Thẩm Thiên Trản nói chuyện từ trước đến giờ đều rào trước đón sau.
Ba phần thật, bảy phần giả.
Đối phương không cần tiếp lời cô cũng không cảm thấy ngại ngùng, chỉ cần nói đùa một chút là có thể tiện tay cho qua.
Ban đầu Quý Thanh Hòa không hiểu thấu được điểm này, hiểu lầm rằng Thẩm Thiên Trản là người thực sự quyết đoán, không dễ thương lượng. Thỉnh thoảng vấp phải chút khó khăn ở chỗ cô, chỉ cảm thấy chắc do thời điểm chưa tới, lửa chưa đủ chuẩn.
Mãi đến gần đây, anh mới phát hiện. Trong con người của Thẩm Thiên Trản luôn tồn tại hình ảnh một cô gái, cô gái ấy phóng khoáng tự do, trái ngược với sự thông minh trí tuệ, sang trọng tinh tế thường ngày.
Anh đưa tay lên, vuốt nhẹ tóc cô.
Cô gái vùi đầu vào cổ anh, chớp mắt đã ngủ say.
Quý Thanh Hòa nhân cơ hội xoa nhẹ gáy cô, cổ cô thon dài, làn da trắng sáng mịn màng.
“Bà Mạnh trước kia có nuôi một con mèo, thuộc loài Ragdoll.” Giọng nói trầm ấm như tiếng đàn violin mang phong cách cổ xưa nhưng có đôi chút mệt mỏi: “Sau này vì công việc bận, ông nội anh đã đem nó về nuôi.”
“Anh đã từng chăm sóc con mèo này, nó rất ngoan, cứ như là sinh ra đã không biết cáu kỉnh là gì.”
Thẩm Thiên Trảm im lặng lắng nghe, không tiếp lời.
“Sau này, sống với nhau lâu anh mới nhận ra, nó không phải không biết cáu kỉnh mà là cả đời sống nó trong trăn trở, học được cách che dấu và tỏ ra yếu đuối.” Lòng bàn tay anh ấm áp, ngón tay đưa từ phía sau gáy lên vành tai, khẽ nói: “Em và nó khác nhau, em không biết cách thể hiện sự yếu đuối, ngược lại em còn tỏ ra mình rất mạnh mẽ. Lâu dần đến cả em cũng nghĩ rằng bản thân mình chính là người lì lợm, cứng đầu.”
Quý Thanh Hòa cúi đầu.
Hai người dần dần sát lại nhau, anh cúi đầu, không biết là cố ý hay vô ý, đôi môi chạm nhẹ qua ấn đường của cô, để lại một nụ hôn nhẹ.
Thẩm Thiên Trản nhắm mắt, nhưng khi nói ra vẫn mạnh miệng: “ Cái gì mà tưởng rằng, em cứ lì lợm, cứng đầu đấy.”
Quý Thanh Hòa khẽ cười, ngón tay khẽ vê nhẹ dái tai cô rồi nói : “Không phải tối qua “vào” rồi sao?”
Tối qua?
Thẩm Thiên Trảm định nói thì đột nhiên nhớ ra điều gì, mặt nóng bừng, không nói lên lời.
Như mọi ngày, cô sẽ mắng chửi đôi ba câu tên chó chết, thối tha, đồ lưu manh. Nhưng đêm nay, thật sự đã thấm mệt, đến cả võ mồm cô cũng không còn hứng đấu lại, chỉ im lặng không nói lời nào.
Quý Thanh Hòa cũng vì cô mà giả bộ câm điếc.
Qua 10 phút, điện thoại của Thẩm Thiên Trảm vang lên, có tin nhắn đến.
Cô nhắm mặt lại, không quan tâm.
Đầu mũi phảng phất mùi hương lạnh lẽo quen thuộc, mộc mạc lành lạnh, nhẹ nhàng chuyển sang phảng phất.
Cô dùng mũi cọ xát vào cổ anh, bàn tay vòng sau gáy dần dần đưa lên vê dái tai anh. Cô thực sự không hiểu tại sao Quý Thanh Hòa lại thích sờ gáy và dái tai cô, nhưng đổi lại là cô, cô cũng thích chạm vào thân thể của Quý Thanh Hòa, đó chỉ là sở thích của mỗi người.
Cô ngắm nghía một hồi, nhớ ra phải quay về họp, thật sự không nên lãng phí thời gian quyến luyến ở đây. Chỉ đành nuối tiếc ngồi lên xe quay trở về.
-------------------
Mấy ngày sau, Thẩm Thiên Trảm vội vàng cùng Tô Tạm sắp xếp lịch quay phim, phối hợp với các bên mở cuộc họp đến sáng, lùi ngày quay phim cho Tống Yên.
Trong thời gian này, điều duy nhất khiến Thẩm Thiên Trản nhẹ nhõm chính là kỳ kinh nguyệt đến đúng như dự định.
Trong lòng trút bỏ một mối lo ngại lớn, cô đang ở trong trạng thái rất tốt, ngày nào cũng giống như quay trở về thời thanh xuân tươi đẹp.
Ngày hôm đó, nghe nói có cảnh quay sửa chữa đồng hồ của Phó Hề.
Thẩm Thiên Trản ăn cơm xong liền trực tiếp đến nơi sản xuất.
Thiệu Sầu Yết rất tâm đắc với cảnh quay này, có ý muốn biến nó thành bộ phim tài liệu, sau đó cắt ra tạo thành phần ngoại truyện. Khi Thẩm Thiên Trản đến, phim trường đã bắt đầu quay phim, cô đứng ở bên ngoài, nhìn vào bên trong phim trường chật chội , Phó Hề đang ngồi trước một cái bàn bày biện rất nhiều đồng hồ.
Phim trường hầu hết là đạo cụ do tổ đạo cụ của Thẩm Thiên Trản chế tạo, tham khảo bản sao những chiếc đồng hồ được trưng bày trong văn phòng của Quý Thanh Hòa ở Sảnh Thời Gian được làm lại theo tỉ lệ 1:1.
Vì lý do thời gian mà chuyến đi Tây An của cô thời gian mà vẫn chưa thực hiện, lúc này nhìn thấy mọi người dùng đạo cụ cũ trên phim trường, cô vuốt cằm, hỏi Kiều Hân xem sắp tới có thể sắp xếp lịch trình ngắn hạn không, cô cần phải đến Tây An mượn một số thiết bị. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Ban đầu nếu như không xảy ra chuyện của Tống Yên, chuyến đi của cô đã diễn ra ổn thỏa, chỉ đợi sau khi Tống Yên vào đoàn phim, cô sẽ dành ra 3 – 5 ngày đến Tây An thăm ông Quý Khánh Chấn.
Phân cảnh chuyên nghiệp phải đợi sau khi Quý Thanh Hòa hướng dẫn, rồi tiến hành quay phim.
Nhưng lần này Tống Yên bị thương, thời gian gia nhập đoàn làm phim bị trì hoãn, nhiều phân cảnh phải điều chỉnh lại từ đầu, kéo dài thời hạn, mọi thứ đều có vẻ khá vội vàng và gấp gáp.
Đang lúc xuất thần.*
*Xuất thần : chăm chú chuyên sâu vào việc gì
Quay phim kết thúc, Quý Thanh Hòa cùng với Thiệu Sầu Yết phối hợp điều chỉnh góc độ quay phim.
Anh đeo bao tay, điều chỉnh lại dây đồng hồ, từng bước một tháo ra, biểu thị động tác.
Cô đến gần, đứng phía sau Quý Thanh Hòa.
Bên trong phim trường lặng ngắt như tờ, chỉ có giọng nói du dương của anh, đang từng bước giảng giải.
Tháng năm, thời tiết nóng nực khác thường.
Thẩm Thiên Trản nhìn thấy anh tóc mai ướt rượt, mồ hôi đầm đìa, liền vẫy tay, mượn một chiếc quạt mang qua.
Anh dường như phát hiện ra, giọng nói ngừng lại, nhưng không quay người, vẫn tập trung vào hộp đựng ốc vít trên tay, lần lượt tháo rời từng vòng bánh răng nhỏ và con lắc trong đồng hồ.
Mấy ngày này, Thẩm Thiên Trảm bận rộn, Quý Thanh Hòa cũng không nhàn rỗi.
Mỗi đêm khi cô cùng đạo diễn tổ chức cuộc họp, anh sẽ ở phòng bên mở lớp giảng dạy, bổ sung kiến thức căn bản cho Phó Hề. Nội dung bài học xoay quanh việc học tháo dỡ đồng hồ mấy ngày trước sau đó học cách lắp ráp, xử lí sự cố.
Thẩm Thiên Trản mượn cớ đưa đồ ăn khuya đến thăm dò. Hai người thường ngày ngủ khá muộn, chịu khó đến mức giống như chuyên tâm đào tạo một thợ thủ công chứ không phải đến khi quay phim mới bắt đầu dạy kiến thức căn bản.
-------------
Buổi chiều có cuộc họp báo.
Thẩm Thiên Trảm đợi một lúc ở trường quay, tự bỏ tiền túi kêu Kiều Hân đi đặt một chút trà chiều. Đầu tiên là để khao đoàn làm phim, thứ hai là thể hiện ý tốt với bên truyền thông.
Vụ ẩu đả của đoàn phim [Xuân Giang] trước đó, tin tức Tống Yên bị thương đã dấy lên không ít sóng gió trên mạng. Bên trong thành phố điện ảnh Vô Tích, chào đón một làn sóng hiếu khách.
Bên ngoài đoàn phim [Thời gian] cũng thường xuyên trao đổi với phóng viên và paparazzi (thợ săn ảnh), để dò hỏi một số tin tức.
Từ khi biết tin đồn hôm ấy của Phó Hề và Tống Yên là thật, Thẩm Thiên Trản lao tâm khổ trí, trong khi Tống Yên đang tĩnh dưỡng, ép buộc Phó Hề phải chăm sóc bảo vệ Tống Yên.
Mấy ngày qua tình hình nghiêm trọng, cô vừa đề phòng đối thủ bắt bóng bắt gió hãm hại cô, vừa lo lắng [Thời gian] bị vạch trần, suýt chút nữa tức giận tới mức hai con mắt thâm quầng, cả đêm không ngủ được.
Cuộc họp đêm hôm trước, sau khi ý kiến mở họp báo của cô được ủng hộ, cô dứt khoát đem chuyện này đề cập trong buổi họp báo.
Nhận thấy thời gian sắp tới, Thẩm Thiên Trản bố trí khu tiếp khách, dặn dò Kiều Hân đến sớm phát nước và bánh cho phóng viên. Cô cũng cầm hai phần của mình, đích thân đến trường quay đưa Quý Thanh Hòa và Thiệu Sâu Yết qua.
Khi cô quay trở lại trường quay, phòng làm việc chỉ có một mình Thiệu Sầu Yết ngồi sau màn hình giám sát hút thuốc.
Thẩm Thiên Trản đưa đồ uống cho anh, nhìn quanh một vòng, không thấy Quý Thanh Hòa, hỏi: “Thầy Quý đâu rồi?”
Thiệu Sầu Yết cong ngón tay nhẹ nhàng gạt tàn thuốc, nói: “Cô xem tôi hút thuốc nên chắc chắn anh ta không có ở đây.” Anh nghiêng đầu mỉm cười, khói thuốc bay theo lối ra bên ngoài phòng làm việc, chỉ cho cô hướng đi: “Chắc là ở trong nhà vệ sinh.”
Thẩm Thiên Trản đi theo hướng chỉ của anh ta, ngoài cửa một rừng cây rậm rạp xanh tươi, trước mắt là ánh nắng chói chang như muốn thiêu đốt con người.
Cô không mang ô, đôi giày cao gót đứng trên phiến đá dẫm đạp gần 2 phút, cuối cùng cũng nhìn thấy Quý Thanh Hòa ở trước bồn rửa tay.
Nơi này hoang vu, lách qua bãi cỏ chính là hồ nước, lúc này có đoàn phim cổ trang thuê phim trường quay phim, chỉ duy nhất một con đường đang tiến hành sản xuất phim, ngoài ra, có rất ít người qua lại.
Thẩm Thiên Trảm im lặng.
Cô cắn ống hút, hút một ngụm cà phê, híp mắt nhìn Quý Thanh Hòa vốc nước rửa mặt.
Anh không đeo kính, gương mặt ướt đẫm nước, vương cả trên ngọn tóc, từng giọt nước tí tách rơi. Nhìn thấy cô đến, anh chống tay lên bồn rửa mặt đợi nước rơi thêm một chút, sau đó lau khô tay, tự tin bước về phía cô.
Thẩm Thiên Trản đưa cho anh một ly nước lạnh.
Quý Thanh Hòa không đón lấy.
Anh nhìn xuống ống hút bị cô cắn đến mức dẹp lại, lấy cốc cà phê trong tay cô, mở nắp và uống vài ngụm rồi trả lại cho cô: “Uống cà phê, tối nay không ngủ nữa?”
Anh lấy cốc cà phê nhanh đến mức, khi cốc cà phê được trả về tay, Thẩm Thiên Trản mới phản ứng lại.
Cô giương mắt đờ đẫn.
Muốn trách mắng, thì lại cảm thấy chuyện nhỏ như thế này không đến mức phải chuyện bé xé ra to. Không nổi giận, lại cảm thấy bản thân dễ bị bắt nạt, cứ thế cảm thấy như mình bị đơ một lúc lâu, đợi đến khi phản ứng kịp thì không còn cơ hội truy cứu nữa rồi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
“Anh xem qua lịch trình Kiều Hân sắp cho em.” Quý Thanh Hòa cầm hộ cô ly nước, cùng cô quay về: “Chuẩn bị dành thời gian đi Tây An?”
Thẩm Thiên Trản ngạc nhiên sao anh lại nhạy cảm đến vậy: “Văn kiện của em vừa mới cấp, anh đã biết sao?”
Quý Thanh Hòa nhếch mày, nhắc nhở cô: “Bản gốc cũng là chuẩn bị đi Tây An vài ngày.”
Đường đá có chút trơn trượt, anh vừa chú ý bước chân của cô, vừa nói thêm: “Có một số đạo cụ quá mới, còn nhiều khuyết điểm.” Anh luôn theo đuổi sự hoàn mỹ, nhiều lúc đưa ra yêu cầu có phần nghiêm khắc, so với Thiệu Sầu Yết thì kẻ tám lạng người nửa cân.
Thẩm Thiên Trản cũng là người hay lo lắng, cô còn muốn đến tham quan phòng làm việc của ông Quý, xem có thể giúp đoàn phim [Thời gian] cung cấp cảm hứng sáng tạo.
Trước mắt đoàn phim vừa mới bắt đầu ghi hình, còn nhiều thời gian để điều chỉnh. Sau này, đến cả Tây An cũng không cần phải đến, sao phải nói đến cảm hứng sáng tạo.
“Chờ đến đêm nay.” Thẩm Thiên Trản nhấp một ngụm cà phê, nói: “Đêm nay sẽ biết thời gian cụ thể.”
----------------
Chuyến đi Tây An của Thẩm Thiên Trản được thu xếp trong đêm nay, tổng cộng 3 ngày, đêm hôm sau xuất phát.
Ngày cô xuất phát, đúng lúc Tống Yên quay về [Xuân Giang], Tiêu Thịnh liên hệ cô qua Kiều Hân, hỏi cô có thời gian đến cùng ăn bữa cơm, anh muốn nhận lỗi do bản thân thiếu trách nhiệm đã gây phiền toái cho cô.
Thẩm Thiên Trản lúc ấy vừa tắm xong, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Chuyến đi Tây An của cô phải được thu xếp sớm, vậy làm sao có thời gian đi ăn cơm cùng Tiêu Thịnh rồi nghe anh ta nhận lỗi? Cũng không sợ tổn thọ.
Cô ngày càng bất mãn với Tiêu Thịnh, cũng có chút không hài lòng với sự thiên vị của Tô Lan Y. Tiếc rằng khi ở nơi làm việc, mọi người đều cảm thấy nóng giận không phải là tính khí của cô, họ chỉ thấy cô là người kiêu ngạo và bất lịch sự. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Mặc cho Thẩm Thiên Trảm tâm trạng không vui, cũng chỉ có thể mỉm cười cho Kiều Hân đến trả lời: “Tôi gần đây phải đi công tác, đợi đến khi về chúng ta cùng ăn một bữa. Còn về việc nhận lỗi, sản xuất Tiêu khách khí quá rồi, đều là đồng nghiệp với nhau, giúp đỡ tương trợ gánh vác trách nhiệm cho nhau là chuyện đương nhiên.”
Kiều Hân đương nhiên hiểu ra được đó là những lời không thật lòng, bèn trau chuốt lại rồi chuyển lời đến Tiêu Thịnh.
Đêm hôm ấy sau khi đi vào giấc ngủ.
Trong đầu Thẩm Thiên Trản hiện lên con đường gian khổ trong vài năm qua, giống như cưỡi ngựa xem hoa, trong giấc mơ cô hồi tưởng lại một lần tất cả những chuyện đã từng xảy qua trong nhiều năm qua.
Từ việc thành lập công ty quản lý nghệ sĩ đến hủy bỏ hợp đồng với Thiển Thiển; từ vụ tai tiếng do bạn bè Tô Tạm gây ra, đến áp lực quan hệ xã hội của Tô Lan Y; từ việc đoàn phim [Xuân Giang] bi mắc kẹt ở Vô Tích, đến đoàn phim được Tiêu Thịnh chỉ đạo vô ý làm Tống Yên bị thương, làm trì trệ kế hoạch của cô.
Mọi chuyện cứ như phong ba bão táp, từ sóng yên biển lặng bỗng chốc thay đổi chóng mặt.
Nửa đêm bừng tỉnh, cô tìm điện thoại xem đồng hồ, mới chỉ có 30 phút trôi qua.
Toàn thân cô đổi mồ hôi, khó chịu khắp người, vừa ngồi dậy chuẩn bị đi tắm thì chuông cửa vang lên.
1 giờ đêm, gã đàn ông quái quỷ nào lại đến gõ cửa mua vui vậy?
Thẩm Thiên Trản đang nghi ngờ.
Ngoài cửa, Quý Thanh Hòa giọng nói trầm ấm lạnh lùng: “Là anh.”
Ủa, hóa ra không phải là tên quái quỷ nào, là nam hồ ly tinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...