Edit: Phong Ly
Beta: Yến Phi Ly
“Không đánh nữa?” Lục Diêu từ trong đình viện thoát ra, xuyên quacây cầu, đi tới đứng sau Bùi Kiếm Văn.
“Ta thua, trả lại ngọc bội cho ta.” Bùi Kiếm Văn thu hồi ánh mắt khỏi phía chân trời xa xa qua ánh tà dương, xoay người nhảy xuống khỏi thềm đá cao, hướng Lục Diêu vươn tay.
Hóa ra vừa rồi lúc giao đấu, Lục Diêu một chiêu “Nguyệt vựng phi địa”, ba mươi sáu thức chặt chẽ không một kẽ hở, tựa như nước đổ xuống trắng xóa như thác làm cho Bùi Kiếm Văn phải liên tục chống đỡ, rồi lại thừa lúc y để lộ sơ hở lấy đi ngọc bội bên hông. Nếu thật sự là màn đấu sinh tử, kình lực vừa rồi hẳn sẽ khiến y nội thương.
Bùi Kiếm Văn tính tình cao ngạo, lại không sợ nhận thua. Năng lực không bằng thì luyện tiếp, một câu “Ta thua” này nói ra thẳng thắn, trên mặt không mang theo nửa điểm xấu hổ.
“Ồ? Đã nhận thua lại không chịu mất tiền sao?” Lục Diêu nhìn y thản nhiên nhận thua, dù cảm thấy người này có chút thú vị, vẫn không khỏi thuận miệng trêu đùa.
“Không được, cái khác thì có thể,” Bùi Kiếm Văn tưởng thật, nghiêm mặt nói, “Ngọc bội là do nương ta tặng, không thể cho ngươi.”
Ngọc bội này đúng là di vật mẹ đẻ Bùi Kiếm Văn lưu lại cho y, tuy tình cảm không thân thiết như tiểu nương, chung quy vẫn là niệm tưởng của thân mẫu, Bùi Kiếm Văn vẫn coi đó như bảo bối tùy thân luôn mang bên mình, sao có thể dễ dàng cho người khác được.
Lục Diêu dù không biết đó là di vật của Bùi mẫu, nhưng cũng hiểu được ngọc bội này trân quý như thế nào, lập tức thu lại vẻ đùa cợt, trả vật về với chủ.
Bùi Kiếm Văn nhận ngọc, nhấc chân đi vào Bảo Hân viện, được hai bước bỗng thấy Lục Diêu không theo kịp, dừng lại, không quay đầu nói, “Ngươi thật hào phóng, trả lại tiền rồi, cũng không muốn uống rượu bồi thường sao?”
Lục Diêu cười cười đi theo y, cảm thấy hài hước, Bùi Kiếm Văn này nhận thua sảng khoái như thế, vậy mà muốn mời người ta uống rượu thì lại không được tự nhiên.
Một đĩnh bạc của Lục Diêu phân lượng không nhỏ, khách *** Tập Hiền là lão *** nổi danh đã trăm năm tại kinh sư, không bao giờ lừa gạt khách nhân, đưa lên Ngọc Nhũ Tương tốt nhất, đúng là “Danh tuyền nhưỡng danh tửu, ngọc nhũ đãi quý khách”(nước tốt thì cho ra rượu ngon, khách quý thì phải đãi ngọc nhũ), uống vào mát lạnh, dư vị dịu mà kéo dài.
“Một ly này, Bùi mỗ kính Lục đại nhân võ công cao tuyệt!”
Bùi Kiếm Văn một ngụm uống cạn chén rượu, Lục Diêu cũng bồi y một ly, “Bùi thiếu hiệp quá khen.”
“Lục đại nhân không cần khiêm tốn.” Bùi Kiếm Văn lại rót một ly, nâng chén rượu cười nói, “Bùi mỗ mặc dù không được tính chính thức là người giang hồ, nhưng cũng biết Hứa Chân nổi danh ‘tật phong cửu kiếm’ trong giang hồ.
Nghe nói người này là do Lục đại nhân đích thân bắt giữ, lại nghe giang hồ đồn đãi, trận ấy chỉ huy sứ cẩm y vệ tự mình dẫn mười hai đề kỵ nhưng lại không dùng đến, chỉ bằng một thanh Tú Xuân đao đã khiến Hứa Chân kiếm đoạn nhân thương, thúc thủ chịu trói.” Lại giơ lên chung rượu, “Một ly này, Bùi mỗ lại kính Lục đại nhân uy danh hiển hách!”
Nét mặt Lục Diêu khẽ động, uống chén rượu Bùi Kiếm Văn kính, rồi nhìn cái chén trống không trầm giọng nói, “Bùi thiếu hiệp nói vậy hẳn cũng biết Hứa Chân sẽ bị xử trảm vào tiết sương giáng chứ?”
“Sao lại không biết? Không phải là ngày mai sao?” Bùi Kiếm Văn tự rót tự uống, đáp lại vô cùng thoải mái.
“Vậy chắc ngươi cũng biết,” Lục Diêu giương mắt nhìn Bùi Kiếm Văn, “Trên đạo trường hôm đó, ta sẽ đích thân giám sát việc hành hình?”
“A? Lục đại nhân an bài phòng bị, há lại có kẻ nào ăn gan hùm mật gấu dám đến cướp pháp trường dưới chân thiên tử?” Bùi Kiếm Văn cười rộ lên.
“Khó nói,” Lục Diêu cũng cười, chầm chậm tiếp lời, “Giang hồ chưa kịp xông vào, đã có kẻ biết rõ kiểu gì cũng chết còn khư khư cố chấp.”
“Hay cho câu ‘kiểu gì cũng chết’,” Bùi Kiếm Văn cười nhìn lại Lục Diêu, “Từ đại lao đến pháp trường phải qua hơn mười dặm phố xá ngõ hẻm, Lục đại nhân có thể chắc chắn không có bất kì sơ suất gì sao?”
“Áp giải tù nhân qua tất cả các đường phố trước mặt bàn dân, thị vệ canh giữ nghiêm ngặt,” Lục Diêu sắc mặt thâm trầm như nước, lạnh lùng nói, “Dù có là thần tiên tiến vào, Lục mỗ cũng sẽ không để hắn chạy mất!”
Đàm tiếu nâng ly, sóng ngầm nổi lên, hai bên đều là thoại lý hữu thoại (trong lời nói còn có ý tứ khác). Ý của Lục Diêu có thể hiểu rằng, Bùi Kiếm Văn ngươi đã biết bản lĩnh của ta như thế nào, nếu như trong đầu tồn tại suy nghĩ sai lầm, ngày đó gặp lại ở đạo trường, đừng trách ta không nể tình!
Buì Kiếm Văn lại tựa như không để tâm đến, chỉ kính Lục Diêu chén thứ ba nói, “Ly cuối cùng này, Bùi mỗ kính Lục đại nhân ‘tại kỳ vị, mưu kỳ chính’!” (ở chức vụ nào thì giữ được chức vụ ấy, làm tròn trách nhiệm)
Lục Diêu đã nói đến nước này liền không nói thêm lời nào nữa, cũng không uống rượu, trong lòng thầm than một tiếng, khoát tay chặn lại, “Thứ Lục mỗ từ chối ly này, bất quá… ta còn có nhiệm vụ.”
“Nói cũng phải!” Bùi Kiếm Văn cũng không để ý, tự mình cạn chén rượu ngon, “Vì những lời này, Bùi mỗ nguyện cùng Lục đại nhân kết giao giang hồ bằng hữu, không biết ý đại nhân như thế nào?”
“Ồ?” Lục Diêu có chút kinh ngạc, chọn mi cười khẽ, ba phần tự giễu bảy phần thăm dò, “Không hiểu Lục mỗ có điểm gì có thể lọt vào mắt Bùi thiếu hiệp?”
“Gì mà vừa mắt hay không vừa mắt chứ, Lục đại nhân đừng làm ta buồn cười,” Bùi Kiếm Văn cầm lấy vò rượu, rũ mắt chậm rãi rót đầy chén của mình, lần đầu tiên Lục Diêu nhìn thấy trên khuôn mặt y mang thần sắc tịch mịch, “Không giấu gì, phụ thân ta…. là Bùi Thế Hiến.”
Giang Chiết từ xưa đã giàu có và đông đúc, đất đai rộng lớn màu mỡ, là vùng đất nhiều cá nhiều thóc gạo. Năm đó thủ phụ tranh đấu, Cố Khiêm chưa mất đi chỗ đứng, Phùng Phượng cũng không hoàn toàn thắng. Cuối cùng thủ phụ kế nhiệm tên Trầm Phi, là người của Ninh Ba phủ, sau lưng đều có thân hào Giang Chiết làm chỗ dựa, trong tay còn nắm nguồn tiền của Đại Minh, đến Phùng Phượng cũng không dám đắc tội.
Sau khi Hi Tông kế vị, Đông Lâm đảng từ từ thành hình, tự cho là thanh lưu, ở trước mặt thì giễu cợt, sau lưng đâm chọc Chiết đảng. Phùng Phượng không hoàn toàn nắm giữ binh quyền trong tay, đối với một chữ tiền kia càng phải trù tính kĩ càng, tất nhiên đối với người của Giang Chiết đảng rất tốt, muốn đem bọn họ thu về bên mình, khiến thế chân vạc trong triều đình biến thành thiên hạ phân đôi.
Bùi Thế Hiến đúng là thân hào nhất nhì phủ Hàng Châu, dù chưa làm quan, nhưng mấy đời gia nghiệp không thể khinh thường. Tục ngữ có câu, đạo nhân sợ nổi danh heo sợ béo, con người thời loạn ngay cả thanh danh cũng không cần, kì thực đúng ra, Bùi Thế Hiến cùng Lục Diêu vốn là cùng thờ một chủ.
Thế Hiến a Thế Hiến, năm đó Bùi lão gia dùng cái tên này cũng không mong con cháu vào triều làm quan, cũng là lấy từ “Thiên chi phương nan, vô nhiên hiến hiến” trong , ý khuyên người đời hiểu rõ đạo lý của nhiều thế hệ, không cần biết là thịnh thế hay loạn thế, đều có thể hỉ nhạcbình an.
Chính là thiên mệnh khó lường, thứ khó cầu được nhất, có lẽ chính là bốn chứ “ hỉ nhạcbình an ” này thôi.
Nghe được Bùi Kiếm Văn tự báo thân thế, Lục Diêu giờ mới tỉnh ngộ. Năm đó Bùi Thế Hiến vào kinh cùng Hán công nghị sự hắn có gặp qua, lập tức cẩn thận đánh giá lại Bùi Kiếm Văn, quả nhiên mặt mày giống Bùi lão gia đến năm phần, không khỏi ôm quyền cười nói, “Ra là công tử của Bùi lão gia, thất kính thất kính!”
Bùi Kiếm Văn cười khổ, tự giễu thầm nghĩ Lục đại nhân yên tâm đi, nói khó nghe thì bọn họ là rắn chuột một ổ cả thôi.
Trong trăm điều thiện thì hiếu vẫn là nhất, Bùi Kiếm Văn chưa bao giờ trách cha y đi theo hoạn đảng. Y cũng biết ông là thân bất do kỷ, huống hồ dù có lỗi với cả thiên hạ, ông luôn đối xử với y rất tốt. Từ nhỏ đến lớn, Bùi lão gia mặc dù gia giáo nghiêm khắc, bắt ép đứa con học đầy bụng thi thư đạo đức, nhưng Bùi Kiếm Văn chưa từng muốn cái gì mà không thể có được cả. Tỉ dụ chuyện tập võ, chỉ cần một câu “Con muốn học võ công” của tiểu Kiếm Văn, Bùi lão gia liền vội vàng vung không biết bao thiên kim tìm sư phụ tốt nhất cho y. Lớn hơn chút nữa Bùi Kiếm văn ngưỡng mộ khí phách của Thư Trung Hiệp, nói muốn đi du sơn ngoạn thủy, thật ra là ý định bước chân vào giang hồ, Bùi phụ cũng làm như không biết, âm thầm mua tin tức ngầm trong giang hồ, chỉ cần Bùi Kiếm Văn không tự chuốc rắc rối vào mình là được.
“Không biết Bùi công tử lần này lên kinh là có chuyện gì?” Lúc này Lục Diêu đã buông bảy phần cảnh giác, cười thầm Bùi lão gia gia tài bạc triệu, không đem Bùi Kiếm Văn sủng thành cái dạng ăn chơi trác táng vô pháp vô thiên cũng thật hiếm có, vẫn hỏi rõ một câu.
“Không có gì, cùng cha ta ầm ĩ một trận, tùy tiện ra ngoài giải sầu thôi.” Bùi Kiếm Văn xấu hổ bĩu môi nói qua loa, “Tại lão ngoan cố kia chê ta lần trước ở bên ngoài chơi lâu quá không thèm về, lần này nhốt ta ở trong nhà mấy ngày, vốn định đến kinh sư ngắm trăng ăn tết, xem tháp đèn Hỏa Long, rốt cuộc cũng không kịp.”
Dùng lí do này thoái thác cũng không tính là nói dối, trước khi Bùi Kiếm Văn chuồn ra ngoài quả thật có cùng Bùi lão gia tử ầm ĩ một trận, nhưng không phải vì chuyện hầm băng, mà là sau khi ra khỏi đó y đến tìm tiểu nương mới biết được hôn sự của muội muội đã định đoạt xong xuôi cả rồi, liền tức giận nhấc chân, phóng đến thư phòng tìm Bùi phụ tính sổ.
Bùi Nhạc Thi nhỏ hơn Bùi Kiếm Văn ba tuổi, là con của Bùi Lí thị. Năm đó cũng là vì Bùi Lí thị hoài thai, Bùi Thế Hiến mới đến tìm nhạc phụ thương lượng, cưới nàng vào cửa.
Bùi Kiếm Văn từ nhỏ cũng rất thương nàng, cũng bởi thương nàng nên mới hay khi dễ nàng, sau này lớn lên hiểu chuyện thì lúc đi khắp nơi thấy thứ gì thú vị liền mang về cho nàng.
Đó chính là muội muội trân quý như châu như bảo, vậy mà Bùi phụ lại gả nàng tới Tuyền Châu, Bùi tiểu gia đương nhiên liền xù lông. Nếu là lưỡng tình tương duyệt thì thôi, đằng này lại là phụ mẫu sắp đặt hôn ước, tiểu nương thấy phu quân nói vậy không dám nhiều lời, nhưng người làm ca ca như y không thể chấp nhận được!
“Lão đầu tử! Ông nói rõ ràng cho ta, rốt cuộc có phải vì sinh ý trên biển mới đem Nhạc nhi gả đi không?” Bùi tiểu gia một cước đá văng cửa thư phòng, thái độ hung dữ, hùng hổ.
“Con cũng biết là không phải mà,” Bùi phụ lại khí định thần nhàn, vẫn chăm chú viết chữ, trầm giọng nói, “Ta đây cũng đâu có vui vẻ gì, nhất thời không thể nói rõ được, con không cần lo lắng.”
“Cái gì mà không cần lo lắng, ta không hiểu ông nói gì hết.”
“Hỗn trướng!” Bùi phụ ném bút lông trong tay đi, vỗ bàn mắng to, “Mày nói chuyện với cha mày như vậy sao?!”
Bùi Kiếm Văn tuy có lúc xấc láo, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn sợ phụ thân phát hỏa, lập tức bị dọa nhảy dựng, đứng ở cửa không nhiều lời nữa, trong lòng vẫn tức giận, “Gả đi gả đi, đó là nhi nữ thân sinh của ông, gả nó đi xa như vậy ai mới là người đau lòng hơn!” rồi lại thầm nghĩ, “Dù gì Nhạc nhi ở đây còn có ca ca ta làm chủ, sau này phải mất mấy ngày đường đến Tuyền Châu thăm nó, trời thì cao hoàng đế lại ở xa, lão đầu tử ngươi chắc chắn sẽ hối hận!”
Bùi phụ nhìn đứa con cúi đầu đứng ở cửa, ương ngạnh không lên tiếng, từ từ hạ hỏa nói, “Bùi nhi, vi phụ có quyết định của riêng mình, sớm muộn sẽ nói cho con biết,” thấy y vẫn không đáp, lại hòa nhã nói, “Con cũng không còn nhỏ nữa, sao lại không hiểu chuyện như vậy…” muốn nói rồi lại thôi đành thở dài, “Thôi… không hiểu thì thôi vậy..…”
“Bùi công tử, trung thu được gọi là tết trung thu, tức là gia đình phải sum họp mới đúng.” Lục Diêu thấy Bùi Kiếm Văn nhìn ngọn đèn dầu đến xuất thần, còn nghĩ y luyến tiếc vì không đến xem náo nhiệt được, thành tâm khuyên nhủ, “Sau này đừng tùy hứng nữa.”
“Một tiếng công tử này thật không dám nhận,” Bùi Kiếm Văn lấy lại tinh thần, cười nói, “Nếu Lục đại nhân đã đồng ý làm bằng hữu giang hồ với Bùi mỗ, không bằng gọi thẳng ‘Bùi Kiếm Văn’ đi.”
“Được.” Lục Diêu nâng lên chung rượu, cười to nói, “Chỉ cần Bùi công tử gọi Lục mỗ là ‘Lục Diêu’ là được.”
“Lục Diêu.” Bùi Kiếm Văn mỉm cười cầm chén, sửa miệng, “Ly cuối cùng này, tại hạ liền bỏ câu ‘tại kỳ vị, mưu kỳ chính’ đi, uống vì cách xưng hô mới này.”
“Bùi Kiếm Văn, Lục mỗ xin kính trước!”
Uống rượu nâng chén, bất luận huynh đệ, bất luận vua dân, đều là giang hồ bằng hữu.
Lục Diêu thầm nghĩ, thật thống khoái.
“Ngọc Nhũ Tương này dù ngon nhưng không đủ để kính,” Bùi Kiếm Văn lại rót cho Lục Diêu một chén, “Sau này nếu rảnh ta mang cho ngươi thiêu tửu (rượu trắng) của Đàn Thủy Tỉnh phường, đó mới chính là trần hương lẫm liệt.”
“Rượu nặng uống nhiều hại thân, vẫn nên vừa phải thôi.” Lục Diêu cười lắc đầu.
“Ta thấy ngươi cũng không lớn hơn ta la bao,” Bùi Kiếm Văn nhíu mày, “Sao nói chuyện cứ như ông cụ non vậy?”
“Lục mỗ bất tài, tính cả tuổi mụ đã hai mươi bảy rồi.” Lục Diêu nói quá tuổi lên, quay ra hỏi, “Kiếm Văn sợ là còn chưa đến nhược quán đi?”
“Bùi mỗ bất tài, tính cả tuổi mụ đã hai mươi mốt rồi.” Bùi Kiếm Văn học Lục Diêu, cố ý báo đại một tuổi.
Lục Diêu cười y tính tình trẻ con, cũng không chấp nhặt, chế giễu nhìn y một cái, chậm rãi thưởng thức mỹ tửu.
“Uống rượu cũng chậm như nữ tử vậy,” Bùi Kiếm Văn giễu cợt nói, “Lục Diêu này, ta thấy ngươi căn bản chưa say bao giờ đúng không?”
“…. Năm đó của Khuất Nguyên, tự xưng là ‘chính tắc’, chính là tuân thủ nghiêm túc đạo lý làm người,” Lục Diêu đột nhiên nói chuyện không liên quan, “Lục mỗ là tục nhân, không thể sánh bằng Tam Lư đại phu() trong sạch tiêu sái được, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện không say không về.”
()chức quan của Khuất Nguyên ở nước Sở trước khi bị đày đi Giang Nam
Thế gian dơ bẩn chỉ mình ta trong sạch, chúng nhân say chỉ mình ta tỉnh, Bùi Kiếm Văn cũng biết Lục Diêu đang nói tới điển cố gì, im lặng một lát, nghĩ đến lời hắn nói, liền ngâm nga đối từ trong bài , “Nước Thanh Lang trong, ta có thể giặt khăn. Nước Thanh Lang đục, ta có thể rửa chân.”()
“…. Kiếm Văn sống thực tiêu sái,” Lục Diêu nghe vậy liền thu lại thần sắc tịch mịch, nâng chén cười nói, “Lần này để Lục mỗ kính ngươi một ly, lần tới nhất định phải uống thiêu tửu của ngươi!”
Một vò rượu nhỏ vốn không nhiều, uống qua uống lại hai lần đã thấy đáy. Lục Diêu đứng dậy cáo từ, tuy không phải tùy hứng mà đến, nhưng đúng là tận hứng mà về.
Bùi Kiếm Văn đứa hắn đến viện môn, nói “Đi đường cẩn thận”, cũng không vội đi vào, còn khoanh tay đứng đó, dõi theo bóng dáng Lục Diêu xa dần.
Trên đường về, Lục Diêu đi qua một nguyệt hồ nhỏ, lại vào một con đường ngoằn ngoèo quay lại nhìn thoáng qua, đúng lúc thấy Bùi Kiếm Văn quay người vào trong viện tử, môn phi tứ hợp, dưới ánh trăng, bóng trắng trong phút chốc đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.
==========
()Bài thơ “Ngư phủ” của Khuất Nguyên được viết như một câu chuyện ngắn về cuộc gặp gỡ của ông và một người ngư dân.
Khuất Nguyên bị đuổi, dạo trên bờ đầm, vừa đi vừa ngâm, vẻ mặt tiều tuỵ, dáng người gầy còm.
Ông chài trông thấy liền ướm hỏi: “Tam Lư đại phu đấy phải không? Vì sao mà đến nông nỗi ấy?”
Khuất Nguyên bèn đáp lại ung dung: “Mọi người đều say, mình ta tỉnh, khắp đời đều đục, mình ta trong, vì thế mà bị đuổi.”
Ông chài nói: “Thánh nhân không câu nệ, theo đời mà biến thông. Mọi người đều say, sao không uống tràn cho ngây ngất đi? Khắp đời đều đục, sao không theo dòng mà sục ngàu lên?
Lại cứ nghĩ sâu làm cao, để đến nỗi bị đuổi nào!”
Khuất Nguyên nói: “Ta nghe, người mới gội thì phủi khăn, người mới tắm thì giũ áo, ai lại đem tấm thân trong vắt, mà nhuốm lấy nhớp nhơ của vật? Thà nhảy xuống dòng Tương, chôn trong bụng thuồng luồng, sao lại đem cái tiết sáng ngời mà vùi vào bụi bặm của đời?”
Ông chài tủm tỉm cười, chèo thuyền mà đi. Hát vang sông: “Nước Thương Lang trong a, thì ta giặt khăn đầu Nước Thương Lang đục a, thì ta rửa chân vào.” Chèo thuyền thẳng đi, không nói thêm gì.
Ít lâu sau, mùng 5 tháng 5 năm ấy, Khuất Nguyên ôm đá trầm mình xuống sông tự tử.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...