Mang em cùng thời gian giấu đi

Gần như ngay lúc ánh mắt Thẩm Thiên Trản đối diện với anh, Quý Thanh Hòa cúi người, ngón tay thon dài nhẹ nhàng giữ cổ, nâng cằm cô lên.
 
Anh cúi người, há miệng cắn cằm cô
Anh cố ý muốn để lại dấu vết, cho dù bị cô đánh cũng không nhả ra.
 
Trong giây phút hai người giằng co, Tiêu Thịnh lại gõ cửa: “Thẩm sản xuất?”
 
Thẩm Thiên Trản không dám phát ra tiếng động quá lớn, thấy Quý Thanh Hòa cuối cùng cũng chịu nhả ra liền đưa tay lên sờ cằm. Trên cằm của cô bị cắn ra hai hàng dấu răng, không tính là sâu nhưng đoán chừng cần thời gian một chung trà mới mất đi được.
 
Cô tức Quý Thanh Hòa lòng dạ hẹp hòi, nhưng không dám nổi giận. Lúc rời khỏi chiếc bàn còn cố ý hung hăng giẫm lên chân anh một cái, khẽ cảnh cáo: “Anh đừng lên tiếng.”
 
Ánh sáng từ cây nến thơm trên bệ cửa sổ lung lay hai lần, ánh sáng tỏa ra sau lưng anh, đường nét ngũ quan mơ hồ, chỉ có đôi mắt kia trong bóng tối vẫn trong suốt sáng ngời như trước.
 
Thẩm Thiên Trản nhịn không được nhìn chằm chằm anh nhiều hơn chút, lẩm bẩm trong lòng: “Bây giờ cô còn chưa có gật đầu, dấm chua của tên đàn ông chó chết này đã nhiều như vậy rồi, sau này ở bên nhau rồi có phải còn hơn nữa không? Có khi nào hễ cô gặp người khác phái đều phải báo cáo không được giấu diếm?
 
Cô chỉnh lại cổ áo và vạt áo, xác nhận bản thân không có chỗ nào thất lễ, cầm cây nến đi mở cửa.
 
Trước khi mở cửa, cô nắm lấy tay nắm cửa, quay đầu nhìn anh một cái.
 
Quý Thanh Hòa đang ngồi ở chỗ của cô lúc nãy, hình dáng anh và bóng tối hòa làm một.
 
Trước mắt Thẩm Thiên Trản có ánh sáng, nhìn không rõ bộ dáng của anh, chỉ cảm thấy ánh mắt của anh dừng đúng trên người cô, giống như có sức nặng đè lên bả vai cô nặng trịch.
 
Cô xoay người mở cửa phòng.
 
Tiêu Thịnh dựa tường, nhìn cô mở ra một khe hở chỉ có thân hình cô mới lọt qua được, vô thức nhìn vào trong: “Thẩm sản xuất, trễ thế này còn làm phiền cô, không làm hỏng chuyện của cô chứ?”
 
Thẩm Thiên Trản và Tiêu Thịnh vẫn không hợp nhau, bây giờ không có người khác, ngay cả giả vờ cô cũng cũng lười, một tay đỡ cửa, một tay cầm cây nến, dưới ánh sáng của nến mà dò xét anh ta: “Biết làm hỏng việc còn làm phiền, Tiêu sản xuất là cố ý sao?”
 
Giọng nói cô vừa mềm mại vừa quyến rũ, ra vẻ mà vuốt cổ họng nói chuyện như vậy, nhất thời cũng không biết cô đùa giỡn hay châm chọc thật.
 

Tiêu Thịnh không muốn cãi nhau gây xích mích với cô, thoáng nhìn xung quanh, hỏi: “Vào trong nói chuyện có tiện không?”
 
Trong phòng có cất giấu một tên đàn ông, anh nói xem có tiện không?
 
Chỉ là lời này chắc chắn không thể nói theo tình hình thực tế, Thẩm Thiên Trản cười cười, giả vờ mập mờ: “Vừa rồi lúc Tiêu sản xuất gõ cửa gọi đến cả hành lang đều nghe thấy, nếu thật sự có việc thì gọi mấy người có liên quan. Anh nửa đêm một mình bước vào phòng tôi, chốc nữa lại truyền ra mấy chuyện không đàng hoàng.”
 
Tiêu Thịnh nhíu mày, giải thích: “Có liên quan đến chuyện cô đề cập lúc chiều, nói ngay tại cửa luôn sao?”
 
“Chuyện lúc chiều?” Sau khi Thẩm Thiên Trản suy nghĩ mấy giây, ánh mắt hướng về phòng Tô Tạm kế bên: “Không ngại để tiểu Tô tổng của chúng ta cùng nghe một chút chứ?”
 
Tiêu Thịnh nhìn theo ánh mắt cô, biết cô ám chỉ Tô Tạm, liền giơ đèn pin trong tay lên chiếu vào Thẩm Thiên Trản, lập tức lại như không có gì mà dời về phía cửa phòng đóng chặt bên cạnh: “Tiểu Tô tổng ở đây?”
 
Thẩm Thiên Trản nghi ngờ anh ta đã thấy dấu răng trên cằm của mình, trong lòng tức giận đến nghẹn, nhưng không nổi giận, đóng cửa phòng, lập tức sang bên cạnh gõ cửa.
 
Tô Tạm ở góc tường nghe cả nửa ngày, đã sớm chờ mở cửa.
 
Tay Thẩm Thiên Trản chỉ vừa mới giơ lên còn chưa kịp chạm vào cửa phòng, Tô Tạm đã kéo cửa ra sau, khách khí mà mời hai người vào trong.
 
Mặc dù quan hệ của Tiêu Thịnh và Tô Tạm bình thường, nhưng ngại mặt mũi Tô Lan Y nên luôn nịnh nọt cậu ta. Thẩm Thiên Trản nghe anh ta ở phía sau hỏi han Tô Tạm giống như nã pháo, thổi tắt cây nến trong tay đi, ngồi xuống ghế trước màn hình tivi thúc giục Tiêu Thịnh có rắm thì mau phóng.
 
Tiêu Thịnh mở bao thuốc đưa cho mỗi người một điếu, lúc châm lửa cho Thẩm Thiên Trản, cô tránh đi, đem thuốc kẹp sau tai: “Đã đánh răng rồi, không hút.”
 
Anh ta cũng không cố ép, ánh mắt quét một vòng xung quanh phòng, có chút bất ngờ thấy chỗ này của Tô Tạm đặt ba chiếc giường: “Người của đoàn phim sắp xếp phòng cho Tô tổng làm sao vậy? Nếu như không còn chỗ thì cũng không thể để cậu chen chúc với ba cái giường được.”
 
Tô Tạm còn chưa đề cập với Tiêu Thịnh chuyện vật tư, ngay cả người của đoàn phim kia cũng sớm tiếp đón, lấy danh nghĩa là anh ta gọi hai người bạn tặng vật tư tiến vào, tuyết ngừng liền đi, để bọn họ không cần lộ ra. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
 
Bây giờ nghe vậy, cậu ta liếc nhìn Thẩm Thiên Trản, thấy cô không ngăn cản liền giải thích: “Không phải đoàn phim đang thiếu hụt vật tư sao? Tôi đã kêu hai người bạn đến đưa chiếc xe chở vật dụng, đồ dùng này nọ đều chất đống trong kho hàng khách sạn rồi. Tuyết không ngừng, bọn họ không thể đi nên ở chung phòng với tôi.”
 
Tiêu Thịnh ngẩn người một lúc, đang muốn tiếp tục truy hỏi, Thẩm Thiên Trản đã không kiên nhẫn mà ngắt lời anh ta: “Có chuyện gì, có thể nói rồi chứ?”
 
“Là như vầy……..” Tiêu Thịnh nhắc đến bản thân sau khi kết thúc cuộc họp, một mình anh ta mang theo vài người có thể xử lý công việc mở một cuộc họp nhỏ, mọi người rất tán thành với hình thức hợp tác tự giải cứu của cơ sở phim điện ảnh truyền hình. Sau khi vài người thương lượng xong, cảm thấy luân phiên làm việc sẽ có hiệu quả hơn, Tiêu Thịnh phụ trách đi bàn bạc với bên hợp tác cơ sở quay phim, xem đối phương có ý định hợp tác hay không. Và Thẩm Thiên Trản quay về Bắc Kinh, thay anh ta xin ý kiến Tô Lan Y, tạo ra điều khoản hợp đồng cụ thể.

 
“Nếu không phải vì mất điện mất nước không có tín hiệu, chuyện xin ý kiến Tô tổng một cú điện thoại là có thể hoàn thành rồi.” Tiêu Thịnh quan sát Tô Tạm, thấy cậu ta không hờn giận gì, tiếp tục nói: “Theo tình huống trước mắt, cho dù tuyết ngừng rồi, tuyết tan cũng phải cần một khoảng thời gian. Thẩm sản xuất lần này đến đây, giải quyết việc khẩn cấp cho tôi, tôi vô cùng biết ơn. Tiểu tô tổng và Thẩm sản xuất là Tô tổng cử tới hỗ trợ, tình cảnh khó khăn của tôi bên này đã được giải quyết, không lẽ nào còn giữ hai vị ở đây chịu cực chịu khổ.”
 
Anh ta nói một hồi, tình thâm ý thiết, nghe như là lo lắng thay cho Thẩm Thiên Trản và Tô Tạm, nghĩ sâu xa hơn, kỳ thật là tìm một cái danh để đưa hai vị khâm sai này quay về Bắc Kinh.
 
Thẩm Thiên Trản cười cười, cầu còn không được: “Nếu Tiêu sản xuất đã mở lời khẩn thiết nhờ tôi giúp đỡ như vậy, không lý nào tôi lại từ chối. Tiêu sản xuất sắp xếp cho chúng tôi khi nào đi?”
 
Tiêu Thịnh có chút bất ngờ Thẩm Thiên Trản lại dễ nói chuyện như vậy, anh ta nhịn không được liếc nhìn cô nhiều hơn, nhớ lại vừa rồi thấy dấu răng kia, trong nháy mắt đã ngầm hiểu: “Ngày mai người của đoàn phim có thể sắp xếp xe đưa hai người đi.”
 
Tô Tạm nhíu mày, hình như có lời muốn nói. Sau khi miệng há ra đóng lại mấy lần, mắt liếc Thẩm Thiên Trản, thấy cô không có ý kiến, lúc này mới đồng ý.
 
Chờ sau khi tiễn Tiêu Thịnh đi, Tô Tạm lẩm bẩm đóng cửa lại: “Trở về em sẽ vạch tội anh ta với chị em một lần, em mới đến có mấy ngày, anh ta đã vội vã đuổi chúng ta đi như vậy. Bây giờ thì hay rồi, vật tư bị chiếm trắng trợn, công việc chị cũng giải quyết cho bọn họ, sao em lại cảm thấy chúng ta chuyến này không có nửa điểm thu được kết quả tốt.”
 
“Vốn sẽ không thu được kết quả tốt.” Thẩm Thiên Trản đối với cách làm của Tiêu Thịnh không quá khó chịu, Tô Lan Y để cô và Tô Tạm đến, nói là hỗ trợ giải quyết vấn đề, trên thực tế lí do này chỉ chiếm phân nửa, nửa khác dùng để gia tăng áp lực cho Tiêu Thịnh, cô ta buồn bực Tiêu Thịnh không có năng lực, uổng phí tiền của công ty.
 
Mục đích của Tô Lan Y đều đã đạt được, lúc này Tiêu Thịnh lại cho cô một cái lý do danh chính ngôn thuận quay về Bắc Kinh, Thẩm Thiên Trản thật sự không cần phải tiếp tục ở lại, đã chọc người ghét bản thân cũng không vui vẻ gì. Hơn nữa mất điện mất nước không có tín hiệu, điều này làm cho cô gái lúc nào cũng yêu cầu bản thân phải xinh đẹp như cô làm sao có thể cắn răng chịu đựng?
 
Tin này đối với Thẩm Thiên Trản mà nói, chắc chắn là tin vui.
 
Cô bỏ đi củi trên bàn, quẹt một que diêm một lần nữa thắp nến lên: “Được rồi, dọn dẹp một chút, ngày mai về Bắc Kinh.”
 
Lửa vừa được châm lên, Tô Tạm a lên một tiếng, sáp lại gần nhìn chằm chằm vết tích dưới cằm cô, cẩn thận liếc nhìn mấy lần: “Hai người dữ dội như vậy sao?”
 
----------------
 
Sáng sớm hôm sau, Quý Thanh Hòa và Minh Quyết rời đi trước, từ Nam Kinh bay đi Tây An.
 
Thẩm Thiên Trản và Tô Tạm kiểm tra lại toàn bộ vật tư kho hàng, sau khi giao phó ổn thỏa cho đoàn phim, liền tiếp bước theo sau, ngồi xe quay về Bắc Kinh.
 
Sau khi rời khỏi địa phận Vô Tích, tín hiệu điện thoại khôi phục lại, điện thoại Thẩm Thiên Trản tin tin tin bay đầy các loại tin tức.

 
Trước tiên cô báo bình an cho vợ chồng lão Thẩm, ngay sau đó kiểm tra tin mới nhất Kiều Hân gửi đến là bản cuối cùng của đề cương kịch bản và tập đầu tiên của [Thời gian].
 
Lại báo cáo cho Tô Lan Y hoàn cảnh khó khăn của đoàn phim [Xuân Giang] và phương án gỉải quyết, nghĩ đi nghĩ lại, cô bao biện lý do thoái thác, đem việc Quý Thanh Hòa tặng đồ tô son trát phấn lại một tầng ngụy trang thành cô nhờ anh mua và vận chuyển vật tư, báo cáo sổ sách với Tô Lan Y. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
 
Tô Tạm là người hiểu rõ tình hình, Thẩm Thiên Trản để tránh cho lời khai của hai bên không khớp dẫn đến hiểu lầm, lúc đi qua khu vực phục vụ, mời Tô Tạm ăn xúc xích nướng, cùng trao đổi lời khai với nhau.
 
Tô Tạm ăn một miệng đầy dầu mỡ, vừa nhai vừa mơ hồ lên tiếng: “Em biết, chị không muốn nợ Quý tổng. Chị yên tâm, nếu chị em có hỏi em sẽ nói giống chị.”
 
“Sai rồi.” Thẩm Thiên Trản dùng tăm tre chọt cậu ta: “Cậu sao lại ngu như vậy hả? Đây là vấn đề nợ hay không nợ sao?”
 
Nếu như những vật tư này là Quý Thanh Hòa tặng cho cô, chắc chắn cô sẽ nhận hết. Nhưng những vật tư này là cho đoàn phim [Xuân Giang] dùng để giải quyết việc cấp bách, bỗng dưng vô cớ nhận, lương tâm có thể yên sao?
 
Thẩm Thiên Trản phải tốn một chút thời gian để Tô tạm hiểu được mối quan hệ logic trong đó, cô tiếp tục không ngừng, nhanh chóng ra chỉ thị cho Kiều Hân, nắm chắc đẩy mạnh tiến độ của [Thời gian].
 
Thời kỳ chuẩn bị dễ chết non nhất của một hạng mục đã bình an vượt qua, đến giai đoạn kịch bản mới bắt đầu thật sự bận rộn.
 
---------------------
 
Sau khi về Bắc Kinh, Thẩm Thiên Trản không ngừng nghỉ mà chộp Giang Quyện Sơn và Lâm Kiều đến họp bàn kịch bản.
 
Đã có kịch bản tập đầu tiên, đội ngũ đạo diễn được quyết định rất nhanh, hôm đó Thiệu Sầu Yết kí hợp đồng, kịch bản cho năm tập đầu tiên của [Thời Gian] đã được chỉnh sửa, Thẩm Thiên Trản ưu tiên liên hệ Ngải Nghệ để hoàn thiện các kênh nền tảng.
 
Quá trình tiếp theo hoàn thành từng bước, gọn gàng rành mạch, tiến độ hạng mục như ngồi trên lửa, tiến triển liên tục.
 
Ngày đó kịch bản mười tập đầu của [Thời gian] được chỉnh sửa, Thẩm Thiên Trản tập họp đội sáng tạo chủ lực vào phòng họp, tổ chức thảo luận.
 
Quý Thanh Hòa theo thường lệ không tham dự, chỉ để Minh Quyết họp qua video call.
 
Nội dung hội nghị lần này chủ yếu định ra danh sách diễn viên chính, sẽ do Thẩm Thiên Trản đi liên hệ với quản lý của các nghệ sĩ, ký hợp đồng diễn viên.
 
Vào ngày Thẩm Thiên Trản nộp bản thảo kịch bản liền cùng Kiều Hân trao đổi việc lựa chọn diễn viên chính.
 
Cô có ý hướng về Tống Yên và Phó Hề, Tống Yên là ngựa đen mới, có duyên với khán giả và danh tính cũng tốt, cùng với Phó Hề đã có ân nghĩa thầy trò, lại có tin bát quái đang hot, hơn nữa diễn xuất của hai vị này không tầm thường, thành tựu của cả hai, bất luận là ngoại hình, vị trí đều đủ để xứng đôi chủ phiên cho bộ [Thời gian].
 
Ngải Nghệ hướng về Chử Ti Ti, cho rằng hình tượng nữ chính khá phù hợp, trái lại với diễn xuất nam chủ của Phó Hề rất hài lòng: “Ánh mắt nhìn nam sắc của Thẩm sản xuất thật sự rất tốt, cùng tôi nghĩ đến một người.”

 
Thẩm Thiên Trản ngoài cười nhưng trong không cười, quay lại oán giận: “Dù sao thì tim cũng chưa già, nam sắc đang lúc xuân thì. Chị Ngải có nhà có phòng, tiên sinh thành thục chững chạc, vậy mà còn để ý mấy người lỗ mãng* trong giới.”
(*) 愣头青 /lăng đầu thanh/ : là quái vật khó thấy được trong truyền thuyết địa phương, tả nó giống như con rết có nhiều chân, màu xanh biếc, cơ thể to lớn, do tập tính thấy người là cắn lại được sử dụng rộng rãi để chỉ người tính tình nóng nảy, không phân biệt phải trái.
 
Tô Tạm suýt nữa bật cười, cậu ta nhịn thật cực khổ, chỉ có thể đem đề tài câu chuyện vứt cho biên kịch: “Hai vị biên kịch có cảm thấy ai phù hợp có thể đề cử không?”
 
Thẩm Mỹ của Lâm Kiều và Thẩm Thiên Trản giống nhau, tâm nguyện của cô ấy cả đời chính là Phó Hề có thể diễn kịch bản của cô, lập tức không chút cố kị mấy vị tư sản có mặt, nhiệt tình đề cử: “Phó Hề vô cùng tốt, vai nam chính tìm anh ta nhất định có thể đảm đương được. Nữ chính chọn Tống Yên cũng được, nếu hai vị này kết hợp, khẳng định rất có thể tạo ra đề tài nóng.” Dứt lời, cô ta lại đột nhiên rầu rĩ, tha thiết chờ mong mà nhìn Thẩm Thiên Trản: “Nhưng mà Phó Hề không dễ mời a, không chỉ thù lao cao, yêu cầu đối với kịch bản và bên chế tác cũng đều rất cao.” Tai tiếng tình cảm của Tống Yên và anh ta lại đang nóng, nhỡ đâu bọn họ vì tránh hiềm nghi nên từ chối… Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
 
Giang Quyện Sơn không nói chuyện, anh ta thản nhiên liếc mắt nhìn Lâm Kiều, vừa quay bút liền đem quyền phát biểu chuyển cho người tiếp theo.
 
Minh Quyết ở trên màn hình chiếu hơi run sợ, anh nhìn vào chỗ nào đó bên ngoài ống kính, sau khi nhận được sự ngầm đồng ý nào đó, anh hắng giọng nói: “Quý tổng vô cùng tin tưởng đối với mắt nhìn của Thẩm sản xuất.”
 
“Lựa chọn của Thẩm sản xuất từ trước đến nay đều rất chuyên nghiệp, thẩm mỹ hảo hạng, phẩm vị cao cấp.” Minh Quyết cười đến ý vị sâu xa, ánh mắt dừng trên mặt Thẩm Thiên Trản, nói: “Quý tổng nói thù lao không phải vấn đề, các vị muốn mời ai thì cứ mời người đó.”
 
Trong sự cực kỳ hâm mộ của tất cả mọi người, chỉ có Thẩm Thiên Trản không có phản ứng gì.
 
Cô hoài nghi tên cẩu nam này đang khoe khoang, lại không tiện vạch trần, thấy ánh mắt mọi người đều tập trung tới, ho nhẹ một tiếng để bớt xấu hổ: “Thật ra cũng không cần tin tưởng tôi như vậy? Tôi sẽ để Kiều Hân chỉnh sửa lại danh sách dự kiến và lý lịch sơ lược của diễn viên đưa cho Quý tổng.”
 
Danh sách mời dự kiến nhất thời khẳng định thảo luận không ra kết quả được, sau khi tan họp, Thẩm Thiên Trản để Kiều Hân đem tư liệu gửi cho Quý Thanh Hòa.”
 
Tư liệu vừa gửi đi tới hòm thư, chuông điện thoại cô lại vang lên một tiếng.
 
------- Quý Thanh Hòa gọi đến.
 
Thẩm Thiên Trản nhận điện thoại: “Alo?”
 
“Lý lịch sơ lược của diễn viên không cần xem, chọn theo em thích là được.” Hình như anh đang bận rộn, có tiếng thì thầm trao đổi bên trong điện thoại, không coi là rõ ràng, nhưng chói tai không ngừng.
 
Cô cố tình giả ngu: “Theo em thích? Em yêu thích cái gì?”
 
Quý Thành Hòa a lên một tiếng, hỏi: “Không phải dạng như anh sao? Anh cười rộ lên, âm thanh trầm thấp mê tai: “Thẩm sản xuất không phải vẫn còn chưa biết tôi chính là theo bộ dạng em thích mà lớn lên chứ?”
 
Đầu bên kia giống như đã bị khiếp sợ, tất cả âm thanh không hẹn mà cùng yên tĩnh lại.
 
Sắc mặt Minh Quyết như nhọ nồi: Quý tổng, anh như thế này, ba mẹ anh có biết không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận