Nghề nghiệp của hai người đặc thù, một người là nhà sản xuất còn một người là cố vấn kiêm chuyên gia đồng hồ, bình thường đều không rảnh rỗi.
Cộng thêm việc bị kẹt lại ở Vô Tích, trong lúc làm việc cũng không được tự ý rời khỏi vị trí, toàn hẹn hò ở trong khách sạn. Mỗi ngày không phải anh đến phòng em thì cũng là em đến phòng anh, không còn lựa chọn nào khác.
Phòng khách sạn lại nhỏ hẹp chật chội, hai người ở bên nhau, ngoại việc bồi dưỡng tình cảm một cách không chút ngại ngùng ra thì cũng chẳng làm được gì hơn.
Dần dà, hành động thân mật nào cũng tự nhiên như thể đã làm cả trăm lần.
Thẩm Thiên Trản thảnh thơi ngồi trên đùi anh, nhón một quả nho đút vào miệng anh: “Nho Kiều Hân mua ở dưới lầu, tươi ra phết.”
Quý Thanh Hòa ngậm nho vào trong miệng, kéo thanh tiến trình về điểm bắt đầu, xem lại video từ đầu.
Đoạn video hậu trường này là video phải đăng lên tài khoản weibo chính thức của bộ phim [Thời gian] vào tối nay.
Từ khâu biên tập đến khâu hậu kỳ đều đã được trải qua vô số lần xét duyệt. Đợi đến khi đến tay cô, cơ bản đã là sản phẩm không có một khuyết điểm nào rồi.
Tối nay cô không mấy tập trung, xem mấy lần cũng không nhớ video hậu trường đã quay những gì.
Sau khi Quý Thanh Hòa đến, trái tim lửng lơ vô định của cô mới hạ xuống. Cô vừa ăn nho, vừa cùng anh xem lại video từ đầu.
Thanh tiến trình của video đến cảnh máy quay đặc tả cô, ngón tay của Quý Thanh Hòa khẽ nhấn, nhận xét với giọng bình thản: “Đoạn này xóa đi.”
Thẩm Thiên Trảm nghiêng mắt nhìn anh với vẻ hoài nghi, “Không đẹp à?”
Quý Thanh Hòa trầm ngâm giây lát, đáp: “Anh vẫn chưa nhìn đủ, dựa vào đâu mà cho người khác nhìn?”
Anh cố ý chọc cho cô vui nên dĩ nhiên hiệu quả không tồi.
Thẩm Thiên Trản cười ha hả, vừa đút nho cho anh vừa hỏi: “Nếu em không phải nhà sản xuất mà xuất hiện trước màn ảnh giống như Tống Yên, có phải ban đầu chúng ta đã không có khả năng không?”
Nói ra cũng kỳ lạ.
Trước khi yêu đương, Thẩm Thiên Trản không phải là một người thích đưa ra giả thiết.
Cô cảm thấy cách dùng từ của “Giả sử” “Nếu như” này quá khái niệm hóa, tình huống được tưởng tưởng ra trong tiền đề hoàn toàn không có ý nghĩa gì.
Nhưng con người mà, cuộc đời này đều đi trên con đường vả mặt, không vả mặt người khác thì chính là tự vả mặt mình.
Chỉ riêng những gì mà cô nhớ, cô đã hỏi không ít những câu hỏi ngu ngốc từng bị cô định nghĩa là “Không chút ý nghĩa”.
“Có thể sẽ quen biết nhau sớm hơn chút.” Anh chỉnh lại góc độ màn hình máy tính, nói: “Rất nhiều chuyện sẽ xảy ra, đều là vì người được chỉ định đặc biệt. Nếu em không phải nhà sản xuất, vậy thì chúng ta đã là câu chuyện khác, không tồn tại kiểu giả thiết ‘Lúc đầu sẽ không có khả năng’.”
Thực tế thì, Quý Thanh Hòa cũng đã từng nghĩ đến vấn đề này.
Nếu Thẩm Thiên Trản không phải nhà sản xuất của [Thời gian]; Nếu Quý Khánh Trấn không phải người có tiếng trong giới chuyên gia đồng hồ; Nếu cô không cầm bản kế hoạch đến Tây An tìm ông Quý, liệu cả đời này họ có bỏ lỡ nhau một cách tiếc nuối hay không.
Về mặt lý trí, cuộc gặp gỡ và tương phùng của họ phải muộn hơn tuyến thời gian này một chút, thậm chí thật sự có khả năng thời gian sai lệch, không thể gặp gỡ mà tiếc nuối một đời.
Nhưng về mặt tình cảm, Quý Thanh Hòa không chấp nhận giả thiết này.
Cho dù Thẩm Thiên Trản không phải nhà sản xuất, mà là nhân viên kế hoạch của công ty nào đó; là nhân viên quán cà phê nào đó; hoặc là bác sĩ thú y của bệnh viện thú y nào đó. Bất kể là loại nghề nghiệp nào, anh vẫn sẽ gặp được cô.
Chỉ là đổi sang một cách gặp gỡ khác, bắt đầu một câu chuyện khác mà thôi.
Anh chợt nhớ đến một câu nói: “Câu chuyện xảy ra khi gặp được em, mới gọi là tình yêu.” Nói xong, chính anh lại bật cười trước, tự giễu: “Thảo nào ham muốn sáng tác của rất nhiều người đều bắt nguồn từ tình yêu.”
Thẩm Thiên Trản còn đang nghiền ngẫm, anh đã cúi đầu xuống, khẽ cọ vào vành tai cô, “Anh rất ít khi suy ngẫm về những chuyện chưa xảy ra, gặp gỡ chính là gặp gỡ. Thậm chí anh còn cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên, cảm thấy thời gian này sẽ xảy ra chuyện này. Suy nghĩ của cánh phụ nữ các em anh không hiểu lắm. Nếu thật sự phải tính toán thì lần đầu tiên anh gặp em vào năm ấy, anh bị kinh diễm, có phải lập tức phải đi đến bước tìm phương thức liên lạc của em không?”
Nhưng điều tàn nhẫn là, kinh diễm không phải là tình yêu.
Anh không chắc chắn bản thân anh ở cái tuổi đó liệu có gánh vác được sự bốc đồng trong đời của một người khác hay không. Sau đó anh bôn ba du học ở nước ngoài, gần như mất liên lạc. Thời gian hai năm qua, ai cũng không thể nói chính xác sẽ xảy ra chuyện gì.
Với suy nghĩ của anh, sự an bài tốt nhất chính là hiện tại, cô xuất hiện không sớm không muộn và anh đến cũng không nhanh không chậm.
--
Cùng lúc ấy, điều Thẩm Thiên Trản nghĩ đến là bức thư nam chính viết cho nữ chính trong kịch bản của [Thời gian] --
“Thời điểm khác nhau, em đến sớm một giây hoặc muộn một giây, có lẽ câu chuyện sẽ không diễn ra thế này nữa. Anh vẫn sẽ yêu em như trước đây, nhưng anh của năm hai mươi tuổi và anh của năm ba mươi tuổi, tình yêu dành cho em có thể sẽ là hai cảm xúc khác nhau.”
“Anh của thuở hai mươi trao cho em tình yêu mãnh liệt sôi nổi, kinh thiên động địa. Anh của tuổi ba mươi đã bình lặng như nước, nhưng lại có thể cho em một mái nhà, viết tiếp quãng đời còn lại. Em muốn kiểu tình yêu nào?”
Sau khi lá thư này được bỏ vào phong thư, vì biến cố cuộc đời đột ngột, cho đến cuối cùng cũng không được gửi đi.
Tuy không phải cuộc đời giống nhau, nhưng về những từng trải trong chuyện tình cảm, lại có một kiểu đồng điệu như vậy.
--
Đoạn video vẫn tiếp tục phát.
Đoạn cuối của video, là cơn mưa rào tầm tã ở Vô Tích tối nay.
Buổi lễ long trọng bị dừng lại giữa chừng, đoàn làm phim bên bờ sông vội vã tản ra tránh mưa, khung cảnh hỗn loạn như bày ong vỡ tổ.
Tổ biên tập cố ý lồng ghép khung cảnh mộng mơ pháo hoa đua nhau nở rộ lúc trước và cảnh tượng chật vật của đám người ướt như chuột lột vào với nhau, chỉnh sửa ra một loại tương phản rõ ràng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Ở đoạn chú thích cuối cùng, là câu hỏi phản vấn hài hước của tổ hậu kỳ: “Đạo diễn Thiệu, lúc anh ước nguyện đã gọi Dao Hoan đến chúc thọ trước sao?”
“Dao Hoan” là một bộ phim cổ trang huyền huyễn tình cảm nhẹ nhàng duy nhất mà Thẩm Thiên Trản sản xuất, được đông đảo khán giả yêu thích. Cho dù đã được phát sóng nhiều năm, nhưng những từ khóa hot trên mạng liên quan đến bộ phim vẫn thường xuyên được nhắc đến.
Tổ hậu kỳ dùng từ khóa đó ở chỗ này, không khỏi có hiệu quả làm nổi bật nội dung chính.
Thẩm Thiên Trản tương đối hài lòng, sau khi gửi tin nhắn phê duyệt cho Kiều Hân, cô gập laptop lại, tiện tay ném lên sofa.
Cô xoay người lại, mặt đối mặt ngồi trên chân anh, duỗi tay cởi cúc áo sơ mi của anh, “Khóa cửa rồi?”
Ánh mắt Quý Thanh Hòa ngậm cười, thong thả trả lời: “Không rõ, đi xem xem?”
Sao Thẩm Thiên Trản có thể không mảy may hay biết ý nghĩ xấu xa trong bụng anh chứ.
Trong tủ quần áo ở huyền quan phòng cô có một mặt gương sát đất. Một đêm nọ, họ làm được một nửa thì có người gõ cửa. Cô mới nhớ ra mình mới chỉ đóng cửa chứ chưa khóa cửa, sợ đến tụt hết hứng thú, đẩy anh đi khóa cửa trước đã.
Lỡ như để người ta mở cửa đi vào thật, cô còn sống được nữa không.
Quý Thanh Hòa đã “xách súng lâm trận” rồi, lúc như này sao có thể bằng lòng thỏa hiệp. Bị cô siết chặt không thể làm gì khác, đành ôm cô lên cùng đi đến huyền quan khóa cửa.
Khóa cửa xong, vì lý do an toàn, Thẩm Thiên Trản còn kéo chốt cửa vào.
Vừa quay đầu lại, cô liền nhìn thấy ánh mắt của Quý Thanh Hòa rơi vào mặt gương sát đất trong tủ quần áo chưa đóng hết, ánh mắt rạo rực.
Tình hình cuộc chiến đêm đó dĩ nhiên có thể tưởng tượng được...
Ngày hôm sau đến Tô Tạm cũng không nhịn được mà đến cà khịa: “Cuộc vận động trước khi ngủ của hai người có phải hơi ầm ĩ quá rồi không? Bụi trong khách sạn cũng bị chấn động rơi xuống phủ dày hai mét rồi đấy.”
Thẩm Thiên Trản đảo mắt trắng.
Nói nhăng nói cuội.
Cả quá trình cô đều cắn vào vai anh, lấy đâu ra động tĩnh lớn?
Nghĩ đến đây, cô chợt nhớ tới cảm giác run rẩy đến mức đầu óc trở nên trống rỗng vào tối ấy. Nhưng chỉ chớp mắt, cô lại bình tĩnh nhìn anh một cái, nói: “Đi, đi xem sao.”
Anh khẽ cười, tiếng cười vừa trầm vừa khàn, là sự từ tính và trầm thấp chỉ có đàn ông trưởng thành mới có.
Không đợi cô cởi đồ, tay anh đã chui vào từ dưới vạt váy, vuốt ve bờ eo của cô: “Không giận nữa à?”
Anh không nhắc, Thẩm Thiên Trản cũng suýt quên mất mình đang tức giận chuyện gì.
Cô giang chân quỳ bên đùi anh, hơi ngẩng đầu lên, dâng mình đến trước mặt anh, cất giọng vừa có chút mềm mại, vừa có chút êm ái: “Giận chứ, sao lại không giận cho được? Đám đàn ông xấu xa kia đều nhìn thấy em cầm thẻ phòng mở cửa phòng anh rồi.”
Quý Thanh Hòa vuốt ve eo cô, dần dần không thỏa mãn nữa. Tay anh men theo bờ eo của cô trượt xuống dưới, nắm lấy mông cô cách một lớp vải.
Nhìn Thẩm Thiên Trản có vẻ ít vận động, vóc dáng mảnh mai, nhưng chỉ khi chạm vào mới biết, da thịt cô săn chắc, không quá gầy, mỗi một tấc đều cân xứng vừa vặn.
Đường cong của mỗi một bộ phận trên cơ thể có đủ cả sự mềm mại lẫn tinh tế, tựa như một tác phẩm nghệ thuật được Thượng đế tạo ra, không dư thừa dù chỉ một tấc.
“Cũng có phải quan hệ không chính đáng đâu.” Anh cắn môi cô, triền miên hôn cô, “Biết thì cũng biết rồi, dù sao thì bộ phim [Thời gian] cũng sắp đóng máy rồi.”
Xương cốt toàn thân Thẩm Thiên Trản đều bị nụ hôn của anh làm cho mềm nhũn cả rồi. Cô khoác tay lên vai anh, bải hoải dựa vào người anh, khẽ lẩm bẩm: “Cũng không thể giống như ở lại lớp sau giờ học, gọi hết người này đến người kia ra, sau đó chúng ta nắm tay nhau đứng trước mặt họ nói với họ rằng chúng ta là quan hệ bạn trai bạn gái bình thường chứ?”
Như thế thì ngớ ngẩn biết bao.
Nghĩ đến đây, cô không kìm được mà khẽ đấm anh một cái, “Sao anh không nói cho em là trong phòng anh có người từ sớm.” Nếu không thì làm gì có những chuyện như này?
“Quên mất.” Quý Thanh Hòa bật cười, bế cô lên.
Không đi đến giường, không đi đến huyền quan.
Anh tắt đèn, bế người kia đến bệ cửa sổ.
Ngoài cửa sổ có những tia sét giao nhau, tiếng mưa xối xả. Thế mưa lớn như này, đến hai tiếng nữa cũng chẳng có dấu hiệu ngớt mưa.
Quý Thanh Hòa đè Thẩm Thiên Trản lên cửa kính lạnh ngắt, ngón tay móc vào quai váy, hôn xuống bả vai cô, từng chút từng chút, càng hôn càng sâu. Lúc mơn trớn đến xương quai xanh, anh vén váy ngủ của cô lên, ngón tay men theo bắp đùi của cô, thăm dò vào trong. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Cô lập tức trở nên căng thẳng, mở mắt nhìn anh.
Đúng lúc ngoài cửa sổ có một tia chớp lóe lên, ánh chớp vụt sáng lướt qua mắt anh, như tia lửa nhỏ xuống cơ thể cô, nhen nhóm từng đốm lửa cháy lan đồng cỏ.
Vị trí ở bệ cửa sổ quá chật chội, cô chỉ tựa vào được một nửa, phần lớn là chới với trong không trung. Được anh ôm, tuy không đến nỗi rơi xuống nhưng Quý Thanh Hòa vừa có động tác, cô lập tức mẫn cảm vô cùng.
Cô hơi ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi, không còn tâm trí để phân tâm nữa.
Có tiếng sấm đùng đoàng và tia sét lóe lên.
Thẩm Thiên Trản như con cá bên mép nước, hô hấp dồn dập.
Không biết qua bao lâu, lúc đôi chân của cô bủn rủn, mũi chân co cứng như thể bị chuột rút, cuối cùng anh cũng rút tay ra, dùng ngón tay ẩm ướt kia chà sát cánh môi cô, cất giọng trầm khàn: “Muốn đến vậy à?”
Mí mắt Thẩm Thiên Trản khẽ rung, có một khoảnh khắc không dám nhìn anh.
Anh khẽ cười, cúi xuống hôn cô, từ xương mày đến chóp mũi, khiến cô mở mắt là thấy anh, nhắm mắt cũng thấy anh.
Anh chậm rãi đi vào, từng chút một, tựa như đang khai khẩn đất hoang, cực kỳ nhẫn nại.
Chiếc dép lê trên chân Thẩm Thiên Trản không thể trụ lại được nữa, rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng “bộp” khẽ khàng.
Gặp ngay tiếng sấm xuyên qua tầng mây.
Cô giật mình co rúm người lại, anh bật cười sốc cô lên, cả người cô gần như lơ lửng giữa không trung.
Thời gian hãy còn sớm, trên hành lang vẫn có dăm ba người đi lại, cười đùa, trò chuyện, đi ngang qua cửa phòng.
Thẩm Thiên Trản cắn môi không dám phát ra tiếng, nhưng cơ thể cô lại nghiêng ngả theo chuyển động của anh như cánh bèo thả mình theo dòng nước. Giống như những hạt mưa rớt rơi từ trên không trung, biến hóa khôn lường, liên miên không ngớt.
Chẳng rõ đã bao lâu trôi qua, cơn mưa ngớt dần.
“Ngọn cờ chiến” giương cao của Quý Thanh Hòa cũng dần hạ xuống, anh ôm Thẩm Thiên Trản bình ổn giây lát, lúc lên tiếng giọng nói khàn đặc: “Bế em đi tắm nhé?”
Thẩm Thiên Trản ôm lại anh, không lên tiếng.
Trong phòng hơi oi bức, trên người cô ướt đẫm mồ hôi, hơi nhớp nháp. Nhưng lúc này cô chỉ muốn vùi sâu vào lòng anh, không muốn động đậy chút nào.
Quý Thanh Hòa cảm nhận được sự mệt mỏi của cô, khẽ vỗ vào lưng cô từng cái một, như đang dỗ dành cô vậy.
Hồi lâu sau, cô mới nói lí nhí: “Lần này trước khi rời Vô Tích, anh cùng em về nhà một chuyến nhé.”
Cô ngập ngừng vài giây rồi nói tiếp: “Em muốn anh gặp mặt bố mẹ em lại từ đầu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...