Type: chuot tery
Tạ Bân và Kiểm Biên Lâm đang ở resort Dung Duyệt. Vì không còn phòng trống nên anh ấy tạm thời nhường phòng mình cho Sơ Kiến, còn bản thân đi đến khách sạn Ritz-Carlton gần đấy. Sơ Kiến làm xong thủ tục nhận phòng, vừa bước vào đã trông thấy nhân viên phục vụ bắt đầu dọn dẹp phòng ốc.
Kiểm Biên Lâm thấy bên trong phòng bừa bãi, còn có mùi khói thuốc, liền khẽ dặn dò phục vụ phải khử mùi rồi cầm lấy chiếc va li nhỏ của Sơ Kiến, dẫn cô về phòng mình trước.
Vào phòng anh, cô liền bất giác khẩn trương, chỉ có thể dựa vào việc nói thao thao bất tuyệt để giảm bớt căng thẳng, “May mà lần trước em trở về đã xin visa đi Macau rồi, bằng không tối nay cũng không thể đến đây”.
Quần áo của Kiểm Biên Lâm vứt đầy trên giường, còn chưa kịp thu dọn. Sơ Kiến lấy mắc áo ra, treo hết lên cho anh: “Sáng mai, anh không cần đi quay phim sao?”.
Giọng nói bất chợt im bặt, cầm lên chiếc áo sơ mi cuối cùng, Sơ Kiến thấy bên dưới là mấy chiếc quần lót đã được gấp ngay ngắn.
Cô gần như đã vứt chiếc áo sơ mi xuống phủ lại. Còn chưa che kín toàn bộ, cô đã chột dạ liếc nhìn Kiểm Biên Lâm đang đốt nến xông hương. Sơ Kiến đưa ngón tay kéo góc áo sơ mi từng chút từng chút một, che kín lại. Sau đó, cô vờ như hoàn toàn không thấy gì cả, treo qua loa quần áo trên mắc vào tủ.
“Anh xem ti vi, em đi tắm đi!” Anh đặt cây nến lên giá.
“Tắm á?” Cánh tay Sơ Kiến cứng đờ, giơ áo của anh lên, ngốc nghếch nhìn anh.
“Hứng gió cả đêm, không tắm sẽ bị cảm đấy!” Kiểm Biên Lâm đi đến, nhận lấy quần áo trong tay cô, tự mình treo vào, “Nhanh đi!”.
Xưa nay, anh đều chỉ nói một nửa, có thể giản lược thì sẽ giản lược.
Sơ Kiến đã hiểu được đại khái ý của anh. Phòng của cô chỉ mới bắt đầu dọn dẹp, còn phải khử mùi nên không biết đến khi nào mới xong, chi bằng tắm rửa ở đây trước vậy.
Nhưng mà…
Sơ Kiến quay đầu lại nhìn phòng tắm, xung quanh đều là kính mờ, ở bên cạnh là phòng thay quần áo rộng rãi, bốn bề trong suốt.
Kiểm Biên Lâm kéo va li ở cửa đến phòng thay quần áo bên ngoài phòng tắm, còn bản thân không nói câu nào đi thẳng đến bên cạnh cửa sổ sát đất, xả nước nóng vào bể. Căn phòng yên tĩnh lập tức chỉ còn lại tiếng nước chảy róc rách.
Sơ Kiến chợt giật mình, bỗng hiểu ra. Xả nước vào bể lúc nửa đêm thế này không có ý gì khác ngoài việc thuần túy là vì muốn át đi tiếng nước xả khi cô tắm để cô không phải xấu hổ.
Trong tiếng nước chảy và âm thanh chương tình trên ti vi, sau một phút do dự, Sơ Kiến liền vội vã lấy quần áo sạch trong va li ra rồi đi vào phòng, tắm táp qua loa một lúc. Cô tìm được chiếc máy sấy ở gần đó, vội sấy khô tóc được bảy, tám phần rồi mới bước ra khỏi phòng thay quần áo.
Nến xông hương vẫn đang chậm chạp cháy sáng. Bể nước nóng còn đang xả nước, ti vi vẫn đang phát hình chương trình truyền hình, nhưng chàng trai trên giường thì đã ngủ mất rồi.
Cô rón rén đi đến, cúi người kề gần sát vào anh, khẽ hỏi: “Em tắm xong rồi, anh có muốn tắm trước rồi hẵng đi ngủ không?”.
Hàng lông mày của Kiểm Biên Lâm khẽ chau lại, lắc đầu nhè nhẹ.
Cô nhìn thấy mái tóc ngắn ẩm ướt do thấm mồ hôi lạnh của anh, vươn ngón tay ra, lau đi lớp mồ hôi mỏng trên sống mũi và trán anh. Đau lắm phải không? Cô thật không biết làm sao cho phải.
Vì quá mệt mỏi nên anh đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Kiểm Biên Lâm cảm giác được có người đang chạm vào mình, hàng mi chớp chớp hai cái rồi khẽ mở mắt ra. Dưới ánh đèn mờ mờ, anh thấy khuôn mặt kia gần trong gang tấc. Đôi mắt to ngập tràn lo lắng, anh nhất thời hoảng hốt không biết mình đang ở trong mơ hay ngoài đời thực nữa.
“Anh tỉnh rồi hả? Hay là em vắt khăn nóng cho anh lau tay và mặt một chút rồi ngủ tiếp nhé?” Sơ Kiến khẽ khàng hỏi, cảm thấy anh nhất định là quá mệt mỏi nên lười vận động rồi. Dù sao chiếc giường này vừa to vừa êm, ngủ ba, bốn người cũng không thành vấn đề, “Em lấy chăn cho anh trước đã!”.
Lời còn chưa dứt, tay cô đã bị anh nắm lấy. Cả lòng bàn tay bị áp lên má phải đầm đìa mồ hôi của anh. Giọng nói của Kiểm Biên Lâm trở nên yếu ớt và khàn khàn vì bị cơn đau trong người hành hạ: “Sơ Kiến!”.
Cơ thể cô bị anh kéo sát lại, eo bị siết chặt, cả người cứng nhắc, khuỷu tay chống bên cạnh mặt anh.
Anh lại khẽ khàng nói: “Anh sai rồi!”.
Hiển nhiên là đang mơ màng nói mê đây mà. Sơ Kiến cứng đờ vài phút như thế mới phát hiện ra Kiểm Biên Lâm lại rơi vào giấc ngủ say, khuỷu tay cũng không gượng được nữa, đổ sụp xuống giường.
Gương mặt anh gần trong gang tấc, hàng mi tĩnh lặng che đi mí mắt đang nhắm lại, môi dưới bị hàm răng cắn nhẹ. Có lẽ anh ngủ sâu trong trạng thái rất khó chịu. Ngủ say rồi có còn đau nữa không? Cô từ từ giơ ngón tay ra, ấn lên môi dưới của anh từng chút từng chút một để anh thả lỏng, bỗng thấy rõ dấu răng hằn rất sâu…
Ngón tay cũng có thể cảm nhận được tần số nhịp thở của anh. Nước trong bể bơi cứ tiếp tục được xả ào ào, độ ấm và nhiệt độ trong phòng đều tăng cao. Cô để ý đến tất cả những chi tiết nhỏ nhặt này, dòng nước xối xả kia như đang dội thẳng vào lòng cô, chảy xiết đến nỗi đè nén khiến cõi lòng vô cùng nặng nề và chua xót: “Em đã nhận lời anh rồi thì sẽ không đổi ý”.
Nếu đây là lúc anh tỉnh táo, cô tuyệt đối sẽ không thốt ra lời này.
Nhưng nói xong lại cảm thấy xấu hổ, Sơ Kiến ngồi bật dậy, áp lòng bàn tay vào nhau, luống cuống chà xát rồi rón rén bỏ chạy mất.
Ngày hôm sau có cảnh quay ở sòng bạc.
Vai diễn của Kiểm Biên Lâm không quan trọng lắm mà chỉ làm nền, uống nước bên cạnh nam chính thứ hai khi anh ta xáo bài. Lời thoại và ống kính chủ yếu đều tập trung vào diễn viên kia, anh chỉ cần chịu trách nhiệm uống nước với vẻ mặt bình thường nhất là được. Chính Tạ Bân đã nói như thế với Sơ Kiến.
Cô đã ngây thơ cho rằng việc này rất đơn giản. Nhưng thực tế lại hoàn toàn không phải như vậy.
Uống nước phải uống ực một hơi cạn sạch cả ly, tỏ vẻ tâm lý đang bị dao động rất lớn, không hề bình tĩnh mà vô cùng căm giận. Tóm lại là phải thể hiện được cảm xúc của nhân vật.
Đàn ông bình thường chỉ trong một, hai hơi là có thể uống phân nửa chai nước rồi. Như vậy, quay một, hai lần là được.
Nhưng đến cuối cùng, Sơ Kiến cũng không xem tiếp được nữa, cô không thể xem tiếp động tác lần thứ n Kiểm Biên Lâm cầm lấy chai nước khoáng ở sòng bạc, vặn nắp rồi rót ồng ộc vào cốc.
Đến giữa chừng, Kiểm Biên Lâm có vẻ không chịu được, nhân lúc nghỉ ngơi bèn đi vội đến nhà vệ sinh. Sơ Kiến vội vàng đuổi theo đến cửa nhưng không đi vào, đưa mắt ra hiệu nam trợ lý khác vào cùng anh.
Kiểm Biên Lâm mới vừa chạy vào đã tông cửa lớn, tiếp theo là cửa nhỏ, kiềm chế đến cùng mới nôn ra. Anh cố sức chịu đựng, không dám lớn tiếng. Lúc nam trợ lý đi theo vào, anh đang giơ tay phải lên che miệng, khống chế không để mình tiếp tục nôn nữa. Bình thường, anh không yếu ớt đến vậy, nhiều lắm là uống xong thì nôn ra rồi lại tiếp tục uống. Nhưng mấy ngày gần đây bị cơn đau hành hạ khiến thân thể anh không chịu nổi những thứ này.
Trợ lý sợ đến độ mặt mũi trắng bệch, còn tưởng rằng anh bị làm sao.
Đến khi đã hoàn toàn khống chế được cơn buồn nôn, anh mới tựa vào cửa từ tử hít thở, tranh thủ trấn an cậu trợ lý: “Đừng sợ, tôi chỉ không muốn để cô ấy biết tôi bị nôn thôi”.
Trợ lý ngẩn ngơ, tảng đá đè nặng trên ngực rơi xuống, khẽ nói: “Anh Kiểm, vừa rồi, anh làm em sợ chết khiếp”.
Anh lắc đầu: “Sợ cái gì, uống nước khoáng cũng đâu đến mức bỏ mạng được”.
Kiểm Biên Lâm đi đến bên cạnh bồn rửa tay, rửa sạch sẽ xong mới phát hiện mắt mình hơi đỏ, còn vương lại hơi nước dày đặc. Anh cau mày theo thói quen, đứng yên soi gương trong chốc lát, đến khi tương đối ổn trở lại mở cửa bước ra.
Sơ Kiến sợ hãi, vội vàng bước đến: “Anh không sao chứ?”.
Kiểm Biên Lâm chỉ im thin thít, lắc đầu.
Sơ Kiến nhìn mắt anh sáng lấp lánh như vừa được nước gột rửa qua, liền kéo lấy tay áo anh: “Không phải lại đau nữa chứ? Chúng ta xin phép đi! Có thể dùng người đón thế không? Vừa rồi, anh không có lời thoại, quay nghiêng mặt uống nước cũng được, có thể dùng người đóng thế mà…”
Sơ Kiến lo lắng hoảng sợ, tuôn ra một đống câu hỏi, nói mãi cũng không hết.
Anh dừng bước, bỗng nhiên cúi người nhìn cô, tóc trên trán khẽ rơi xuống. Sơ kiến im lặng, anh lại kề sát vào, thừa dịp cô còn chưa phản xạ tránh né, mặt anh gần như là áp vào mặt cô rồi lướt qua, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Đừng quấy rầy công việc của anh”.
Cô khá ấm ức nhưng vẫn nghe lời, gật đầu: “Em biết rồi”.
Kiểm Biên Lâm không nói nữa, nhanh chóng trở về sòng bạc.
Ở cảnh quay này, diễn viên xáo bài tổng cộng phải quay lại hai mươi mấy lần. Sơ Kiến tính nhẩm, trong vòng ba tiếng, tổng cộng anh đã nốc cạn ít nhất mười lăm chai nước khoáng rồi. Sau khi kết thúc công việc, hiển nhiên anh đã không thể ăn nổi gì nữa.
Buổi tối, Tạ bân đến báo tin anh ấy phải rời khỏi Macau vài ngày. Lúc Tạ Bân đi, thấy Sơ Kiến mặt ủ mày chau thì biết cô bị cảnh tượng ban sáng ảnh hưởng không nhỏ. Anh ấy vỗ vai Sơ Kiến an ủi: “Thật sự không có gì đâu! Đàn ông mà, uống mấy chai nước đã là gì. Chẳng qua là ngay lúc cậu ấy bị bệnh thế này nên có chút khó chịu thôi”.
“Quản lý bất lương!” Sơ Kiến oán trách.
Tạ Bân vui vẻ: “Ôi chao! Chuyện gì xảy ra thế này? Không phải chỉ mới ở bên nhau hai ngày thôi ư, vậy mà đã đau lòng thay cho chồng rồi hả? Tốt, tốt, anh bất lương, vậy em thương người ta nhiều nhiều vào nhé!”
Sơ Kiến xấu hổ, khóe mắt nhác thấy Kiểm Biên Lâm đang quay mặt về phía bản nhạc, ôm cây guitar Tạ bân cho người mang đến, tựa vào tấm đệm mềm bên cạnh bể nước nóng nghỉ ngơi.
Cô nghe nói buổi tối nay sẽ có một cảnh quay như thế, cũng không biết có phải vì Kiểm Biên Lâm xuất thân là ca sĩ ban nhạc hay do vai diễn được đo ni đóng giày cho anh mà cảnh này cũng không cần diễn viên đóng thế, cứ để người thật diễn thôi.
Tạ Bân vẫy vẫy tay bỏ đi.
Sơ Kiến rót cốc nước nóng, đặt bên bậc đá cẩm thạch cạnh chân anh, cô đắn đo có nên trèo lên hay không, cuối cùng lại tựa vào tấm đệm bên cạnh bể bơi ngồi xuống, cách anh một lối bậc đá nhỏ hẹp. Cô ở chỗ thấp, anh ở chỗ cao.
“Hồi học năm thứ ba…” Sơ Kiến nhớ lại: “… hay là năm thứ tư, anh thi được giải nhỉ?”.
“Năm thứ tư.” Anh giở bản nhạc tới cuối rồi đóng lại.
“Là bài gì thế?”
“The Rose” (*)
(*)Bài hát The Rose là ca khúc được sáng tác bởi Amanda McBroom và được Bette Midler trình diễn thành công năm 1979 trong bộ phim The Rose cùng tên và sau này được ban nhạc Westlife trình bày lại.
Từ thời trung học, anh đã thích đánh guitar. Học giỏi, đẹp trai, cộng thêm khoản này nữa thì cái biệt danh “lưu manh trí thức” này thật đúng là không phải gánh oan mà. Khi đó, anh hăng hái tham gia tất cả các hoạt động, thường được các lớp nhiệt tình mời đi góp vui, nhưng ngoại trừ lớp A9 ra thì chẳng lớp nào khác mời được anh.
“Em chưa từng nghe à?” Kiểm Biên Lâm hỏi.
Sơ Kiến nghĩ ngợi rồi lắc đầu: “Hình như chưa”.
“Anh từng hát ở lớp A9 đấy!”.
“Hả? Lúc nào cơ?”.
“Hồi lớp Mười hai.” Kiểm Biên Lâm ôm đàn, gảy nhẹ vài nốt, từ ánh mắt đến vẻ mặt đều tỏ vẻ bình thản đến mức không có gì đặc biệt, thong thả nói cho cô biết: “Đêm liên hoan Tết dương lịch”.
Lớp Mười hai ư? Sơ Kiến im lặng rụt người lại, cánh tay vòng qua ôm lấy chân mình. Chính là cái đêm liên hoan Tết dương lịch năm đó, cô bị một nam sinh lớp khác bí mật gọi đến bãi gửi xe dưới lầu rồi tỏ tình… Sau khi cô trở về, mấy cô bạn học trong lớp vui mừng nói cho cô biết rằng Kiểm Biên Lâm lớp A1 đã đến đây hát.
Kiểm Biên Lâm lơ đễnh liếc nhìn cô, lưng tựa hẳn vào đệm, nhấc chân lên, ôm lấy cây đàn guitar, bất ngờ đánh lên một khúc nhạc. Bản nhạc này anh đã thuộc nằm lòng, không phải bởi vì giành được giải thưởng gì mà đơn giản chỉ vì đã luyện qua rất nhiều lần.
Gảy tới gảy lui lại chỉ khẽ ngân nga mỗi một câu duy nhất: I say love it is a flower, and you it’s only seed. (*)
(*): Anh vẫn hay nói tình yêu chính là một đóa hoa, còn em là hạt mầm duy nhất trong anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...