Mang em cùng thời gian giấu đi

Lúc Kiều Hân tìm đến, Tô Tạm đang bị một nhóm nhiếp ảnh gia cao lớn thô kệch trong tổ quay phim luân phiên mời rượu. cậu ta uống đến mức mặt đỏ tai hồng, tai ong ong ù đi, lại từ chối không được, khi đột nhiên nhìn Kiều Hân đẩy đám đông ra hướng cậu ta đi tới, giống như nhìn thấy bồ tát phổ độ chúng sinh, suýt nữa cảm động đến rơi nước mắt.
 
Cậu ta đẩy ly rượu đang đến gần trước mũi mình, chỉ Kiều Hân: “Đặc phái viên của chị Trản đến rồi, chắc là tìm tôi có việc, chốc nữa uống sau, chốc nữa rồi uống.”
 
Mọi người xuy lên một tiếng, nhưng cũng không làm chậm trễ việc, ý tứ mà níu giữ anh vài lần, lại khách khí mà thả cậu ta đi.
 
Tô Tạm sống sót sau kiếp nạn, một tay sờ ngực một tay nắm bình rượu, chân nhũn ra dựa vào Kiều Hân trốn vào một góc: “Em mà tới muộn chút nữa, tên tuổi tiểu gia ngàn chén không say anh đây sẽ hoàn toàn kết thúc trong tay đám ông nội này rồi.”
 
Kiều Hân bước tới trước mặt Tô Tạm, thấy anh đứng còn không vững, đưa tay vỗ vỗ mặt cậu ta: “Anh tỉnh táo lại trước, em tìm anh có việc.” Cái vỗ này của cô, vỗ ra một tiếng nấc.
 
Tô Tạm vội vàng che miệng lại, hai mắt nhìn vào khoảng không một lúc, đợi sau khi phục hồi tinh thần rồi, cảm giác say tan đi, cuối cùng đứng thẳng lưng lên.
 
“Đang tỉnh táo, em nói đi.”
 
“Chị Trản uống không được nữa rồi, toàn nói mê sảng. Canh giải rượu cũng uống không được, bây giờ đang ôm Quý tổng không buông tay, Quý tổng để em đến tìm anh, nói là chụp ảnh nhóm, anh ấy đưa chị Trản lên lầu cho tỉnh rượu.”
 
Tô Tạm kinh ngạc: “Say rồi?”
 
Thẩm Thiên Trản uống say sẽ có cái đức hạnh gì cậu ta đương nhiên hiểu rõ, lập tức giống như bị gõ một gậy, rượu cũng tỉnh hơn phân nửa: “Anh đã nói chị ấy đừng uống quá nhanh rồi mà, lại không nghe anh.”
 
Kiều Hân sợ trễ việc, thấy cậu ta vẫn còn đang càu nhàu liền nhéo một phen: “Đây như ong vỡ tổ luân phiên mời rượu, chị ấy cũng phải có thời gian mới uống từ từ được chứ. Thế này đi, em phụ trách đem thầy Phó và Tống Yên lên đài làm vai chính, anh cũng tranh thủ đi.”
 
Tô Tạm xoay đầu nhìn về phía hội trường toàn đầu người di chuyển, tự nhiên nảy sinh một cơn tuyệt vọng.
 
Kêu gọi mọi người không phải việc khó nhất, khó nhất là sắp xếp đội hình chụp ảnh.
 
Mấy trăm người chụp ảnh chung, ngay cả khi tỉnh táo cũng chưa chắc có thể ngay ngắn trật tự, huống chi lúc này đã say quá nửa, mùi rượu nồng nặc.
 
---------------
 
Kiều Hân quay lại tìm người đưa micro cho Tô Tạm, có Phó Hề và Tống Yên đứng đó, phần lớn đám đông rất nhanh xếp hàng từ cao đến thấp.
 
Thẩm Thiên Trản đứng không vững, liền ngồi ở mép giữa sân khấu, ai tới gần cô liền ôm đùi người đó.
 
Cô lần lượt kéo Thiệu Sầu Yết, Giang Quyện Sơn, sau đó còn chưa thấy thỏa mãn, dứt khoát một tay một bên, sau đó ôm lấy Quý Thanh Hòa không buông.
 
Kiều Hân ở bên dưới, quả thật không thể bỏ mặc cô.
 
Cô ấy một bên quản lý vị trí đứng, một bên giải cứu từng cái từng cái chân, nhìn thấy sắc mặt Quý Thanh Hòa càng lúc càng đen, lúc sắp đen như đít nồi, tấm ảnh chụp chung nghiêng vẹo cuối cùng cũng chụp xong.
 
Kiều Hân thở phào nhẹ nhõm ngay lập tức, cô cảm tạ từ đất đến trời, lại cảm tạ từ tổ tông nhà họ Kiều đến tổ tông nhà họ Thẩm, sau khi giảng giải một hồi, liền đỡ lấy Thẩm Thiên Trản chuẩn bị rút lui.
 
Đoàn phim ầm ĩ nhưng vẫn có chừng mực.
 
Thấy Thẩm Thiên Trản say đến mê man bất tỉnh, nên quan tâm thì quan tâm, thương tiếc thì thương tiếc, đều nhộn nhịp biết điều mà nhìn theo Kiều Hân đỡ Thẩm Thiên Trản rời phòng khách.
 
Cho đến khi họ đi xa, khu vực huyên náo mới chợt yên tĩnh lại, có người hỏi: “Cái vị đẹp trai bên cạnh chị Trản là ai, hình như chưa từng gặp qua?”
 
Tổ trang điểm nhìn các tổ xung quanh, đến góp vui: “Có phải diễn viên không?”
 
Tổ trang phục không đồng ý: “Không phải diễn viên, không có số đo a….”
 
Tổ ánh sáng: “Cảm thấy anh ta có quan hệ rất tốt với sản xuất của chúng ta, có phải bạn bè đến tham gia cùng không?”
 
Tổ đạo cụ nói: “Chỉ biết các người đi học còn không nghiêm túc lắng nghe, lúc Tô giám chế giới thiệu có một câu, nói là đặc biệt mời cố vấn. Trên bàn có hai mươi người, vị này là thần bí nhất.”
 
“Đặc biệt mời cố vấn?” Tổ thu âm sờ sờ cằm, nhìn tới cửa phòng khách đã sớm không còn bóng người, nói: “Vị kia hẳn là nhà phục chế đồng hồ mà trước kia Tô giám chế nhắc tới, nghe nói là phục chế đồng hồ cung đình, kế thừa ngôi sao sáng trong giới đồng hồ Quý lão tiên sinh, lai lịch không nhỏ.”
 
Cả phòng im lặng vài giây, sau một hồi sụt sịt là một trận cảm thán.
 
Một lúc lâu sau, lại có người hỏi: “Chị Trản say nên rời tiệc, sao anh ta cũng đi theo luôn rồi…”
 
“Chị Hân đỡ không được, anh ta giúp một tay đó.”
 
“……………..Tại sao tôi lại nghĩ đến chuyện tình yêu của chị Trản, cái gì mà cưa cẩm đàn ông, cái gì mà năm mới nuôi dưỡng……..không phải, các người nhìn tôi như vậy làm cái gì, nam thanh nữ tú ở cùng nhau, không nghĩ tới chút chuyện tình cảm nam nữ thì thật uổng phí nhan sắc của hai người họ.”
 
Mọi người liếc mắt, im lặng dùng ánh mắt khiển trách tới tấp: “Cậu ô uế.”
 
“Cậu ô uế.”
 
“Cậu ô uế.”
 
“………………………”
 
-------------------

 
Ra khỏi phòng khách, những ánh mắt phía sau biến mất trong nháy mắt, Quý Thanh Hòa cúi người, ôm ngang Thẩm Thiên Trản.
 
Cảm giác không trọng lực khiến tim Thẩm Thiên Trản như treo lên, cô nhíu mày, cẳng chân đá đạp lung tung, giãy dụa muốn bước xuống: “Em sợ độ cao, ở đây mấy lầu lận, ngã xuống chắc bị ngũ mã phanh thây luôn đó………….”
 
Vóc dáng Thẩm Thiên Trản nhẹ, gầy như tờ giấy, tuy giờ phút này đang đá chân muốn “nhảy lầu”, nhưng cũng như cá nhảy khỏi mặt nước, quẫy nước mà thôi.
 
Quý Thanh Hòa không thể buông tay, khẽ trách một tiếng: “Thành thật một chút.”
 
Cô trợn mắt, mắt sáng long lanh hơi nhíu lại: “Anh hung dữ với em.” Dứt lời, bất kể Quý Thanh Hòa hung dữ hay không cũng không còn quan trọng nữa. Cô không nháo cũng không “nhảy lầu”, tay khoác lên vai vòng qua cổ anh, há miệng liền cắn.
 
May là ý thức Thẩm Thiên Trản mơ hồ, não và thân thể cũng không phối hợp. Lúc ngậm ở vành tai anh giống như ngậm một viên đường, lúc đầu hung hăng, răng nhọn cắn chặt, sau khi cắn rồi, chóp mũi ngửi được mùi hương thanh lạnh quen thuộc, hơi ngẩn người rồi buông ra.
 
Kiều Hân ở bên cạnh nhìn thấy nhịn không được che tai lại, che xong lại cảm thấy hành động này của bản thân không thích hợp, ngượng ngùng giải thích: “Quý tổng anh thật bao dung a, chị Trản mỗi khi say đều mất lý trí…..”
 
“Mất lý trí?” Quý Thanh Hòa lạnh lùng liếc Thẩm Thiên Trản, chóp mũi khẽ hừ giễu cợt.
 
Anh thấy không giống như mất lý trí, giống như có sâu trong não hơn. May mà cô là con gái, nếu không mỗi người một tiếng “tra nam”, nước miếng đều có thể phun chết cô. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
 
Kiều Hân không dám lên tiếng trả lời, chỉ sợ Quý Thanh Hòa nói trở mặt liền trở mặt, ném Thẩm Thiên Trản đi. Chỉ bằng cơ thể nhỏ bé này của cô, căn bản không thể lay động được Thẩm Thiên Trản.
 
Hành lang uốn khúc của phòng khách có lối tắt dẫn thẳng đến đại sảnh khách sạn.
 
Kiều Hận vốn không biết, đi theo Quý Thanh Hòa băng qua hành lang, khi nhìn thấy chiếc đèn pha lê biểu tượng ở sảnh khách sạn, cô hơi kinh ngạc: “Quý tổng, anh rất quen thuộc với lối đi trong khách sạn sao?”
 
Ý định ban đầu của cô là muốn vỗ mông ngựa* kim chủ ba ba, nói xong mới cảm thấy không thích hợp, có thể nói lời vừa nãy giống như nước đã hắt ra, muốn rút về hiển nhiên không còn kịp rồi. Cô im lặng cắn lưỡi, âm thầm sầu não.
(*) ý chỉ sự nịnh nọt
 
Thả rắm cầu vồng* thật sự không phải việc người bình thường có thể làm. ………….Cũng là chị Trản của cô, mọi thứ đều có thể hỏng chỉ có nịnh hót là không.
(*) ngôn ngữ mạng, chỉ fan khen idol dù có thả rắm cũng như cầu vồng =)))
 
Cũng may, Quý Thanh Hòa không so đo với cô, liếc mắt nhìn cô một cái, không phản ứng.
 
Nhìn thấy băng qua cột đá là đại sảnh khách sạn rồi, tiếng người trước sảnh còn chưa truyền đến tai, Kiều Hân đã tinh mắt nhìn thấy chỗ không bình thường.
 
Bước chân hơi ngừng một chút, vội vàng gọi Quý Thanh Hòa: “Quý tổng.”
 
“Đại sảnh có phóng viên, bộ dạng này của chị Trản không thể ra ngoài.”
 
Cô lộ ra cái đầu hai mắt nhìn xung quanh, xác định trong tay đối phương có camera, còn chưa chú ý tới bên này, lui về sau hai bước trốn sau cột đá: “Hai ngày trước thầy Phó đến Vô Tích, bọn họ liền cắm cứ điểm tại cửa khách sạn, tôi đã nhìn thấy. Hôm nay hẳn cũng là đến chụp ảnh thầy Phó và Tống Yên. ………..Tôi còn phải quay về phòng khách báo tin, để mọi người chú ý chút.”
 
Quý Thanh Hòa nghe vậy, liếc nhìn xung quanh.
 
Phía sau cách anh vài bước có một nhà vệ sinh, ở cửa đang treo bảng sửa chữa, tương đối im ắng.
 
Cách đó mười mét còn có một buồng thang máy, có lẽ là thang máy dành cho khách đi đến nhà hàng trước.
 
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trong lòng anh đã có tính toán, căn dặn: “Cô báo tên của tôi, gọi quản lý đại sảnh đến, bảo ông ta đến tìm tôi.” Anh hất cằm, chỉ toilet cách đó không xa: “Thiên Trản vừa đi, tiệc khai máy sẽ tan nhanh thôi, cô quay về phòng khách báo tin, tôi đưa cô ấy đến phòng cho khách để tỉnh rượu.”
 
Kiều Hân sửng sốt một chút, nhìn về phía nhà vệ sinh bị khuất lại nhìn Quý Thanh Hòa, trong chốc lát khó mà quyết định: “Này……………” Không tốt lắm đâu?
 
“Chị Trản say rồi rất khó chăm sóc.” Kiều Hân khéo léo bày tỏ: “Tôi sợ anh chăm sóc không được.”
 
Thấy không thuyết phục được Quý Thanh Hòa, cô ho nhẹ một tiếng, bổ sung thêm một cách mạnh mẽ: “Quý tổng không phải tôi hoài nghi nhân phẩm của anh, anh thật sự không biết chị Trản sau khi uống say có hình tượng khác một trời một vực với lúc bình thường, anh thật sự sẽ không dám nghĩ đến giây tiếp theo chị ấy sẽ làm ra chuyện gì đâu.” 
 
“Như lần trước, lần trước đạo diễn Thiệu, sản xuất Giản đều ở đó. Chị Trản uống say rồi, trên đường trở về ngủ mơ nói mê sảng, nói rất hâm mộ anh. Tôi sợ chị Trản say, không biết bản thân đang làm cái gì chút nữa lại mạo phạm anh.”
 
Vốn dĩ Kiều Hân muốn nói “xâm phạm”, sợ tội danh quá nặng, ngày mai sau khi Thẩm Thiên Trản tỉnh rượu sẽ tìm cô tính sổ, chỉ có thể lừa dối lương tâm sửa đổi một chút.
 
Không ngờ Quý Thanh Hòa nghe xong không những không có nửa điểm chán ghét vứt bỏ, trái lại còn thả lỏng ấn đường, mỉm cười: “Tôi không phải lần đầu thu dọn cho cô ấy, việc bên này cô cứ yên tâm.”
 
Quý Thanh Hòa không muốn nói nhiều, hơi nhướng mày, ý bảo cô nghe theo, tự mình xoay người ôm Thẩm Thiên Trản trốn vào toilet trước.
 
Kiều Hân há hốc miệng, không lên tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Quý Thanh Hòa đi xa.
 
Không phải……………..
 
Lời của Quý tổng, như thế nào cô lại một chữ cũng nghe không hiểu?
 
Cô nôn nóng nhìn cánh cửa gỗ trước mắt đã khép kín, lại nhìn đám phóng viên cản trở trong đại sảnh, cuối cùng giậm giậm chân, chạy đi tìm viện binh.
 
------------------
 
Trong toilet.

 
Bên trong là một mặt bàn đá cẩm thạch hoa văn những ngôi sao đen nhỏ, hẳn là sử dụng để đồ trang điểm cho nữ, hai bên tường thạch bích đều có tấm gương trang điểm.
 
Quý Thanh Hòa buông Thẩm Thiên Trản xuống, để cho cô dựa vào tường.
 
Tay vừa thả lỏng, cô giống như bị rút mất xương mà dựa vào trước ngực anh.
 
Thẩm Thiên Trản rất bất mãn với thái độ buông tay mặc kệ của anh, níu lấy cổ áo anh, ngửa đầu nhìn, giận dữ nói: “Anh phải giữ chặt, anh mà buông em ra, em sẽ giống như con diều, bay đi đó.”
 
Quý Thanh Hòa hỏi lại: “Em có ngày nào không bay đâu?”
 
Thẩm Thiên Trản trả lời vanh vách: “Không có gió to sẽ không bay.”
 
Quý Thanh Hòa phì cười, một tay anh nắm lấy cằm cô, nâng khuôn mặt đang cúi xuống lên, xem xét tỉ mỉ qua lại: “Em như thế này thật hiếm thấy.”
 
Thẩm Thiên Trản váng đầu hoa mắt, cũng chỉ còn lại mồm mép là có sức chiến đấu, nghe vậy liền phản đối hỏi lại: “Em như nào?” Giọng điệu hung dữ, khá có bộ dáng nếu Quý Thanh Hòa dám nói một câu không tốt cô liền bắt đầu cào người.
 
“Uống thành bộ dạng này, còn có thể mồm miệng rõ ràng.” Anh cúi đầu, nhìn vào mắt cô.
 
Mắt cô ẩm ướt, giống như sương sớm tản khắp rừng, cặp mắt kia trong veo thấy đáy.
 
Anh bị mê hoặc, hầu kết khẽ lên xuống, tình cảm khó mà tự khống chế, muốn thừa dịp mà tiến đến, lại cảm thấy không đủ quân tử, nghĩ một chút, nói: “Kế hoạch kia của em không được thông minh lắm. Tô Tạm dạy không tốt, không thức thời cũng không biết điều.”
 
Thẩm Thiên Trản lại nắm cổ áo anh: “Không cho phép nói xấu em.”
 
Quý Thanh Hòa cười: “Anh nói xấu em khi nào? Hai câu nói đã làm lệch trọng điểm của cô.
 
Thẩm Thiên Trản không trả lời, cô chê ngửa đầu mệt nên trán tựa ở cằm anh, nhắm mắt ngủ.
 
Hiển nhiên Quý Thanh Hòa sẽ không để cô ngủ bây giờ, lấy tay nâng cằm, bắt cô ngẩng đầu lên, anh đưa tay ra sau gáy thay cô chống đầu, hỏi: “Nghe nói lần trước em uống say, nói mê sảng rất hâm mộ anh?”
 
“Làm gì có?” Thẩm Thiên Trản nói vô cùng thành khẩn: “Em là thèm muốn cơ thể anh.”
 
Quý Thanh Hòa nhướng mày: “Thèm muốn như thế nào?”
 
“Nằm mơ cũng thấy.”
 
Quý Thanh Hòa vuốt sau gáy cô, dỗ dành: “Trong mơ thèm muốn như thế nào?”
 
Thẩm Thiên Trản cố gắng nhớ lại, thời gian đã lâu, cô có chút quên mất rồi. Cô lưỡng lự, tìm được thắt lưng anh, lại dọc theo thắt lưng dừng lại ở lưng quần.
 
Làm tới bước này, cô ngước mắt lên, đôi mắt sáng long lanh, cười xấu xa: “Lại hỏi tỷ tỷ sẽ cởi quần ngươi.”
 
Quý Thanh Hòa câm nín.
 
Anh mắt anh lướt qua Thẩm Thiên Trản, nhìn về tấm gương sau lưng cô.
 
Từ sau gáy tới vành tai cô đều ửng đỏ một mảng, tựa như một đóa hoa nhỏ mềm mại, rõ ràng là mong manh cực kì nhưng vẫn nỗ lực nở rộ.
 
Điểm mấu chốt nào đó giống như đột nhiên bị phá tan, anh cử động theo cơn mê hoặc, âm giọng càng ngày càng thấp: “Nếu anh không hỏi, em cũng có thể cởi mà.”
 
------------------
 
Lúc Kiều Hân quay về phòng khách, đã bắt kịp Phó Hề và Tống Yên đang lần lượt chào tạm biệt.
 
Tống Yên phải quay về đoàn phim [Xuân Giang] để chuẩn bị, Phó Hề cũng phải quay về khách sạn học kịch bản.
 
Cũng may cô đến kịp, cho biết đại sảnh khách sạn có phóng viên chờ sẵn, hai người phân chia thời gian và đường đi khác nhau, một trước một sau rời khách sạn.
 
Ngày mai đoàn phim khai máy, mọi người chơi đùa huyên náo cũng có mức độ.
 
Sau khi Thẩm Thiên Trản rời tiệc, Phó Hề Tống Yên và các diễn viên khác, đạo diễn cũng lần lượt rời đi, trong phòng trở nên vắng vẻ, dần dần từng nhóm người xách rượu xách đồ nhắm toàn bộ theo xe về khách sạn.
 
Kiều Hân không yên tâm Thẩm Thiên Trản, cố ý chờ chờ người đi gần hết, mới túm lấy Tô Tạm đi phòng cho khách đón người.
 
Tô Tạm không ngốc, lần trước lúc Quý Thanh Hòa đến Vô Tích, anh đã cảm thấy hai người có dấu hiệu rồi. Hôm nay là cơ hội tuyệt vời, anh mới là không cần tự làm mình mất mặt, bị người ta ghi hận.
 
“Quý tổng đã gặp mặt cha mẹ chị Trản rồi, có cái gì mà không yên tâm chứ?” Tô tạm tận tình khuyên bảo: “Em có biết kẻ phá hoại nhân duyên sẽ bị thiên lôi đánh không hả? Nếu chị Trản không tự nguyện, mười Quý tổng cũng không làm gì được chị ấy, huống hồ, Quý tổng không phải loại tiểu nhân ép buộc người khác.” Nếu không, với thủ đoạn của anh ấy, Quý Thanh Hòa đã sớm đem người ấn lên giường rồi.
 
Không cần phải vòng vo như vậy, một con đường lên núi có mười tám khúc quanh.

 
Kiều Hân do dự: “Thế nhưng…..”
 
“Đừng có thế nhưng nữa.” Tô Tạm ôm lấy cổ Kiều Hân, kéo người đi, nhẹ nhàng nói: “Lần chị Trản đi công tác đến Vô Tích em biết không?”
 
Kiều Hân gật đầu.
 
“Lúc bọn anh đi không biết tình huống cấp bách như vậy, ngày hôm sau đến đoàn phim mới bị mất điện mất nước. Em có biết lô vật tư mà Tiêu sản xuất khoe khoang là ai mang đến không?”
 
Kiều Hân lắc đầu.
 
“Là Quý tổng.” Tô Tạm chọt trán cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Chừng nào em mới thông minh được bằng phân nửa anh đây.”
 
Kiều Hân: “Vậy cứ mặc kệ chị Trản sao?”
 
Tô Tạm nói: “Không phải có người quản rồi sao? Chăm sóc đến độ thư thái thoải mái, ngoan ngoãn dễ bảo.”
 
Kiều Hân oán thầm: “Lời này sao lại nghe……..không đứng đắn như vậy?”
 
------------------
 
Trong lúc đó.
 
Quý Thanh Hòa ôm Thẩm Thiên Trản lên căn phòng thương vụ đã sắp xếp cho anh ở tầng trên cùng.
 
Sau khi vào phòng, quản lý đại sảnh đã để lại xe thức ăn, nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.
 
Quý Thanh Hòa không dừng bước, bế Thẩm Thiên Trản vào phòng ngủ.
 
Trong phòng ngủ bố trí đèn cảm ứng, trong khoảnh khắc anh bước vào, ánh đèn ấm áp đột nhiên bừng sáng, nối tiếp nhau sáng lên ở hai bên giường.
 
Anh đặt Thẩm Thiên Trản xuống giường, cúi người thay cô cởi giày cao gót. Ngón tay mới vừa xuyên qua khóa giày, nắm lấy mắt cá chân cô, cô lại theo bản năng mà rụt chân lại, nửa mê nửa tỉnh mà trợn mắt nhìn.
 
Sau một lúc nhận ra và nhìn rõ là ai, cô nửa ngồi nửa nằm theo dõi anh không chớp mắt.
 
Quý Thanh Hòa ung dung thản nhiên, nắm gót giày thay cô cởi ra, lại cởi khóa giày của bên còn lại.
 
Trong phòng ngủ chỉ có hai ngọn đèn cảm ứng, ánh sáng mờ tối.
 
Thẩm Thiên Trản an tĩnh ngồi đó, không ầm ĩ cũng không náo, tùy ý để Quý Thanh Hòa cởi giày.
 
Đợi cả đôi giày đều được cởi ra, đặt ở cuối giường, cô lẳng lặng ngước mắt, độ cong đuôi mắt giống như một chiếc đuôi phượng đang rũ xuống, kiều diễm quyến rũ.
 
Quý Thanh Hòa nắm mắt cá chân, cúi đầu hôn lên mu bàn chân cô: “Tỉnh rồi hay vẫn còn say?”
 
Vẫn còn nhớ có chút chết người, sợi dây cung bị lay động bởi nụ hôn của anh, cô sụp đổ, ngực mềm đi, vừa tê vừa ngứa.
 
Cô thu chân, khoanh chân ngồi trước mặt anh.
 
Dấu vết ngực rung động vẫn còn, cô nghĩ đến sự chết người đó, khao khát cũng chết người. Sự phong lưu trong xương cốt rục rịch ngóc đầu dậy, muốn phá kén mà ra.
 
Cô sờ đến vành tai anh, khẽ nhéo nhéo, giống như đang vuốt ve một khối ngọc bảo hảo hạng, yêu thích không buông: “Vốn đã tỉnh rồi.”
 
Thẩm Thiên Trản ghé sát vào, giống như một con thú nhỏ, cúi đầu nhẹ nhàng cọ cọ cổ anh: “Bây giờ, mới say.”
 
Búi tóc của cô trên đường đi đã rơi rớt phân nửa, cúi đầu như thế này, tóc dài rơi trên vai, sợi tóc mềm mại nhẹ nhàng quẹt qua cổ anh, giống như có sợi lông vũ đem nỗi ngứa ngáy đến đáy lòng, nhấc lên một trận khô nóng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
 
Quý Thanh Hòa vân vê mái tóc dài tản ra sau làm lộ ra chiếc cổ thon dài của cô, yết hầu hơi thắt lại, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Có thuốc giải rượu.”
 
“Không muốn uống.” Chóp mũi cô cọ vào yết hầu đang chuyển động lên xuống của anh, lầm bầm oán giận: “Hương vị rất kỳ quái.”
 
“Vậy ngủ đi, ngủ dậy rồi anh đưa về đoàn phim.”
 
“Không ngủ.”
 
Quý Thanh Hòa dừng lại.
 
Anh nắm lấy tay Thẩm Thiên Trản, liếc mắt, nghiêm túc nhìn cô mấy giây: “Nếu cái gì cũng không muốn, làm chút chuyện khác đi.”
 
Hẳn là anh đã cười, khóe môi nhếch lên thành một độ cong rất nhỏ, còn chưa kịp để cô nhìn rõ, anh đã tháo mắt kính, cúi đầu hôn xuống.
 
Ngay sau đó, ngay cả cơ hội thở dốc Quý Thanh Hòa cũng keo kiệt không để cô có được, ép cô vào giữa.
 
Chóp mũi cô tràn ngập hương thanh lạnh trên cơ thể anh, lấn át cả mùi rượu, giống như một khóm trúc lạnh lẽo, mát lạnh dễ chịu.
 
Hương vị này trùng hợp lại giống như mùi hương luôn quanh quẩn trong giấc mộng của cô, đầu tiên nhẹ như không, sau tích lũy dần dần tỏa ra, giống như mây mưa ẩn hiện trên đỉnh núi Vu, tích tụ đến một mức nào đó sẽ xả xuống một trận mưa tầm tã, khiến cô dầm mình ướt đẫm.
 
Cô bị vây ở ngọn núi này, hô hấp dần dần khó khăn, vốn đầu óc đang choáng váng lại càng thêm u mê.
 
Đương lúc tinh thần mê loạn, mưa gió lại dừng lại, anh khẽ buông tay, ngón tay vuốt ve đôi môi bị hôn đến kiều diễm ướt át của cô, giọng anh khàn khàn giống như đang kiềm chế, lại giống như đang si mê, âm thanh trầm thấp, còn chưa nghe được rõ ràng đã dần dần nuốt lại vào miệng: “Thẩm Thiên Trản, bây giờ kêu anh dừng lại còn kịp.”
 
Tại sao lại phải dừng?
 
Cô biết bản thân cũng vô cùng muốn.
 
Cô mở to mắt.

 
Dưới ánh sáng nhu hòa, khuôn mặt anh thật thâm sâu, giống như đang đứng ở vách đá dựng đứng dưới chân cô, chỉ chờ cô đặt một chân xuống liền cùng nhau trầm luân.
 
Cô đưa tay vuốt ve từ cằm cho đến khóe mắt anh. Có chút gắng sức, cô càng trở nên quyến luyến, khi đến trước mặt anh, những hình bóng chồng chất lên nhau cuối cùng cũng quy về thành người trước mặt này.
 
“Em muốn.”
 
Cô vừa dứt lời, anh đã lật người lên trên.
 
Thẩm Thiên Trản hé môi, sau khi trải qua mấy lần kiềm chế của anh, cái hôn kiêng kỵ này có chút không khống chế được. 
 
Mưa to không dứt, nắng như thiêu đốt.
 
Cô nhớ tới Tây An tháng sáu, tim cô đập thình thịch, thấy sắc nổi lòng tham.
 
Một đêm hoang đàng kia, trở thành giấc mộng xuân hằng đêm của cô, lúc nào cũng nhớ tới.
 
Vành tai cô ướt đẫm, cổ cũng bị hôn tỉ mỉ.
 
Quý Thanh Hòa đặc biệt thích bộ dáng chật vật giãy dụa của cô, cọ xát lẫn nhau, nhìn cô nức nở, nhìn cô vô vọng.
 
Thẩm Thiên Trản bị anh áp bức đến mức đầu mũi không còn cảm giác, hốc mắt đau nhức đến độ ngay cả mắt cũng không mở lên được, mông lung giống như bị ngăn bởi một tầng hơi nước, ngũ quan của anh dần mơ hồ trở thành một hình bóng, lại từ từ vỡ vụn thành những mảnh giấy. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
 
Cô không biết bản thân đang khóc, khóe miệng vô thức hạ xuống, như thế nào cũng là bộ dáng ấm ức.
 
Quý Thanh Hòa dở khóc dở cười, ngực anh dính giọt nước mắt nóng hổi của cô, cắn môi cô nhẹ nhàng dỗ dành: “Khóc cái gì?”
 
Thẩm Thiên Trản xấu hổ mở miệng, mở miệng liền cắn. Nhưng không dám cắn mạnh, sợ anh ăn miếng trả miếng, cắn xong liền nhả ra.
 
Rốt cuộc anh sảng khoái chiếm lấy cô từng chút một, lúc lấy tay lau nước mắt trên mặt cô, thấp giọng hỏi: “Ngày mai tỉnh rồi có ghi sổ không?”
 
Anh không tiến không lùi, bức cô trả lời.
 
Thẩm Thiên Trản tủi thân muốn chết: “Ghi.”
 
Quý Thanh Hòa lại hỏi: “Chịu trách nhiệm hay không?”
 
Thẩm Thiên Trản lắc đầu: “Không chịu trách nhiệm.”
 
Quý Thanh Hòa bật cười, nắm lấy eo, cúi xuống một chút hôn lên khuôn mặt, hôn lên chóp mũi cô: “Anh hỏi lại một lần nữa, chịu trách nhiệm hay không?”
 
Thẩm Thiên Trản lúc này khóc thật: “Sẽ không.”
 
Cô khóc từng cơn từng hồi, cả đôi mắt bị thấm ướt, nhìn đặc biệt đáng thương.
 
Anh mềm lòng, nghiêng đầu cắn lỗ tai cô.
 
Cắn xong liền trừng phạt, không áp bức cô, chỉ cố sức chiếm lấy.
 
-----------------
 
Mãi cho đến sau nửa đêm, trận mưa bão này mới chấm dứt.
 
Quý Thanh Hòa ôm cô đi tắm rửa, cô cả người đều không có sức lực, tựa vào trong lòng ngực anh, tùy ý để anh sắp xếp.
 
Lúc quay lại giường đã là mười lăm phút sau, cô ngây ngây ngô ngô chỉ muốn đi ngủ, trong khoảnh khắc nhắm mắt lại, đầu óc mê man và thân thể mệt mỏi đồng thời nhẹ nhõm hẳn.
 
Cô co chân lại ở mép giường, lúc sắp thiếp đi, lại có chiếc thìa đưa đến bên miệng. Cằm cô bị ép mở ra, rót nước canh vào.
 
Không ngờ nước canh lại ấm áp, còn pha với mật ong, ngọt ngào tiến vào cổ họng.
 
Thẩm Thiên Trản nếm thấy ngọt, ngoan ngoãn há miệng, thuận theo mà uống sạch trơn chén canh giải rượu.
 
Khi trời sắp sáng, Thẩm Thiên Trản lại nửa mơ nửa tỉnh một lúc, tỉnh rồi thì khóc.
 
Cả một đêm Quý Thanh Hòa không ngủ sâu giấc, thấy cô có chút động tĩnh thì mở mắt tỉnh dậy, thấy cô từ từ nhắm hai mắt lại khóc, hôn lên mi mắt cô kiên trì dỗ dành: “Tỉnh rồi?”
 
“Chưa.”
 
Lần đó ở Tây An cô cũng như thế này, cả đêm không thể ngủ yên.
 
Điều hòa lạnh, tiếng gió thổi đều có thể đánh thức cô, mong manh vô cùng.
 
Anh đã có kinh nghiệm, hôn môi cô, kiên nhẫn hỏi: “Lạnh rồi? Hay là muốn uống nước?”
 
Thẩm Thiên Trản lại lắc đầu.
 
“Lo lắng lễ khai máy ngày mai sao?”
 
Cô đang gặp ác mộng, vô cùng ủ rũ nhưng ý thức lại tỉnh táo.
 
Quý Thanh Hòa thấy cô không lắc đầu, búng nhẹ vành tai cô, bất đắc dĩ: “Anh nhớ thời gian mà.”
 
Thẩm Thiên Trản im lặng vài giây, nghẹn ngào nói: “Không phải.”
 
“Anh không mang bao.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui