Mùng 4 tết, công việc của Thẩm Thiên Trản đã kết thúc, điều này khiến mẹ Thẩm rất vui và hài lòng, liền đưa cô đi suối nước nóng ở một Spa. Sau khi làn da trở nên hồng hào, những hiểu lầm trước đó của hai mẹ con như được tan biến, mọi chuyện lại quay về như cũ.
Mùng 5 tết, Thẩm Thiên Trản- người vốn luôn quyết tâm không lãng phí cuộc sống của mình để kiếm tiền và duy trì sắc đẹp đã hẹn Ngải Nghệ đi làm tóc. Ngải Nghệ nhuộm tóc, còn cô thì chăm sóc tóc.
Thẩm Thiên Trản xong trước Ngải Nghệ, dựa vào ghế sô-pha chụp ảnh tự sướng .
Nhà tạo mẫu đã hoàn thành xong mái tóc của Ngải Nghệ, rồi lặng lẽ ra khỏi phòng,
Hơi ấm bao trùm căn phòng, nhiệt độ thích hợp, Ngải Nghệ ngồi ở đây đã mấy tiếng đồng hồ, buồn ngủ đến rơi cả nước mắt. Quay đầu nhìn Thẩm Thiên Trản xinh đẹp đang selfie, lại so sánh sự nhếch nhác của mình khi thay đổi bản thân, cô xoa xoa hai bên trán, tìm đề tài nói chuyện: "Dự án của cô tiến triển thế nào rồi?"
Thẩm Thiên Trản hơi bĩu môi, đôi môi đỏ mọng gợi cảm tràn đầy sức sống.
Khi quá trình đếm ngược để chụp ảnh kết thúc, cô vừa thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp của bản thân vừa trả lời: "Tôi vừa hoàn thành cuộc họp kịch bản đầu tiên hai ngày trước, và đội ngũ sáng tạo chính vẫn chưa thống nhất."
Ngải Nghệ mỉm cười: “Đều đã họp kịch bản rồi, coi như là có tiến triển.”
Thẩm Thiên Trản nói cho có lệ: “Cái từ ‘coi như là’ của cô có phải quá vô tâm rồi không, 100% tiến độ công việc mới làm được có 0,1, thế này mà cũng được tính sao?”
Ngải Nghệ nhìn Thẩm Thiên Trản qua gương đang gãi đầu tìm một góc độ, cảm thấy có chút bực bội: “Không tệ.” Cô dời mắt, nhìn về phía bản thân: “Việc hợp tác với Quý tổng như thế nào rồi?”
Thẩm Thiên Trản vừa nghe tới cái tên Quý Thanh Hoà, liền mất hứng chụp ảnh. Cô nhìn Ngải Nghệ, nở nụ cười miễn cưỡng: “Cô cố ý đúng không? Tôi đã nói là dự án mới mở cuộc họp đầu tiên, thì hợp tác gì với anh ta chứ.”
Xương mặt và da của Thẩm Thiên Trản rất đẹp, khuôn mặt có hung dữ hay không đều phụ thuộc vào cách trang điểm. Hôm nay đi gặp Ngải Nghệ, cô cố ý không trang điểm đậm, chỉ nhẹ nhàng phớt qua, ngũ quan thanh tú nét mặt mềm mại, thiện lương lại vô tội: “Cô không phải là cũng đi tin mấy tin đồn nhảm một năm trước đấy chứ?”
Câu nói trước này đã trực tiếp chặn đứng sự nôn nao của Ngải Nghệ, sắc mặt người phía sau không thay đổi, giọng điệu chân thành: "Tôi còn có thể tin những lời nói vô căn cứ này sao?"
Hiện tại Thẩm Thiên Trản rất nhạy cảm với cụm từ “không huyệt lai phóng”*, đầu mũi cô nhăn lại, không nói lời nào.
(*) không huyệt lai phóng/ 空穴来风: không có lửa thì sao có khói.
Thấy tâm trạng cô khác thường, Ngải Nghệ cũng không hỏi thêm nữa. Đương nhiên, cô tuyệt đối sẽ không đoán được điều khiến Thẩm Thiên Trản khó chịu không phải là giọng điệu và thái độ của mình, mà chỉ là cô đã nhắc tới một tên đáng ghét chuyên dùng những lời lẽ ác ý để trêu chọc cô ấy.
Thấy bầu không khí dần trở nên ảm đạm, Ngải Nghệ thuận miệng đổi chủ đề: "Lâu rồi cô chưa gặp Giản Tâm phải không?”
Thẩm Thiên Trản đột nhiên cảm thấy hôm nay ra khỏi cửa lại quên xem ngày, phạm vào đại kỵ. Nếu không thì sao thất khứu* của Ngải Nghệ lại nhanh nhẹn đánh hơi ra được lại dồn hết lên người cô thế này?
*七窍玲珑心: Thất xảo linh lung tâm(七巧玲珑心): Xuất xứ từ truyện Phong Thần, Tỷ Can thông minh bởi có tim 7 lỗ -> về sau chỉ người rất thông minh, rất có lương tâm.
“Không có chuyện thì gặp cô ta làm gì?”
Ghét còn không hết nữa là, việc gì phải ép mình?
Ngải Nghệ nghe được trong lời nói của cô có phần không tập trung, mỉm cười, nhắc nhở: “Tôi cũng chỉ là tiện nói với cô vài câu, những lời này hôm nay sau khi bước ra khỏi đây tôi sẽ không nhận nữa đâu đấy.”
Lòng hiếu kỳ của Thẩm Thiên Trản bị khơi dậy, cô ngồi thẳng lưng, nhìn Ngải Nghệ rồi cười: “Tôi hiểu quy tắc, cậu nói gì là việc của cô, tôi bảo đảm sẽ không tiết lộ điều gì.”
Ngải Nghệ nói: “Hướng Thiển Thiển của công ty các cậu thật không đơn giản, mò được ra quý nhân khen ngợi. Cậu hãy chờ xem, năm tới Tô tổng nhà cậu không chỉ muốn chấm dứt hợp đồng trong êm đẹp với Hướng Thiển Thiển, mà còn kính cẩn tiễn cô ta đi. Cậu nói xem cậu lúc đó còn nhọc công lo lắng cho sói trắng đến đỏ cả mắt, cô ta không cảm ơn cũng chả nhớ nghĩa. Sau này bất luận là lên như diều gặp gió hay cứ sống mấy ngày giàu sang phú quý, cũng không thèm đếm xỉa gì đến công lao của cô đâu"
Thẩm Thiên Trản chưa bao giờ nghe tới mấy chuyện này, mối quan hệ của cô với Hướng Thiển Thiển không như những gì bên ngoài đồn đại. Tuy nhiên cô không cần nói với Ngải Nghệ những lời này, cô cúi đầu nghịch ngón tay, tâm trạng cũng trầm xuống: "Không liên quan gì đến tôi, cô ấy thể chấm dứt hợp đồng trong êm đẹp là chuyện tốt. "
Thẩm Thiên Trản nghĩ đến việc Ngải Nghệ vừa rồi có nhắc đến Giản Tâm, suy nghĩ một chút, cô mới phát hiện: "Gần đây hai người họ vẫn liên lạc với nhau sao?"
Ngải Nghệ ừ một tiếng, uể oải nói: “Giản Tâm giới thiệu cho Hướng Thiển Thiển đóng phim cổ trang, chỉ chờ cô ta chấm dứt hợp đồng với Thiên Đăng là liền ký hợp đồng. Năng lực của Giản Tâm rất tốt, nhưng lòng dạ lại hẹp hòi, cô ta ghét cậu ghét cả mười tám đời tổ tiên của cô. Một thời gian trước, mọi người lan truyền tin đồn rằng cô cưa cẩm chồng cô ta, còn đổ thêm dầu vào lửa vào chuyện của cô với Quý tổng.” Cô liếc nhìn khuôn mặt Thẩm Thiên Trản qua gương, thấy cô không có biểu cảm gì, liền thất vọng: "Hai người này mà hợp tác với nhau, cô phải cẩn thận đó."
Thẩm Thiên Trản lơ đễnh đồng ý, không nghĩ tới điều gì.
Hay là nói đứng trên lợi ích không có tình bạn vĩnh cửu cũng chẳng có ai là kẻ thù mãi mãi sao?
Khi Hướng Thiển Thiển còn ở Thiên Đăng, Giản Tâm không hề để tâm đến cô ta, mọi ác ý đều thể hiện ra ngoài. Đợi đến khi Hướng Thiển Thiển huỷ hợp đồng, Giản Tâm lập tức đưa cô ta về phe của mình, làm vũ khí sắc bén để đối phó với Thiên Đăng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Thẩm Thiên Trản không biết có nên khen Giản Tâm là đồ óc heo không.
Chuyện Hướng Thiển Thiển huỷ hợp đồng với Thiên Đăng, cô còn vui mừng thay cô ta. Cách làm của đồ óc heo Giản Tâm này cũng tính là mang lại cho Hướng Thiển Thiển một tương lai, cho dù con đường phía trước ra sao thì cũng không còn liên quan gì tới Thẩm Thiên Trản nữa.
Có điều vị quý nhân đó là ai?
Khả năng là Tưởng Nghiệp Trình không lớn, ngay cả bà Tưởng hắn còn không làm gì được, sao có thể dám kéo Hướng Thiển Thiển vào vũng bùn một cách trắng trợn như vậy. Cho dù là hắn ta, phụ nữ không biết cách nhìn người như Tô Lan Y, cũng chưa hẳn sẽ coi trọng thể diện của hắn như vậy.
Trong đầu Thẩm Thiên Trản mơ hồ hiện ra một người được chọn, cô không dám xác nhận, huống chi là nghĩ đến, chỉ có thể cau mày xua tan đi những suy nghĩ vớ vẩn của bản thân.
Nhưng khi về tới nhà, Thẩm Thiên Trản vẫn không thể kiềm chế được bản thân, liền gửi tin nhắn cho Tô Tạm: "Chị cậu đã về nước chưa?"
Tô Tạm trả lời: “Chưa, mùng bảy chị ấy sẽ về đến Bắc Kinh vào buổi tối, để kịp cho cuộc họp vào ngày mùng tám.”
Thẩm Thiên Trản: “Oh, vậy thôi.”
Tô Tạm bị quấy rối không thể giải thích được: "Em đang chơi game, dành thời giờ ra cho chị, kết quả chị nói với em chuyện này? Nói, chị có phải là muốn thu hút sự chú ý của ông đây không?"
Thẩm Thiên Trản: “Cút.”
Tô Tạm: “Ác vậy”
——
Mùng sáu tết, tuyết rơi phủ kín cả thành phố.
Thẩm Thiên Trản thức dậy rồi đứng trước cửa sổ nửa phút, dứt khoát hủy bỏ mọi kế hoạch cho ngày hôm nay, ngồi không ở nhà.
Gần đây cô đã tìm ra bí quyết để hòa hợp với mẹ Thẩm, chỉ cần khiến mẹ Thẩm có việc làm, cô nhất định có thể giảm đi đáng kể những lời lải nhải. Kết quả là, mấy ngày qua, cô đã lần lượt mở lò nướng và thiết bị hấp trong nhà bếp, học từng thứ một không liên quan mấy đến chuyện kiếm tiền nhưng có thể giúp cô cảm nhận được cuộc sống tốt đẹp, chẳng hạn như làm bánh và món tráng miệng.
Mùng 7 tết, cô cùng Kiều Hân xác nhận lịch trình làm việc.
Lần cuối cùng nói chuyện là vào lúc Thẩm Thiên Trản phát lì xì cho cô ấy vào mùng 1 tết và nhắc nhở Kiều Hân đến nhận, cô thầm mắng bản thân thể hiện tình cảm chưa tốt lắm, tiện bổ sung thêm lời nhắn “ chúc mừng năm mới” muộn.
Thẩm Thiên Trản đang mân mê những quả anh đào trên kem, nhìn thấy tin nhắn wechat của Kiều Hân, tiện tay cầm lấy quả anh đào, đi vào phòng ngủ trả lời: "Em đã về Bắc Kinh chưa?"
Kiều Hân trả lời: “Em đang trên đường về.”
“Chị Trản , ở Bắc Kinh tuyết rơi có lớn không ? Quê em tuyết phủ kín cả thành phố, đường sắt cao tốc gần như bị hủy bỏ, em phải thay đổi đặt chỗ hai lần mới bắt kịp chuyến cuối cùng đến Bắc Kinh."
Thời tiết Bắc Kinh dạo này rất tệ, không là bão tuyết thường xuyên thì là từng trận gió lạnh. Lớp băng còn đọng lại trong không khí dường như muốn phá vỡ các mao mạch trong khoang mũi của bạn, lạnh đến tận xương tủy.
Thẩm Thiên Trản nhét một quả anh đào vào miệng, trả lời: "Ở thị trấn xung quanh em không phải đều là bão tuyết sao? Chị còn đang suy nghĩ xem em có thể trở lại làm việc vào ngày mùng tám hay không, rồi lên kế hoạch để thuê một trợ lý khác."
Kiều Hân biết cô đang trêu mình, nhưng vẫn giậm chân, làm nũng: "Chị Trản, sao chị lại làm thế được."
Thẩm Thiên Trản thích thú chọc giận cô gái nhỏ: "Nếu có thể trở về thì ngày mai em sẽ trở lại làm việc. Ngoại trừ cuộc họp buổi sáng, phải giải quyết hợp đồng với Lâm Kiều, ký hợp đồng với em ấy càng sớm càng tốt. Dàn ý nộp chậm nhất là vào thứ sáu, đến lúc đó em phụ trách nói chuyện với thầy Giang, đẩy nhanh tiến độ.” Sau khi suy nghĩ, cô nói thêm: “Nếu năm nay tuyết cứ rơi thế này, sớm muộn gì cũng gây ra bão tuyết trên diện rộng. Mặc dù không liên quan gì đến bộ phận của chúng ta, nhưng các bộ phận khác vẫn sẽ hoạt động trở lại, em nhớ chú ý."
——
Mùng bảy tết, Thiên Đăng dần dần quay trở lại làm việc.
Nơi làm việc của Thẩm Thiên Trản chuyển từ sô pha, cửa sổ và chiếc giường lớn ở nhà đến văn phòng.
Nhiệt độ xuống thấp và thời tiết xấu đã gây ra những phàn nàn trong bộ phận, thậm chí nhiều nhân viên không thể đến làm việc đúng giờ do tuyết rơi dày đặc và tắc đường.
Sau cuộc họp buổi sáng, Tô Lan Y yêu cầu thư ký thông báo kế hoạch đối phó với bão tuyết .
Thẩm Thiên Trản đang buồn chán đọc những tin tức liên quan đến bão tuyết trên mạng, Kiều Hân gõ cửa và đi vào văn phòng tìm cô: "Chị Trản."
Cô lười biếng ngước mắt lên, im lặng, ra lệnh: “Nói đi.”
Kiều Hân suy nghĩ: “Bên Lâm Kiều hỏi chúng ta liệu có thể tăng chi phí kịch bản cho một tập phim của cô ấy hay không."
Những năm qua, Lâm Kiều biết ơn sự hỗ trợ của Thẩm Thiên Trản, báo giá kịch bản cho Thiên Đăng thấp hơn bình thường. Cô không nhắc đến, Thẩm Thiên Trản cũng không chủ động mời cô, nghe vậy, Thẩm Thiên Trản vô cùng thông cảm liền gõ bàn: "Cô ấy đưa ra giá bao nhiêu?"
Kiều Hân đáp: “Mỗi tập thêm hai vạn.”
Thẩm Thiên Trản gật đầu: "Em đi báo giá này cho Tô tổng, chị ấy phê duyệt là được."
Kiều Hân kinh ngạc, vui vẻ đi ra.
Thẩm Thiên Trản nhìn theo hướng Kiều Hân đi tìm Tô Lan Y, tiếp tục lướt Weibo, tìm hiểu thế giới.
Mười phút sau, điện thoại rung lên, Kiều Hân gửi cho cô một tin nhắn: "Này, chị Trản, em thấy Quý tổng đang ở văn phòng của Tô tổng. Hôm nay chúng ta có hẹn với Quý tổng sao? [biểu tượng cảm xúc hoảng hốt]”
Thẩm Thiên Trản hơi nhướng mày.
Vị quý nhân đã quấy rầy sự kiện hủy hợp đồng của Thiên Đăng và Hướng Thiển Thiển, quả nhiên là Quý Thanh Hoà.
Cô buông điện thoại xuống rồi lại cầm lên, lặp lại mấy lần, híp mắt lại, trả lời: “Anh ta đi thì báo trước cho chị một tiếng”
Kiều Hân nhu thuận đáp ứng.
Hai mươi phút sau, tin nhắn nhắc nhở của Kiều Hân được gửi đến, Thẩm Thiên Trản mặc áo khoác và bước ra khỏi thang máy đi đến bãi đậu xe của Thiên Đăng tầng trệt của tòa nhà.
Xe của Quý Thanh Hoà đối diện với lối ra của thang máy, vô cùng bắt mắt.
——Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Quý Thanh Hoà được Tô Lan Y đưa đến tận thang máy, trước lúc cửa chuẩn bị đóng lại, anh liếc nhìn Kiều Hân đang dựa vào tường, cong môi .
Minh Quyết thấy vậy, nhắc nhở: “Quý tổng, người vừa rồi là trợ lý của sản xuất Thẩm— Kiều Hân.”
Quý Thanh Hoà cúi đầu sửa lại cổ tay áo, giọng điệu thản nhiên: “Tôi biết.”
Minh Quyết bổ sung: “Trợ lý Kiều phụ trách việc liên hệ với chúng ta về lịch trình đối ngoại của Thiên Đăng, vì thế nên hôm nay chúng ta không phải tham gia .”
Quý Thanh Hoà nâng mắt, nhìn dáng vẻ kém nhạy bén hơn so với thường ngày của Minh Quyết: “Cậu muốn nói gì?”
Minh Quyết kiên trì nói tiếp: “Nếu trợ lý Kiều nói việc ngài xuất hiện ở đây cho sản xuất Thẩm……”
Quý Thanh Hoà cắt ngang anh: “Tôi sợ bị dò xét sao?” Giọng nói anh trầm thấp mang ý cười: “Chỉ sợ cô ấy không tra hỏi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...