Quý Thanh Hòa có chịu thiệt thòi gì không thì chưa biết, nhưng Thẩm Thiên Trản đã nhanh chóng bị báo ứng ngay----cả một bàn thức ăn kia, cô ngay cả một miếng cũng chưa được nuốt.
Trên đường đến đoàn làm phim [[Xuân Giang]] với Tô Tạm, Thẩm Thiên Trản không ngừng hối hận, nói nhiều như vậy làm gì? Nếu mà cô có thể nói ít lại một chút, không chừng giờ món gà nướng ngó sen đã nằm trong đĩa của cô rồi?
------------
Đoàn làm phim của Tiêu Thịnh xảy ra xung đột bạo lực.
Chuyện này vốn tính cũng không phải là chuyện của Thẩm Thiên Trản, nhưng đang đi nửa đường thì cô nhận được cuộc gọi điện của người đại diện Tống Yên, báo cho cô biết, Tống Yên giờ đang bị thương đã được đưa đến bệnh viện. Ngay sau đó, những tin tức tán dóc xuất hiện ồ ạt, mấy chuyện trong ngành giải trí đều là như vậy, thực sự lên báo rồi.
Khi Thẩm Thiên Trản đọc được tin tức, liền chạy tới đoàn làm phim [[Xuân Giang]], thì đã là 8 giờ tối.
Toàn bộ phim trường, hơn nửa đều bị đập phá hết, chỉ còn một ít máy móc thiết bị và dụng cụ đều bị phá hoại để chất ở một góc, chỉ chờ vứt đi nữa thôi.
Một người trong đoàn phim ở khu ghi hình, đầu năm lúc bão tuyết ở Vô Tích, Thẩm Thiên Trản đã từng liên hệ với anh ta, liếc một cái là nhận ra ngay.
Dường như hai người đều cùng lúc nhận ra nhau, đối phương nhìn thấy cô, liền vội vã phủi ống quần, chạy đến đón: “Sản xuất Thẩm.”
Thẩm Thiên Trản gật đầu, hỏi Tiêu Thịnh trước: “Sản xuất Tiêu đâu rồi?”
Người của đoàn phim là do Tiêu Thịnh đặc biệt dặn dò ở lại đón Thẩm Thiên Trản, nghe vậy, liền vội vàng báo cáo: “Sản xuất Tiêu cùng với hai vị đạo diễn đến đồn cảnh sát để báo cáo vụ việc rồi.”
Thẩm Thiên Trản lại hỏi: “Có người bị thương không?”
Khuôn mặt của người trong đoàn phim cứ như ăn phải thuốc đắng vậy, xìu cả xuống: “Cô Tống bị ngộ thương, đã có người đưa tới bệnh viện. Nhìn qua đều thấy đoàn làm phim quay xong cả rồi, cô nói xem chuyện này là như thế nào đây.” Đúng là phải nhẫn nhịn rất lâu, nên một khi mở miệng, anh ta cứ than trách không ngừng: “Sau khi đoàn phim [[Xuân Giang]] khai máy đều gặp toàn chuyện không thuận lợi, một năm sau thì gặp nạn tuyết, làm phải đình công cả nửa tháng, tổn thất biết bao nhiêu. Giờ sắp xong hết cả rồi, đạo diễn với giám chế lại xung đột với nhau, mới dẫn đến vụ việc này....”
Thẩm Thiên Trản vỗ vỗ vai anh ta, an ủi: “Những việc này rồi cũng sẽ được giải quyết thôi.”
“Tôi nhận được điện thoại của người đại diện Tống Yên mới biết bên này xảy ra chuyện, vốn nghĩ là cũng không phải là chuyện của mình. Nhưng mà Tô tổng chỗ chúng tôi cũng rất lo lắng, nên bảo tôi qua xem thử, xem có giải quyết được gì không.”
Người trong đoàn phim dẫn cố đến điểm xảy ra chuyện, đưa cô đến tận hiện trường.
Thật ra chả có cảnh máu me nào như trong trí tưởng tượng của Thẩm Thiên Trản, khung cảnh sạch sẽ, nhiều lắm cũng chỉ là cái bình nước bị vỡ, có tiếng nước chảy tách tách thôi.
“Tôi lúc đó đang ở phía sau gốc cây hút thuốc, tại vào cảnh sai thời điểm, nên bị đuổi đến chỗ kia.” Người của đoàn phim chỉ vào cái cây bên kia nói tiếp: “Tới khi tôi phát hiện đoàn làm phim có người gây rối, anh em đã đánh nhau cả rồi. Bị thương cũng không nghiêm trọng, chỉ là đánh nhau thì có chút va chạm thôi, Ai ngờ lấy mấy cái đế với mấy cái đèn chiếu sáng ra đánh, làm lỡ tay ngộ thương cô Tống Yên. Tới khi sản xuất Tiêu đi từ khách sạn tới, thì cô Tống đã được đưa tới bệnh viện rồi, nghe nói là bị thương trên mặt….”
Anh ta càng nói giọng càng nhỏ, tới cuối cùng thì chỉ nghe như tiếng ruồi vo ve, ngay cả nhìn cũng chả dám nhìn nét mặt Thẩm Thiên Trản.
Tống Yên sau khi quay xong sẽ đến đoàn phim [[Thời gian]], chuyện này cả đoàn [[Xuân Giang]] ai cũng biết rõ.
Giám chế cũng cho Tống Yên điều kiện làm việc thuận lợi nhất, đem toàn bộ cảnh quay còn chưa hoàn thành của cô tập trung lại một chỗ, dùng mấy ngày liên tiếp ở phim trường để hoàn thành hết. Bởi vì chuyện này, nhiều diễn viên cảm thấy bất mãn, sớm đã có ý định nổi lên tranh chấp.
Chuyện hôm nay tuy nói là do đạo diễn và giám chế mâu thuẫn với nhau, nhưng thực tế thì Tống Yên cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi liên can.
Chỉ là đầu đuôi của câu chuyện bị bóp méo thế nào thì anh ta lại không nói rõ, anh ta là một người của đoàn phim, nói nhiều quá thì thành ra là đang đảo lộn trái phải, vô duyên vô cớ lại đi rước thêm chuyện vào cho mình.
Trước mắt thì chuyện trọng điểm chính là: Tống Yên bị thương ở mặt, chắc chắn sẽ làm chậm trễ phim [[Xuân Giang]], cũng sẽ làm chậm trễ tiến độ của Thẩm Thiên Trản.
Thẩm Thiên Trản đương nhiên có thể phát hiện ra mấy việc mà anh ta nói với cô cũng chỉ là qua loa lấy lệ.
Tiêu Thịnh chắc cũng rất bất mãn với chuyện cô nhúng tay vào chuyện này, cho nên mới để lại một tên nhân viên khi xảy ra chuyện còn đang đứng cách đó 300 mét để hút thuốc, giải thích mọi chuyện cho cô.
Cuối cùng thì cô cũng đã hiểu hết.
Dù sao thì Tiêu Thịnh đối với cô cũng chỉ là một gã đạo đức giả, cuối cùng vẫn chả thể phân biệt nổi trắng đen thị phi thế nào.
Cô trong lòng cũng chả thèm giận, trên mặt không thể hiện gì, lấy cớ đi xem tình hình thực tế của Tống Yên, chớp mắt đã đi qua chỗ khác gọi điện thoại.
Tô Tạm thấy cô rời đi, nhìn xung quanh một chút, đưa cho người của đoàn phim một điếu thuốc: “Chuyện lần này đúng là khó giải quyết, chúng tôi vốn dĩ là đang chờ cô Tống Yên thứ 7 qua đoàn phim.”
Người đoàn phim thấy hơi ngượng, cười cười hai tiếng: “Mấy chuyện ngoài ý muốn này ai mà ngờ được.”
Tô Tạm thấy anh ta châm thuốc, liền đi đến tiếp cận xin tí lửa: “Anh ở [[Xuân Giang]] cũng đã lâu rồi, trước kia không thấy đạo diễn với giám chế có chỗ nào bất hòa với nhau sao?”
-----------
Thẩm Thiên Trản đi ra xa phía sau, gọi cho Kiều Hân một cuộc điện thoại.
Trước khi xuất phát, cô đã sắp xếp cho Kiều Hân và nhân viên phụ trách đời sống của tổ sản xuất đi qua bệnh viện thăm Tống Yên, nắm bắt thêm tình hình sức khỏe. Ước chừng thời gian, thì giờ hai người kia đã đến bệnh viện rồi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Đáng tiếc là tình huống không được thuận lợi như Thẩm Thiên Trản nghĩ.
Kiều Hân không hề thấy Tống Yên, cũng không hề gặp người đại diện của Tống Yên. Thậm chí điện thoại cũng không liên lạc được, cơ bản là từ đầu tới cuối cũng không cách nào liên lạc được với đội của Tống Yên.
Thẩm Thiên Trản suy nghĩ vài giây, trầm ngâm nói: “Mọi người cứ về trước đi, để chị nghĩ cách.”
Sau khi ngắt điện thoại, trước tiên cô liên lạc với người quản lý của Phó Hề, biết được Phó Hề đã xong cảnh phim ngày hôm nay, giờ đang về khách sạn, cô đi thẳng vào vấn đề nói: “Thầy Phó và Tống Yên đang ở cùng nhau sao?”
Đầu bên kia sau khi im lặng khoảng vài giây, hiển nhiên cảm thấy không cần thiết phải lừa gạt Thẩm Thiên Trản làm gì, liền nhanh nhẹn báo địa điểm.
Thẩm Thiên Trản đợi Tô Tạm dò hỏi xong tình hình, cũng không vội hỏi, chỉ kéo cậu ta lên xe, trở về khách sạn.
Cô cũng không nói rõ mục đích, chỉ ngồi chỉ đường cho tài xế, tới tiệm trà sữa đầu đường thì mua hai ly, tới tiệm ăn vặt thì mua thêm hai phần mì xào, trên đường cứ cách một đoạn lại dừng lại một chút, không phải là mua hạt dẻ tiệm này, thì sẽ là mua vịt lăn bột ở tiệm kia. Giống như đang đi chơi Tết Thanh Minh, chả thấy chút gì là đang gấp rút cả.
Tô Tạm bị cô làm cho không hiểu chuyện gì, sau khi vào khách sạn vẫn bám riết hỏi Thẩm Thiên Trản: “Chúng ta cứ như vậy mà mặc kệ mọi chuyện sao?”
Thẩm Thiên Trản ấn nút thang máy: “Thế cậu nghĩ quản thế nào?”
Tô Tạm bị giọng điệu của cô kích thích trong nháy mắt đã rướn cổ lên thể hiện: “Chị có biết là người trong đoàn phim kia nói với em chuyện gì không, lúc giám chế sắp xếp mấy cảnh quay của Tống Yên, có mấy diễn viên không vừa lòng, ở đoàn phim đã làm loạn một lần. Tiêu Thịnh vẫn bất chấp, thậm chí ngầm chấp thuận, lúc này mới dẫn đến chuyện xung đột ngày hôm nay, làm bị thương đến Tống Yên. Tống Yên nếu như thực sự bị thương trên mặt, thì mấy cảnh phim còn lại phải làm thế nào mà quay đây?”
Cậu ta vừa dứt lời, thang máy cũng vừa đến nơi.
Có người vừa bước vào thang máy, đánh nhẹ lên vành mũ lưỡi trai của Tô Tạm: “Cậu đang trù ẻo ai vậy?”
Tô Tạm lần này bị giật mình, vừa tập trung nhìn, phát hiện rõ ràng là Quý Thanh Hòa, dáng vẻ kiêu ngạo lúc nãy trong phút chốc tụt xuống còn một nửa: “Quý, Quý tổng.”
Cậu ta giải thích: “Tôi không phải là trù ẻo gì, chỉ là hai bọn tôi đang nói chuyện….”
Hai mắt Quý Thanh Hòa kẽ khép hờ, nhìn cậu một cái, cũng không nói gì.
Mãi cho đến khi thang máy đi xuống, trở lại đại sảnh của khách sạn.
Tới lúc tận mắt thấy hai người cùng lúc đi ra khỏi thang máy, thì bộ não hạt dưa của cậu ta mới quay trở lại. Cậu ta vội vã bước theo: “Chị Trản, chị là đang chơi chiêu chuồn chuồn thoát xác đây ư?”
“Xe của đoàn phim loạn quá, hơi bất tiện.” Thẩm Thiên Trản đưa ít đồ ăn vặt mua dọc đường, chia cho cậu một nửa: “Chị đi lo công vụ, về rồi chị giải thích sau.”
Dứt lời, cô vừa bước vài bước, liền quay đầu lại: “Không được ăn vụng.”
Tô Tạm cầm theo túi đồ ăn của cô, khuôn mặt nhất thời xanh xao.
Ai! Ăn vụng!
Ai! Ăn vụng!
Cậu ta căm phẫn thò tay lấy mấy hạt dẻ, quay đầu bước đi.
-------------
Tới bãi giữ xe, trước tiên Thẩm Thiên Trản quan sát xem có ai bám đuôi theo không.
Cô sợ bị theo đuôi, hành tung của Phó Hề và Tống Yên sẽ bị phát hiện, lại thêm dầu vào mỡ, trên đường đều rất cẩn thận đề phòng.
Sau khi đến bệnh viện.
Quý Thanh Hòa ở lại trong xe, Thẩm Thiên Trản tự mình đến hỏi thăm sức khỏe.
Tống Yên bị thương không nặng, chỉ bị giá đỡ đèn đập vào vai. Trên mặt gần miệng, có bị một chút bầm, nghỉ ngơi vài ngày là sẽ ổn cả.
Thẩm Thiên Trản thấy cô không sao, nỗi lo trong lòng cuối cùng đã được gỡ bỏ.
Suốt dọc đường đi, cô đã ngồi suy nghĩ tới rất nhiều hậu quả.
Nếu như Tống Yên bị thương quá nặng, không thể nào sắp xếp được, chỉ có thể phải đổi diễn viên khác, cô lại không nỡ làm lỡ mất kế hoạch của đoàn phim. Nhưng mà trong hàng ngàn hàng vạn khả năng, cô đều không muốn phải bắt đầu tuyển chọn diễn viên trở lại.
May mắn thật, Tống Yên chỉ là sắc mặt có chút mệt mỏi, Thẩm Thiên Trản cũng không quấy rầy nữa, lấy cớ còn phải quay lại đoàn làm phim, đi cùng người đại diện của Tống Yên ra khỏi phòng bệnh. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Người đại diện của Tống Yên rất muốn hoàn thành nốt những cảnh quay cuối, nhưng mà đối với chuyện ngoài ý muốn này rất lo lắng, sau khi liên tục nhận lỗi, bày tỏ thái độ sẽ nhanh chóng quay lại đoàn phim, tiếp tục hoàn thành đúng kỳ hạn.
Thẩm Thiên Trản bôn ba một đêm, xác nhận được tình hình thực tế của Tống Yên cũng đã cảm thấy bình tĩnh, giờ mới cảm nhận được cơn mệt mỏi kéo tới. Sau khi bảo người đại diện của Tống Yên dừng chân, tự mình đi đến hầm giữ xe, mở cửa lên xe.
Cửa xe BMWs có cảm ứng tự động, sau khi cô lên xe, từ cửa xe đến bản điều khiển đều sáng lên, tạo thành một mảng sáng liền nhau.
Quý Thanh Hòa đang ngồi im nhắm mắt, nghe được tiếng động, mở mắt ra xem,
Sau khi Thẩm Thiên Trản lên xe đã ngồi xuống ghế, không nói một câu nào, ánh mắt song suốt như pha-lê của cô như đang rơi vào hư không, lặng lẽ ngồi im.
Biểu cảm này tưởng chừng như là một người bị hút khô hết tinh khí, chỉ còn lại một thân xác xinh đẹp.
Quý Thanh Hòa thấy tâm tình cô không ổn, không lái xe ngay. Anh đưa tay bấm đèn trong xe, dựa vào ánh đèn, cẩn thận dò xét cô một cái: “Tình hình không ổn sao?”
Thẩm Thiên Trản hoàn hồn trở lại, thắt dây an toàn: “Không nghiêm trọng.”
Cô đóng khóa, xoay người nhìn anh, hai người trong phút chốc im lặng, cô đột nhiên tháo dây an toàn vừa thắt, đưa tay ôm lấy anh: “Em có chút mệt.”
Vốn tính là định đêm nay sẽ làm một chút dư vị tình yêu, uống ít rượu, nói ít chuyện nhỏ, những chuyện đẹp đẽ của nhân gian.
Thế mà lại xảy ra chuyện này, cô phải bôn ba thì không nói, lại vừa mệt vừa đói, tiếp tục lại còn phải giải quyết vụ Tống Yên sẽ bị trễ thời gian gia nhập đoàn phim.
Cô không hiểu được tại sao có chút suy sụp, mà khi được anh ôm vào lòng thì lại cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.
Nhưng mà lòng tự trọng cứ quấy phá cô, không muốn cho anh thấy dáng vẻ yếu đuối của mình vào lúc này, khi dựa sát vào anh, cố tình vươn hai tay ôm chặt lấy lồng ngực của anh.
Nhưng mà dường như anh có thể đọc được thấu lòng cô, không nói lời nào, anh đưa tay nhẹ tắt đi đèn đọc sách trên đầu cô.
Đèn trong xe chỉ còn le lói, ánh đèn từ từ chuyển sang tối dần, anh tắt động cơ, đưa tay che mắt cô lại: “Cho em nửa tiếng, trong nửa tiếng này không được vì ai mà làm gì cả, cũng nhất định không được đi giúp đỡ người khác.”
Thẩm Thiên Trản chớp mắt, trước mặt đều là bóng tối, một vài tia sáng lọt qua kẽ tay anh, một màu tím xa xăm.
Lòng cô đang nặng trĩu, thoáng chốc trở nên nhẹ nhàng vô cùng. Cô đưa tay ra, nắm lấy đôi bàn tay anh đang che tầm mắt của mình rồi kéo xuống môi.
Cô nhìn anh, hình như có gì đó khó giải thích được: “Con người của em ngoại trừ xinh đẹp và giỏi ăn nói ra, thì chả còn ưu điểm gì khác. Quý Thanh Hòa, anh rốt cuộc là nhìn trúng điểm nào của em vậy?”
Thẩm Thiên Trản cũng không cần anh trả lời, lại tiếp tục nói: “Em tính khí không tốt, làm em điên lên, nói xuống tay là sẽ xuống tay, em cũng nghi là không biết mình có tiềm tàng nguy cơ gây bạo lực gia đình không nữa.”
“Em mà có chút tâm cơ trà xanh, em sớm đã mê hoặc anh, lừa anh mở cho em một cái công ty, cả ngày chơi đùa trên tài sản của anh.”
Nói xong lời cuối, cô thực sự có chút xót xa mà nói: “Đáng tiếc là, con người này của em cũng quá biết chừng mực rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...