải nghĩ đã.” “Vậy thì ông hãy nghĩ đi,” Brett nói. “Chuyện này quan trọng đấy.” Washburn quay lại và nhổ nước bọt, ông nhìn chăm chăm xuống đấy một lúc, lông mày nhíu lại. Cuối cùng ông nhìn lên.
“Anh phải hiểu rằng để chắc chắn chuyện này, tôi sẽ phải đào xới những hồ sơ đã rất cũ, nhưng tôi đang nghĩ là mình nhận được một cú điện thoại nặc danh. Hình như người đó nói rằng lúc xe qua đã nghe thấy tiếng thét, hay cái gì đại loại là như thế.” “Chết tiệt.” Brett đột ngột đứng dậy. Anh đã lo sợ một chuyện như thế Giờ Washburn còn hơn cả tò mò. Không chờ được mời, ông vòng ra cửa trước, vài phút sau đến đứng với Brett trong căn phòng trống đầu hành lang.
“Giờ thì anh trả lời tôi một câu hỏi.” Washburn nói.
Brett không hứa trước. “Nếu có thể.” “Điều tôi vừa mới nói với anh có một ý nghĩa nào đó mà tôi không biết, đúng không?’’ Brett gật.
“Chuyện gì vậy? Chúng tôi đã bỏ sót điều gì?” Brett từ từ hít vào. “Khi ông mang Tory trở về thị trấn, cô ấy có được bác sĩ nào khám không?” “Có chứ.” Washburn nói. “Chính tôi đã đưa cô bé đến bệnh viện. Thậm chí còn phải phụ một tay đè cô bé xuống cho bác sĩ khám.” Khi nhận ra điều mình nói nghe thật kinh khủng, ông tỏ vẻ hối hận. “Anh phải hiểu…cô bé đã rất kích động. Thực tế là, khi tôi trông thấy Tory ngày hôm đó, tôi đã chắc chắn cô bé sẽ không trở lại bình thường được nữa.” Rồi ông lắc đầu và thở dài. “Trừ vài vết xước cũ trên đầu gối và bị mất nước ít nhiều, cơ thể cô bé đó vẫn ổn. Nhưng đó là một tình huống rất xấu. Tôi còn nghĩ không thể làm cô bé bĩnh tĩnh lại được.” “Và làm sao ông là được?” Brett hỏi “Theo tôi còn nhớ, chính cô y tá đã làm nên điều kỳ diệu. Cuối cùng cô ấy bảo tất cả đàn ông chúng tôi ra ngoài, kể cả bác sĩ. Rồi cô ấy bế Tory lên tay và bắt đầu đung đưa. Việc đó không làm cho Tory ngừng khóc, nhưng cô bé đã ngừng hét.” Washburn đã rùng mình, “Chết tiệt, nhưng tiết hét kinh khủng lắm. Cô bé đã hét đến vỡ cái cổ họng nhỏ ra.” “Vậy là cô bé đã ngừng hét khi tất cả đàn ông đi ra ngoài, có phải ông đang nói thế không?” Washburn gật đầu. “Ừ, cũng gần như …” rồi ông chợt hiểu ra điều vừa nói. Nhiều năm trước ông đã bỏ sót các đầu mối, nhưng giờ ông đã trải qua nhiều buổi hội thảo về lạm dụng trẻ em đến nỗi không thể không nhận thấy mối liên hệ. Ông bước lùi lại, mặt tái nhợt.
“Ôi chết tiệt.” Washburn vã mồ hôi khi tưởng tượng những gì một đứa trẻ đã phải chịu đựng. “Đã có chuyện gì với cô bé vậy?” Brett thở dài. Việc này quá phức tạp. Liệu Washburn có hiểu không? Nhưng anh cần câu trả lời, và để có được chúng, anh phải tin cậy ai đó.
“Ông phải hiểu là ãi đến gần đây. Tory không nhớ gì về quá khứ của mình trừ chuyện đã bị chuyển từ nhà bố mẹ nuôi này sang nhà bố mẹ nuôi khác. Và tuần trước cô ấy đã bắt đầu gặp ác mộng, nhưng khi tỉnh lại thì không bao giờ nhớ được chúng là thế nào.” Washburn gật đầu. “Dễ hiểu thôi, Đó là phản ứng trì hoãn do gặp phải khủng hoảng cùng cực. Kiểu như bệnh rối loạn thần kinh sau thảm họa mà các cựu chiến binh mắc phải.” Giọng ông bắt đầu run run, và gần như thì thầm: “Chuyện gì đã xảy ra cho cô bé, Hooker?” “Rõ ràng Hale đã nợ kẻ nào đó một số tiền. Hắn tới để tìm Hale, nhưng chỉ thấy Tory đang trốn trong tủ quần áo. Hắn đã lấy lại món nợ trên người cô ấy.” Rồi giọng Brett bắt đầu run lên vì giận dữ, và anh đi đi lại lại trong phòng. “Nhưng tôi cứ nghĩ mãi cố ấy đã thoát khỏi bị giết như thế nào. Nếu có kẻ bệnh hoạn đến mức cưỡng hiếp một đứa trẻ, thì chuyện hắn không giết cô ấy để bịt miệng đúng là một điều kỳ diệu.” Ai đó đứng ở ngoài ngưỡng cửa, liếc nhìn họ, rồi đi tiếp về chỗ cái hố đang đào. Washburn chờ đến khi tiếng bước chân mất hẳn đi mới nói tiếp: “Căn cứ vào tình trạng của Tory lúc đó, có thể hắn nghĩ răng cô bé sẽ không tỉnh táo trong suốt phần đời còn lại, và bất kể cô bé đã biết gì cũng không nói ra được. Theo một cách nào đó, hắn đã nghĩ đúng. Bất kể hắn là ai, hắn cũng đã trốn thoát từ lâu rồi.” “Tôi cũng đoán thế,” Brett nói.
Washburn thấy ân hận và nghĩ mình phải chịu một phần trách nhiệm trong chuyện này. Nhưng lúc đó ông còn non nớt quá. Mới vào nghề, ông chỉ biết làm theo những mệnh lệnh mà thôi.
“Nếu có gì tôi giúp được thì cứ hỏi,” ông nói.
Brett lắc đầu. “Với những thông tin ít ỏi mà chúng ta có, không thể nào đoán được kẻ đã gây ra chuyện này. Người duy nhất biết sự việc có lẽ là mẹ Tory và Hale, nhưng cả hai đều đã chết. Tory đã sẵn sàng bỏ qua. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài làm theo cô ấy. Tất cả đều là do cô ấy quyết định.” Và ngay khi đang nghĩ về cô, Brett nghe tiếng Tory gọi mình.
“Brett! Anh đang ở đâu?” Anh quay ngoắt lại. Giọng cô hơi hoảng hốt khiến anh giật nảy người.
“Trong này,” anh kêu và chạy ra.
Tory gặp Brett ở ngưỡng cửa, xin lỗi trước khi anh kịp nói. “Em xin lỗi,” cô nói. “Chỉ là khi không nhìn thấy anh, em…” Anh ôm cô. “Không sao, em yêu. Lúc nào cần em cứ việc hét váng tên anh lên. Thế trong kia có chuyện gì?” Tory trông thấy Washburn nhìn mình rồi quay đi chỗ khác, trong giây phút ấy, không cần hỏi cô cũng biết họ đang nói về chuyện gì. Kỳ lạ thay, cô không quan tâm nữa.
“Họ gặp chút trở ngại,” cô nói. “Trừ vài miếng ván ở ngoài cửa, sàn nhà chẳng còn gì cả.” “Và…?” Hai đồng tử trong mắt Tory giãn rộng, như thể cô vừa mới nhìn vào một hố đen.
“Mẹ không có ở đó, anh ạ. Họ đã lôi cả sàn nhà lên, nhưng mẹ không có ở đó.” Bụng dạ Brett thắt lại. Trời ạ. Lại về con số không.
“Cưng ơi, đã hai mươi lăm năm rồi. Chắc chắn họ không nghĩ là một thi thể vẫn nằm nguyên tại chỗ chứ. Vì sự phân hủy và động vật, thật kỳ diệu nếu…” Anh để lửng câu nói.
Tory gật đầu. “Họ cũng bảo như thế. Họ định sau bữa trưa sẽ bắt đầu đào. Chuyên gia giám định đang dựng một chỗ để kiểm tra tất cả chỗ đất họ vừa đưa lên. Anh ta nói dù chỉ còn những mẩu xương, anh ta cũng sẽ tìm được.” “Vậy thì được rồi,” Brett nói. “Nào, mình đi khỏi đây thôi. Cả anh và em đều cần không khí trong lành và ánh nắng, phải không?” Tory gật đầu rồi nhìn vào cảnh sát trưởng Washburn. “Chú đến chỗ chiếc RV với bọn cháu đi. Bọn cháu có nhiều đồ ăn lắm.” Washburn hài lòng vì được cô mời, nhưng cổ họng ông đang nghẹn ứ, thức ăn trôi qua không nổi. Ông chỉ có thể nhìn cô và nén khóc. Sau những điều vừa biết, có lẽ ông sẽ không bao giờ còn thấy đói nữa.
“Không, nhưng cảm ơn cháu. Chú phải trở lại thị trấn và kiểm tra vài thứ ở văn phòng. Nếu cháu định đi picnic bên ngoài chiếc RV thì chú khuyên là nên chọn chỗ xa một chút. Đám phóng viên chết tiệt đang cắm trại trên đường chính, lượn lờ như một lũ kền kền. Rất có thể bọn họ đang dùng ống kính tele để theo dõi cháu từ xa đấy.” “Cháu không sợ bị lên hình,” Tory nói. “Nhưng cháu không thích không gian riêng bị xâm phạm.” “Chúng tôi sẽ cẩn thận,” Brett nói. “Và cảm ơn vì lời cảnh báo, nhưng tôi cũng cảnh báo lại ông. Nếu bọn họ còn lao vào Tory một lần nữa thì sẽ có người phải về nhà với bên mắt tím bầm, và đó sẽ không phải là tôi.” Washburn cười. “Tôi sẽ chuyển lời cảnh báo của anh khi gặp họ.” Tory gần như không đụng đến chỗ bánh sandwich của mình. Cô chỉ cắn vài miếng chiếu lệ rồi cầm máy ảnh lên và đi lang thang về phía lũ bò trên bãi cỏ đằng sau chiếc hàng rào tạm bợ.
Brett đứng nhìn cô chụp hết ảnh này đến ảnh kia, nhưng khi cô bò xuống dưới hàng rào và bắt đầu đi về phía bầy gia súc, anh quyết định phải can thiệp. Anh không muốn phải giải cứu cô khỏi lũ bò điên tiết.
“Tory! Chờ đã!” Brett chạy về phía Tory.
Cô dừng bước và quay đầu, chờ anh bắt kịp. Khi Brett tới chỗ hàng rào, cô cười toe và nâng máy ảnh lên, chĩa ống kính chụp cảnh anh trèo qua hàng rào thép gai ba tầng. Anh đã quá lớn không thể bò ở dưới và chân quá dài không trèo ở giữa được. Chỉ còn thiếu vài phân là chạm đến người, anh quăng một chân qua sợi dây trên cùng của hàng rào, rồi cẩn thận quăng chân còn lại. Và cô đã bắt được tất cả trên phim.
Brett nhìn lên ngay khi cô vừa chụp một tấm, và nụ cười của anh xứng đáng được chụp thêm tấm khác.
“Đến sáng mai anh có phải hối hận vì việc này không?” Brett hỏi.
Tory cười lại với anh. “Có thể. Nhưng em hứa là em vẫn sẽ tôn trọng anh.” Ngạc nhiên vì sự hóm hỉnh không ngờ của cô, Brett ngửa đầu ra sau cười phá lên. Tiếng cười làm động mấy con bò. Chúng cụp đuôi và bỏ chạy trối chết ra sau bãi cỏ.
“Xem anh đã làm gì này,” Tory rên lên.
Brett chỉ vào con bò Angus to lớn đang chạy sau chót. “Thế còn hơn là phải đặt em lên cái cây trước mặt con bò đó.” Tory trông có vẻ ngạc nhiên. “Em đã không nghĩ đến.” Brett vòng cánh tay quanh vai cô và xoay người cô về phía ngôi nhà.
“Chúng mình nên trở lại. Họ sắp đào rồi.” Tory đi theo anh, đột nhiên im lặng sau giây phút vui sướng.
Gió chiều cứ như trêu ngươi, chẳng khác nào một cô bé ngồi ghế sau không bao giờ thực hiện lời hứa. Mồ hôi chảy xuống lưng Tory khi họ đi đến chỗ hàng rào. Ngay khi Brett bắt đầu trèo qua, cô tóm lấy tay anh.
“Nhỡ mẹ không có ở đó thì sao?” Chính Brett cũng tự hỏi như vậy. Nhưng nghe giọng cô nói, những nghi ngờ của anh càng mạnh hơn, bởi anh không có câu trả lời mà cô muốn nghe.
“Nhỡ bác sĩ nói đúng thì sao?” Tory nói tiếp. “Nhỡ đâu Oliver Hale bị điên? Nhỡ mẹ em vẫn còn ở đâu đó ngoài kia?” Brett ôm má Tory bằng cả hai tay, kéo mặt cô lên cho đến khi cô buộc phải nhìn vào mắt anh.
“Đó có phải suy nghĩ của em không? Người mẹ mà em đã nhớ ra có thể bỏ rơi em như vậy được sao?” Trong một lúc, những bối rối cuối cùng của Tory biến mất. Cô nhìn vào anh. Đôi mắt mở lớn và tập trung vào người đàn ông đã neo giữ cô với thế giới này.
“Không. Người mẹ mà em nhớ thà chết còn hơn để em đi.” Câu nói sáo rỗng xưa cũ vụt ra khỏi miệng Tory trước khi cô kịp suy nghĩ, nhưng ngay khi nói ra, cô biết mình đã tự trả lời được câu hỏi trên.
Nụ cười của Brett rất dịu dàng, nụ hôn anh đặt lên khóe miệng cô cũng vậy.
“Em hiểu rồi đấy,” anh khẽ nói.
Tory thở dài. “Em sẽ rất mừng khi mọi việc xong xuôi.” Brett ôm cô, nhấc cô lên và đặt xuống mặt đất ở bên kia hàng rào rồi trèo qua nó như lúc nãy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...