Mang em trở lại

 “Cảnh sát trưởng. Tôi là Brett Hooker, còn đây là…” Denton gật đầu. “Chúng tôi đã gặp nhau rồi,” ông nói cục cằn, nhìn thẳng vào đôi mắt ngạc nhiên của Tory. “Nhưng chắc cô ấy không còn nhớ tôi đâu.” Ông đưa tay ra cho Tory. “Tôi là Denton Washburn, Cảnh sát trưởng thị trấn Calico Rock.” Tory đỏ mặt. “Tôi xin lỗi, nhưng tôi e là không nhớ ông thật.” Denton gật đầu. “Đã lâu rồi. Tôi nghĩ khoảng hai mươi lăm năm trước. Và lúc ấy tôi không phải cảnh sát trưởng. Tôi chỉ là một lính mới, còn cô thì đang trong tình trạng tồi tệ khi chúng tôi đưa cô ra khỏi căn nhà đó.” Đôi mắt Tory càng mở lớn hơn nữa vì ngạc nhiên. Lại thêm một người dự phần vào quá khứ của cô mà cô không nhớ nổi.
 “Tôi xin lỗi. Tôi không nhớ được nhiều về khoảng thời gian đó.” Denton liếc nhìn Brett, rồi nhìn lại Tory. “Vậy cô nhớ được bao nhiêu về ngày đó?” Tory không đầu hàng nỗi tuyệt vọng trong lòng mình. “Chẳng nhớ gì cả.” Brett vòng tay quanh người cô. “Cho đến vài ngày trước, điều duy nhất cô ấy còn nhớ về thời thơ ấu là chuyện bị đưa hết từ nhà bố mẹ nuôi này đến nhà bố mẹ nuôi khác.” Washburn cau mày. “Tệ thật. Mẹ cô là một người phụ nữ tốt bụng. Tất cả mọi người trong thị trấn đều quý mến bà ấy và Danny. Ai cũng cũng buồn khi ông ấy qua đời.” Tory cau mày. “Ai là Danny?” Lông mày Denton nhướng lên. “Bố cô. Tôi nghĩ cả hai người nên ngồi xuống đã. Theo tôi thấy thì chúng ta cần nói chuyện một chút trước khi bàn tới các kế hoạch.” Họ vừa mới ngồi xuống thì có tiếng gõ cửa, rồi một người đàn ông đi vào mà không đợi mời, Washburn cau mày.
 “Cô Lancaster. Anh Hooker. Đây là điệp vụ liên bang Rickshaw.” Darrel Rentshaw không để mất nụ cười trong lúc chỉnh lại cách phát âm của vị cảnh sát trưởng.
 “Rentshaw mới đúng,” anh ta nói, chìa tay ra cho cả Brett và Tory.
 “Gì chả được,” Denton nói. “Tôi có thể làm gì cho anh được nữa?” Không ai không nhận ra trọng âm kém tinh tế Denton đặt vào chữ nữa. Brett nén cười. Đây không phải lần đầu tiên anh gặp cảnh các nhà chức trách địa phương và giới chức liên bang hằm hè nhau.
 Rentshaw lờ tịt sự châm chích của ông cảnh sát trưởng. “Tôi nghĩ tốt nhất chúng ta nên nói thẳng cho cô Lancaster đây biết những gì chúng ta trông đợi ở cô ấy.” Lần này Brett là người bực mình. Nụ cười trên mặt anh không hề chạm đến mắt, và anh chen ngang vào câu chuyện.
 Nghe này Rentshaư. Theo tôi hiểu thì anh mới là người cần được nghe nói thẳng. Cô Lancaster ở đây vì một mục đích. Dù có khó chịu đến thế nào thì tất cả chúng ta cũng đều biết đó là gì. Cô ấy không quan tâm ai là người phụ trách. Cô ấy không cần biết ai đang giẫm chân lên lãnh địa của ai. Tất cả những gì cô ấy muốn là tìm được thi thể của mẹ mình và tổ chức cho bà một đám tang tử tế. Cô ấy sẽ có mặt ở hiện trường cho đến khi nào xác của bà Ruth Lancaster được tìm thấy, và cô ấy sẽ là người đưa ra mọi quyết định về việc sau này sẽ đưa bà ấy đi đâu.” Rentshaw âm thầm đánh giá Hooker và tự cá cược với mình anh ta là một cựu cảnh sát, một tay cứng cựa là đằng khác. Nhưng anh ta đã mệt mỏi với việc cứ phải xác định lại thẩm quyền vốn đã được giao ình.

 “Tôi rất tiếc, cô Lancaster, nhưng cô phải hiểu vị trí của chúng tôi. Chúng tôi còn chưa biết chắc có cái xác nào để tìm hay không. Theo những thông tin tôi có, vị bác sĩ đã chứng kiến lời thú tội của Oliver Hale không hoàn toàn bị thuyết phục về tính xác thực của nó. Ông ta nghiêng về giả thuyết là ông già đã bị mất trí vì số thuốc đã dùng.” Denton Washburn đứng thẳng hết chiều ột mét bảy mươi hai của mình. “Vậy thì các vị đang làm cái quái gì trong thị trấn của tôi nếu vẫn nghĩ tất cả chỉ là thông tin trời ơi đất hỡi?” Rồi ông liếc sang chỗ Tory, “Xin cô thứ lỗi vì cách ăn nói của tôi.” Mặt Rentshaw bắt đầu đỏ lên. “Tôi không có thẩm quyền phán quyết. Tôi ở đây theo lệnh. Chuyện có tìm được thi thể nào hay không thì còn phải xem đã. Nếu có, các thủ tục hợp pháp phải được tuân thủ, bất kể cái xác bao nhiêu năm. Và trường hợp này sẽ được đưa vào hệ thống, như tất cả các vụ giết người khác.” Tory đã mệt và đói lả, và cô đã nghe đủ rồi. Cô đứng đậy, đẩy Brett sang một bên để tự nói chuyện.
 “Vậy hãy cho tôi biết một điều. Anh sẽ xử tội ai khi tìm được mẹ tôi? Lời thú tội của Oliver Hale đã loại trừ khả năng có một phiên tòa. Ông ta sắp chết, và ông ta đã đi tù rồi. Hãy giải thích một cách hợp lý việc anh đòi thi thể trong khi có ai để xét xử đi.” Denton Washburn chen vào. “Cô Lancaster, thực ra thì Hale không ở trong tù đâu… ít nhất là không còn nữa.” Tory quay sang đối mặt với ông cảnh sát trưởng và hiểu ngay điều ông chưa kịp nói. “Ông ta chết rồi à?” “Đúng, chết rồi. Khoảng sáu giờ ba mươi phút sáng nay.” Tory thở dài. Đối với Hale, công lý đã được thực thi. Cô quay lại trở Rentshaw.
 “Vậy anh không cần giữ thi thể khi đã không còn kẻ sát nhân nữa, tôi nói đúng chưa?” Hai vai Rentshaw chùng xuống. Anh ta ghét nhất là việc không được kiểm soát tình huống.
 “Nghe này cô Lancaster, nếu chúng ta tìm được một thi thể, và đây là nếu, thì hãy tính tiếp.” “Tôi sẽ không ngáng đường anh, nhưng tôi không định đi trước khi tìm được mẹ tôi.” Rentshaw giơ hai tay lên trời. “Tôi không có vấn đề gì với chuyện đó, nhưng tôi không biết cô định ở đâu. Mọi phòng trọ trong bán kính năm mươi kilomet quanh đây đều có người thuê rồi.” “Đó không phải là vấn đề với chúng tôi,” Tory nói. “Chúng tôi là những con rùa biết tự mang mai của mình trên lưng.” Rentshaw nhớ lại ngôi nhà lưu động đẹp đẽ đậu ở cửa trước, và chỉ trong một giây anh ta ước gì họ có giường trống. Rồi anh ta liếc nhìn mặt Hooker và sửa ngay ý nghĩ đó.
 “Thế thì được rồi.” Rentshaw liếc nhìn cảnh sát trưởng, rồi nhìn lại Brett và Tory. “Khi nào hai vị xong việc ở đây, tôi rất vui lòng được chỉ cho các vị địa điểm.” “Cám ơn anh. Chúng tôi sẽ không ở lâu.” Tory quay lại và ngồi xuống.
 Rentshaw có cảm giác mình vừa mới bị đuổi khéo. Anh ta lườm vị cảnh sát trưởng, gật đầu với Hooker rồi bỏ đi đột ngột như lúc đến.

 Denton cau mày khi cánh cửa đóng lại. “Anh chàng kia cần một kỳ nghỉ phép.” Brett cười toe. Càng lúc anh càng thích ông cảnh sát trưởng này hơn.
 “Để xem nào,” Denton lẩm bẩm. “Tôi đang nói đến đâu khi bị cắt ngang một cách thô lỗ ấy nhỉ?” Tory vươn người tới. “Bố tôi. Ông sắp kể chuyện về bố tôi.” Denton ngồi xuống với một tiếng cằn nhằn, “Đúng là như thế thưa cô.” “Cảnh sát trưởng?” “Vâng, thưa cô?” “Vì chúng ta từng quen biết nên cháu nghĩ chú gọi cháu là Tory thì hơn.” Denton suýt mỉm cười, “Như chú đang nói… bố cháu là người liều lĩnh. Ông ấy có đua mô tô chút ít và lái xe tải ột công ty dầu lửa. Ông ấy chết khi chiếc xe tải bị chệch bánh ra khỏi con đường đóng băng và lao xuống núi. Gần một tháng sau thì cháu ra đời.” “Vậy là cháu chưa bao giờ được gặp bố cháu?” “Đúng vậy.” “Cháu có một cảm giác mơ hồ là Hale đã từng sống trong nhà cháu. Đúng không ạ?” Cảnh sát trưởng gật đầu. “Không ai chấp nhận ông ta. Không ai nghĩ ông ta xứng đáng với mẹ cháu, nếu cháu hiểu ý chú. Nhưng bà ấy đã sống một mình lâu, gần năm năm, trước khi Hale bước vào đời bà ấy. Ông ta nói ngon nói ngọt để bà ấy cho về ở cùng. Sau đó, chẳng ai biết được chuyện gì đã xảy ra.” Denton cau mày. “Tất cả mọi người trong thị trấn đều nghĩ là bà ấy đã bỏ trốn cùng Hale và bỏ rơi cháu. Chú rất tiếc phải nói rằng mình cũng là một trong số ấy.” Đôi mắt Tory ứa lệ, nhưng giọng cô vẫn bình tĩnh. “Chú không có gì phải xin lỗi cả. Chính cháu còn nghĩ như thế, trong khi bà là mẹ cháu.” Brett với lấy tay Tory, rồi đan những ngón tay mình vào tay cô, an ủi cô theo cách duy nhất mà anh biết.  “Còn điều gì khác chúng tôi cần biết trước khi gặp Rentshaw không?” Brett hỏi.
 Denton nhún vai. “Tôi nghĩ là không. Nhưng nếu nhớ ra chuyện gì thì tôi biết phải tìm hai người ở đâu rồi.” Brett nắm tay Tory chặt hơn. “Giờ chúng tôi sẽ đi, cám ơn ông vì đã giúp đỡ.” Lần này không thể lầm được nụ cười của Denton Washburn. “Đó là vinh hạnh của tôi,” ông nói. “Hơn nữa, nếu không thế thì Lacey sẽ nhai sống tôi rồi ném cho cá.” “Don Lacey… ở thành phố Oklahoma à?” Brett hỏi.
 “Tôi học chung với ông ấy. Lúc nào cũng cứng đầu cứng cổ. Một khi đã có ý tưởng gì trong đầu thì không tài nào mà lôi kéo ông ấy nghĩ khác đi được. Ông ấy đã nhờ tôi để mắt đến hai người. Tôi bảo đó là vinh dự của mình.” Rồi Denton liếc nhìn Tory. “Rất tiếc về chuyện của mẹ cháu, Lancaster.” “Cám ơn chú.” “Và chú rất tiếc vì hệ thống hành chính đã đối xử với cháu như vậy.” “Cháu không phải là đứa trẻ duy nhất bị bỏ bê, và chắc cũng không phải đứa cuối cùng.” Denton Washburn gật đầu. “Dù sao thì đáng lẽ chúng tôi cũng phải chú tâm hơn khi chuyện như vậy xảy ra với người của mình. Theo cách của riêng mình, chúng tôi đã làm cháu thất vọng còn hơn cả hệ thống hành chính.” Tory chỉ lắc đầu. “Cách tốt nhất để chú có thể đền bù cho cháu là đảm bảo chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra cho đứa trẻ nào nữa.” “Lancaster, chú hứa là như thế.” Rentshaw không lãng phí thời gian chờ đợi. Anh ta đã ra lệnh cho người của mình dọn sạch đám phóng viên, rồi đảm bảo là người chủ hiện nay của mảnh đất nhà Lancaster sẽ có mặt ở hiện trường chờ họ đến. Khi trông thấy Hooker và cô gái nhà Lancaster ra khỏi sở cảnh sát, anh ta ra khỏi xe ô tô để tới gặp họ.
 “Hai người sẵn sàng làm việc chưa?” Rentshaw hỏi.
 Brett gật đầu.
 “Vậy theo tôi,” Rentshaw ra lệnh.

 “Tôi cần đi mua xăng trước khi rời thị trấn.” Rentshaw thở dài. “Có một trạm xăng trên đường đi ra. Tôi sẽ dẫn đường.” “Cảm ơn anh,” Brett nói và họ lên đường.
 Brett đổ đầy bình xăng còn Tory đi đi lại lại giữa bốn hàng kệ trong cửa hàng. Một tay cô cầm chai nước ngọt, tay kia cầm vài thanh kẹo. Thỉnh thoảng cô lại đặt chúng lên kệ để lấy xuống vài thứ cô vừa nhìn thấy. Rồi khi nào không thể quyết định được, cô sẽ lấy cả hai. Ngay bây giờ cô phân vân giữa Milky Way và Snickers để ăn chung với Baby Ruth và Payday mà cô đã có.
 “Này, trông cô quen quá!” Giật mình, Tory nhìn lên. Người thu ngân đằng sau quầy đang chỉ vào cô, vì thế đã lôi kéo thêm sự chú ý của ba người khách khác. Vụ lộn xộn ở sở cảnh sát còn quá mớ mẻ trong đầu Tory, cô liếc ra ngoài cửa sổ nhìn Brett, ước rằng mình đã chờ anh rồi mới đi vào trong này.
 “À, tôi không nghĩ…” “Cô, đúng rồi! Tôi biết cô!” người đàn ông nói. “Hôm nọ cô lên ti vi. Cô chính là cô gái đó. Cô từng sống ở đây, đúng không?” Tory nhìn chằm chằm vào người đàn ông qua các dãy hàng. Cô đứng gần cửa hơn anh ta. Nếu cần thiết, lúc nào cô cũng có thể bỏ chạy.
 “Vâng, lúc tôi còn nhỏ.” Anh ta gật đầu. “Tôi biết mà. Tôi chẳng quên mặt ai bao giờ.” Tory với lấy thanh Snickers.
 “Tôi đã cá với vợ tôi là sẽ nhìn thấy cô gái kia khi nào cô ấy tới Calico Rock. Tất cả mọi người tới thị trấn đều ghé qua đây trước tiên.” Tory liếc ra ngoài cửa sổ rồi nhặt luôn cả thanh Mily Way. Nếu Brett không nhanh lên, cô sẽ tiêu hết tiền và chẳng còn tay nào cầm đồ.
 “Điều họ nói trên ti vi có đúng không? Có phải gã đó đã giết mẹ…” “Vì Chúa, Clarence, sao anh không im miệng và để cô gái tội nghiệp được yên?” Tory nhìn lên. Một khuôn mặt mới đang tới gần. Cô không biết đó là ai, nhưng cực kỳ vui mừng vì chị ta đã đến.

 “Này, Tootie, tôi chỉ muốn biết có đúng là…” Tootie đập vào cánh tay người đàn ông rồi gạt anh ta ra sau quầy.
 “Thức ăn của anh nguội hết rồi đất. Ra khỏi đây và ăn suất của mình đi, không là tôi ném cho chó hết đấy.” Clarence làm theo lời chị ta, dành cho Tory cái nhìn tiếc nuối cuối cùng rồi đi ra cửa sau.
 Tory nén cười. Tootie chắc hẳn là “người vợ” mà anh ta đã nhắc đến.
 “Cô thứ lỗi cho Clarence nhé,” chị ta nói. “Chỉ là anh ấy bẩm sinh tò mò. Không có ác ý gì đâu.” Tory gật đầu. “Không sao,” rồi cô trông thấy Brett đi vào và bắt đầu thả lỏng. Cô thêm Butterfinger vào đống hàng khi anh bước qua cửa, và khi trả tiền xăng thì cô đặt đống kẹo lên mặt quầy.
 Brett nhìn vào chồng kẹo rồi nhướng một bên chân mày. “Để em một mình quá lâu không có lợi cho lắm nhỉ, em yêu?” Tory cười toe.
 Rồi Tootie chọn ngay lúc ấy để chen vào.
 “Anh biết gì không? Anh làm tôi nhớ đến anh chàng diễn viên Mel Gibson đây.” Chị ta nhìn sang Tory. “Cô có nghĩ thế không?” Rồi nhìn trở lại Brett. “Thật sự là anh giống anh ấy lắm đấy.” Rồi chị ta nghiêng đầu. “Anh không phải… đúng không?” Tory cười lớn, cầm chỗ kẹo và lẻn ra chiếc RV, bỏ lại Brett đằng sau với phiên bản nữ của Clarence.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui