Quý Thanh Hòa mỉm cười, trong biểu tình có bảy phần tự phụ, ba phần kiêu ngạo. Vừa không thể hiện sự đồng cảm với lần gặp gỡ đó, cũng không tỏ ra thương hại đối với con mắt nhìn người kém cỏi đó của cô.
Chỉ khi cô ngừng lại mới nâng mắt nhìn qua.
Ánh mắt anh rất tỉnh táo, chưa nhiễm nửa phần men say, khóe môi hơi nhếch lên, giống như mang theo chút ý cười: “Em không phải là người như vậy.”
Anh tóm gọn lại một câu này, chung quy hơi không có trách nhiệm.
Thẩm Thiên Trản truy hỏi: “Như vậy là như thế nào?”
“Em không giống như người đến bước đường cùng rồi sẽ không tiếp tục tiến về trước nữa.” Anh đứng dậy, cởi áo khoác ra, tiện tay ném trên ghế sô-pha: “Cũng không phải người phụ nữ chịu một lần tổn thương tình cảm thì không muốn tiếp nhận thêm ai khác.”
Anh hơi cúi đầu, nghiêng mặt nhìn cô, một tay cởi nút tay áo: “Về phần thay đàn ông như thay áo, đề tài này chúng ta có thể đào sâu thảo luận.”
Quý Thanh Hòa kéo cổ tay áo, đôi mắt kia trong bóng tối vẫn sáng ngời như trước, liếc mắt một cái là có thể chuẩn xác nhìn chằm chằm vào cô: “Nếu chế tác Thẩm cảm thấy có thể ngủ, vậy chúng ta đổi sang nơi khác nói chuyện?”
Thẩm Thiên Trản từ lúc anh nói ra những từ không thích hợp và bắt đầu cởi cúc áo thì liền cảm thấy hoảng hốt hụt hơi, trơ mắt nghe lời đề nghị không biết xấu hổ của anh, quả thật là không nói nên lời.
Tên đàn ông chó này! Không biết xấu hổ!
Cô nổi giận.
Những lời không hợp đạo lý là do bản thân tự nói ra, lúc này nửa câu trách móc cũng không thể nói ra hùng hồn được, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh hơi nâng cằm nhấc tay nới lỏng nơ, tiến vài bước về phía trước cô.
Quý Thanh Hòa cúi người, chóp mũi gần đến cơ hồ chạm vào cô: “Thẩm Thiên Trản.”
“Em ngã tại chỗ của tôi nhiều lần như vậy rồi, sao vẫn còn học không ngoan?” Anh đưa tay giữ eo cô, vây cô vào trong lòng ngực. Một tay giữ lấy cô, cứ như vậy mà nhấc cô lên bệ cửa sổ sát đất không có cảm giác an toàn nào.
Thẩm Thiên Trản nhịp tim trùng xuống, hít thở không thông: “Quý Thanh Hòa!”
“Tôi đây.” Anh đè thấp giọng, hơi nghiêng mặt, hơi lạnh từ môi ngậm lấy vành tai cô, giọng nói kia như ma quỷ, nhẹ nhàng hỏi cô: “Nói một câu không thích không muốn ở cùng nhau khó như vậy sao?”
Anh khẽ cắn răng, như kiến đang gặm cắn: “Hay là nói ra đoạn tình cảm đau thương, để thử phản ứng của tôi?”
Tai của Thẩm Thiên Trản là nơi mẫn cảm nhất, hơi thở của anh mới vừa đến gần, ngực cô đã như nhũn ra, tim run lên tê dại: “Anh cho rằng tôi bịa ra sao?”
“Không đến mức như vậy.” Anh buông vành tai cô, nhìn thẳng vào mắt: “Quá khứ của em không có sự tham gia của tôi, tôi sẽ không bình luận gì.”
Dựa trên sự hiểu biết của Thẩm Thiên Trản đối với Quý Thanh Hòa, lời nhận xét này của anh đã là nể mặt cô rồi. Nhưng trong lòng không chừng là đang châm biếm cô không biết nhìn người, ngu xuẩn buồn cười.
Cô mím môi, cố chấp giải thích: “Giống như anh đem quá khứ của người khác ra làm trò cười, ai dám giao lòng thành của mình cho anh?”
“Em cũng không tính giao mà.” Quý Thanh Hòa siết bàn tay đang giữ eo cô, nói khẽ: “Không muốn lên giường, chỗ này cũng được, dù sao cũng không phải chưa từng làm qua.” Dứt lời, anh cười nhẹ một tiếng, giọng nói trầm thấp, giống như lúc mới thức dậy, hết sức thư thái.
Thẩm Thiên Trản còn chưa hồi phục lại sau trận mềm nhũn lúc nãy.
Hai tay cô chống phía trước ngực anh, vốn lòng bàn tay còn hơi mang chút mát lạnh. Anh vừa trêu chọc vừa đùa giỡn, rõ ràng không có bất cứ hành động cụ thể gì, mà máu huyết cô đã chảy nhanh, cơ thể ấm áp. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Người như Thẩm Thiên Trản có chút thương hiệu, là người vô cùng chú trọng hình tượng bản thân, quanh năm không cần ấm áp chỉ cần phong độ. Ở nơi không có lò sưởi, tay chân lạnh lẽo, chung quy là giống như mới vớt lên từ sông băng.
Một năm bốn mùa, mấy năm mấy quý, từ đó đến giờ không có ấm áp.
Chỉ có tháng Sáu năm ngoái ở Tây An, lúc anh tiến vào, cười như chế nhạo, hỏi cô: “Sao em lại nóng như vậy, hủm?”
Nóng ở đâu?
Ở đâu cũng rất nóng.
Đột nhiên nhớ ra những kí ức xấu hổ đó, khiến Thẩm Thiên Trản chợt mềm lòng.
Một số tài khoản công khai (Wechat) có thể cũng không nói bừa, xây dựng nên mối quan hệ thân thiết giữa nam nữ, theo một ý nghĩa nào đó chính là phá vỡ hàng rào phòng vệ, thân thế kết nối với trái tim, phó thác cho sự cộng hưởng của mối quan hệ đó.
Cô thở dài, cuối cùng cũng không giả ngốc nữa: “Quý tổng, rốt cuộc thì anh muốn làm gì?”
Thẩm Thiên Trản không bịa chuyện, trước kia rơi vào đáy vực, như là đang ở lò luyện của nhân gian, nhìn thấy hết nhân tình ấm lạnh. Cũng quả thật làm người ta không gượng dậy nổi, lột đi một tầng da thịt.
Từ đó về sau, cô vẫn giữ tỉnh táo từ đầu đến cuối, việc đo lường tình cảm luôn luôn dùng khối óc thay cho trái tim.
Quý Thanh Hòa không có cách nào dùng hành động để chứng minh anh có mấy phần thật lòng thật dạ, cô cũng không muốn lại phó thác tình cảm sai chỗ. Hơn nữa, những mâu thuẫn và khoảng cách có thể nhìn thấy rõ ràng, hà cớ gì cô phải tự tìm đến chuyện không vui vẻ này?
Ba mươi tuổi rồi, mỗi năm càng thêm nhiều nếp nhăn, cô đến năm năm mươi tuổi lúc phải đi thẩm mỹ kéo da đều phải dùng nhiều tiền, việc mua bán này không có hời.
Quý Thanh Hòa hỏi: “Nhất định không tin tôi thật lòng?”
Thẩm Thiên Trản bật cười: “Gia cảnh của tôi bình thường, không có ba nuôi chống lưng, công việc vẫn luôn ra sức dựa vào chính mình, khác với Qúy tổng vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng. Công việc thì gặp cấp trên quẳng nồi (*), gặp đồng nghiệp gây khó dễ. Cũng không phải chưa từng được đối xử tử tế, lần rung động duy nhất còn bị rút gân bẻ xương. Sau đó mới biết được con người cả đời này không phải cứ làm người tốt thì cuộc đời sẽ bình an thuận lợi, cho dù tôi có lương thiện thì cũng sẽ vô duyên vô cớ gặp phải những chuyện ác ý và đám đàn ông xấu xa muốn trèo lên làm cha tôi.”
(*) 甩锅: chỉ việc đổ trách nhiệm cho người khác, người quẳng nồi chính là người đổ lỗi cho người khác.
Cô đưa tay cởi cúc áo sơ mi của anh, đôi bàn tay trắng nõn mảnh khảnh dưới ánh đèn mờ tối như phát ra một tầng ánh sáng trắng như sứ. Cô chậm rãi, ung dung điềm tĩnh: “Thật ra tôi cảm thấy rất oan ức, Tây An cách xa Bắc Kinh, chẳng qua chỉ là tình một đêm sao lại kéo dài không dứt như vậy?”
Sau khi Thẩm Thiên Trản cởi ba cái cúc áo, đầu ngón tay hơi dừng lại, đưa tay vòng qua eo, nhẹ nhàng ôm lấy anh, hôn lên xương quai xanh của anh ấy: “Chúng ta như vậy tính là cái gì?”
“Mối quan hệ không chân thành không cần thiết.” Thẩm Thiên Trản đưa tay kéo quần áo của anh, lúc ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt tỉnh táo, không có chút chìm đắm nào: “Quý tổng anh có hiểu không?”
Cô không có nhiều quan niệm về quy củ như vậy, vòng luẩn quẩn tình yêu như sương sớm này, diễn trò vợ chồng, mua bán giao dịch lúc nào cũng là bình thường.
Thẩm Thiên Trản giữ mình trong sạch, không muốn tiêm nhiễm, nhưng để tìm kiếm sự cân bằng, chung quy cô luôn thể hiện sự si mê với nam sắc, người khác cho cô cái danh phong lưu, cô cũng không thèm để ý.
Người quá trong sạch, không thích hợp dạo chơi bên lề của quy tắc.
Nhưng chân thành duy trì mối quan hệ như vậy, cô cũng không nguyện ý.
“Lời đề nghị hai ngày trước của Quý tổng, thật ra tôi rất động lòng.” Mái tóc dài của Thẩm Thiên Trản hơi rối, xõa ra phía sau, cô mặt dày làm nũng nhìn anh: “Tôi giỏi trong việc làm cho anh vui, nhưng không giỏi xử lý vấn đề tình cảm. Vì vậy việc tiếp nhận đoạn tình cảm không hề có nền tảng gì đối với tôi mà nói, có chút khó khăn.”
Đầu ngón tay cô đặt ở ngực anh vẽ vòng tròn, giọng nói dịu dàng, giống như ngấm nước: “Anh muốn tôi ấm ức làm con chim hoàng yến, tôi càng không bằng lòng. Tôi không muốn tất cả những nỗ lực vươn ra khỏi đáy vực của chính mình lại bị hủy hoại trong chốc lát bởi một người đàn ông, Thẩm Thiên Trản tôi không phải loại người bằng lòng ngưỡng vọng đàn ông, chuyện đối với tôi không có lợi ích, tôi không làm.”
Hơn nữa, hiện giờ Thiên Đăng và Bất Chung Tuế là quan hệ hợp tác.
Cô sẽ không nương tay với bất cứ ai tính phá vỡ sự cân bằng này, cho dù là bản thân cô cũng như thế.
Từ khi gặp lại Quý Thanh Hòa, bọn họ từ đầu đến cuối luôn xoay vòng trong chủ đề này.
Rất nhiều lời, nói một lần hai lần thì có kiên nhẫn, nói đến lần thứ ba thứ tư thì thật sự nhạt nhẽo.
Cô thu tay, khoác hờ sau cổ Quý Thanh Hòa, đôi mắt kia khẽ chớp, âm thầm gợi tình: “Quý tổng thật có lòng, chi bằng cho tôi chút tôn trọng? Để tôi ở vị trí ngang hàng với anh, con người tôi tâm địa lương thiện, cái tôi cần tôi sẽ lấy, nói không chừng ngày nào đó sẽ đẩy chồng vào lò hỏa táng đó?”
Cô cười đến không chân thực, biểu tình mang chút đắc ý cùng chút kiêu ngạo của kẻ tham lam đáng ghét.
Mắt Quý Thanh Hòa tối sầm lại, hỏi cô: “Lời nói tối hôm nay, là thật?”
Thẩm Thiên Trản gật đầu: “Là thật.”
Quý Thanh Hòa nhếch môi, cười khẽ: “Còn nhớ việc sửa chữa đồng hồ Mộc Phạn mất bao lâu không?”
Thẩm Thiên Trản khó hiểu, ánh mắt lộ ra mấy phần mù mịt.
Quý Thanh Hòa khẽ nâng cằm cô lên, nói: “Là người giao tiếp với thời gian, cái không thiếu nhất là sự kiên nhẫn.”
-------------
Bình yên vô sự từ trong phòng ra ngoài, trước tiên Thẩm Thiên Trản tìm góc cầu thang để chậm rãi khôi phục trái tim nhỏ bé đang đập nhanh thình thịch của mình.
Đối mặt với Quý Thanh Hòa một cách tỉnh táo, quá thử thách định lực và nhân tính rồi. Tên cẩu nam này rốt cuộc có biết mình mê người đến mức nào không? Nếu để cô chậm trễ một bước, phỏng chừng cô đã nhịn không được mà đem anh thế này thế kia rồi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Những lời đường hoàng cô nói trước đó nực cười biết bao nhiêu……….
Cô không muốn có quan hệ gì với Quý Thanh Hòa, một là cảm thấy trong mối quan hệ này, Quý Thanh Hòa không chân thành, đưa ra đề nghị qua lại giống như đem mối quan hệ bạn bè hợp thức hóa, chẳng lẽ cô không thể ham muốn thân hình đó của anh sao?
Hai là bởi vì mối quan hệ hợp tác của Thiên Đăng và Bất Chung Tuế, khoản đầu tư cho hạng mục điện ảnh cực lớn, hao tổn sức người sức của càng không thể đếm xuể. Cô và Quý Thanh Hòa yên bình chung sống đã là cảm ơn trời đất rồi, nếu thực sự náo loạn mà bên nhau thì tính là chuyện gì đây? Nhỡ đâu phát sinh chút chuyện, khó tránh khỏi sẽ phá hủy danh tiếng của dự án trong phút chốc.
Ba là………..thèm muốn thì thèm muốn, thích thì thích, hai chuyện khác nhau.
Rừng rậm không xanh lại còn không thơm, cô không nên treo Quý Thanh Hòa lên ngọn cây này.
Cô run rẩy định tìm điếu thuốc, tay chạm vào túi mới nhớ ra hôm nay là dịp gì, đừng nói đến thuốc lá, lúc cô chuồn ra ngay cả túi cũng không cầm theo. Cũng không biết vừa rồi hôn xương quai xanh Quý Thanh Hòa, son môi bị trôi bao nhiêu……. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Ôi.
Cô không nhịn được nhắm mắt lại.
Thẩm Thiên Trản, không cho phép mi suy nghĩ nữa!
----------------
Lúc Thẩm Thiên Trản quay lại cuộc họp thường niên, tiến trình đã gần như tới lúc kết thúc.
Tô Lan Y đang đọc diễn văn, vẽ một dấu chấm hoàn mỹ để kết thúc cuộc họp thường niên của Thiên Đăng tối nay.
Cô trở lại chỗ ngồi, hỏi Tô Tạm: “Có ai đi tìm chị không?”
Tối nay vận may Tô Tạm không tốt, ngay cả giải thưởng an ủi cũng không đụng đến được, cả người nhìn ủ rũ, không có chút thông minh bình thường nào: “Chị của em đang định đi tìm chị, vốn muốn để Kiều Hân vào nhà vệ sinh nhìn xem, nhưng nhìn thấy chỗ ngồi của Quý tổng cũng trống không, liền gọi Kiều Hân quay lại.”
Thẩm Thiên Trản: “………..a.” Cô suy nghĩ một chút, cố gắng xoay chuyển tình thế: “Cũng không phải có mình Quý tổng không có mặt.”
Tô Tạm liếc cô, vạch trần không chút lưu tình: “Chị Trản, tai của chị……….rất nổi bật đó.”
Thẩm Thiên Trản: “?????”
Câu nói này trực tiếp khiến lúc sau Thẩm Thiên Trản đứng ngồi không yên, tâm tư rời rạc. Cuộc họp vừa chấm dứt, cô giống như chột dạ, chạy trối chết.
------------------
Kết thúc buổi họp thường niên giống như nghi thức bế mạc cuối năm, Thẩm Thiên Trản chìm đắm trong niềm vui đếm thưởng cuối năm, Kiều Hân thì lại đếm số ngày nghỉ lễ.
Hợp đồng giao cho Giang Quyện Sơn tiến hành viết kịch bản cuối cùng đã được nộp lên để ký kết trước kì nghỉ tết một tuần.
Theo thỏa thuận với Quý Thanh Hòa, việc viết kịch bản phải mở cuộc thảo luận cùng với anh. Nhân cuộc họp thường niên, Thẩm Thiên Trản có chút chột dạ không thể giải thích, nghĩ đến gần đây anh hẳn là bận đến bóng dáng mơ hồ, quả thật không nên gặp mặt, liền tạm thời kiềm chế tâm hồn công việc của mình, yên tâm mà làm con cá muối vài ngày.
Về việc Hướng Thiển Thiển chấm dứt hợp đồng, dự tính ban đầu là mấy ngày gần đây sẽ có bài bán thảm cho dư luận nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa xuất hiện, sóng yên biển lặng đến độ làm cho bộ phận quan hệ công chúng của Thiên Đăng cả ngày hoang mang, ngày ngày thắp hương tắm rửa cầu nguyện đoàn đội đối phương có thể tốt đẹp mà làm người, dù sao cũng đừng chọn ngày nghỉ năm mới mà ép người ta trở lại công ty tăng ca.
Tô Tạm là người nhàn rỗi nhất trong bộ phận của Thẩm Thiên Trản, suốt ngày chơi bời lêu lỏng, trêu mèo chọc chó.
Ngày hôm đó thật sự nhàm chán, cậu ta mang theo chiếc máy chiếu cướp được từ Tô Lan Y, đến văn phòng của Thẩm Thiên Trản với túi hạt dưa. Cả hai chụm đầu, chọn phim mất luôn nửa tiếng, đợi đến khi tìm thấy phim hợp ý đã là chuyện của một tiếng sau.
Hiếm khi văn phòng không có việc gì làm, không khí hài hòa chỉ có tiếng cắn hạt dưa vang lên liên tục.
Tô Tạm vừa cắn vừa hỏi: “Chị Trản, năm nay chị có về nhà không?”
“Về.” Thẩm Thiên Trản liếc cậu ta một cái, “Thế nào, muốn theo chị về nhà?”
Thẩm Thiên Trản cũng không lưu luyến gia đình, ngày nghỉ hàng năm nếu không tăng ca thì cũng ngồi ở đoàn làm phim. Nghe cô nhắc một câu đến ba mẹ, lạ đến mức muốn xem sáng hôm nay mặt trời mọc từ hướng nào.
Trước đây Tô Tạm vẫn cho rằng tình hình gia đình Thẩm Thiên Trản phức tạp, không phải tình cảm ba mẹ không tốt thì chính là quan hệ gia đình rạn nứt. Vì thế vẫn lưu ý không hỏi không quan tâm, cho cô đủ thể diện.
Sau đó mượn can đảm từ rượu mà hỏi, Thẩm Thiên Trản nhẹ nhàng một câu “Về để bị đem làm bia ngắm thúc giục kết hôn sao”, trong nháy mắt cảm thấy bản thân không đi làm biên kịch thật đáng tiếc…….
Tết năm nay hiếm khi không có hạng mục, cậu ta cũng là đột nhiên nghĩ tới, thuận miệng hỏi một câu.
“Em theo chị về nhà làm gì?” Tô Tạm vốc một nắm hạt dưa trong lòng bàn tay, cười hề hề như kẻ trộm: “Năm nay không sợ bị giục kết hôn nữa?”
Thẩm Thiên Trản tách vỏ một cách tao nhã, gom hạt dưa và thịt dưa lại chỉnh tề: “Nếu không về, hai vị tổ tông ở nhà sẽ muốn diệt Bắc Kinh luôn để xem rốt cuộc chị bị tên hồ ly nào câu hồn rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...