Mang em cùng thời gian giấu đi

Khi Mạnh Vong Chu ôm cây chổi quanh quẩn ở cửa phòng sinh hoạt tới lần thứ ba, Thẩm Thiên Trản mới uống xong một bình trà hoa hồng.
 
Một bên cô vừa tiếc vì thiếu bánh quy sô cô la hạt phỉ nên buổi trà chiều quá mức nhạt nhẽo, một bên vừa quan sát Mạnh Vong Chu đang lắc lư ở cửa như du hồn, hỏi: “Ông chủ Mạnh mỗi ngày đều như vậy…. là dư thừa năng lượng dư dả thời gian quá hả?”
 
Quý Thanh Hòa nhìn theo tầm mắt của cô hướng về phía NPC sống động Mạnh Vong Chu vẫn luôn lặng lẽ quét ngoài cửa sổ, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ trên màn hình cảm ứng ghi chép: “Cửa hàng này quanh năm suốt tháng cũng không có mấy người khách đến, cậu ta như vậy là bình thường rồi.”
 
Thẩm Thiên Trản a một tiếng, mặc dù tò mò bình thường Mạnh Vong Chu dựa vào cái gì mà ăn cơm, cũng không hỏi nhiều nữa.
 
Chuyện cũ được đương sự chính miệng nói ra mới gọi là chuyện cũ, cô còn chưa được đồng ý đã tự tiện hỏi Quý Thanh Hòa, đó gọi là ngồi lê đôi mách.
 
Làm một người trong ngành sản xuất, Thẩm Thiên Trản không cho phép bản thân ở giai đoạn đầu hợp tác lưu lại cho bên ba ba đầu tư ấn tượng xấu vì những tin đồn rắc rối.
 
Đây là phẩm đức nghề nghiệp, cũng là tu dưỡng đạo đức!
 
Cô đây là đang tự tôn vinh bản thân, tinh thần thăng hoa.
 
Quý Thanh Hòa hoàn toàn không biết gì về màn kịch nội tâm phong phú của cô, anh vô tình liếc nhìn Thẩm Thiên Trản đang cắn nắp bút đến xuất thần, nói: “Mạnh Vong Chu cũng không phải lúc nào cũng đợi ở Bắc Kinh, cậu ta và tôi cùng đi theo cụ ông học sửa chữa đồng hồ.”
 
Đoạn lịch sử này có chút ngoài dự liệu.
 
Thẩm Thiên Trản hỏi lại theo bản năng: “Vậy lần trước lúc tôi liên hệ chuyên gia là anh ta, anh ta nói sửa đồng hồ không thạo?”
 
“Cũng không sai.” Quý Thanh Hòa mỉm cười: “Khi bắt đầu học kiến thức lý thuyết, cậu ta đã bỏ cuộc rồi.”
 
Thẩm Thiên Trản hiếm khi không tìm được từ nào để trả lời, cô gãi đầu, hỏi: “Mấy tuổi thì các anh bắt đầu theo Quý lão gia học sửa chữa?”
 
Cô nhớ lúc Quý Khánh Chấn sửa chiếc đồng hồ Mộc Phạn vang danh cả nước, ông đã đến tuổi trung niên, không tính là còn trẻ nữa.
 
“Không nhớ rõ.” Quý Thanh Hòa lật tài liệu đến trang cuối ký tên đóng dấu, dời tầm mắt, nhìn về phía cô: “Có thể là lúc em còn ngậm núm vú thì tôi đã cầm tua vít rồi.”
 
Thẩm Thiên Trản cảm thấy bản thân bị bôi xấu: “Năm sau tôi mới ba mươi tuổi, anh cho tôi chút tôn trọng có được không?”
 
Quý Thanh Hòa trả lời một cách mỉa mai: “Ba mươi rồi a, tuổi của Thẩm chế tác có lớn dần theo tháng không? Rõ ràng tháng Sáu là hai mươi bốn.”
 
Thẩm Thiên Trản lập tức bật cười, cô xắn tay áo, thầm mắng một câu cẩu nam: “Quý tổng nói bản thân chuyên ăn bám bố mẹ, lúc nhà có tiệm tạp hóa cái gì cũng bán cũng không thấy thẳng thắng thành thật như vậy nha.”
 

Mặt Kiều Hân biến thành màu xanh rồi.
 
Cô ấy lặng lẽ kéo Thẩm Thiên Trản, nỗ lực nhắc nhở cô trước mắt vẫn còn đang trên bàn đàm phán của bên A.
 
“Vẫn được chứ?” Quý Thanh Hòa ánh mắt thản nhiên, điệu bộ hài lòng: “Tôi rất thích ăn bám.”
 
Minh Quyết người cùng Quý Thanh Hòa giúp Bất Chung Tuế bành trướng lãnh thổ ít nhất gấp đôi cũng có chút một lời khó nói hết: “..............” Theo định nghĩa của Quý tổng về việc ăn bám bố mẹ, không có chút khả năng cũng không xứng nói bản thân ăn bám. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
 
Anh lặng lẽ nhận máy tính Quý Thanh Hòa đưa qua, ôm sang phòng bên cạnh in.
 
Đến khi âm thanh nhả giấy của máy in truyền đến, lý trí của Thẩm Thiên Trản bị chọc tức đến độ bay lên trời cuối cùng cũng trở về đôi chút, cô mím môi, bất mãn nói thầm: “Tài ăn nói này của Quý tổng, không đi biện luận thật đáng tiếc.”
 
Quý Thanh Hòa buồn cười không kém, thấy được rồi thì thu tay: “Không đáng tiếc, dù sao còn có chuyện quan trọng hơn có thể làm.”
 
Thẩm Thiên Trản căn bản không muốn để ý đến anh.
 
Cô nghe tiếng máy in lạch cạch từ bên cạnh truyền đến, tưởng tượng đến không lâu sau sẽ có một đống nhân * dân * tệ bay vào tài khoản ngân hàng, trong nháy mắt lại tâm bình khí hòa.
 
Chậc, bây giờ sao cô lại có cùng một cái đức hạnh với Tô Tạm như vậy, đúng là chỉ lớn tuổi chứ không lớn não.
 
Tức giận với kim chủ ba ba cái gì chứ, là tiền không dễ đếm, hay là ba ba không đủ thơm?
 
Cô cười tủm tỉm, rót cho Quý Thanh Hòa nửa cốc trà nóng: “Đợi lát nữa là ký hợp đồng rồi, anh mau uống cốc trà xanh này cho nhuận giọng.”
 
Kiều Hân chứng kiến toàn bộ quá trình Thẩm Thiên Trản dùng tốc độ ánh sáng trở mặt: “……”
 
Cô cảm thấy có thể cả đời cũng không đảm đương nổi vị trí chế tác rồi.
 
-------------
 
Tiến triển trong buổi chiều diễn ra rất nhanh, ngoài thuận lợi ký kết hợp đồng lao động với Quý Thanh Hòa, hai bên còn đầu tư kim ngạch và đề ra điều kiện hợp tác, phác thảo đại cương thỏa thuận.
 
Thẩm Thiên Trản làm nhà sản xuất, tuy có Tô Lan Y ủy quyền, có thể tự mình quyết định nhiều quyết sách quan trọng, nhưng chuyện liên quan tới lợi ích của Thiên Đăng, cô chỉ chịu trách nhiệm đại diện Thiên Đăng cùng đàm phán với Quý Thanh Hòa, quyết định cuối cùng vẫn cần Tô Lan Y gõ nhịp ra quyết định.
 
Hợp đồng đầu tư tạm thời trong nửa buổi khẳng định sẽ không kí kịp.

 
Nhưng theo tiến độ hiện tại, Thẩm Thiên Trản đã vô cùng hài lòng.
 
Thấy thời gian sắp đến giờ ăn, nhiệm vụ cũng đã đến lúc hoàn thành, Thẩm Thiên Trản hết sức rộng rãi đề nghị muốn mời khách ăn cơm.
 
Minh Quyết giơ cổ tay lên nhìn thời gian, từ chối khéo thay Quý Thanh Hòa: “Rất xin lỗi, chế tác Thẩm. Mười giờ tối nay Quý tổng lên máy bay đi New York, e rằng không thể cùng dùng cơm rồi.”
 
Tay Thẩm Thiên Trản đang nhận văn kiện hơi ngừng một lát, nhìn Quý Thanh Hòa đang uống nước, hỏi: “Quý tổng lần này phải đi công tác bao lâu?”
 
“Một tuần.” Quý Thanh Hòa đối diện nhìn cô, màu sắc cặp mắt kia ở dưới ánh đèn thật sâu thẳm, biến đổi không ngừng: “Hợp đồng tiếp tục để Minh Quyết tiếp nhận, không làm chậm trễ chuyện của em.”
 
Vốn dĩ Thẩm Thiên Trản chỉ là thuận miệng quan tâm, thấy anh hiểu lầm, cô hé môi, không gỉải thích nữa.
 
Trước khi đi, Thẩm Thiên Trản đặc biệt hỏi Mạnh Vong Chu đã ôm cây chổi quét đến phòng khách có muốn cùng ăn cơm không.
 
Vốn Mạnh Vong Chu đang rất vui vẻ, ôm cây chổi cả một buổi vừa mới buông xuống, chuẩn bị về phòng thay quần áo. Sau khi thoáng nhìn không thấy Quý Thanh Hòa đi ra cùng với Thẩm Thiên Trản, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, do dự nói: “Tôi nhớ ra tối nay Thanh Hòa phải lên máy bay, tôi đợi một lát xem có giúp gì được không, nên không đi được đâu.”
 
 Thẩm Thiên Trản cũng không miễn cưỡng, cô vốn chỉ là khách sáo, thuận miệng hỏi một chút.
 
Phản ứng của Mạnh Vong Chu hoàn toàn nằm trong dự đoán của cô.
 
Cô mỉm cười, nói: “Vậy lần tới đi, đợi Quý tổng đi công tác về, tôi lại mời mọi người cùng đi ăn.”
 
Khi quay trở lại xe, Thẩm Thiên Trản đem Mạnh Vong Chu đáng thương yếu ớt vô tội từ danh sách đen Wechat lại lần nữa quay về nhóm bạn tốt.
 
---------------
 
Công việc tiếp theo từ từ bắt kịp quỹ đạo.
 
Thẩm Thiên Trản chuyên tâm nhìn chăm chú pháp vụ và hợp đồng của Minh Quyết.
 
Bình thường mỗi ngày hễ đi làm là Thẩm Thiên Trản sẽ ôm bình giữ nhiệt, cắm rễ ở văn phòng làm việc của bộ phận pháp vụ.
 
Tô Tạm tránh mặt cô mấy ngày, đến khi cuối cùng cũng nhận được bộ quà tặng trang điểm phiên bản giới hạn mùa Giáng Sinh, cậu ta mới phát hiện……mấy ngày nay Thẩm Thiên Trản bận rộn xem hợp đồng, căn bản là không đếm xỉa đến anh.

 
Sau khi lại thêm một lần hụt hẫng, Tô Tạm hỏi Kiều Hân: “Chị Trản sao vậy? Lại say mê anh chàng pháp vụ đẹp trai nào hả?”
 
Khoảng thời gian này Kiều Hân ở dưới bầu không khí làm việc áp lực của Thẩm Thiên Trản, bận đến nỗi chân không chạm đất, hai mắt sưng phù. Nghe vậy, ngay cả tiếng thở cũng mệt mỏi khàn khàn: “Anh không có chuyện quan trọng thì đừng nên tìm chị ấy, gần đây chị ấy gần như muốn bức điên bộ phận pháp vụ rồi.”
 
Tô Tạm sờ sờ cằm, cũng không biết là tin hay không tin: “Khó giải quyết như vậy sao?”
 
Nhắc đến việc này, khuôn mặt Kiều Hân nhất thời vặn vẹo: “Bất Chung Tuế quá khó khăn, Quý tổng kia đặc biệt giúp đỡ, khiến người bận rộn, hợp đồng đã sửa ba bản rồi, vẫn không ngừng phát hiện những điểm khác biệt mới.”
 
Gần đây Tô Tạm bận xử lý * tin * tức * thể diện * tiêu cực* của Hướng Thiển Thiển, nếu không phải ở bộ phận quan hệ công chúng thì đi chạy việc bên ngoài. Lúc ở công ty, sợ bị Thẩm Thiên Trản tóm được sẽ trả đũa một trận, tránh đi còn không kịp, hiển nhiên hoàn toàn không hay biết gì về việc hợp tác giữa Thiên Đăng và Bất Chung Tuế. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
 
Lúc này Thẩm Thiên Trản không ở đây, cậu ta dứt khoát kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Kiều Hân, vừa ăn đồ ăn vặt của cô vừa hỏi: “Chuyện chị Trản đàm phán cùng Bất Chung Tuế, nhìn bộ dáng chị ấy mỗi ngày đều ở bộ pháp vụ, giống như đã chiếm được lợi lại sợ đối phương hối hận vậy.”
 
“Có thể nói như vậy.” Kiều Hân nhớ lại nội dung cuộc nói chuyện chiều hôm đó của Thẩm Thiên Trản và Quý Thanh Hòa, nhặt nhạnh những gì có thể nói để phổ cập lại cho Tô Tạm: “Chị Trản dự đoán đánh giá mức tài chính đối với hạng mục là 300 triệu (*), Quý tổng không hỏi một tiếng, đáp ứng rồi.”
(*) 三亿 /san yi/: 1亿 =100.000.000VND
 
Mọi khi Thẩm Thiên Trảm đi đàm phán đầu tư, ngay cả khi các nhà đầu tư đã quen thuộc và tin tưởng cũng đối với việc quỹ kinh phí đầu tư bao lâu có thể khởi quay, dự tính khi nào hoàn vốn, cùng với mức đánh giá rủi ro hạng mục dự đoán đều là hỏi đến cùng, hận không thể nhấn đầu chế tác xuống bắt viết giấy cam kết.
 
Chính là không thấy Quý Thanh Hòa như vậy, chỉ đơn giản là hiểu rõ rồi thì đồng ý toàn bộ.
 
Trái lại Tô Tạm không lấy làm lạ: “Kẻ có tiền không để ý chút tiền nhỏ này đâu, 300 triệu đưa cho chị Trản rải chơi cũng không sao cả.”
 
Khi Kiều Hân nghe thấy 300 triệu chỉ là “chút tiền nhỏ này”, khuôn mặt mất kiểm soát biểu cảm đến mức vặn vẹo: “Tô tổng anh đừng như vậy, em sợ em ghét người giàu, ngay cả anh cũng bị giận cá chém thớt.”
 
Tô Tạm giật giật khóe môi, không cười: “Anh được tính là giàu sao? Anh còn sắp đi đến cầu vượt ăn xin đây này.”
 
Kiều Hân bổ sung một cách yếu ớt: “Anh đây là nhà giàu ngàn vàng có dùng hết vẫn kiếm lại được (1), hẳn là chưa gặp qua người đàn ông nào lấy tiền ném xuống nước (2) hơn mình.”
(1) 千金散尽 /qiān jīn sǎn jǐn/: lấy chữ trong câu “Thiên kim tán tận hoàn phục lai” trong bài thơ “Tương Tiến Tửu” của Lý Bạch, nghĩa là ngàn vàng có hết thì vẫn tìm lại được.
 (2) 打水漂 /dǎ shuǐ piāo/: ví von với việc mất tiền oan, mất tiền ngu (khi tiêu tiền vào việc gì đó, hoặc khi cho ai đó vay tiền…)
 
Tô Tạm hừ một tiếng, vừa định phản bác việc 300 triệu kia của Quý Thanh Hòa như thế nào cũng sẽ không ném xuống nước, lời vừa đến bên miệng, cảm thấy không đủ chặt chẽ. Thực lực của chị Trản, ước chừng ba trăm triệu này thật đúng là không ném tiền xuống nước nổi.
 
Tuy rằng cậu không có đầu óc kinh doanh, nhưng mưa dầm thấm đất thời gian dài, cũng không có khờ khạo.
 
Khoản đầu tư này của Quý Thanh Hòa khả năng cao là để đồng hồ Bất Chung Tuế tạo dựng danh tiếng, C vị (*) thật lớn, giống như bỏ tiền mua vị trí quảng cáo vậy.
(*) 咖位 (cà vị): thuật ngữ trong giới giải trí, người có vị càng cao càng có sức ảnh hưởng lớn, catxe cao.
 
Nếu 300 triệu đầu tư có thể hoàn toàn mở rộng thị trường của đồng hồ Bất Chung Tuế trong nước, trở thành thương hiệu cao cấp bậc nhất cả nước, nhìn thế nào cũng là Bất Chung Tuế được hời.
 
Nghĩ như vậy, Tô Tạm lờ mờ đánh hơi được mùi Quý Thanh Hòa tính kế chuẩn xác dưới vẻ bên ngoài nhã nhặn, đột nhiên cậu ta hơi đồng cảm với Thẩm Thiên Trản.
 

Nếu như Quý tổng thực sự coi trọng chị Trản, thì với những mưu mô tầng tầng lớp lớp này, không chừng ngày nào đó Thẩm Thiên Trản đã bị tính kế đến cái quần tây của Quý Thanh Hòa luôn rồi.
 
Cậu ta ném miếng bò khô vào miệng, lúc đứng lên còn vỗ vai Kiều Hân, khích lệ cô: “Làm cho tốt, làm tốt rồi chờ Quý tổng cho em lì xì nha.”
 
Kiều Hân chậm rãi chấm hỏi: “Tại sao Quý tổng lại cho em lì xì?”
 
Tô Tạm cười một cách thần bí sâu xa, lập tức cầm theo hộp quà Giáng Sinh đi vào phòng làm việc của Thẩm Thiên Trản.
 
Lúc Thẩm Thiên Trản nhận được tin nhắn Wechat của Tô Tạm, mới vui vẻ vung chiếc roi da nhỏ.
 
Xác nhận buổi chiều có thể đem phiên bản cuối của hợp đồng đưa lại cho Bất Chung Tuế, cuối cùng cô nhấc mông rời khỏi bộ phận Pháp vụ.
 
-----------
 
Mùa đông ở Bắc Kinh, ánh mặt trời ấm áp khô ráo.
 
Lúc thời tiết tốt, có thể nhìn thấy gió thổi tan những khói bụi đi xa, bầu trời trong xanh như được gột rửa.
 
Lúc Thẩm Thiên Trản đi qua hành lang gấp khúc để trở về phòng làm việc, chào đón cô là một đường ánh nắng mặt trời buổi chiều.
 
Thiết bị chắn gió đông được đặt ngoài cửa sổ tòa nhà, lúc cô nhìn về phía xa xa, vừa vặn có thể nhìn thấy dòng người như mắc cửi ở cổng trung tâm thương mại cách đó không xa. Trên màn hình lớn là đoạn video ngắn về đêm giao thừa năm mới, cô hơi nheo mắt bởi bị ánh sáng mặt trời chiếu vào, như là phát hiện lại một năm mới nữa sắp đến. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
 
Cô dừng bước, đang muốn gửi tin nhắn Wechat cho Quý Thanh Hòa.
 
Điện thoại rung nhẹ, tin của Mạnh Vong Chu đã đến trước một bước, anh ta giống như mở ra một thế giới mới: “Tôi được thả rồi?” (*)
(*) Ở đây chỉ việc được chị Trản cho ra khỏi danh sách đen Wechat rồi.
 
Không đợi Thẩm Thiên Trản trả lời, anh ta đã gửi tiếp một tin Wechat nữa.
 
Mạnh Vong Chu hỏi cô: “Đêm ngày 31 chế tác Thẩm có rảnh không?”
 
Thẩm Thiên Trản ngẫm nghĩ, đáp: “Rảnh.”
 
Là ngày nghỉ Tết nguyên đán, ngoại trừ ở Cục giải trí, cơ bản không có việc gì.
 
Mạnh Vong Chu mời cô: “Hội của chúng tôi tổ chức buổi tiệc gặp gỡ cho nam nữ độc thân.”
 
Thẩm Thiên Trản: “………………”  Cái chết tiệt gì vậy? Sợ rằng anh muốn nhìn thấy tôi bị Quý Thanh Hòa xử chết thì có.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận