Mang em cùng thời gian giấu đi

Bàn chuyện làm ăn xong, cũng là lúc tính sổ sau mùa thu.
 
Lợi dụng lúc Thẩm Thiên Trản đang buông lỏng phòng bị, Qúy Thanh Hòa bế cô đi vào phòng ngủ.
 
Lòng bàn tay của Thẩm Thiên Trản vẫn còn yếu, nhất thời chưa phản ứng. Đến khi bị Qúy Thanh Hòa ném lên giường, cô mới cảm nhận được cái gì gọi là – quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
 
Lòng cô rung động, không kìm được nuốt một ngụm nước bọt, thấy anh đã cởi áo vest ngoài ra liền vội vàng chỉ vào ánh ban mai đang lộ ra bên rèm cửa sổ, nhắc nhở: "Trời sắp sáng rồi."
 
Qúy Thanh Hòa nhìn cô, đáy mắt u ám, không tán thành: "Em sợ anh không có đủ thời gian, không đủ thỏa mãn sao?"
 
Thẩm Thiên Trản: "..." Cô nhất thời không thể phản bác.
 
Qúy Thanh Hòa cởi áo khoác ngoài treo lên lưng ghế, cả người buông lỏng, quỳ gối bên mép giường, đè cô xuống dưới thân: "Điện thoại đâu?"
 
Thẩm Thiên Trản không biết tại sao, nhưng vẫn đem chiếc điện thoại đang để trên đầu giường đưa cho anh.
 
Anh nửa chống khuỷu tay, một tay mở khóa, bật danh sách "Cuộc gọi gần đây", đưa cô xem danh sách gọi nhỡ - chỉ trong vài giây, nhật ký cuộc gọi nhỡ đỏ chót, tên của Qúy Thanh Hòa nằm gọn gàng trên cả năm dòng.
 
Thẩm Thiên Trản chột dạ: "Em không mang di động."
 
Lúc đó Tô Lan Y đột nhiên xuất hiện, lại đề nghị xuống quầy thịt nướng dưới lầu tán gẫu, toàn bộ thời gian cô thay quần áo đều chỉ nghĩ đến ý đồ của cô ta, còn không để ý đến điện thoại ở trong phòng.
 
Qúy Thanh Hòa khinh khỉnh đối mặt với cô trong vài giây: "Đây không phải là lần đầu tiên."
 
Thẩm Thiên Trản: "..."
 
Cô không nghiện điện thoại di động, trong đoàn phim, khi có chuyện ai cũng thích giao tiếp mặt đối mặt với nhau, di động là hoàn toàn không cần thiết. Hơn nữa, ở một nơi rộng lớn như vậy, tìm đại ai đấy hét lớn một tiếng, đảm bảo cả tòa nhà đều có thể nghe thấy.
 
Nhưng lúc này mà cố thanh minh thì chính là hành vi không sáng suốt.
 
Đều là người lớn mà, có chuyện thì giải quyết.
 
Lúc này, Thẩm Thiên Trản hiệu suất cực cao lập tức đưa ra một giải pháp cực kỳ hiệu quả: "Vậy anh thắt bên lưng quần em, mang theo bên mình mọi lúc mọi nơi."
 
Qúy Thanh Hòa bật cười: "Cách làm vô lại như thế, học được từ ai vậy?"
 
Anh đưa điện thoại lại cho Thẩm Thiên Trản: "Tự mình cầm lấy."
 
Thẩm Thiên Trản cọ cọ tay, nhưng vẫn không cầm lấy.
 

“Không cầm cũng không sao.” Qúy Thanh Hòa ép sức nặng của cơ thể xuống, dán lên người cô không còn kẽ hở .
 
Chất liệu quần tây hơi mỏng, cách lớp sơ mi, cơ bắp săn chắc và đầy đặn trên cơ thể anh giống như một cánh cung đang căng ra, âm thầm uy hiếp.
 
Thẩm Thiên Trản cảm thấy dưới áp lực của anh, bản thân giống như cây mẫu đơn nhỏ bé yếu ớt đến đáng thương, chịu đựng áp bức, chịu đủ hủy hoại.
 
Cô run rẩy cầm lấy, trong ánh mắt âm thầm lên án anh.
 
Qúy Thanh Hòa không hề lay chuyển, giọng điệu trầm thấp đầy từ tính: "Đọc đi."
 
Anh dựa quá gần, thanh âm giống như có nam châm, mang đến cảm giác lơ lửng trong không gian.
 
Thẩm Thiên Trản vô thức nhìn vào điện thoại, không biết màn hình đã chuyển sang WeChat từ lúc nào, trên trang tràn ngập nội dung WeChat mà cô đăng một tiếng trước.
 
Cô hơi xấu hổ.
 
Cuối cùng cũng biết đêm nay mùi thuốc súng của Qúy Thanh Hòa đến từ đâu.
 
Thấy cô do dự, Qúy Thanh Hòa hơi nghiêng đầu, ung dung nhìn cô: "Dám đăng mà lại không dám nói?"
 
Giọng điệu đó, ẩn chứa bão táp, tựa như mang theo sấm chớp.
 
Thẩm Thiên Trản run rẩy, ngẩng đầu nhìn anh.
 
Nút áo sơ mi của Qúy Thanh Hòa không biết đã bị nới lỏng từ lúc nào, cổ áo hơi mở ra. Từ góc độ của cô, vừa khéo có thể nhìn từ cổ áo thẳng xuống dưới, vô cùng rõ ràng.
 
Cô dừng lại một chút, giải thích trước: "Em không hề định chia tay".
 
Đôi mắt của Qúy Thanh Hòa kích động, hơi nheo lại khi nghe thấy hai từ "chia tay", anh véo cằm Thẩm Thiên Trản, cẩn thận nhìn cô: "Cũng nghĩ là em không dám."
 
Hầu hết thời gian, Qúy Thanh Hòa đều nhẹ nhàng.
 
Giống như vẻ ngoài cực kỳ lừa dối của mình, anh rất lạnh lùng, hiếm khi bộc lộ cảm xúc của mình. Chỉ khi anh cùng cô ở nơi riêng tư, ánh mắt anh mới lộ ra một chút cảm xúc, hoặc động tình, hoặc ham muốn bất chợt, con át chủ bài luôn hiển hiện rõ ràng, để cô không phải suy đoán lung tung.
 
Ngay bây giờ cũng vậy.
 
Mặc dù giọng điệu của anh lạnh lùng, nhưng ánh mắt chạm vào cô không lạnh lùng như vậy. Ngược lại lòng bàn tay giống như có lửa nóng rực, xoa xoa eo cô, giống như ngọn lửa sắp bốc lên bất cứ lúc nào. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
 
Thẩm Thiên Trản thấy vậy, lập tức cố làm nguội đi: "Chính anh nói trước là chúng ta giống như những đứa trẻ vừa mới thích nghi với một mối quan hệ, mới đang học cách yêu thương nhau."
 

Qúy Thanh Hòa nhếch khóe môi, chờ cô phản bác.
 
“Em tưởng anh có yêu cầu đối với em, còn em lại không đạt được giá trị kỳ vọng của anh, nên mới suy nghĩ nhiều một chút.” Cô ném điện thoại đi, ôm lấy anh trước: “Mấy năm nay em đều bận bịu với sự nghiệp, đối với tình yêu đều là khịt mũi coi thường. Trước khi gặp anh, em cảm thấy yêu đường vừa ảnh hưởng đến công việc lại vừa lãng phí thời gian. Một thân một mình tự do tự tại, làm gì không làm, tại sao phải lãng phí thời gian đi dỗ dành bạn trai."
 
Thẩm Thiên Trản, người đang dành thời gian "dỗ dành" bạn trai, thở dài ngao ngán: "Bây giờ em đang ở trên chuyến tàu của tình yêu, lại thấy tiếc vì mình không đủ hiểu biết, còn thiếu kinh nghiệm thực chiến".
 
Cô lặng lẽ liếc nhìn anh bằng ánh mắt trong suốt, lẩm bẩm: "Sớm thẳng thắn, để anh bớt trông đợi vào em. Anh lại hiểu thành cái gì rồi?"
 
Bình minh đang đến gần.
 
Cô thức cả đêm, mí mắt hơi sưng, lớp trang điểm đã nhạt, nét mặt thường ngày vốn quá lạnh lùng lại trở nên tinh xảo mà dịu dàng. Lúc này, cô khẽ nhướng mắt, giọng điệu mềm mại, có chút trách móc, giống như một chú chim tước ẩn mình trong lồng sâu, mỏng manh mà xinh đẹp.
 
Qúy Thanh Hòa giống như bị mê hoặc, cúi đầu hôn lên mắt cô.
 
Những nơi có thể chạm đến, anh đều muốn triền miên lưu luyến thân mật.
 
Anh ôm Thẩm Thiên Trản lật người lại, dựa vào chiếc gối dựa của cô, ngồi dựa một nửa người, ôm cô vào lòng: "Anh nghe Tuế Hoan nhắc qua về 'giai đoạn mới yêu', đại khái là con gái khi đã độc thân quá lâu sẽ không thích ứng được với chuyện quan hệ tình cảm đột ngột, lúc mới yêu thì sẽ chia tay vì sinh ra phản kháng khi đối phương bất ngờ xen vào cuộc sống của mình.”
 
Thẩm Thiên Trản nghe xong, đột nhiên cảm thấy nhẹ đi...
 
Cô thấy mình không thích hợp với việc yêu đương, không thể tìm thấy sự thay đổi của điểm cân bằng trong mối quan hệ giữa hai người. Người vốn bình thản như thể thế giới sụp đổ cũng không thay đổi sắc mặt như cô cũng loạn nghĩ đến việc lúc gặp khó khăn trong giai đoạn mới yêu thì sẽ có chuyện chia tay.
 
Cô đột nhiên muốn cười, cũng khó có thể che giấu được nụ cười, liền cười ra tiếng: "Em tự lập đã quen rồi, không biết phải dựa dẫm vào người khác thế nào, cũng không biết lúc yêu thì phải làm gì. Em sợ anh kỳ vọng vào em, bởi vì em không làm được mà anh thất vọng."
 
Chỉ là những suy nghĩ vớ vẩn tầm thường không cần thiết này đã khiến cho cuộc nói chuyện về tương lai vừa rồi biến mất gần như không còn dấu tích.
 
Ở tuổi này, với kinh nghiệm sống như vậy, cô và Qúy Thanh Hòa đã không còn giống những nam thanh nữ tú phải từng giây từng phút dính lấy nhau, tâm sự suốt ngày.
 
Sở thích của họ là kiềm chế và nhẹ nhàng, là có thể bao dung tất cả sự dịu dàng và mạnh mẽ của đối phương.
 
Không cần phải giống như những nam thanh nữ tú yêu nhau, tôi thích bạn là phải dùng "Bạn là người duy nhất đứng đầu danh sách WeChat của tôi", "Trao nhau tín vật định tình" và "Tôi đã xóa tất cả thông tin liên hệ với bạn khác giới vì bạn ”để chứng minh.
 
Giữa họ rất sòng phẳng, đến mức một lời hứa hẹn cũng chẳng cần, giống như một tờ giấy trắng vừa được trải ra, còn chưa kịp vẽ gì lên nó.
 
“Suy nghĩ nhiều rồi.” Qúy Thanh Hòa nghịch ngợm dái tai cô, giọng nói khàn khàn: “Có sức nghĩ ngợi lung tung như vậy thì thà ngủ một giấc còn tốt hơn.”
 
Thẩm Thiên Trản quay đầu lại nhìn anh, không hiểu ý anh từ "ngủ" có nghĩa đen hay là nghĩa mà cô đang nghĩ đến.
 

Cằm anh nâng lên, cọ cọ trên đỉnh đầu cô. Đầu ngón tay mảnh khảnh vẫn véo tai cô, giống như đang vuốt ve mèo sữa, hết lần này đến lần khác gãi nhẹ vành tai cô: "Tình cảm sâu đến đâu thì phải xem kéo dài được bao lâu."
 
“Tự mình ước lượng?” Vừa nói xong, anh cười nhạo chính mình, tiếng cười nhàn nhạt, vậy mà lại làm lỗ tai cô đỏ lên.
 
"Vô lại."
 
"Không nghiêm chỉnh."
 
Thẩm Thiên Trản mở miệng cắn anh.
 
Vừa tiến lên, anh liền quay đầu, đúng lúc chạm môi anh.
 
Cằm của cô kề bên vài sợi râu lún phút đêm qua mới cạo của anh, châm chích, lại hơi ngứa.
 
Ánh sáng xuyên qua các khe hở trên rèm cửa dần dần sáng lên, những giọng nói dần dần vang lên trong hành lang khách sạn.
 
Anh lăn qua đè cô xuống giường, mạnh mẽ hôn thật sâu.
 
Sau khi Thẩm Thiên Trản buộc phải đo "cảm giác sâu đến mức nào", trong đầu toàn là suy nghĩ bối rối - đây có coi như bài tập buổi sáng không?
 
——
 
Tin tức Thẩm Thiên Trản muốn rời khỏi Thiên Đăng chỉ được tiết lộ trong cuộc trò chuyện với Tô Lan Y vào đêm hôm đó, vẫn chưa được công khai.
 
Bất kể Tô Lan Y là lo lắng tin tức cô rời đi sẽ làm lung lay tâm tư mọi người, hay là do tạm thời muốn giấu chuyện này đi để tìm cách cứu vãn, mọi chuyện xảy ra đêm hôm đó đều không hề lộ ra ngoài. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
 
Mọi chuyện diễn ra như thường lệ.
 
Chỉ một số người tinh ý mới nhận thấy sắc trời đang chuyển biến, mưa bão sắp ập đến.
 
Hôm nay.
 
Đêm ở đoàn phim.
 
Thẩm Thiên Trản đang đợi Thiệu Sầu Yết kết thúc công việc để mở cuộc họp.
 
Tô Tạm thu dọn công việc xong, xách chiếc ghế xếp nhỏ, lén lút di chuyển qua.
 
"Chị Trản."
 
Thẩm Thiên Trản nhìn sang bên, khẽ hừ một tiếng, coi như trả lời.
 
"Chị với chị em có phải đã cãi nhau không?"
 
Ma đạo tổ sư trong giới mạt chược như Thẩm Thiên Trản vừa chạm vào quân bài, vừa nghe vậy, cũng không thèm ngẩng lên: "Ai nói cho cậu biết?"
 

Tô Tạm xoa xoa tay, hỏi: "Vậy, hai người có chuyện gì thế?"
 
Cậu ta liếc nhìn quân bài cô chạm vào, cảm thấy tối nay cô rất may mắn, bạo gan nhắc tới Tiêu Thịnh: "Có phải là vì Tiêu Thịnh còn ở công ty nên chị khó chịu sao?"
 
Thẩm Thiên Trản dừng lại, quay đầu nhìn cậu ta.
 
Ánh mắt cô sắc lạnh, nhìn đến mức khiến Tô Tạm cảm thấy chột dạ, không chờ cô hỏi đã đem mọi thứ mình biết khai sạch ra: "Em còn không phải vì cảm thấy Tiêu Thịnh quá khoa trương sao, đi tố cáo rồi, chị em trước đó rõ ràng đã đồng ý đuổi Tiêu Thịnh đi giúp chị xả giận. Kết quả, hôm sau chả có gì thay đổi, lại còn cứng miệng phủ nhận chuyện mình đã đồng ý."
 
Tin tức này khiến Tô Tạm nhất thời kinh ngạc, trong lòng âm thầm giận Tô Lan Y mấy ngày nay, đến bây giờ hai người vẫn chưa làm hòa.
 
Đêm đó Tiêu Thịnh đã không rời đi trước khi bình minh lên như Tô Lan Y đã nói, Thẩm Thiên Trản không hề ngạc nhiên.
 
Cô nếu đã đoạn tuyệt với Tô Lan Y thì việc Tiêu Thịnh có rời đi hay không cũng không còn là vấn đề nữa. Cô ta  xem trọng việc chung như vậy, đương nhiên không muốn mất thêm một Tiêu Thịnh khi Thẩm Thiên Trản đưa đã ra quyết định.
 
Sau đêm đó, Tô Lan Y không hề nhắn riêng cho cô một lần nào nữa.
 
Mối quan hệ tốt đẹp của hai người trong nhiều năm đã đóng băng hoàn toàn, một cuộc chiến tranh lạnh kéo dài đã bắt đầu.
 
Tô Tạm không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người, nhưng cậu ta nhạy cảm phát hiện ra mọi thứ đang dần đi trật đường ray. Sự thay đổi bất thường này khiến cậu ta mất ngủ hàng đêm, luôn cảm thấy dường như sắp có chuyện xảy ra.
 
Theo thói quen của Thẩm Thiên Trản thì đã bắt đầu chuẩn bị cho dự án tiếp theo sau khi tiến độ đoàn phim đã đi được nửa chặng đường. Cho dù đó là một dự án gốc hay là điện ảnh truyền hình chuyển thể thì bây giờ đã bắt đầu lựa chọn rồi. Nhưng cho đến nay, Thẩm Thiên Trản vẫn chưa có dự án nào để tham gia cuộc họp, tất cả các dự án của Thiên Đăng ở giai đoạn này dường như đều có sự đồng ý ngầm nào đó, toàn bộ được sắp xếp giao cho đội của Tiêu Thịnh.
 
“Hơn nữa, hiện tại chị đang đích thân dạy em mọi thứ… giống như đang huấn luyện người tiếp quản công việc trước khi từ chức vậy.” Tô Tạm cau mày, có chút khó hiểu: “Chị lẽ nào đã quá thất vọng với chị của em, thật sự định bỏ đi sao? "
 
Tô Tạm lúc cần thông minh thì cũng không đến nỗi ngu ngốc, mặc dù không đoán đúng toàn bộ câu chuyện nhưng tổng quan thì vẫn rất hợp lý.
 
Thẩm Thiên Trản nhìn chằm chằm điện thoại di động, một chút cũng không bị ảnh hưởng: "Để cậu thăng chức không tốt sao? Lợi ích của sản xuất lớn hơn hẳn giám sát còn gì."
 
Tô Tạm nhất thời không phân biệt được cô đang nói đùa hay nói thật, sắc mặt liền trở nên đau khổ: "Em thích chạy việc vặt cho chị, không muốn thăng chức." Nói xong, lại đoán mò: “Không phải vì cãi nhau với chị của em, vậy thì là vì chị định kết hôn với Chủ tịch Qúy sao?"
 
“Gia cảnh của Qúy tổng không đơn giản, việc chuẩn bị đám cưới cũng khá rườm rà.” Càng nghĩ cậu ta lại càng cảm thấy đúng: “Kết hôn xong còn hưởng tuần trăng mật, hai người cũng không còn trẻ, nên chuẩn bị có em bé rồi. Đến lúc mang thai cũng không hợp với việc làm lụng vất vả, làm sản xuất khổ như thế, Qúy tổng chắc chắn không đồng ý để chị tiếp tục làm việc ở đoàn phim. "
 
Thẩm Thiên Trản lật một quân bài, nhắm vào ót cậu ta bắn một cái: "Giỏi vậy, lập tức mang sổ sách đưa cho chị đối chiếu đi."
 
Tô Tạm nhất thời ôm trán không nói nên lời, cậu ta trong lòng không yên, lại không tìm được câu trả lời, trằn trọc mấy ngày nay, thấy tháng sáu sắp hết, ngọn lửa trong lòng càng ngày càng mạnh lên.
 
Sau khi đuổi được Tô Tạm đi, Thẩm Thiên Trản không còn hứng thú chơi game dưỡng sinh nữa.
 
Cô khóa màn hình, chống cằm nhìn studio rực sáng ánh đèn phía xa.
 
Trong một tháng rưỡi nữa,[[Thời gian]] sẽ hoàn thành.
 
Còn cô, cũng nên suy nghĩ kỹ xem con đường phía sau nên đi như thế nào.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui