Thang máy đến nơi.
Quý Thanh Hòa bước ra khỏi thang máy đầu tiên.
Lối giao giữa thang máy và bãi đổ xe có cửa kính kéo đẩy, khoảnh khắc Minh Quyết đẩy cửa ra, luồng khí hỗn tạp ồn ào trong bãi đỗ xe và âm thanh lốp xe ma sát trên mặt đất ồ ạt tiến vào.
Anh ta giữ cửa kính, hơi nghiêng người, để Quý Thanh Hòa đi trước.
Vừa nâng mắt nhìn, cuối cùng Minh Quyết cũng hiểu lý do vừa rồi Quý Thanh Hòa tỏ ra bí hiểm với anh ta.
Thẩm Thiên Trản mặc một thân đồng phục vàng nhạt mỏng, giày cao gót một bên giẫm lên bảng số xe một bên đạp thanh chắn an toàn, yên tĩnh bình ổn ngồi trên mui xe. Tư thế kia, giống như đến tận cửa thúc giục bạn phí bảo kê, từ trong đến ngoài lộ ra khí chất “đến tính sổ”.
Minh Quyết thấy hai người hình như có lời muốn nói, ngay cả cái cớ cũng không thèm tìm, xoay người quay lại thang máy lên lầu một chờ.
Bãi đỗ xe bốn hướng đều thông khí, khắp nơi đều là khí lạnh.
Quý Thanh Hòa quan sát cô từ trên xuống dưới, khi tầm mắt anh rơi trên phân nửa cổ chân để lộ ra ngoài của cô thì dừng lại vài giây: “Không lạnh?”
Lạnh!
Thẩm Thiên Trản rụt cổ chân, mạnh mẽ chống đỡ: “Tôi đang đợi anh.”
Khóe môi Quý Thanh Hòa nhếch lên lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Tôi biết.” Anh đưa tay, ý bảo cô xuống dưới nói chuyện.
Vốn dĩ Thẩm Thiên Trản chiếm lấy chỗ cao là muốn áp chế ưu thế về mặt chiều cao của Quý Thanh Hòa, lúc này dứt khoát phớt lờ bàn tay biểu thị tình hữu nghị của anh, nhìn xuống anh từ trên cao: “Có chuyện muốn xác nhận với Quý tổng.”
Quý Thanh Hòa khi bước vào trông thấy Kiều Hân liền biết chuyện anh đến Thiên Đăng không giấu được Thẩm Thiên Trản, nhìn thấy cô ở bãi đỗ xe cũng không bất ngờ, đối với chuyện cô muốn xác nhận lại càng hiểu rõ ràng.
Ánh mắt anh dừng trên mắt cá chân lộ ra của cô, thuận thế thu tay lại chạm vào mắt cá chân cô.
Động tác này của anh dứt khoát, như là chỉ để xác nhận xem cô có lạnh hay không, nắm rồi lại buông ra rất nhanh: “Y học có cách nói, bàn chân là trái tim thứ hai của con người”. Tầm mắt anh hơi buông xuống, tỏ ý: “Mắt cá chân là cơ quan quan trọng để máu lưu thông ở chân.”
Dứt lời, không cần báo trước đã một tay ôm sau thắt lưng, một tay luồn qua chân cô, ôm cô từ trên mui xe xuống: “Sợ lạnh là em, cần phong thái cũng là em.”
Quý Thanh Hòa mở khóa cửa xe, thái độ cường thế: “Lên xe nói.”
Thẩm Thiên Trản mở miệng giải thích: “Tôi sợ lạnh khi nào?” Năm trước Thiên Đăng quay bộ phim thể loại rùng rợn trên quốc lộ, vừa là cao nguyên Tây Bắc, vừa là trên đỉnh núi tuyết. Tổ sản xuất vì để chọn cảnh, ở gần nửa tháng trên núi tuyết, Tô Tạm còn không chống đỡ được, cô mặc một bộ áo lông chống gió bên ngoài nửa tháng, vui vẻ đến mức không giống đến chịu khổ mà đến để du lịch thám hiểm.
Khi Quý Thanh Hòa không đồng ý với cô, anh cũng không bao giờ keo kiệt với thái độ khinh thường của mình: “Không sợ lạnh?”
Giọng điệu của anh quá cương quyết, căn bản không có ý thương lượng với cô.
Ban đầu Thẩm Thiên Trản ôm ý định tính sổ đến, kết quả từ lúc anh đứng trước mặt cô, cô từ vị thế thu phí bảo kê liên tiếp bại lui dần dần thành bị thu phí bảo kê.
Cô áp chế tâm tình buồn bực, khẽ nói: “Tôi chỉ muốn xác nhận một chuyện, không cần phiền phức như vậy.”
Quý Thanh Hòa chắn trước mặt cô, nhìn cô thật sâu vài lần, nói tiếp: “Hướng Thiển Thiển?”
Anh thản nhiên như vậy, nhất thời Thẩm Thiên Trản cũng không biết có nên tiếp tục hỏi không. Cô vén mái tóc dài, cân nhắc dùng từ: “Quý tổng giúp cô ta là do nhận ủy thác của Tưởng tổng hay bởi vì tôi?”
Thẩm Thiên Trản rõ ràng là người thông minh.
Cô dùng logic để suy nghĩ, có thể loại bỏ đáp án nông cạn ngay từ đầu.
Có đôi lúc Quý Thanh Hòa cũng không biết sự lý trí này của cô có tốt hay không, dù sao thì đối với anh ấy, cũng không đủ thân thiết.
Anh không trực tiếp trả lời: “Em mong đợi câu trả lời nào từ tôi?”
Khuôn mặt Quý Thanh Hòa lạnh lùng, cảm giác áp bức vô hình khiến cô hít thở không thông: “Không chịu thừa nhận thì cũng đừng hỏi nhiều?”
Câu nói này của anh ý tứ rất rõ ràng, có liên quan đến cô.
Thẩm Thiên Trản nghĩ đến những thông cáo quá quắt lúc trước bị bộ phận quan hệ công chúng của Bất Chung Tuế ém đi, cắn cắn môi.
Bộ phận quan hệ công chúng của Thiên Đăng đã làm tốt công cuộc chuẩn bị nghênh chiến, kết quả năm trước sóng yên biển lặng, không có chút gợn sóng.
Năm nay trôi qua quá mức * nhàn hạ, hầu như cô đã sớm quên mất chuyện này.
Thẩm Thiên Trản giương mắt, sau khi đối diện ba giây với anh, thỏa hiệp: “Là tôi nợ anh.” Cô không muốn nói nhiều, quay người bước đi. Đi không tới hai bước, nhớ tới một chuyện: “Quý tổng nhà to nghiệp lớn, không phải là ngay cả cặp lồng giữ nhiệt của nhà tôi cũng muốn chiếm riêng đấy chứ?”
Rõ ràng trọng điểm của Quý Thanh Hòa và cô không giống nhau: “Bác gái còn muốn làm đồ ăn cho tôi sao?”
Khóe môi Thẩm Thiên Trản co rút, lúc này là thật không chút lưu luyến mà phất tay áo bỏ đi.
Khi đến thang máy, hệ thống sưởi ấm của công ty phà vào người.
Thẩm Thiên Trản thẳng lưng, giống như con chim khổng tước nhỏ kiêu ngạo, khẽ nhếch cằm, chờ thang máy đến.
Mãi đến lúc rảo bước tiến vào thang máy, cuối cùng cũng không còn cảm nhận được ánh mắt của Quý Thanh Hòa nữa, cô mới ngồi xổm xuống một chút, xoa nắn mắt cá chân đã bị đông lạnh đến đỏ bừng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Lạnh chết ma ma rồi!
Đối với hình ảnh bên ngoài, yêu cầu đối với bản thân của Thẩm Thiên Trản quả thật nghiêm khắc. Hễ là ra cửa gặp người khác thì sẽ trang bị từ đầu đến chân, nếu không muốn trang điểm cũng sẽ thoa kem Armani để nâng tông da mặt.
Về phương diện quần áo, đừng nói đến áo quần mùa thu, mùa đông mặc váy len cô cũng sợ quá béo. Trong tủ quần áo ngoại trừ hai bộ áo lông dưới đáy tủ, còn lại đều là áo bành tô dài cùng màu phóng khoáng, chưa kể đến trong các trường hợp khác nhau sẽ có yêu cầu ăn mặc khác nhau.
Tính tự giác nghiêm khắc kiềm chế bản thân của cô yêu cầu bản thân phải hoàn mỹ tinh tế bị nhiều người quản lý đem thành tài liệu mở lớp giảng dạy, có thể nói là hình tượng quản lý mẫu mực. Thế nên lúc thỉnh thoảng Thẩm Thiên Trản ngồi chung bàn hoặc tình cờ gặp các nghệ sĩ, đối phương luôn dành sự tôn trọng cho cô.
Bị đông lạnh, đó là kết quả của sự hi sinh vì phong thái, không đáng nhắc tới.
---------------------
Không lâu sau, như trước đây Ngải Nghệ nghe nói, Thiên Đăng và Hướng Thiển Thiển hòa bình giải ước.
Công ty tuyên bố công khai còn chưa tới một tiếng, bộ phim cổ trang do Giản Tâm sản xuất đã không thể chờ được nữa mà tung ra bức ảnh tạo hình của Hướng Thiển Thiển.
Động thái này, Thẩm Thiên Trản có thể hiểu.
Fan của Hướng Thiển Thiển đang đau lòng cho cô ta ở Thiên Đăng chịu nhiều uất ức, đối với việc Thiên Đăng giải ước hòa bình, mặc dù không cảm ơn nhưng cũng kịp thời ngừng chiến để tỏ rõ thái độ. Lúc này, đúng lúc là thời kỳ nhiệt huyết của fan “Em sẽ tiếp tục đi cùng chị đến cùng trời cuối đất sông cạn đá mòn”, Giản Tâm nắm bắt được tâm lý này của fan, mạnh mẽ tung ra một làn sóng mới.
Tô Tạm đem bức ảnh bộ phim cổ trang “Phượng hoàng triều” chưa được quảng bá kia ném trước mặt Thẩm Thiên Trản, bất mãn nói: “Mặc dù Hướng Thiển Thiển rời Thiên Đăng có thể có được tài nguyên tốt em rất vui mừng, nhưng tại sao nhìn thế nào cũng thấy tức giận?”
“Bình thường.” Thẩm Thiên Trản híp mắt chỉnh móng tay: “Chị rộng lượng như vậy mà còn tức giận, huống chi cậu tu luyện còn chưa đến chốn.”
Bên trên Tô Tạm còn có Tô Lan Y, tin tức nhanh nhạy, nghe ngóng và đánh hơi như ruồi bọ, cậu ta sáp lại gần: “Chị không ngừng tức giận là vì Giản Tâm đúng không?”
Thẩm Thiên Trản liếc nhìn dò xét, không trả lời: “Cậu lại nghe thấy tin đồn gì rồi, nói nghe xem?”
“Em chỉ biết Hướng Thiển Thiển có thể hòa bình giải ước với Thiên Đăng hoàn toàn là vì Quý tổng, em hỏi thì chị em nói trẻ con đừng xen vào, một chữ cũng không tiết lộ.” Tô Tạm không giấu chuyện trong lòng được, một khi nhiều lời thì có chuyện gì đều dốc hết ra: “Hai ngày trước, chị của em và Quý tổng cùng ăn một bữa cơm. Hướng Thiển Thiển cũng đến, ăn được một nửa rồi rời đi.”
Cái giũa móng nhỏ trên tay Thẩm Thiên Trản đã mài phẳng một nửa móng tay.
Cô nhìn chăm chú một lúc, càng nhìn càng thấy chướng mắt, dứt khoát lấy kềm cắt đi phần móng tay bị hư một cách sạch sẽ.
Đến khi cắt xong, lý trí Thẩm Thiên Trản mới quay lại.
Cô nhìn cái móng tay cùn phá đội hình, khóc không ra nước mắt.
Gặp quỷ rồi, Quý Thanh Hòa ăn cơm cùng ai thì có quan hệ cái rắm gì đến cô, cô kích động cái gì?
Nói thì nói như vậy, buổi tối Thẩm Thiên Trản cắt xong móng tay về nhà, lúc nhìn thấy Quý Thanh Hòa ở bãi đỗ xe, tim gan của cô vô cùng thành thật mà run lên một cái.
Có chút bất ngờ, lại có chút tâm tình cô cũng không biết nói thế nào đang lên men.
Thẩm Thiên Trản đỗ xe xong, nội trong mấy bước chân đến trước mặt anh, đã suy đoán mục đích đến đây của anh một lượt. Nhưng tất cả những suy đoán từ khi thấy Quý Thanh Hòa xách lồng giữ nhiệt trừ trong xe ra đã tan thành tro bụi.
Biểu tình trên mặt cô như nứt ra, giọng điệu không thể che dấu được, lộ ra vài phần kinh ngạc: “Đến trả lồng giữ nhiệt?”
Quý Thanh Hòa rút tay đang để trong túi quần tây ra, khẽ nâng gọng kính: “Rất bất ngờ sao?”
Có một chút.
Nhưng lời thật lòng khẳng định không thể nói thẳng, Thẩm Thiên Trản hơi chải chuốt lại: “Hôm đó tôi cũng chỉ nói đùa thôi, hơn nữa anh tự mình đem trả….” Cô nói đến đó thì dừng lại, vừa đúng lúc lộ ra nụ cười ngượng ngùng. Hoàn toàn không giống hôm đó chất vấn Quý Thanh Hòa là người nhà to nghiệp lớn mà ngay cả lồng giữ nhiệt cũng muốn nuốt.
Nhưng khi Thẩm Thiên Trản cầm lấy hộp giữ nhiệt, trọng lượng nặng trịch khiến cô nhịn không được nghi ngờ liếc mắt nhìn anh: “Bên trong có cái gì?”
“Phật nhảy tường*.” Quý Thanh Hòa nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, dường như có vẻ nghi ngờ thời gian tan làm của cô: “Hôm nay tăng ca sao?”
*佛跳墙盛[Fútiàoqiáng sheng]: Phật nhảy tường hay còn gọi là Fu Shouquan là món ăn đặc sản nổi tiếng ở thành phố Phúc Châu , tỉnh Phúc Kiến , thuộc ẩm thực Phúc Kiến . Theo truyền thuyết, món ăn này có vào triều đại nhà Thanh , giữa những năm do chủ nhà hàng Fuzhou Juchunyuan ZHENG Chun-fat phát triển, nhưng theo ông Fei Xiaotong, món ăn này là do một đám ăn mày phát minh ra. Tượng Phật Nhảy Tường thường dùng bào ngư, hải sâm, môi cá, keo da bò, hải sâm, gân, nấm kim châm, mực, sò điệp, trứng cút,… để quây lại, thêm nước dùng và rượu già Phúc Kiến, đun nhỏ lửa.
Thẩm Thiên Trản không thể không biết xấu hổ nói bản thân tan làm rồi đi tiệm làm móng tay để sửa móng, giọng nói yếu ớt: “Không có, về trễ thôi.”
Quý Thanh Hòa không tra hỏi lý do của cô, hơi gật đầu: “Thay tôi chuyển lời cảm ơn bác gái.”
Anh khách sáo như vậy, Thẩm Thiên Trản có chút không quen, cô thăm dò: “Anh ăn cơm chưa? Có muốn lên nhà tôi cùng ăn cơm không?”
Quý Thanh Hòa do dự trong phút chốc.
Anh nắm chắc thời gian do dự vừa phải, giống như cầm sợi dây treo con rối, khiến tim Thẩm Thiên Trản treo ở không trung lo sợ bất an, vừa không để cô buông lỏng, cũng không để cô thoải mái. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Thấy sự kiên nhẫn của cô đã cạn và sắp đổi ý, anh mới không nhanh không chậm mà từ chối khéo: “Hôm nay vẫn là không nên quấy rầy.”
Thẩm Thiên Trản thở phào nhẹ nhõm, cũng không biết tảng đá bản thân treo trên dây đã rơi xuống hay vẫn đang chắn ở ngực, cô gật đầu, chờ anh tạm biệt trước.
Sau khi Quý Thanh Hòa ngập ngừng một lúc, giống như vô ý nhắc đến: “Tôi nghe bác sĩ Phỉ nói sắp xếp phẫu thuật ngày mai.”
“Phải.” Một tay xách cặp lồng giữ nhiệt hơi nặng, Thẩm Thiên Trản dùng tay kia xách, nói: “Mẹ tôi muốn đi cùng, ngày mai tôi sẽ đưa bà đi.”
“Phẫu thuật ngoại khoa tim tương đối cần sự chính xác, thời gian hội chẩn khá lâu.” Giọng điệu Quý Thanh Hòa bình thường, nhàn nhạt nói: “Chữa trị hậu phẫu lâu dài, sau khi xuất viện cần chuyên tâm tịnh dưỡng.”
Thẩm Thiên Trản không hiểu rõ về phương diện này, chỉ gật đầu: “Rất cảm ơn Quý tổng đã nhắc nhở.” Một câu nói lại đem bầu không khí vừa dịu đi một chút lại đẩy ra xa.
Quý Thanh Hòa nhíu mày, nói: “Lúc riêng tư không cần gọi tôi là Quý tổng.”
Đến rồi đến rồi.
Đoạn văn bắc cầu dùng cách thay đổi xưng hô để thu hẹp khoảng cách đến rồi!
Nội tâm Thẩm Thiên Trản cuộn trào mãnh liệt, bề ngoài bình tĩnh: “Được, nghe theo anh.”
Nhìn bên ngoài câu nói này có vẻ đồng ý thỏa hiệp, thật ra giống như rễ cây gai dài, ai chạm vào người đó bị đâm.
Nhưng cái gai cố tình đâm này lại mềm mại, chỉ làm người đau chứ không chảy máu.
Quý Thanh Hòa khẽ nhíu mày, cũng không miễn cưỡng: “Tùy em.”
Anh nâng cổ tay, lại nhìn thời gian: “Tối nay còn có việc, tôi đi trước?”
Nửa câu sau mang theo chút âm cuối, nghe giống như đang hỏi dò ý của cô.
“Được.”
Thẩm Thiên Trản liếc nhìn bên chân anh, tuyết đọng trên bánh xe đã tan thành nước, ướt sũng thành một vũng.
Không biết Quý Thanh Hòa đã ở đây đợi cô bao lâu.
Lòng trắc ẩn của cô nổi lên, tay phản ứng trước khi não kịp nghĩ, tiến lên gõ cửa kính xe: “Quý Thanh Hòa.”
Cửa sổ bên ghế lái hạ xuống, Quý Thanh Hòa cong khuỷu tay gác lên cửa kính xe, cười như có như không: “Tôi mới nãy còn đang nghĩ, khi nào thì em sẽ gọi tôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...