Đối với cô hôm nay rất đặc biệt, đánh dấu bọn trẻ tròn sáu tuổi, cái tuổi sắp tạm biệt với nhà trẻ để bước vào tiểu học. Hơn nữa, lần đầu tiên cô đón sinh nhật với “con” của cô. Cô muốn chúng nhận được nhiều lời chúc phúc tốt lành của mọi người. Một người mẹ “mới” như cô hiển nhiên sẽ có một cảm giác vừa khó tả vừa mới lạ.
Người nhà còn chìm trong giấc ngủ thì 5h cô đã khoác áo đi ra ngoài, cô có hẹn đi mua thực phẩm làm bánh. Thật ra, đêm qua Thẩm Dương đã nhắn tin, muốn làm một cái bánh nghiêm túc cho chúng. So với hôm qua, hắn thực sự cẩn thận từng bước, không đợi hỏng hai hay năm cái bánh, thì cái đầu tiên đã thành công.
Tuy công đoạn nướng bánh rất đạt, nhưng phần trang trí bất lợi với Thẩm Dương, hắn không khéo léo nên việc trang trí chuyển sang cho cô. Đến 6h40, hai người quay lại chung cư, kéo theo ánh mắt tò mò của mấy người dậy sớm tập thể dục, do người cầm bánh, người cầm bóng bay, kèn, nhìn vào khoa trương vô cùng.
La Mỹ Kim mở cửa suýt thốt lên vì thích thú, có thể nói sáng sớm nhưng người đông đủ trong nhà cô.
Hôm qua cô cố tình thiết kế cho bọn trẻ ngủ chung một phòng để dễ dàng làm chúng bất ngờ một lúc. Hiện tại là 6h55, cô mở hé cánh cửa thì bọn trẻ vẫn ngon lành trong giấc ngủ.
Tất cả mọi người đều thận trọng bước đi vào phòng nhỏ, trông như đang trải qua một chuyện rất khó khăn nhưng trên mặt ai nấy đều bừng bừng hớn hở.
“Lạc Lạc, Bối Bối! Các con dậy đi!” Mẫn Như ngồi trên giường thỏ thẻ vào tai chúng.
“Bùm”, “Bùm”.
Hai tiếng pháo nhỏ vang lên, kéo ra hàng loạt dây sắc màu, còn có kèn nữa. Chúng đang trong giấc ngủ ngon, tưởng bị mẹ phá phách, dụi mắt định bày tỏ với Mẫn Như.
“Happy Birthday, Lạc Lạc, Bối Bối, chúc hai con luôn khỏe mạnh, luôn là hai đứa bé ngoan.” Tiếng chúc tụng đã được tập từ trước liền phát lên cả khán phòng.
Chúng bị tiếng nói của mọi người làm cho tỉnh táo hoàn toàn, chưa kết thúc ở màn chúc phúc, Thẩm Dương đã bưng một cái bánh kem đến trước mặt hai cục thịt.
Ở trên bánh kem Mẫn Như đã viết: Happy Birthday các con cùng sáu cây nến được cắm sẵn.
Lạc Lạc, Bối Bối lanh chanh, chúng ý thức được là dành cho chúng, nên đã muốn chụp lấy cái bánh. Nhưng Mẫn Như rất nhanh ngăn lại: “Ây, ây lại tham ăn, các con chưa ước nguyện, còn chưa thổi nến!”.
“Con ước…” Bối Bối nhỏ tiếng dần.
“Con ước sẽ ….” Lạc Lạc cũng như thế.
Vừa ước xong chúng đã thổi tắt “phụt” cái nến, Thẩm Dương và Mẫn Như nhìn nhau cười. Sau đó cô không nghĩ vì sinh nhật mà nghỉ học nên giục bọn trẻ vệ sinh cá nhân và thay đồ. Bữa sáng đầy bất ngờ trôi qua, quán ăn vẫn hoạt động, bọn trẻ đều đặn đến trường. Buổi tối mới là bữa tiệc chính thức.
--- ---
Mẫn Như khó chịu với ánh mắt khác thường của Tiêu Chính Uy. Cô ăn mặc hơn ngày thường một chút, có gì mà phải săm soi ghê thế không biết. Bởi vì buổi tiệc có mời các bạn nhỏ của con trai và con gái cô. La Mỹ Kim bắt cô đóng cửa quán, rồi đưa cô đến spa làm đẹp.
Nhân viên nhiệt tình nghênh đón, cả buổi trời cô bị xoay như chong chóng, nhưng tâm trạng lại rất sảng khoái. Sau khi xong xuôi, La Mỹ Kim hào phóng cho mỗi thợ một ít tiền boa. Mẫn Như tặc lưỡi thầm nói: chi tiền cho nhiều người không tiếc vẫn là hổ danh phu nhân nhà giàu.
Về đến nhà, bà lôi cô vào phòng ngủ, lựa cho cô vài bộ đồ, nhưng vừa mở tủ ra toàn là những bộ đồ giản dị, những bộ đồ trước kia như dạ hội hay dự tiệc hỏi ra đều bị cô bán đi. Bà suýt nữa đã muốn chửi thề, một bộ đồ giá hơn tiền lương của một công nhân trong một năm lại dứt khoát bán đi không nghĩ tới sẽ có lúc xài đến.
Cô bị bà chửi cho một trận liên hồi, ai nói bà yêu thương, sủng nịnh thì sẽ không trách mắng cô. Kẻ đó lầm rồi, cô phải nghe thuyết giảng của La Mỹ Kim nửa ngày trời rồi mới có một chiếc váy mới do bà lấy từ trong tủ quần áo của mình.
Khi mặc chiếc váy lên, cô như thấy mình là công chúa, sau cánh cửa kia là một hoàng tử đang chờ.
Chiếc váy liền màu trắng, dài đến đầu gối, làm nổi bật làn da trắng nõn. Cô vẫn thủy chung với tóc đuôi ngựa, mặc dù kiểu tóc đơn giản nhưng kết hợp với bộ váy này lại tạo ra một vẻ đẹp trẻ trung, yêu kiều. La Mỹ Kim suýt xoa vẻ đẹp của cô không ngừng.
Thẩm Dương đã thương lượng với quản lý khu chung cư, mượn sân công viên tổ chức. Không gian tổ chức sinh nhật ở ngoài trời để bọn trẻ được tận hưởng không gian trong lành. Xung quanh trang trí với nhiều bóng bay và đèn nhấp nháy sặc sỡ màu sắc. Chính giữa là đặt bàn ăn dài với hàng loạt các món ăn dành cho sinh nhật.
Trời vừa hừng tối thì phụ huynh đã đưa trẻ con đến dự sinh nhật, có vài người khen ngợi buổi tiệc khá xa xỉ. Lạc Lạc, Bối Bối đã được chuẩn bị quần áo rất sớm nên chúng vừa mặc vào như là hai thiên thần nhí đáng yêu.
Thẩm Dương vừa thấy ba mẹ con cô bước ra liền nháy mắt, bộ dáng của ba người làm hắn ngẩn ngơ và tự hào: mẹ đẹp, con xinh.
Bữa tiệc sẽ vui hơn khi không xuất hiện người đàn ông Tiêu Chính Uy và vị hôn thê Ngô Mẫn Nhu của anh. La Mỹ Kim bảo họ đến, cô không dám trách bà, dù sao bọn trẻ là máu mủ cũng Tiêu Chính Uy.
“Một, hai, ba, thổi!” Mẫn Như nói to.
“Phụt”.
Tiếng vỗ tay vang lên vui vẻ, trẻ con thì chỉ có ăn uống, nên chúng cực kỳ háo hứng sau màn thổi nến. Một bàn đồ ăn đang chờ chúng, đứa nào đứa nấy cầm một dĩa to rồi chạy đến bàn chọn những gì chúng muốn.
“Mẫn Như!”
Cô cầm ly nước đang quay đi thì nghe tiếng gọi dừng lại. Cái người gọi cô không ai khác là Mẫn Nhu. Cô ta nói: “Hôm nay em thật xinh đẹp!”.
Cô khách sáo: “Cảm ơn chị!”.
“
“”
“Chị thật hạnh phúc cho em, tìm một người đàn ông tốt như cậu ấy!”
Cô cười
“Tiểu Nhu, mẹ anh có gì muốn nói với em, em đến xem bà ấy cần gì?” Tiêu Chính Uy đến bên cạnh nói khẽ.
Ánh mắt âm trầm nhìn về phía cô, sống mũi cao ngạo, bờ môi mỏng hơi mân lên, hai cánh môi khẽ nhếch lên thành một đường vòng cung hơi dữ tợn.
Cô ta bị kêu đi rồi, cô hẳn là sẽ đi chỗ khác, nhưng chân chưa đi được hai bước thì Tiêu Chính Uy bắt tay lên vai cô: “Dừng lại, ai cho em đi!”.
“Chị ta đi rồi, tôi ở lại làm gì?” Cô trả lời.
“Vậy sao, tôi muốn em ở lại nói chuyện với tôi!” Tiêu Chính Uy mang theo giọng nguy hiểm.
“Giữa tôi và anh không có gì để nói!” Mẫn Như lạnh nhạt khẳng định.
“Thật sao?” Anh sâu kín nói, thoáng qua ý cười. Tiêu Chính Uy thô bạo siết chặt vai cô, rõ ràng rất đau nhưng cô không có chút biểu hiện. Anh muốn cô phải lên tiếng bàn tay còn lại kéo eo cô gần lại với mình.
“Anh tính làm gì, tôi hét lên đấy!” Mẫn Như nhăn nhó, quá sợ hãi, thốt ra.
“Em không định làm bọn trẻ hoảng sợ đấy chứ!” Tiêu Chính Uy thả hơi thở khiêu khích vào tai cô.
“Bỏ tay anh ra khỏi người tôi, rồi nói anh cần gì?” Cô căm ghét bàn tay đụng vào người mình, lấy tay gỡ bỏ bàn tay dơ bẩn ấy ra.
“Vậy mới được, em hôm nay rất xinh đẹp” Tiêu Chính Uy thấy cô lên tiếng, không làm khó cô, anh hợp tác thả bàn tay đặt trên eo và vai cô xuống.
Cô nhàn nhạt nói một câu: “Cảm ơn, hôn thê của anh cũng đã nói với tôi!”.
“Có một chuyện tôi cảnh cáo em nên tránh xa tên họ Thẩm kia. Hắn không phải là người tốt.”
“Anh ấy có tốt hay không. Tôi không cần anh quản. Đừng xen vào chuyện chúng tôi.” Mẫn Như phun giọng điệu lạnh lùng.
“Em ngoan ngoãn lời tôi nói một chút. Nếu không người đau khổ sẽ là em.”
“Nhắc đến đau khổ thì phiền anh và vị hôn thê của mình đừng dính lấy cuộc sống của tôi nữa.” Mẫn Như phiền não nói.
“Không phải em đang ghen đấy chứ!” Chính Uy nghe những lời này, hai mắt phát sáng như thú săn mồi, xoay người cô đứng trước mặt mình, vươn tay nâng nhẹ mặt cô lên.
Giờ này anh còn nghĩ đến tình yêu mù quáng đó, người yêu anh đã không còn, cô là Mạc Nhan sống trong thân phận Mẫn Như, khẳng định anh mắc chứng hoang tưởng nặng hơn Thẩm Dương. Cô chép miệng “Anh muốn nghĩ sao cũng được. Tôi không rảnh để tranh chấp với anh. Bọn trẻ cần có người lớn, tôi đi đây!”.
Rốt cuộc đã thoát được người đàn ông đó, cô hít thở thật sâu khôi phục lại sự yên lặng trong người, chuyện mới phát sinh vừa rồi phảng phất như một giấc mộng.
“Mẫn Như, cô đi đâu bọn trẻ tìm cô nãy giờ. Lại đây, tôi chụp cho chúng ta một tấm.” Thẩm Dương vừa mới giãn lũ trẻ ra được, hắn ngoắc cô lại, hắn bị lũ trẻ vây kín, nên không để ý cô chạy đi nơi nào.
“Tôi tới đây!” Cô mỉm cười chạy đến.
Tiếng máy chụp ảnh “tách, tách” liên tục, nhiều tạo hình của họ được lưu giữ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...