Tứ hợp viện ở phía Vành Đai Hai của Bắc Kinh, độ sâu của trường ảnh nông*, chiếc BMWs này của Thẩm Thiên Trản lại càng gây sự chú ý.
*景深道浅 [Jǐngshēn dào qiǎn]: Độ sâu trường ảnh, từ ngữ chuyên dụng trong giới nhiếp ảnh, độ sâu trường ảnh càng nông nghĩa là ảnh càng mờ, trong đoạn này ý nghĩa hình ảnh tứ hợp viện mờ ảo.
Cô quay xe ở khoảng trống giữa giao lộ, lập tức chuyển hướng trong tiếng đèn báo hiệu xin rẽ hướng, đứng sừng sững ở trước cổng của Sảnh Thời Gian.
Quý Thanh Hòa chờ đã lâu, thấy người đã tới, bất giác nhếch nơi khóe môi, đứng dậy gõ cửa xe của Thẩm Thiên Trản.
Sau tiếng gõ thứ hai người trong xe lộ diện.
Quý Thanh Hòa hỏi: “Tôi đậu xe hay em đậu?”
Thẩm Thiên Trản đưa mắt nhìn thấy hơi khó để xoay xe vào chỗ đỗ, lúc đang tính toán làm sao để đậu xe tao nhã một chút, Quý Thanh Hòa đã đưa tay qua cửa xe rút chìa khóa, giật chìa ra ngoài, ra hiệu cho cô: “Xuống đi.”
Anh vẫn chưa đứng thẳng người dậy, một tay còn chống ở cửa xe, một tay khoác lên đầu xe, có chút cúi người, nghiêng người nhìn cô: “Để tôi đậu xe.”
Thẩm Thiên Trản nghe lời, cầm lấy túi, đưa xe gửi luôn cho anh.
Quý Thanh Hòa hằng ngày đều sống trong nhung lụa, ngoại trừ đồng hồ, Thẩm Thiên Trản chưa từng bắt gặp anh tỏ ra hứng thú hay yêu thích với bất kì vật nào khác. Nhưng tất cả đồ đạc nằm trên tay của anh, đều giống như món đồ chơi trẻ em vậy, anh vẫn là chơi một cách thành thạo.
Thân xe BMWs khá dài, anh kiểm tra trực quan khoảng cách xe và chỗ đậu, dùng một tay giữ vô lăng, một tay điều khiển cần số. Chỉ sau một vòng, xe của Thẩm Thiên Trản đã được nhét một cách thanh lịch vào bên trong chỗ đậu.
Đậu xe xong, Quý Thanh Hòa đem chìa khóa đưa lại cho Thẩm Thiên Trản, hỏi: “Ngày hôm qua tìm xe thuận lợi chứ?”
Anh đã không nhắc đến thì thôi đi, cứ nhắc tới thì sắc mặt của Thẩm Thiên Trản lại đen như đít nồi: “Cũng tìm mất nửa tiếng.”
Quý Thanh Hòa mỉm cười, tự nhiên cầm lấy mấy hộp quà thăm nhà có chút nặng từ tay của cô: “Đi có bị kẹt xe không?”
“Lúc đi qua đoạn giao lộ cuối cùng có gặp chút kẹt xe.” Thẩm Thiên Trản cầm lấy chìa khóa xong, cũng chả cảm thấy có gì đó nhẹ đi sai sai trên tay mình, khách khí hỏi chuyện: “Kết quả tái khám của Quý lão tiên sinh thế nào?”
“Rất tốt.” Quý Thanh Hòa đẩy cửa, nghiêng người nhường cho cô tiến vào trước: “Nếu không phải Quý Lân bị sốt không ai chăm sóc, ông lại muốn cùng với Mạnh phu nhân rời khỏi Bắc
Kinh một thời gian.” Câu nói này xem như lại giải thích toàn bộ nguyên nhân tại sao lại vội vàng hẹn cô tới như vậy.
Lúc đang nói chuyện, Quý Thanh Hòa đã dẫn theo cô qua cổng chính, vào sân nhỏ bên trong.
Không giống như cách bày trí mộc mạc của Sảnh Thời Gian, mặt sân của tứ hợp viện này so với Sảnh Thời Gian phải nói là ít nhất phải gấp đôi.
Qua cổng lớn, phía trước mặt liền có một bức phù điêu, những chậu cây trang nhã được bày biện trên bậc thềm, chắc vì trang trí năm mới, trên mấy nhành cây nhỏ có treo mấy chiếc lồng đèn xếp giấy nhìn hơi lộn xộn. Thoáng qua có chút bất ngờ, lại có chút đáng yêu.
Quý Thanh Hòa nhìn theo tầm mắt của cô, nói: “Đêm giao thừa, Tô Tạm nửa đêm say khướt, đòi Mạnh Vong Chu phải cùng cậu ấy treo lồng đèn.”
Thẩm Thiên Trản không khỏi kinh ngạc: “Tô Tạm say mềm lại kỳ quái vậy sao?” Thằng nhóc này trước mặt cô nhiều lắm cũng chỉ dám mạnh miệng làm rùa tô son thôi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Quý Thanh Hòa không trả lời ngay, mà dẫn Thẩm Thiên Trản qua cổng thùy hoa*.
*垂花门 [Chuíhuāmén] là cổng bên trong sân của tòa nhà dân dụng cổ đại Trung Quốc, là cổng rất đặc biệt trong sân, là ranh giới và lối đi duy nhất giữa nhà trong và nhà ngoài (sân trước) . Vì cột mái che không rơi xuống đất mà treo dưới mái hiên nên gọi là cột đứng, dưới có hạt, thường vẽ hình cánh hoa.
Hai bên sườn của cổng thùy hoa trêu câu đối mừng năm mới, trên đỉnh treo hai đèn lông tua tua giống như làm bằng lụa theo gió khẽ lung lay.
Không cần Quý Thanh Hòa giải thích, Thẩm Thiên Trản cũng có thể hiểu được----đoán rằng khi Tô Tạm bị lôi vào trong nhà, trông thấy đèn lồng xếp, ấn tượng sâu sắc. Suy cho cùng là uống rượu đến phát điên rồi, chả còn gì để nói nữa.
Thẩm Thiên Trản không hiểu tại sao lại cảm thấy có chút áy náy: “Tô Tạm gây thêm phiền phức cho anh rồi.”
Quý Thanh Hòa cũng không hề để tâm: “Mạnh Vong Chu và Quý Lân phối hợp lừa hắn một đêm, tôi không kiên nhẫn được vậy.” Anh liếc mắt, mang chút ý tứ nhìn cô: “Đổi lại là người khác, thì còn có thể.”
Thẩm Thiên Trản dồn sự chú ý vào bậc cửa dưới chân, cố gắng không nghĩ đến mấy lời vừa rồi là nói đến cô.
Sắc trời đã tối, trong viện đã lên đèn.
Ánh đèn dần dần phủ mờ ánh mặt trời, có chút ảm đạm.
Tâm tư “Căm ghét người giàu” của Thẩm Thiên Trản cũng nhanh chóng bộc phát ở trong Tứ hợp viện này.
Xuyên qua sân nhà, cách họ ba bước chính là phòng chính.
Cửa phòng chính khép hờ một bên, mơ hồ có tiếng nói truyền đến, có chút âm địa phương, nghe lướt qua thì không biết là đến từ vùng nào. Nhưng trái lại giọng nói kia, Thẩm Thiên Trản càng nghe càng thấy quen tai.
Cô mới đoán bên trong là Mạnh Vong Chu đang ngồi nói chuyện với Quý lão tiên sinh, mấy giây sau Mạnh Vong Chu đã mở nửa cánh cửa còn lại lò đầu ra, mừng rỡ nói: “Thẩm sản xuất tới rồi!”
Hắn liếc nhìn về phía quà trên tay của Quý Thanh Hòa, khách sáo trách Thẩm Thiên Trản coi anh ta như người ngoài, tới nhà ăn một bữa cơm mà còn phải mang theo quà.
Thẩm Thiên Trản cười cười, cuối cùng cũng phát hiện ra trong lúc đi tới đây hai tay cô thoải mái như vậy là do Quý Thanh Hòa đã giúp cô ôm hết quà rồi.
Thay giày bước vào nhà, vừa bước qua bức bình phong, Thẩm Thiên Trản đã thấy Quý lão tiên sinh đang ngồi trước bàn viết thư pháp.
Trong khoảnh khắc cô còn giương mắt nhìn, Quý lão tiên sinh cũng đang đưa tầm mắt quan sát, so với mấy lần trước gặp ở Tây An thì không giống lắm, Quý lão tiên sinh nhẹ nhàng cười với cô, tỏ ý bảo cô không cần câu nệ.
Ông gác bút nghiêng, bước ra khỏi bàn viết chữ, ngồi xuống phía sau bàn uống trà.
Phía trên bàn đang hâm nóng một bình trà, chén trà đã cạn, chỉ còn đọng lại một ít nước.
Mạnh Vong Chu vừa nói đi thêm trà, liền mở cửa đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Quý lão tiên sinh và Quý Thanh Hòa.
Điệu bộ thư thái, một người từng quen thuộc với mấy cảnh quay lớn như Thẩm Thiên Trản cũng có chút căng thẳng.
Cô hắng giọng, mở lời trước: “Quý lão tiên sinh, đã lâu không gặp, hôm nay đến để thăm hỏi sức khỏe ạ.” Lời chào hỏi này cũng quá là trang trọng rồi, làm cho Quý Thanh Hòa cũng phải liếc mắt nhìn qua. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Anh cầm ly trà trên tay thuận miệng nhấp môi, châm giúp cô một ly trà Thiết Quan Âm, nhẹ nhàng làm dịu đi bầu không khí: “Sau khi Bất Chung Tuế cùng với Thiên Đăng hợp tác, ông vẫn luôn muốn gặp em một lần.”
“Sản xuất Thẩm nổi danh đã lâu, không cần phải căng thẳng như vậy.”
Quý Khánh Chấn giống như cảm thấy được cảnh này có chút thú vị, liền trêu đùa nhìn Quý Thanh Hòa, nói: “Ta thật không ngờ bây giờ con đối với mọi chuyện lại dụng tâm như vậy.” Ông nhấp miếng trà, bàn tay nhấc nhẹ gọng kính, quay sang Thẩm Thiên Trản: “Đúng là lâu quá không gặp, sau khi ta tới Bắc Kinh, Thanh Hòa đã nói qua cho ta nghe về chuyện hai đứa hợp tác với nhau.”
Dứt lời, ông trầm ngâm mất mấy giây: “Ta giờ tuổi tác đã cao, an vui hưởng lạc, không có sức hoàn thành một dự án lớn như vậy. Thanh Hòa cảm thấy hứng thú, lại ăn ý với cháu, có thể cùng nhau hoàn thành được mục tiêu.”
Thẩm Thiên Trản đối với tiền bối đức cao vọng trọng ở phía trước mặt, từ đầu tới cuối khiêm tốn thu mình lại, không dám có bất kỳ khinh suất nào. Nghe vậy, miệng lại ton tót nịnh bợ: “Đúng vậy ạ, thật sự là trời ban cho cơ hội tốt. Quý tổng tuổi còn trẻ, lại tài hoa hơn người, hơn nữa lại cùng với cháu hợp tác rất ăn ý, thống nhất mục tiêu, làm cho cháu đối với hạng mục [Thời Gian] lần này đặc biệt tự tin. Nhưng đáng tiếc nhất vẫn là không thể mời Quý lão tiên sinh tham gia hạng mục này, đây không chỉ là tổn thất của cháu và [Thời Gian], cháu cảm thấy đây còn là tổn thất của tất cả những người yêu quý đồng hồ nói chung.”
Quý Thanh Hòa nãy giờ ngồi nghe trọn vẹn từ đầu đến cuối liền nhếch khóe môi, yên lặng nhìn cô chạy tàu bằng miệng*.
*满嘴跑火车[Mǎnzuǐ pǎo huǒchē]: mô tả một người có kiến thức và kỹ năng đặc biệt trong việc ăn nói, nói tốt và hùng hồn , nghĩa là, diễn đạt ngôn ngữ mạnh mẽ, hợp lý và nói nhiều; có thể nói đen như trắng, chết như sống, không cần lý do.
Thẩm Thiên Trản con người này ấy mà, một khi đã điều chỉnh tốt trạng thái, chọn ra được bài mẫu rồi, mở miệng ra là thao thao bất tuyệt không dừng lại được: “Thúc đẩy sự hợp tác giữa Bách Chung Tuế và [Thời Gian], nói đi nói lại chính là vừa hợp lẽ ngoài vừa hợp tình bên trong. Quý tổng tuổi trẻ tài cao, đối với sửa chữa đồng hồ lại có những suy nghĩ độc đáo mà cháu không thể nào theo kịp. Nếu không phải Trương tổng của điện ảnh Bách Tuyên giới thiệu, cháu cũng không có diễm phúc được gặp Quý tổng….”
Quý Khánh Chấn hắn giọng nghi ngờ, nhìn về phía Quý Thanh Hòa nãy giờ vẫn không hề lên tiếng: “Ta sao lại nghe Thanh Hòa nói, hai đứa đã sớm quen biết rồi?”
Thẩm Thiên Trản há hốc mồm.
Cô theo bản năng nhìn về phía Quý Thanh Hòa đang mân mê tách trà, im lặng mà dùng ánh mắt thăm dò: cái thể loại đã sớm quen biết gì? Đặc biệt trước khi gặp người lớn trong nhà lại không hé răng cho cô biết?
Quý Thanh Hòa hiếm khi thấy ánh mắt này của cô, ngồi thưởng thức một lúc, mới từ từ nói: “Là rất sớm đã biết nhau rồi, nhưng mà cô ấy không biết.”
Anh dùng một ngón tay chặn ở nắp trà còn tay kia cầm ấm trà, hơi nghiêng bình rót thêm trà cho Quý lão tiên sinh: “Cô ấy nói chuyện ông cứ ngồi nghe thôi, đừng lôi cháu vào nội tình.”
Quý Khanh Chấn sờ sờ bình trà, mỉm cười ý vị: “Chính là ta không đúng rồi, cháu gái cháu nói tiếp đi.”
Thẩm Thiên Trản giờ mới cảm nhận được cái bụng đen sì của Quý Thanh Hòa chính là do di truyền mà có được, ánh mắt của Quý lão tiên sinh kia tươi cười, so với cái dáng vẻ trong bụng biết hết rõ ràng là giống như nhau, bên ngoài lại tỏ ra không hề biết gì. Ông đánh một cái, thái độ thổi rắm cầu vồng lúc nãy của Thẩm Thiên Trản cũng tiêu biến luôn, cô phải suy nghĩ xem rốt cuộc là ông cụ bên đó đã biết bao nhiêu chuyện rồi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Cũng may, Mạnh Vong Chu trên đường đi bưng trà bánh đến đã giúp cô một lần: “Sản xuất Thẩm nếm thử đi, tay nghề của phu nhân nhà tôi.”
Mạnh Vong Chu vốn thích khoe khoang, từ trà nước cho tới tổ tiên bà Mạnh từng làm ngự trù phụ trách điểm tâm trong cung đình, đề tài của câu chuyện cứ thể chuyển qua tới mười tám thể loại, cuối cùng chuyển tới: “Đáng tiếc tổ tiên tôi nhiều nhân tài như vậy, nhưng đến đời Mạnh Vong Chu này lại chỉ có thể kiên trì mà chả làm được gì ra hồn”
Thẩm Thiên Trản đồng cảm với cảnh ngộ của Mạnh Vong Chu: “Con người cả đời quý nhất chính là kiên trì, anh cũng không dễ dàng gì.”
Có Mạnh Vong Chu ở đây, không khí không hề căng thẳng lại còn rất hài hòa.
Qua ba lượt trà, Mạnh Vong Chu mới nhớ ra, anh ta còn phải giúp cho Mạnh phu nhân, liền kéo theo Quý Thanh Hòa cùng đi hỗ trợ.
Hai người vừa đi, trong phòng không còn gì, chỉ còn lại Thẩm Thiên Trản và Quý lão tiền bối mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Rất may là Thẩm Thiên Trản trước khi đến đây, đã chuẩn bị không ít câu hỏi để hỏi ông Quý, từ sửa chữa đồng hồ đến nhân sinh quan của Quý lão tiên sinh rồi tới chuyện chọn lựa loại gỗ nào để làm đồng hồ Mộc Phạn, cuộc trò chuyện không hề tẻ nhạt.
“Bộ phim tài liệu về sửa chữa đồng hồ Mộc Phạn mới lên được vài tập ngắn ngủi, nhưng thực tế sửa chữa nó lại tốn rất nhiều năm.” Nói đến đồng hồ bảo vật quốc gia này, ông Quý khó tránh khỏi cảm giác xúc động: “Đồng hồ Mộc Phạn cũng là ngòi nổ cho tình cảm giữa ta và Quỳnh Chi, mấy năm nay ta ở lại Bắc Kinh, đều là ở đây. Toàn bộ tâm ý đều dồn lên việc sửa chữa chiếc đồng hồ này, làm cho nó được một lần nữa chạy lại.”
Quý lão tiền bối nhìn cô, cười nói: “Việc này cháu hỏi Thanh Hòa, nó cũng biết. Năm đó lúc sửa chữa đồng hồ Mộc Phạn, nó còn giúp ta một tay. Tay nghề của nó rất tốt, thừa hưởng được phúc phần của tổ tiên, dạy một chút là hiểu ngay. Sau này mở bảo tàng Đồng Hồ Quán ở Bắc Kinh được hai năm, bà nó không muốn nó đánh mất tay nghề, liền mang Bất Chung Tuế giao cho nó.”
Thẩm Thiên Trản đối với đoạn quá khứ trước đây của Quý Thanh Hòa có chút bất ngờ: “Quý tổng ở Đồng Hồ Quán hai năm?”
“Thanh Hòa đối với đồng hồ thân thuộc như lòng bàn tay vậy, bất luận là loại cổ hay hiện đại, bất luận là hàng trong nước hay ngoại nhập. Nó tinh thông chế tạo và sửa chữa đồng hồ, một kỳ tài trời sinh có thể giao tiếp với thời gian.” Giọng nói của ông Quý trầm mục, dạt dào cảm xúc: “Năm đó Thanh Hòa và Vong Chu cùng theo ta học sửa đồng hồ, Vong Chu đúng là chả có hứng thú lại không có cả thiên phú, học cái gì cũng chỉ lướt qua bên ngoài. Kỳ thực cái mà ta có thể dạy, cũng chỉ có một chút tay nghề, chưa đủ cao thâm, có nhiều đồng hồ ta chưa thấy qua cũng chưa từng sửa chữa.”
“Cháu làm hạng mục này, chắc chắn đã từng tìm hiểu qua nguồn gốc của đồng hồ cung đình. Đến thời Càn Long, kích thước của đồng hồ trong cung nhà Thanh càng ngày càng lớn. Những loại đồng hồ mà làm ra với mục đích sưu tập, bằng vàng, ngọc, đá quý không phải dùng tiền là có thể làm được, về mặt tạo hình từ kiểu cách đài cát như kiến trúc phương Đông đến đậm chất Tây Dương theo kiểu phương Tây thì nhiều không đếm xuể, thêm vào những trò nhỏ như tự động reo chuông, tự động báo giờ, sau này hư rồi thì sửa lại khó càng thêm khó. Nó chính là thích như vậy, lúc nào cũng nhiệt huyết, tập trung cao độ trau chuốt. Mấy người bạn cùng sửa đồng hồ năm đó với ta cũng vô cùng coi trọng, liền giữ nó lại hai năm.”
Quý Khanh Chấn nhớ lại chuyện cũ, trên mặt đầy vẻ hoài niệm: “Hiểu biết của cháu về nó chưa gọi là nhiều, khó có thể nắm bắt hết được. Thanh Hòa giống ta, việc mình thích người mình thích, nhất mực yêu thương, cứ bám theo như quỷ vậy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...